Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 35: Chương 35: Nếu Như Tình Yêu Đã Bị Lãng Quên Rồi (2)




Chuyện mà cô không ngờ được nhất chính là, vừa đi vào bar đã thấy được đám người của Mục Tống Thần ở đó. Lan Mị là người đầu tiên nhận ra cô đang đi đến một mình đến quầy nước, vẫy vẫy tay kêu to:

- “Hạ!”

- “Mị Nhi?” - Cô tròn mắt - “Anh Trần Hạo? Hàn Thu? Còn có cả... anh?!”

- “Hừ, hóa ra tối nay cô không về nhà được là để đi đến đây sao?” - Mục Tống Thần trừng.

- “Chị không ngờ em cũng có ngày đến nơi này.”

- “Bạn em tuần sau trở về Mỹ rồi, hôm nay tụ tập một hôm ấy mà!” - Lập An Hạ cười xuề xòa.

- “Thế à? Vậy thì nhập hội luôn đi!” - Lan Mị quay sang ba người còn lại - “Ok?”

- “Bạn của mỹ nữ thì chắc cũng là tuyệt sắc giai nhân rồi! Thành toàn!” - Hàn Thu búng tay cái tách.

- “Mau kêu sang đây!” - Trần Hạo cười giống như sắp ăn được một hũ vàng. - “Thần?”

Hắn không nói gì, nhún vai.

- “Vậy... Em đi gọi họ.”

Mục Tống Thần là hơi nhíu mày, giống như suy nghĩ một điều gì đó.

Lần chạm mặt này, đã định trước là không thể nào tránh khỏi.

Trong tầm mắt của Lan Mị, bốn cô gái xinh xắn đang từ từ tiến đến. Lập An Hạ cười:

- “Sớm muộn cũng có ngày phải gặp nhau thôi! Giới thiệu với các cậu, đây là... chồng tớ và bạn của anh ấy!”

Cả ba người đổ dồn ánh mắt về phía cánh tay của Lập An Hạ. Gương mặt anh tuấn của người đàn ông dưới ánh sáng đèn lờ mờ của bar trở nên đầy dụ hoặc. Đôi mắt màu đen rất tĩnh, sống mũi cao thẳng ở góc nghiêng này vừa hay đẹp đến độ muốn giết chết những trái tim của nữ nhân. Viền môi rất đẹp và sắc sảo. Mái tóc đen lòa xòa trước trán tôn lên làn da màu đồng khỏe mạnh. Chiếc áo thun màu tro mặc bên ngoài kèm theo quần jeans đen, điệu bô rất phóng khoáng.

- “Xin chào, tôi là Mục Tống Thần, ông xã của Lập An Hạ!” - Tiếng nói của hắn vô cùng tự nhiên, dường như chẳng có chút gì gọi là ngượng ngùng.

Ánh mắt hắn liếc qua Hòa Diệu Chi không hề biểu lộ bất kì thái độ gì, chỉ là nhàn nhạt. Lương Vũ Vy cùng Ninh Yên Lam nhìn có chút thất thần, đều có chút không tin. Một người như vậy lại chính là chồng của Lập An Hạ?!

- “Haizz, các cậu cũng đừng say mê như vậy chứ! Anh ấy thất nghiệp rồi, rất nghèo đó! Không có tiền như mấy anh soái trong tiểu thuyết đâu nha!”

- “Chào... Chào anh, em là Yên Lam, bạn của Hạ!”

- “Em là Vũ Vy!”

- “Hòa... Hòa Diệu Chi...”

Dường như trong nháy mắt, Lan Mị, Trần Hạo và Hàn Thu đồng loạt ngỡ ngàng, ánh mắt xuất hiện thập phần khó diễn tả. Cô hơi nhíu mày, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao trong một ngày mà lại có quá nhiều tâm tình phức tạp như vậy xảy ra?

- “Em... Em là Hòa Diệu Chi??!” - Khóe môi Lan Mị hơi run - “Phải không?”

- “Chị Lan, là em.” - Hòa Diệu Chi hơi cười. - “Anh Trần Hạo, anh Hàn Thu, Tống... Thần.”

- “Hả? Chi, cậu quen họ sao?” - Lập An Hạ mở to mắt.

- “Có gặp vài lần trong chuyện công ty của gia đình tớ.” - Diệu chi lấy đại một lí do.

- “Chúng ta đi hát karaoke đi!”

Lan Mị lên tiếng đầu tiên, muốn đập tan không khí gương gạo u uất này. Thế là cả tám người kéo vào khu KTV cách bar hai tầng trên.

