Edit:Bá Thiên
Beta: Đào Sindy
Mẹ Thiệu cảm thấy xấu hổ, tự tay rót cho Hàng Tiểu Ý cốc nước: “Tiểu Tiểu, dì rất thích nghe chương trình của cháu, hầu như hôm nào cũng nghe cả.”
“Đúng thế, Tiểu Tiểu, chị của chị chính là người hâm mộ trung thành của em đó.” Phan Tĩnh Xảo bổ sung.
Hàng Tiểu Ý cười ngại ngùng: “Khiến dì phải chê cười rồi.”
Mẹ Thiệu càng nhìn càng thấy Hàng Tiểu Ý hợp ý, đứa con trai này của bà một mực không mang bạn gái về nhà, bà rất muốn giới thiệu cho anh, vừa khóe trùng hợp Phan Tĩnh Xảo ngẫu nhiên nhắc tới Hàng Tiểu Ý trước mặt bà, nói tới cô gái này càng lớn càng thùy mị nết na, tính tình tốt, sớm đã muốn giới thiệu cho Thiệu Thành Hi làm quen với cô, hai người có chung suy nghĩ, vốn cùng Phan Tĩnh Xảo hẹn một ngày ra gặp mặt, chưa kịp chọn ngày thực hiện, trùng hợp hôm nay lại gặp.
Thiệu Thành Hi làm như không quen biết Hàng Tiểu Ý, nhíu mày: “Cô Hàng năm nay bao nhiêu tuổi rồi, đã ba mươi tuổi chưa?”
Mẹ Thiệu vừa uống hớp nước, bị Thiệu Thành Hi nói làm cho sặc, che miệng ho vài cái.
Ánh mắt Hàng Tiểu Ý nhìn về phía anh, trên mặt mang ý cười: “Tôi năm nay hai mươi lăm tuổi, cũng sắp ba mươi rồi.”
Phan Tĩnh Xảo hung hăng trừng mắt liếc cháu của mình: “Tiểu Tiểu à, em đừng để ý, nó hôm nay có lẽ là ngủ không ngon, em đừng nghe nó nói lung tung.”
“Không phải đâu, tổng biên tập Phan, em biết anh Thiệu không có ý gì mà.”
Đồ ăn đã lên, mọi người cầm lấy đũa, điện thoại Hàng Tiểu Ý đang trên bàn đột nhiên rung lên, cô nhìn qua, là tin nhắn Thiệu Thành Hi gửi tới: “Bà xã ~”
Bán manh à? Bán manh có tác dụng không?
Hàng Tiểu Ý trực tiếp xem nhẹ, ngước mắt lên liền bắt gặp ý cười trong mắt Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý đáp lại anh bằng vẻ mặt xem thường, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Cô Hàng thích ăn thịt à?” Thiệu Thành Hi mở miệng.
Trực giác của Hàng Tiểu Ý cảm thấy đây là bẫy, cẩn thận nhìn anh, mẹ Thiệu và Phan Tĩnh Xảo cũng nhìn anh, không biết anh định đùa gì đây.
“....Coi là thích đi.” Hàng Tiểu Ý trả lời mơ hồ.
Thiệu Thành Hi lắc đầu tiếc nuối: “Tôi tưởng phụ nữ không thích ăn thịt chứ, tăng cân thì xấu lắm.”
Trong lòng Hàng Tiểu Ý như đang đốt pháo trúc, 'đùng đùng' không ngớt, vẻ mặt Thiệu Thành Hi vẫn như người chết không biết sợ.
Mẹ Thiệu mặt lúng túng, nhưng nhìn rất dịu dàng, không nhịn được véo vào tay Thiệu Thành Hi, nhỏ giọng mắng: “Thiệu Thành Hi, con câm miệng cho mẹ.”
Thiệu Thành Hi xoa mũi: “Con hỏi câu cuối thôi, cô Hàng thích ăn những món nào?”
Dưới gầm bàn chân Hàng Tiểu Ý đạp chân Thiệu Thành Hi, trên mặt vẫn duy trì vẻ ôn hòa cười nhạt, lắng nghe, đã có ý muốn nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ Thiệu tức giận nhìn anh, trong mắt ý tứ rất rõ ràng, nếu anh lại nói lời khiến người ta bối rối..., hôm nay bà phải đại nghĩa diệt thân* trước mặt mọi người.
*vì việc nước quên tình nhà
Thiệu Thành Hi giữa ba ánh mắt mang theo lửa giận, vẫn điềm tĩnh cầm đũa gắp thức ăn vào bát Hàng Tiểu Ý: “Cô Hàng ăn món này nhiều một chút.”
