Oaa... Nhiều đồ ăn quá đi!!! - Lập An Hạ hai mắt sáng rực như sao, hồ hởi nói to.
Khách khứa xung quanh đồng loạt quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt... hết sức “thiện cảm”, có người hơi cười, có người bĩu môi. Mục Tống Thần chống tay lên trán, thầm hít một ngụm khi lạnh vào khoang ngực. Quá mất mặt! Dẫn cô gái này đến đây thực sự... Hôm nay là lễ thành lập công ty đối tác, thế mà...
Nhận thức được hành động của mình mang tính “vô duyên cấp độ cao”, Lập An Hạ ngượng ngùng cúi đầu, xoay qua nhìn Mục Tống Thần đầy xấu hổ. Thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt “cô là heo à?”, Lập An Hạ khẽ nắm một ngón tay út của hắn, nói nhỏ:
- Xin lỗi, tôi cũng không có cố ý...
Hành động ngần ngại mà đáng yêu như thế này làm thần sắc đang đen thui của Mục Tống Thần hơi ửng đỏ. Tư Liễu đúng kế bên không kìm được mà khẽ cười, ghé vào tai hắn nói nhỏ:
- Mục Tổng, anh đang đỏ mặt đó!
Hành động của mình bị thư kí trắng trợn vạch trần, đã vậy còn là người thân cận nhất khiến hắn hơi mất tự nhiên, khẽ ho khan vài tiếng. Lập An Hạ đứng bên rướn người lên nói nhỏ:
- Hey, khi nào tôi mới được ăn vậy?
- Cô im lặng chờ đi! Đúng là con heo... À không, con gà hám ăn!
- Xì, kệ tôi!
- Tôi đi sang bên kia một chút, Tư Liễu, cậu canh chừng cô ấy!
- Được rồi sếp!
Đợi Mục Tống Thần đi khuất, Lập An Hạ hỏi Tư Liễu:
- Anh đi ăn với tôi không?
- Mục phu nhân, hôm nay là một buổi tiệc trọng đại, cô đừng làm mất mặt sếp Mục!
- Ăn thì có gì mà mất mặt chứ? - Lập An Hạ bĩu môi một cái rồi quay đi - Tôi ra kia ăn một chút, yên tâm, một chút thôi!
-Được, một chút thôi đấy nhé! - Tư Liễu khẽ bật cười rồi gật đầu.
Lập An Hạ nhìn bàn ăn thịnh soạn được bày ra, khẽ nhủ thầm: “Mình ăn một chút xíu thôi, ăn giống người giàu sang đấy!“. Nhưng mà... Cô cầm một ly rượu uống cạn, lấy một chùm nho, càng ăn càng say mê...
- Nhìn kìa, chẳng phải là cô gái đi với Mục Tổng sao?
- Hừ, chẳng có khí chất gì cả!
- Đi đến đây mà ăn như heo vậy! Chậc chậc...
Lập An Hạ hơi buông lỏng thức ăn ra.
- Chào, cô có phải là bạn gái của Thần không? - Một cô gái xinh đẹp yêu kiều đưng trước mắt An Hạ lớn tiếng, theo sau là vài ba người nữa.
- Chào cô. - Lập An Hạ hiểu mình không nên gây chuyện với mấy người như vậy, không chỉ vì cô, mà còn vì danh tiếng của Mục Tống Thần.
- Sao đây? Cô bẩn thỉu như vậy mà được đi chung với Thần sao?
Lập An Hạ hơi nghiến răng, xoay người định rời đi. Lâm Di nhanh chóng giữ tay cô lại.
- Ê, chưa gì hết mà bỏ đi rồi, sao không ăn nữa đi?- Vị tiểu thư này, phiền cô buông tay!
- Buông tay? Màn chào hỏi chưa xong đã muốn đi?
Cùng lúc đó Mục Tống Thần đang “tra hỏi” Tư Liễu:
- Tư Liễu, An Hạ đâu?
- Cô ấy kia... - Tư Liễu vừa chỉ tay về phía dãy bàn thì đột nhiên khựng lại - Đâu mất rồi? Sếp, cô ấy vừa nãy vẫn ở đó!
- Tôi nhờ cậu trong coi cô ấy, cậu lại lo tán gẫu?
- Sếp, tôi thực sự xin lỗi!
- Được rồi, đi tìm An Hạ đi!
Cái Mục Tống Thần lo, chính là Lập An Hạ sẽ cãi nhau với người ta. Bản tính cô thẳng thắn, không nhịn được, có gì sẽ nói đó! Đến hắn còn không sợ, vậy cô đi sợ ai? Nếu trong buổi tiệc mừng lớn thế này mà đi cãi nhau, nhất định sẽ ầm ĩ trên báo chí! Nhưng nơi này lớn như vậy, đông như vậy, làm sao biết cô đang ở đâu?
- Đồ phụ nữ thối! Cô còn không biết thân phận của mình hay sao?
- Dĩ nhiên, tôi biết thân phận của tôi rất nhiều người muốn nhưng không có được nên đem lòng ghen ghét! - Lập An Hạ nhún vai.
- Cô!
- Còn nữa, nếu chị cứ tiếp tục nhàm chán vô vị bày ra ba cái chuyện này để tranh cãi với tôi, nói thật, tôi không có đủ thời gian và hứng thú để tiếp tục! - Lập An Hạ thực sự rất muốn hét lên, nhưng lí trí cô rất lớn, cảnh tỉnh cô rằng, còn có Mục Tống Thần...
“Ào...” Cả một ly rượu bị người phụ nữ trước mặt đổ xuống đỉnh đầu.
- Nhìn cô là tôi biết không một xu dính túi! Sao? Vì tiền có thể bán rẻ nhân cách của mình? Đáng kinh tởm! - Lâm Di dương dương tự đắc nhướng mày, cô ta có chỗ đứng vững chắc, dĩ nhiên phải lên mặt dạy đời những người cô ta ghét! - Hừ, đã vậy còn tham ăn! Như một ả đàn bà phóng túng vậy!
Hốc mắt Lập An Hạ nóng hổi, nước mắt rơi ra. Được, cô thừa nhận, cô không giàu có. Cô thừa nhận cô tham ăn. Nhưng vậy thì sao? Người khác có tư cách sỉ nhục cô? Có tư cách bôi bát lòng tự trọng của cô? Hai tay Lập An Hạ siết chặt, vừa định tát cho người trước mắt một cái thì đột nhiên nhớ đến Mục Tống Thần. Đúng rồi, Lập An Hạ, mày không chỉ vì bản thân mày, mày đã là vợ người khác, mày phải nghĩ đến chồng mày nữa!
Mọi người xung quanh xúm lại bàn tán, chỉ trỏ dị nghị, chẳng mấy chốc Lập An Hạ và Lâm Di trở thành tâm điểm của buổi tiệc. Cô cúi gằm mặt, cũng không rõ thần thái như thế nào.
- Không được khóc, chúng ta cần phải dũng cảm đối mặt với vấn đề và giải quyết nó! Nín đi!
Từ phía sau truyền đến một giọng nói thâm trầm nhưng vô cùng ấm áp, làm trái tim Lập An Hạ bỗng chốc run rẩy từng hồi...
__ Hết chương 12__