- “Mục Tống Thần, chúng ta đi chơi!”
Lập An Hạ kéo tay Mục Tống Thần đi ra khỏi sảnh lớn khách sạn, bắt chuyến xe bus gần mình nhất và bắt đầu vi vu. Ở giữa quảng trường là những nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn. Nhiều tốp đông cùng nhảy múa theo điệu nhạc. Tuyết dù lạnh đến mấy cũng không ngăn được lòng nhiệt thành của khách du lịch.
Cả hai đi dạo trong tuyết cả buổi chiều, còn mua hai que kem thi nhau ăn. Kết quả, vừa ăn xong đã phải kéo nhau vào một tiệm trà gần đấy mua hai cốc trà hoa nhài, vừa uống vừa tiếp tục đi.
- “Lâu lắm rồi mới vui như thế này. Lúc trước nhà tôi không đủ tiền, hết học lại phải làm thêm, bận tối mặt tối mày, mỗi ngày kết thúc xong đều mệt lả, không có thời gian làm việc khác.”
- “Cô học Đai học gì?”
- “Đại học T.”
- “Cô cũng học Đại học T à?” - Mục Tống Thần ngạc nhiên.
- “Ách... Anh cũng vậy?”
- “Ừ. Tôi.. hình như học trước cô hai khóa thì phải? Chắc lúc đó chưa quen chưa biết.”
- “Anh...” -Lập An Hạ suy suy nghĩ nghĩ, sau đó a! lên một tiếng - “Anh, Trần Hạo và Mị Mị lúc đó rất nổi tiếng nha. Bạn cùng phòng tôi đặt biệt rất thích anh đấy. Cô ấy lúc nào cũng “Thần ca ca đẹp trai như thế, con tim tớ sao chịu nổi!“. Tôi nghe mòn cả tai...”
- “Đó là đương nhiên rồi.”
- “Hừ... Mà này, hình như lúc anh học Đại học năm hai thì qua nước ngoài đúng không?”
- “Chính xác là New York.”
- “Ô, lúc anh đi ấy, tôi nghe cả trường ngày nào cũng ồn giống như sắp sập tới nơi. Sức ảnh hưởng của anh...”
- “Cô lúc đó không có hứng thú với tôi à?” - Hắn nghiêng đầu nhíu mày.
Lập An Hạ uống một ngụm trà. Lúc đó... cô đang yêu Bạc Nhiên...
- “Tôi khi ấy... đang quen người bạn trai đầu tiên.”
- “Là ai thế?” - Mục Tống Thần đối với loại chuyện này rất... tò mò a...
- “Có nói anh cũng không biết.” - Giọng điệu của An Hạ trầm ổn, nhưng nghe ra thì toàn là sự bất lực trong đó.
- “Cô yêu hắn?”
- “Lúc trước có, nhưng bây giờ thì không.”
- “Vậy thì tốt.”
Hắn thở ra một hơi. Lập An Hạ nghiêng qua nhìn hắn, cười cười:
- “Tốt thế nào?”
- “Không thế nào cả. Tốt, chính là tốt.”
Có người nói chuyện kiểu này sao?
Buổi tối, cả hai đi đến phố ăn của người Trung Quốc, nằm trên đường St Lauren. Khu này rất ấm áp, khách khá đông đúc. Cô ngồi xuống bàn, giơ tay cầm lấy thực đơn.
- “Một bát sủi cảo cay, cho nhiều ớt một tí nhé. Một phần tôm cay. Một phần vịt quay. Mực, cá viên, gà viên, mỗi thứ hai que.”
Nói xong với phục vụ, quay sang nhìn người kia. Phục vụ nhanh lẹ hỏi:
- “Anh muốn ăn gì ạ?”
- “Muốn ăn cơm vợ nấu.”
Phục vụ cứng người.
- “Giống tôi, nhưng không cay” - An Hạ phản ứng lập tức.
Thức ăn được đưa lên nhìn rất ngon mắt. Lập An Hạ hít một hơi, xuýt xoa:
- “Ngon quá đi mất.”
Nhìn thấy tô của cô có màu đỏ trông rất “quyến rũ”, Mục Tống Thần rùng mình.
- “Mine, cô ăn cay được sao?”
- “Thức ăn càng cay càng kích thích vị giác...”
- “Tiểu nhân tâm phục khẩu phục ngài.”
