- Khiêm, khi nào thì mắt em mới sáng trở lại?
- Tiểu Chi, cố gắng lên, chỉ một chút nữa, rất nhanh thôi.
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt xinh đẹp lấp lánh niềm hạnh phúc không tài nào che giấu. Vũ Gia Khiêm đứng bên cạnh lạnh lẽ nhìn cô, đôi mắt ưu tư đầy phiền muộn. Nếu mắt cô ấy sáng, có phải cô sẽ đi tìm người đàn ông đó không? Có phải sẽ từ anh để đi về phía cô người đàn ông ấy không?
- Chi, ba mẹ em nói, mắt em sáng lại, chúng ta sẽ làm lễ cưới...
- Gia Khiêm, em xin lỗi... Nhưng anh cũng biết rằng...
- Em không cần nói nữa, anh sẽ tự giải quyết với hai gia đình.
- Khiêm, em xin lỗi, em biết em ích kỉ, nhưng... em không thể từ bỏ được anh ấy...
Hòa Diệu Chi nắm chặt mép cửa sổ, hít một ngụm khí trời mát lành, khóe môi nhỏ xinh khẽ mân lên:
- Thần, đợi em... Anh hãy đợi em...
***
Buổi tiệc mừng lãnh đạo mới được tổ chức hoành tráng trong công ty. Nhân viên ai nấy cười cười nói nói, không khí vô cùng vui vẻ. Lập An Hạ thu mình trong một góc nhỏ, tay cầm muỗng di di trong bát súp, gương mặt thất thần nhìn vào hư không.
“Cô có thể đi một chuyến đến thành phố T ra mắt gia đình tôi được không?”
“Dù sao cũng không quan trọng lắm... không đi cũng không sao...”
Nhớ đến tiếng thở dài của hắn, lòng An Hạ hơi nằng nặng.
- Tiểu Hạ Hạ!!
- Vy Vy? - Cô ngẩng đầu - Sao không đi khiêu vũ?
- Câu này là mình đang định hỏi cậu đó! Làm gì ngồi thừ ra vậy?
- Hả..? À... Ừ... Mình hơi mệt, chắc về trước đây!
- Còn sớm mà, ở lại chơi đi! Mọi người nhảy vui lắm, đi với mình!
- Thôi, mình còn chút việc, về trước nhé! Cậu nhớ giữ thân đó!
- Hừ - Lương Vũ Vy trừng mắt - Cậu nhớ đấy!
***
Đêm nay trời rất nhiều gió. An Hạ kéo cao chiếc áo khoác lên chút nữa, tựa người vào lan can ngó ra ngoài sông. Đoạn đường cao tốc hình vòng cung phía bên trên vô cùng náo nhiệt, đèn đường tỏa những tia sáng mờ nhạt mà lấp lánh xuống mặt sông, đầy lung linh huyền ảo. Thỉnh thoảng xung quanh vang lên tiếng leng keng từ mấy xe kem, và tiếng vui đùa chạy nhảy của mấy cậu nhỏ.
Đột nhiên Lập An Hạ mỉm cười. Ngày còn bé, mỗi lần về quê chơi cũng thế này. Náo nhiệt mà bình yên, sốt sắng mà đầy thân thuộc.
Người ta dù có ngao du đến phương trời nào đi chăng nữa, ngoảnh đầu lại, mới thấy an nhiên là một điều cần thiết mà sao xa vời quá. Như là một buổi sáng thức dậy, ngắm mặt trời mọc và nghe tiếng sơn ca. Như là một trưa hè cùng lũ trẻ ra ngoài sông hái lục bình tím. Như là một buổi chiều mát rười rượi, đi dạo ra ngoài đồng ngửi hương lúa chín. Như là một tối lạnh quây quần cùng cả xóm trong một gian phòng chứa một cái tivi không rõ nét. Ở quê, dù nghèo mà ai cũng quan tâm tới nhau cả. Còn trên thành phố này, điều kiện sống quá hối hả, khiến người ta lắm lúc quên đi chính bản thân mình, còn thời gian đâu mà để ý đến người khác? Vậy mới nói, há chăng đây là một quy luật “có cái này thì mất cái kia”?
Lập An Hạ thôi nghĩ, chầm chầm đứng dậy rảo bước về nhà. Ngày mai lại là một ngày mới, và dẫu sao đi nữa, vẫn phải tiếp tục chiến đấu với đống số liệu.
Cô đặt đôi dép bông xuống đất đi vào rồi đến chỗ máy cassette. Ngoài kia trời lại bắt đầu mưa. Mùa này là mùa mưa, là mùa của nhung nhớ. An Hạ hơi cười, lục lọi một đống cuối cùng nhớ đến một cuôn băng nhạc Hoa mà cô rất thích.”Mưa rất đỗi ngọt ngào.”
“Thời khắc bầu trời đổ mưa như trút nước.
So với ngày hôm ấy có lẽ đã quá hòa hợp.
Em khóc rồi, mưa cũng luyến tiếc không nỡ...”
Lập An Hạ xách máy lên lầu, đặt trong phòng rồi bật nước nóng chuẩn bị đi tắm. Cô ngả đầu vào bồn, để nước thấm vào từng tấc thịt, để xóa đi vài phần phiền muộn bên trong.
“... Lặng lẽ kiên cường trở về nhà
Ngâm mình trong nước ấm
Chờ đợi trái tim ấm áp trở lại...”
