Người người đều biết trong phái Thương Lan, Nguyên anh chân quân Diệp
Huyên muội muội của chưởng môn Minh Vi là người không dễ động vào. Nàng
trời sinh tính tình lười nhác phóng túng, ngày thường không xuống núi
uống rượu, thì cũng ở trong động phủ mà ngủ nướng, nhìn qua thì có vẻ
là một người vô cùng nhàn hạ, nhưng có một ngày nàng lại nổi hứng, đem
chín tầng mây đâm thủng một lỗ lớn, mắt cũng không hề chớp.
một người hung dữ như vậy, trước kia đệ tử trong môn phái bắt nạt đồ đệ của nàng, chỉ vì thấy Diệp Huyên đối với Tạ Duật Chi cũng chẳng hề mảy may quan
tâm, hiện giờ nàng lại bày ra bộ dạng “Bản tọa đối với tên đồ đệ này rất quan tâm”, tự nhiên như không có người nào không có mắt mà tìm đến làm
phiền Tạ Duật Chi.
Rất nhanh Diệp Huyên lại cảm thấy tiếc nuối:
“Bị gò bó trên núi mấy ngày qua, thật vật vả mới có dịp được thư giãn
gân cốt, đám lão gia kia đã vậy còn quá nhát gan, thực sự là vô dụng
mà.”
Ở một bên Ngụy Uyển Uyển nghe được thì mồ hôi lạnh rơi
xuống, chẳng trách sư phụ luôn luôn phàn nàn về sư thúc đáng mến hay gây rắc rối này, không thể cùng với người giao chiến, nàng liền xoay cổ tay mà thở dài.
“Sư phụ cần gì phải không cam lòng,” Diệp
Huyên một hơi cạn sạch rượu Linh Tửu trong chén, vừa đúng lúc Tạ Duật
Chi lại rót cho nàng thêm chén nữa. “Ngày mai đệ tử sẽ đi tìm Đặng sư
huynh so tài một phen, nhất định sẽ khiến hắn nằm trên giường dưỡng
thương nửa tháng, với tính tình thương đồ đệ như mạng sống của mình như
Lý trưởng lão, chắc chắn sẽ sẽ tìm đến sư phụ mà phân minh?”
“Đúng là sáng kiến hay.” Hai mắt Diệp Huyên sáng ngời, gật đầu tán thành,
“Sao Vi sư lại không nghĩ ra biện pháp hay thế chứ.” Có thể thấy nàng
cực kì hưng phấn, lập tức bừng bừng phấn chấn bàn bạc với Tạ Duật Chi
làm cách nào để có thể chọc giận Lý trưởng lão, có thể làm cho lão nhân
kia bị đánh văng tới cửa, nàng cũng được dịp một lần thử tài nghệ của
mình.
Ngụy Uyển Uyển đã nghe được một lát, liền không nhịn được: “Sư thúc, Tạ sư đệ…Nếu như vậy sợ rằng sẽ không tốt đâu.”
Vẻ mặt Diệp Huyên không tán đồng: “Có chỗ nào không tốt?”
Lấy việc so tài chỉ để tùy ý đả thương đồng môn, cùng đồng môn tranh đấu,
đương nhiên là không tốt rồi. Nhưng Ngụy Uyển Uyển biết mình có nói cũng vô ích, dù sao chuyện này cũng chính là do đám người kia khi không lại
gây hấn với Tạ Duật Chi, tuy rằng Diệp Huyên đã đồng ý với yêu cầu của
Tạ Duật Chi sẽkhông ra tay, nhưng nếu không xả được cục tức
này, thì nàng đây không phải là Diệp Huyên. Chỉ là Ngụy Uyển
Uyển không ngờ tới, Tạ sư đệ thoạt nhìn nho nhã, điềm tĩnh,
nhưng thật ra hành động lại hết sức cương quyết sắc bén.
Đôi thầy trò này, thật đúng là do cơ duyên tác hợp mới gặp nhau, chỉ mới chung
đụng với nhau được mấy tháng mà phong thái đã càng ngày càng giống nhau. Nếu để cho Ngụy Uyển Uyển hình dung, thì chính là nếu sư thúc nói muốn
đập phá nhà cửa, thì Tạ sư đệ sẽ cho ngài ấy một cây chùy, nếu sư
thúc nói muốn giết người, thì Tạ sư đệ sẽ chuyển cho ngài ấy một đao,
nếu sư thúc muốn đâm thủng bầu trời, chắc chắn Tạ sư đệ sẽ tìm cho ngài
ấy một cái thang dài thật tốt.
Lúc này Diệp Huyên bận uống nốt
rượu, Tạ Duật Chi thì một chén rồi tiếp một chén rót đầy vào cái ly vừa
rỗng. Tạ Duật Chi vốn rất kiệm lời, Diệp Huyên không nói lời
nào, hắn cũng dần trở nên yên lặng. Hai người bọn họ ngồi dưới gốc cây
Tử Đằng, ban đêm lạnh như nước, đom đóm bay lượn lập lòe, dù có an tĩnh
đến mấy thì khi nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang từng trận, vốn là nên cảm thấy lúng túng, nhưng ngược lại hai con người này lại rất trầm mặc, nhưng kỳ lạ thay lại khiến Ngụy Uyển Uyển cảm thấy thật hài hòa yên
tịnh, thật giống như bọn họ vốn nên là như vậy mà ngồi chung với nhau
cùng một chỗ.
một giây sau, phần yên tĩnh bị đánh vỡ.
------Diệp Huyên bịch một tiếng gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
một người luôn luôn bình tĩnh như Tạ Duật Chi cũng phải giật mình, nhưng Ngụy
Uyển Uyển lại thở phù một cái rồi nở nụ cười: “Sư thúc lại say rồi.”
Diệp Huyên mặc dù thích uống rượu, nhưng thật ra tửu lượng không được tốt
lắm. Tạ Duật Chi thấy nàng chìm vào giấc ngủ, đôi mắt thường ngày luôn
mang theo ý cười lúc này nhắm chặt lại, lông mi dài khẽ run, gò má vì
bất tỉnh mà nhẹ ửng hồng. Chàng trai trẻ rũ tầm mắt, trong con ngươi vô
tình ánh lên tia sáng không rõ. Tạ Duật Chi đứng lên, nửa ôm lấy Diệp
Huyên đem nàng đỡ dậy: “Ta đưa sư phụ về phòng nghỉ ngơi, Ngụy sư tỷ,
ngươi cũng nên trở về sớm đi.”
Ngụy Uyển Uyển có chút không yên
lòng, nhưng nghĩ tới Tạ Duật Chi tuy mới nhập môn không lâu, nhưng hành
động luôn cẩn thẩn, liền gật đầu, rồi cáo từ rời đi.
>O