- “Cảm ơn cảm ơn.”
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Lập An Hạ đột nhiên nghĩ... Cái này có phải là yêu nhau không?
Cô liếc Mục Tống Thần một cái, cúi xuống ăn, rồi lại bẽn lẽn nhìn. Cô... Với hắn là như thế nào? Tại sao mỗi lần thấy hắn là tim đập thình thịch? Xa hắn là lại nhớ khủng khiếp? Nhưng về phần yêu... Cô rất sợ cái cảm giác giống như Bạc Nhiên đã từng mang đến...
Nhưng cô yêu hắn ở điểm nào chứ? Chẳng lẽ...
- “Mine...”
- “Mine...”
- “Mine!”
- “Hả?” - Lập An Hạ bừng tỉnh.
- “Nghĩ cái gì mà thất thần thế?”
- “Mục Tống Thần...”
- “Cái gì?” - Hắn vừa múc một muỗng sủi cảo vừa hỏi.
- “Yêu một người vì thức ăn có được tính là yêu không?” - Cô giương đôi mắt ngây ngô ra nhìn hắn.
- “Phụt!” - Cái sủi cảo vừa được đưa vào miệng hắn thành công phun ra, cũng may Mục Tống Thần phản ứng nhanh quay mặt đi, nếu không... - “Khụ... khụ... khụ....”
- “Sao thế?” - Lập An Hạ hốt hoảng chìa khăn giấy ra.
- “Cô nói cái gì vậy?” - Hắn vừa lau miệng vừa trừng mắt nghi hoặc.
- “Tôi đang hỏi đấy thôi. Nếu anh yêu một người vì người ta mang đến cho anh nhiều đồ ăn, thế thì cũng là tình yêu nhỉ?”
- “Đúng!” - Mục Tống Thần gật đầu.
Lập An Hạ búng tay cái tách.
- “Đấy! Vậy cũng là yêu...”
- “Đó là tình yêu giữa gà và chủ.”
T.T
- “Anh!” - Cô tím mặt - “Úng là ồ ô uyên, ông ó ầu óc!” (Đúng là đồ vô duyên, không có đầu óc!)
Bởi vì trong miệng cô còn đang nhai sủi cảo...
- “Cô mới là không có đầu óc đấy! Người ta mà quăng một cái đùi gà ra thì chắc nói gì cô cũng làm.”
- “Tôi không phải là chó!” - An Hạ nuốt thức ăn xuống.
Ăn xong, cả hai quyết định sẽ mua vé đi xe bus một đoạn ngắn, sau đó đến trạm thì dừng lại, đi bộ về khách sạn cho tiêu cơm. Dưới ánh đèn đường nhạt, cả hai người trước kẻ sau im lặng mà đi. Tuyết rơi trùng trùng điệp điệp, không khí lạnh giá. Hai tay Mục Tống Thần vì lạnh mà liên tục chà vào nhau. Lập An Hạ ngước nhìn, sau đó rút một cái bao tay của mình ra:
- “Này! Cho anh đấy!”
Sau đó tiến lên một bước, một tay không mang găng của mình cầm khẽ chạm vào một tay không mang găng của Mục Tống Thần, mỉm cười:
- “Hai tay còn lại cùng nắm vào nhau, thế nào?”
Mục Tống Thần nhìn nụ cười của Lập An Hạ, đáy lòng thoáng qua sự rung động không thể nói nên lời. Hắn không thèm trả lời, trực tiếp vươn ra nắm lấy tay Lập An Hạ. Cho dù trời có lạnh đến mức nào đi nữa, cùng nhau nằm tay thật chặt như thế này, thì hơi ấm vẫn sẽ đong đầy khắp nơi.
Trong lòng An Hạ tràn ngập sự ấm áp và vui vẻ kì lạ. Cô cảm nhận được hạnh phúc đang ở cạnh mình, rất gần. Giống như chỉ cần nắm lấy tay người đàn ông này là đã chạm đến nó.
Có lẽ đây sẽ là phần kí ức tốt đẹp nhất của bọn họ về đối phương.
Cùng nhau đi dạo.
Cùng nhau ăn kem.
Cùng nhau ăn tối.
Cùng nhau nói về những thứ trên trời dưới đất.
Cùng nắm tay nhau đi qua mọi nẻo đường.
__ Hết chương 23__