Mẹ Thiệu nhanh chóng cầm đũa ngăn cản Thiệu Thành Hi để đũa vào bát của Hàng Tiểu Ý: “Cô Hàng không thích người lạ gắp rau đâu, con mau gắp trở lại đi.”
Mặc dù bầu không khí có vẻ không thích hợp, nhưng Phan Tĩnh Xảo lại không nhịn được cười, chị của cô, thể hiện vẻ dịu dàng, thật ra là do ba Thiệu Thành Hi bảo vệ bà như một cô gái nhỏ, sợ rằng hôm nay Thiệu Thành Hi đã đá trúng tấm sắt rồi.
Thiệu Thành Hi ho nhẹ một tiếng: “Không ăn thì thôi, con tự ăn.” Sau đó gắp lên bỏ vào miệng mình.
Mẹ Thiệu liếc anh một cái, ngày thường nhìn rất bình thường, hóa ra ở trước mặt phụ nữ lại giống như người bệnh thần kinh, chẳng trách không tìm được bạn gái, với tính tình như vậy, nếu bà có con gái cũng sẽ không gả cho anh.
Mẹ Thiệu dùng đũa sạch gắp tôm bỏ vào trong bát Hàng Tiểu Ý: “Nào, Tiểu Tiểu ăn tôm đi, đừng để ý tới nó.”
Hàng Tiểu Ý cố nhẫn nhịn ý cười của mình, nhìn mẹ Thiệu nói cám ơn, trên điện thoại di động lại có tin nhắn, Hàng Tiểu Ý liếc mắt nhìn: “Ăn thịt nhiều chút, anh không ngại em mập lên đâu.”
Hàng Tiểu Ý nhịn mãi, rốt cuộc không chịu được đứng lên, nhìn mẹ Thiệu và Phan Tĩnh Xảo cười khóe: “Tổng biên tập Phan, dì, con đi WC một lát.”
Hàng Tiểu Ý vừa đi, Thiệu Thành Hi cũng đứng lên: “Con cũng đi WC đây.”
Rõ ràng mẹ Thiệu không tin, không định cho anh đi, Thiệu Thành Hi nhíu mày: “Mẹ, không phải chuyện ăn uống ngủ nghỉ mẹ đều quản chứ?”
Mẹ Thiệu không tình nguyện vung tay để anh đi.
Nhìn bóng người cao to của Thiệu Thành Hi đi xa, Mẹ Thiệu chỉ tiếc mài sắt không thành thép: “Xảo Xảo, em nói đứa con trai này của chị sao lại có tính tình như vậy, sao lúc trước chị không nhận ra? Nó ở bên ngoài là như vậy sao? Như thế người ta có ghét không? trước đây chị cảm thấy tật không thích nói chuyện của nó thật đáng ghét, bây giờ lại cảm thấy nó im lặng sẽ tốt ơn..”
Phan Tĩnh Xảo bị chọc cười, cười 'ha ha': “Chị, đây là thật, càng so thì càng quá đáng thôi, do chị chưa thấy thôi.” Phan Tĩnh Xảo và Thiệu Thành Hi cũng đã có thời gian ở những trường hợp trên, như vậy Thiệu Thành Hi đúng là một lời khó có thể nói hết.”
Hàng Tiểu Ý vào WC, xem thời gian gần liền đi ra, quả nhiên thấy Thiệu Thành Hi dựa vào tường bên ngoài, mặt mang theo ý cười.
Hàng Tiểu Y giơ tay muốn đánh anh, bị Thiệu Thành Hi nhanh mắt bắt được, cũng mượn lực kéo Hàng Tiểu Ý ôm vào trong ngực, dán vào tai của cô thấp giọng nói: “Đây là ôm ấp yêu thương à??”
Hàng Tiểu Ý thực sự thua anh, từ bỏ giãy dụa: “Thiệu Thành Hi, anh đang cố ý, ở trước mặt mẹ mình ý làm khó dễ em.”
“Không có mà.” Người nào đó mặt vô tội.
“Vẫn còn chối?” Hàng Tiểu Ý trừng anh: “Vậy thế nào mới gọi là làm khó?”
“Ý anh là chúng ta lần đầu gặp mặt, anh phải phản ứng như bình thường chứ.”
Hàng Tiểu Ý nháy mắt suy nghĩ hồi lâu, nói cách khác, Thiệu Thành Hi với bất luật cô gái xa lạ nào đều như vậy, vì đó anh diễn kịch đến mức rất chuyên nghiệp, người không chuyên nghiệp chính là cô.
Hàng Tiểu Ý dở khóc dở cười, không vội tính sổ chuyện này: “Anh nói xem, nếu sau này mẹ anh biết chúng ta lừa bà, có phải sẽ tức giận không?”