Trần Hạo và Hàn Thu vẫn không di chuyển được ánh mắt khỏi người Hòa Diệu Chi, nhìn rất sâu. Phải đến khi Lan Mị dùng sức đá vào chân cả hai, ra hiệu đừng làm cho An Hạ nghi ngờ thì họ mới hoàn hồn trở lại. Thật không thể ngờ được, Hòa Diệu Chi, lại chính là bạn thân của Lập An Hạ! Chuyện động trời này, đúng là không thể diễn tả được bằng lời.

- “Nào, mọi người chọn bài đi chứ!”

- “Để tớ để tớ!” - Hàn Thu nhanh tay cầm lấy remote.

- “Chọn bài này đi!”

Ninh Yên Lam là một cô gái hướng ngoại và rất hoạt bát. Trong những dịp đi chơi như thế này, sự góp mặt của cô luôn làm cho không khí trở nên bớt tẻ nhạt.

- “Diệu Chi, không phải cậu hát hay lắm sao? Hát tặng mọi người một bài đi!” - Lập An Hạ mỉm cười.

- “Được.”

Bàn tay Hòa Diệu Chi rất nhanh bấm vài con số trên remote, nhanh đến mức cô còn không nhìn kịp xem bài hát Diệu Chi chọn là gì. Không hiểu sao, Lập An Hạ cảm thấy tình ảm giữa cô và Diệu Chi, dường như càng lúc càng khó nắm bắt, dường như càng lúc càng xa cách.

Nhớ lại những năm Đại học tươi đẹp đó, thật sự đã bao nhiêu năm rồi vẫn không tài nào quên đi được. Cả bốn người cùng nhau lên giảng đường, cùng nhau vào khu ăn uống, cùng nhau đi mua sắm, cùng nhau trải qua những ngày có tiếng cười rộn rã nhất, cùng nhau trải qua những ngày đau buồn tột cùng xám xịt... Tình bạn của họ, rõ ràng rất sâu, rõ ràng rất gắn kết, nhưng tại sao lúc này chính cô lại có cảm giác xa xôi muôn trùng như vậy?

Đang suy nghĩ vớ vẩn, đột nhiên tay bị một bàn tay lớn khắc nắm chặt lấy, kéo cô ra khỏi dòng hỗn tạp. Lập An Hạ quay đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu của Mục Tống Thần.

- “An Hạ, có đói không?”

- “Không đói. Tôi vừa ăn lẩu xong, no lắm!”

- “Ăn lẩu? Cô ăn lẩu ngon lành với bạn bỏ tôi một mình ở nhà gặm bánh mì???”

- “Tôi cũng không muốn nha, tại Diệu Chi sắp về Mỹ rồi...”

- “Về Mỹ?”

- “Đúng vậy! Tuần sau sẽ đi.”

- “Tạm tha cho cô lần này!”

Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt ngồi đằng xa của Hòa Diệu Chi, thì phát hiện ra từ nãy giờ cô đang chăm chú nhìn mình và Lập An Hạ. Dường như bắt gặp tia nhìn của hắn, Diệu Chi bối rối quay đi.

Tiếng hát của Hàn Thu và Ninh Yên Lam hòa quyện vào nhau, len lỏi vào từng ngõ ngách trong căn phòng.

“Em yêu ơi anh mới may mắn làm sao

Khi có thể gặp được em giữa mênh mông biển người

Em yêu ơi anh mong đợi biết bao

Từ giây phút này trở đi sẽ cùng em sẻ chia vô vàn cảm xúc...”

“Chỉ cần có em bên anh, anh sẽ có thêm thật nhiều lí tưởng

Cùng với em, ta bên nhau nào khác chi ôm trọn cả thiên đường...”

- “Tống Thần...”

- “Ừ?”

- “Chị Mị Nhi dạo này... thế nào?”

- “Ổn, không có anh ta cũng không phải là không sống được.”

- “Kì thực, bóng dáng của chị ấy rất cô đơn, ánh mắt chị ấy cũng rất tha thiết và đau buồn...”

- “Rồi tất cả sẽ vào guồng quay của nó mà thôi. Cái gì đến thì sẽ đến, có muốn trốn cũng không trốn được.”

- “Diệu Chi, đến bài của cậu này!”

Hòa Diệu Chi từ trong thất thần đứng dậy. Đầu ngón tay của cô run lên, chậm chạp tiếp nhận micro từ tay Ninh Yên Lam. Một điệu nhạc da diết vang lên. Lập An Hạ bỗng chốc ngẩng đầu.