Lời bài hát này không biết từ lúc nào, An Hạ đã thuộc lòng. Cô luôn có cảm giác, nó giống mình ở một góc độ nào đó. Thật sự, rất giống. Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, cuối cùng cô cũng đứng lên bước ra khỏi phòng tắm. Còn ba ngày nữa... An Hạ thật sự sắp bị cảm giác đáng sợ dọa chết rồi đây >.< Cô lại càng không biết, từ lúc nào mình lại thích “ngủ chung” với Mục Tống Thần như vậy. Tuy không có... “những cái gì khác” nhưng cô lại cảm thấy vô cùng an toàn và ấm áp. Cảm giác đó giống như nhắc nhỏ cô rằng, cô không còn một mình nữa.
Lập An Hạ có đôi lần tự hỏi, cảm giác của cô với Mục Tống Thần là gì? Là thích, là rung động từ trong lòng, hay chỉ là vì cô độc quá lâu rồi, nên thèm một vòng tay? Nhưng rồi cô đột nhiên nghĩ đến một cái khác. Dù yêu hay không yêu, dù thích hay không thích, cô và hắn cũng đã là vợ chồng, cũng đã sống chung một nhà.
Mọi thứ khác, có còn quan trọng nữa hay không?
***
- Trần Hạo, mày lại đây, tao hỏi cái này! - Mục Tống Thần nằm trên sofa, tay ngoắc ngoắc về phía Trần Hạo.
- Dã thú à, đừng có nói là lâu qua mày không chạm vào phụ nữ, hôm nay lại có hứng thú với đàn ông nha?
- Câm miệng! Trần Hạo, miệng mày thơm hơn một chút là mày chết ngay à?
- Được rồi, muốn hỏi gì cứ hỏi!
- E hèm... - Hắn tằng hắng, cái vấn đề này, hơi khó... - Lúc mày thích Tuyết Khanh đó... Cảm giác... như thế nào?
Mặt Trần Hạo thộn ra trong giây lát, sau đó cậu ta hơi run người, lẩy bẩy hỏi:
- Mày... Mày thích phụ nữ?
- Nhảm nhí! Chứ chẳng lẽ tao thích đàn ông?!
- Không... Không phải ý đó... Ý tao là... Mày thích ai...?
Mặt Mục Tống Thần đột nhiên đỏ ửng, hai tay hơi xoắn vào nhau, phản ứng giống như người lần đầu tiên biết yêu. Trần Hạo chăm chú liếc hắn, sau đó a! một tiếng thật to.
- À, mày thích Tiểu Mỹ Nữ?
- Đâu... Tao... Tao hỏi cho biết thôi... - Hắn ngượng ngập, mắt không dám nhìn thẳng Trần Hạo.
- Ôi trời ơi!!! - Trần Hạo gào lên - Mày thích Tiểu Mỹ Nữ!! Mày đích thực Tiểu Mỹ Nữ rồi!! Tao phải đi nói cho Lan Đại và Hàn Thu biết mới được!!!
- Đứng im đó! - Mục Tống Thần rống - Mày thử đi xem, tao cho mày hết đường về với Tuyết Khanh!
- Được... Được rồi - Trần Hạo từ từ ngồi xuống, sau đó bắt đầu nhướng mày - Để anh đây chỉ cho chú em phương thức đoạt lòng người đẹp.
Mục Tống Thần ngồi nhổm dậy, lắng nghe chăm chú.
- Thứ nhất - Trần Hạo giơ tay ra - Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Mày nhất định phải hiểu được lòng của em ấy, sau đó tùy theo tình cảm mà bắt đầu “khai chiêu”, đánh nhanh bắt gọn, không cần rườm rà!
Được, cái này thì được! Tâm tư của Lập An Hạ vô cùng đơn giản, liếc mắt một cái là thấy hết. Hắn gật đầu.
- Thứ hai! Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu!* Mày phải sẵn sàng dùng mạng sống của mình bảo vệ em ấy, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, thế hiện một tình yêu sâu sắc với Tiểu Mỹ Nữ, làm em ấy vô cùng cảm động!
*Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu: nôm na nghĩa là “chết vì người đẹp, làm quỷ cũng phong lưu“. Ý nói vì người đẹp có thể làm bất cứ việc gì, chết cũng vui lòng.
Cái này... Mục Tống Thần hơi nhíu mày, hình như hơi... quá? Cũng chưa đến mức sâu sắc như vậy... Nhưng hắn vẫn gật đầu.
- Thứ ba, cũng là cái quan trọng nhất, chính là... Mật ngọt chết ruồi! Mày phải biết sử dụng cái miệng, nói những câu sến sẩm, ong mật vào. Đứa con gái nào cũng sẽ thích nghe cả, được chứ?
- Trần Hạo! Tao đối với cô ấy không phải là bồng bột nhất thời, có hiểu hay không? Tao không phải sử dụng những thứ đó chỉ để cô ấy cảm động, tao thật sự thích An Hạ, mày có hiểu không? - Mục Tống Thần thở dài.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được những thứ cảm xúc quái quỷ khó chịu cứ này len lỏi trong người. Lúc hắn thích Hòa Diệu Chi, không có.
- Vậy thì... - Một giọng nói thanh tao dễ nghe vang lên - Dùng tấm lòng của mày, trái tim của mày, tình cảm thật sự của mày, từng chút một cảm động Hạ Hạ! - Lan Mị đóng sầm cửa lại đi vào, nhướng mày nhìn Mục Tống Thần.
Tình cảm thật sự?
__ Hết chương 16__