Thiệu Thành Hi sờ tóc cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, mẹ anh rất thân thiện.”
Hàng Tiểu Ý khóc không ra nước mắt, tất cả đàn ông nào đều nói mẹ mình rất thân thiện, giờ nhìn mẹ Thiệu rất thân thiện, nhưng khi biết hai người lừa bà thì sao đây?
Trí tưởng tượng của cô quá cao, cô không dám nghĩ.
Thiệu Thành Hi nhìn mặt cô với vẻ đau khổ, im lặng mỉm cười.
Hàng Tiểu Ý đi về trước, sau một phút Thiệu Thành Hi trở về từ WC, thái độ Thiệu Thành Hi xoay chuyển 180 độ, quay sang Hàng Tiểu Ý chuyện trò vui vẻ, bưng trà dâng nước, quan tâm chuẩn mực, tỏ vẻ thân sĩ phong độ tao nhã, mẹ Thiệu trừng mắt nhìn, sau đó nghi ngờ có phải trong WC con trai bà đã xảy ra chuyện gì không ngờ được không.
Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi ân cần rót nước cho cô, cảm thấy bối rối, hoảng hốt.Bây giờ cô thực hoài nghi có phải là Thiệu Thành Hi bị tâm thần phân liệt không.
Phan Tĩnh Xảo nhìn hành động của hai người đối với nhau, nhỏ giọng nói với mẹ Thiệu “Em thấy có vẻ hai người này có hi vọng đó.”
Mẹ Thiệu có chút lo lắng, hiện tại bà nghĩ rằng tinh thần của con trai mình có chút không bình thường, không muốn làm trễ một cô gái tốt.
Rời khỏi nhà hàng, Phan Tĩnh Xảo muốn Hàng Tiểu Ý ngồi xe của bà về, thực ra bà muốn Thiệu Thành Hi chở cô ấy. Nhưng mà nghĩ lại thì không thể biểu hiện mục đích một cách rõ ràng như thế được, liền từ bỏ ý định này. Nhưng tay lại để phía sau đẩy Thiệu Thành Hi một cái, hi vọng anh nói rằng muốn chở Hàng Tiểu Ý.
Dưới ánh mắt chờ đợi Thiệu Thành Hi không phụ kỳ vọng, mở miệng: “Cô Hàng có đi xe không? Nếu không tiện đường tôi chở cô một đoạn?”
“...”
Mẹ Thiệu bắt đắc dĩ từ bỏ, đấy lại phát bệnh rồi.
“Tiểu Tiểu, chúng ta đưa cháu về, lên xe thôi.” Mẹ Thiệu nhìn Hàng Tiểu Ý nói.
Hàng Tiểu Ý vội đáp: “Không cần ạ, dì, con có hẹn với bạn uống trà, mọi người không cần để ý đến con đâu,mọi người bận mà.”
Tiễn mẹ Thiệu và Phan Tĩnh Xảo, Thiệu Thành Hi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai người im lặng đứng đối diện nhau, Hàng Tiểu Ý tức giận: “Em muốn đi xe buýt, anh có muốn đi chung không?”
Khóe miệng Thiệu Thành Hi hơi cong lên, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Đột nhiên anh nhớ mình có lái xe.”
Ánh mặt trời đầu hạ, sáng rực mà lại không chói mắt, nét cười của anh không lẫn một chút tạp chất nào, tim Hàng Tiểu Ý nhảy một cái, vốn không thật sự giận anh, mà chỉ giả vờ giận thôi.
Lúc nào anh cũng có thể dễ dàng khuấy động tâm trạng cô như vậy, từng cơn rung động trong lòng giống như những hạt mưa từng giọt từng giọt rơi trên đóa hoa.
Hai người lên xe, Hàng Tiêu Ý vẫn mang bộ dạng buồn rầu như cũ, “Bởi vì hành động của anh, sẽ làm cho mẹ anh có ấn tượng tốt với em, nghĩ em là mẫu người ngoan ngoãn hiền lành, nhưng lỡ sau này bà biết được bộ mặt thật, có khi sẽ tức giận...”
“Bộ mặt thật? Ý anh nói là bộ dang hung dữ của em sao?”
“Thiệu Thành Hi. . .” Hàng Tiêu Ý rất muốn nhào tới cắn anh một cái.
Thiệu Thành Hi trả lời một cách trôi chảy: “Anh nói này, em có thể đừng dò chỗ không, đúng lúc có người ngồi ở đó em lại giở bộ dạng hung bạo của một địa chủ ra khiến danh tiếng một cô dâu nhỏ của em vang xa.”