Nếu tình yêu đã bị lãng quên...

“Có một vài câu nói đã chẳng kịp thốt nên lời

Có một người mãi mãi là nỗi đau trong tim

Nhớ lại những lời nói ấy

Những kỉ niệm ngốc ngếch ấy

Nước mắt lại tuôn rôi

Chỉ muốn hỏi anh một câu: “Dạo này có khỏe không?“...”

Dưới ánh sáng đèn mờ nhạt, trên mặt Hòa Diệu Chi xuất hiện một tầng bi thương không cách nào tả xiết. Bài hát này, dường như sinh ra là để dành cho cô hát. Chỉ mỗi cô mà thôi.

“Nếu như tình yêu đã bị lãng quên

Thì nước mắt đã chẳng còn rơi

Hạnh phúc kia hãy để cô ấy thay em bước tiếp

Nếu đã hiểu được giá trị của tình yêu và lời ước hẹn

Những gì không thể cho em, anh cứ dành hết cho cô ấy đi...”

Một dòng lệ lấp lánh rơi xuống gò má tái nhợt của Hòa Diệu Chi. Không phải vì hết yêu, mà là vì yêu, cho nên cuối cùng đành phải buông tay. Tình yêu này sẽ vĩnh viễn không bị lãng quên.

Mọi người trong phòng dừng hắn mọi hoạt động, chỉ chăm chú nghe Hòa Diệu Chi hát, nghe đến mức nhập tâm vào từng lời. Tiếng hát của cô ấy quá đau đớn, quá bi thương, vang vọng khắp khán phòng. Mục Tống Thần nhắm nghiền mắt, ngửa người ra đằng sau dựa vào ghế, tay vẫn nắm chặt tay Lập An Hạ.

Không phải hắn không hiểu được giữa hắn và Hòa Diệu Chi đã từng sâu đậm đến mức nào, thế nhưng bây giờ tất cả đã thực sự chấm dứt. Nếu lúc này hắn còn dây dưa, thì kết quả cả ba sẽ cùng trượt chân vào một vòng xoáy không lối thoát. Hắn buông tay Diệu Chi, chính là muốn cô ấy sẽ có một con đường mới. Có rất nhiều thứ một khi đã bỏ lỡ, quay đầu lại đã là chuyện của quá khứ, thứ còn nắm được trong lòng bàn tay cũng chỉ là hoài niệm của ngày hôm qua. Hắn và Diệu Chi đã bỏ lỡ nhau, hay nói đúng hơn duyên đến không đúng lúc, yêu, nhưng lại phải chia cắt vì ngoại lực tác động.

“Nếu như tình yêu đã bị lãng quên

Thì nước mắt đã chẳng còn rơi

Hạnh phúc kia hãy để cô ấy thay em bước tiếp

Nếu đã hiểu được giá trị của tình yêu và lời ước hẹn

Những gì không thể cho em, anh cứ dành hết cho cô ấy đi...”

Tiếng hát day dứt cuối cùng cũng kết thúc. Thế nhưng lưu lại trong phòng, vẫn là một cảm giác tĩnh lặng như lúc ban đầu. Mỗi người đều ngập trong suy nghĩ của chính bản thân mình, dường như vẫn chưa thể nào thoát ra nổi.

Những gì không thể cho em, anh cứ dành hết cho cô ấy đi...

Anh cứ dành hết cho cô ấy đi...

Dành hết cho cô ấy đi...

_____

“ĐƠN TRIỆU TẬP TÒA ÁN

Anh Mục Tống Thần, ngụ tại XXX XX XXXX...

Được mời đến phiên tòa Tòa Án Hội đồng nhân dân tối cao vào ngày XX tháng ZZ năm YYYY

Trong vụ: mưu sát người lao động với mục đích cướp của.

Khi đến dự, vui lòng...”

Ngón tay của Lập An Hạ hơi dừng lại, vài giây sau quay mặt sang nhìn Mục Tống Thần, ha ha ha cười:

- “Ê, anh xem nè, đến đưa thư mà cũng đưa nhầm người nữa! Chúng ta...”

- “Mine, mục đích của tờ giấy này là nhắm vào tôi.”

Mục Tống Thần ngửa đầu uống hơn nửa bình nước lọc, bắt chéo chân bình thản ngồi nhìn cô. Đầu óc Lập An Hạ quay cuồng vài giây, sau đó run run hỏi:

- “Ý anh là gì?”

- “Cô đọc như vậy rồi mà còn không hiểu hay sao? Có kẻ muốn hại chúng ta.”