Hàng Tiểu Ý khựng lại, rất nhanh đã phản ứng lại, trực tiếp nhào tới, nghiến răng nói: “Thiệu Thành Hi!!”
Thiệu Thành Hi vươn tay ôm trọn người cô, một tay ôm cô, một tay đặt ở eo của cô, phòng ngừa cô động tay động chân lạitổn thương eo.
Hàng Tiểu Ý làm xong rồi mới phát hiện động tác này của hai người rất là mập mờ, nếu hai năm trước, thì rất bình thường, nhưng hiện tại, đột nhiên có chút lúng túng.
Sau đó, mặt cô đột nhiên hiện lên một rặng mây hồng, cô đỏ mặt!
Thiệu Thành Hi nhìn người trong lòng đột nhiên đỏ mặt, lúc trước Tiểu Ý rất thích anh ôm, cô còn thường xuyên ôm anh rồi dùng giọng nũng nịu với anh, giọng nói trong trẻo ngọt ngào ấy, giống như một sợi lông tơ, nhẹ nhàng lướt qua tay, khiến trong lòng người ta ngứa ngáy.
Hàng Tiểu Ý ho một tiếng che giấu bối rối của mình, hai tay đặt trên ngực của anh, định đứng dậy quay về chỗ ngồi.
“Tiểu Tiểu, em có biết động tác bây giờ của em từ ngoài xe nhìn vào là dạng gì không? Xe chấn động? Bây giờ chỉ cần em động, thân xe khẳng định cũng động, hơn nữa còn rất kịch liệt.”
Hàng Tiểu Ý bị dọa sợ, nhảy lên,không cẩn thận đụng đầu vào trần xe, chém ghê ha, tấm ngăn chưa đóng, làm đầu cô trực tiếp đụng vào màn kính thủy tinh, phát ra âm thanh lớn.
Thiệu Thanh Hi hoảng sợ, vội vàng để đầu cô đặt trên đùi, vừa sốt ruột vừa đau lòng: “Để anh xem chút, dập đầu ở đâu rồi hả? Chỗ nào đau? Em nói đi . .”
Đột nhiên va chạm, khiến nước mắt của hty vô thức chảy ra, sờ loạn trên đầu: “Ở đây, đây, hình như ở đây...”
Thiệu Thành Hi lấy tay nhẹ nhàng xoa: “Thế nào, còn đau không?”
Mặc dù đã hết đau, nhưng Hàng Tiểu Ý cố ý giả bộ ủy khuất: “Đau quá. . .”
Thiệu Thành Hi đang trách mình chọc ghẹo cô, không để ý lời nói của cô, hai tay hết sức dịu dàng xoa đầu cô.
Ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng động Thiệu Thành Hi ngẩng đầu lên,một anh bảo an đứng bên cửa sổ, Thiệu Thành Hi nhanh chóng đẩy cửa xe xuống, “Có chuyện gì?”
Nhân viên an ninh kia vẻ mặt lúng túng, nhẫn nhịn cả buổi: “Anh gì đó ơi, bây giờ là giữa ban ngày, còn là nơi công cộng, anh có cần thì về nhà đi, cách đây vài bước đường có một khách sạn cũng không tệ. . .” Anh ta đứng từ xa nhìn họ cả buổi, nhà hàng vừa khai trương, ở cửa ra vào lại làm vận động kịch liệt như thế, quả là không phù hợp.
Một tiếng ầm vang, Hàng Tiểu Ý đang muốn ngẩng đầu, lại bị vùi vào ngực Thiệu Thành Hi, từ đầu đến chân dường như bị chưng chín như tôm, thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Thiệu thành hi vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi biết rồi.”
Đợi đến khi cửa sổ xe đóng lại, Hàng Tiểu Ý mới từ trong ngực Thiệu Thành hi ngẩng đầu lên, thẹn quá hoá giận, tay run run chỉ vào Thiệu Thành Hi, mặt chợt đỏ bừng: “Thiệu Thành Hi. . .” Tôi muốn chia tay, tôi muốn ly hôn, Hàng Tiểu Ý trong đầu xuất hiện bốn chữ này.
Lời nói đến bên miệng lại bị Hàng Tiểu Ý hủy bỏ, từ ngày hai người kết hôn, cô liền nghĩ qua, cả đời này quyết không nói chia tay với Thiệu Thành Hi, nói giỡn cũng không được.
Mỗi một câu chia tay, mỗi một câu ly hôn đều là một sự tổn thương, trừ phi thật sự muốn tách ra, bằng không thì tuyệt không muốn nói đơn giản ra miệng.
Hàng Tiểu Ý miệng mở to nhìn Thiệu Thành Hi cả buổi, bực bội nói ba chữ: “. . . Lái xe đi.”