- “Không thể nào...” - Cánh môi cô run - “Hại gì chứ?! Chúng ta trước giờ chưa từng đắc tội với ai...”

- “Sai rồi, chúng ta đã từng đắc tội với rất nhiều người, cô gái 'đao to búa lớn' ạ!” - Hắn kéo cô ngồi xuống, bật cười - “Tiểu thư Lâm Di của Lâm Gia, kẻ óc nhỏ mà 'cái đó' cũng nhỏ của Mục Gia, lẽ nào cô quên hết rồi sao?”

Lập An Hạ thừ mặt ra, sau đó trợn ngược mắt.

- “Sẽ không... Sẽ không phải vì những lần đó...”

- “Tôi không chắc, nhưng tám mươi phần trăm...”

- “Sao lại có thể?”

- “Mine, cô cần hiểu, trên đời này không phải mình công bằng, mình sống tốt là được đáp ứng! Đây chính là hệ quả, người ta xấu xa, tham nhũng, vị kỷ, cô tốt bụng, cô là bậc hảo hán, cô vạch trần người ta, thì người chết là cô! Họ sẽ nghiền nát cô, cô có hiểu hay không?”

- “Vì sao chứ?”

- “Bởi vì họ có tiền!”

Bởi vì họ có tiền... Bởi vì họ có tiền... Bởi vì họ có tiền... Lập An Hạ siết chặt tay hắn, mím môi. Cô đã từng nghĩ, rằng tiền không là gì cả, rằng có tiền cũng không có gì ghê gớm! Tiền có mua được công bằng không? Tiền có mua được lí trí không? Tiền có mua được con tim không? Tiền có mua được sự anh minh không? Tiền có mua được lẽ phải không? Không! Tiền không mua được! Thế nhưng, đó chỉ là suy nghĩ trước kia của cô...

- “Mục Tống Thần, bây giờ chúng ta phải như thế nào đây?”

- “Tôi sẽ suy nghĩ.”

- “Anh gọi thử cho Trần Hạo xem sao?”

- “Sẽ gọi, nhưng chưa phải lúc này.”

- “Chúng ta có lẽ phải, chúng ta sẽ thắng!”

- “Không, Mine, xã hội này rất tàn khốc! Chúng ta không có tiền, chúng ta vĩnh viễn không đấu lại những kẻ có tiền! Rồi cô sẽ hiểu, có tiền thì có thể xui ma khiến quỷ!”

Mục Tống Thần im lặng, sắc mặt hơi trầm xuống. Cô hiểu, chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Người đưa đơn kiện một khi đã đưa, nhất định là muốn ép bọn họ vào ngõ cụt, sau đó giết không tha. Nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao lại đưa đơn kiện? Mục đích là gì? Nhưng nếu muốn trả lời những câu hỏi này, điều đầu tiên cần làm đó chính là phải tìm ra, người đưa đơn kiện rốt cuộc là ai?

Lập An Hạ suy nghĩ. Nếu nói bênh vực lẽ phải là 'đắc tội' với người khác, vậy thì chắc cô đã 'đắc tội' với số người đếm không xuể!

Nhưng hai từ khóa lớn và nguy hiểm nhất___ chính là...

Lâm Di.

Mục Tống Lâm.

Lâm Di? Mục Tống Lâm? Ai có khả năng hơn? Nếu xét về khía cạnh đắc tội, thì những lời lẽ lúc đó cô nói đối với Mục Tống Lâm sắc nhọn hơn so với Lâm Di rất nhiều. Nhưng nếu nói về mặt thể diện, thì lúc đó cô đã lột sạch hết mặt mũi của cô ta trước mặt bàn dân thiên hạ...

Là ai?

Đột nhiên lúc này, một tràng điện thoại dài vang lên. Mục Tống Thần nhìn sang Lập An Hạ, khóe môi hơi mân lên, thái độ giống như là đã biết trước được điều này. Hắn định bắt máy, nhưng Lập An Hạ đã nhanh tay hơn ấn phím loa ngoài. Cô nhất định phải biết!

- “Anh hai, anh đã nhận được đơn từ tòa án chưa?”

Là giọng nói đầy giễu cợt của Mục Tống Lâm! Không thể nhầm được!

___ Hết chương 35 ___

Bài hát phía trên là bài “Nếu tình yêu đã bị lãng quên” của Thích Vy. Bạn nào thích thì có thể tìm nghe trên Youtube nhé, vì đây là một bài tiếng Trung, có Vietsub nghe sẽ thích hơn. Bài này khá nhẹ và êm tai cực. ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.