“Trần Khải! Chị mày còn sống lù lù ở đây mà chú đã muốn đào góc tường nhà chị! Muốn tạo phản à?”
Trần Khải sợ run người, khuôn mặt trắng bệch, miệng mấp máy trả lời:
“Chị! Chị tha cho em, em biết lỗi rồi. Em không thích sếp, là em...em lừa cô ta!”
Uyển Nhi hừ mạnh một tiếng rồi mới buông tay ra. Mọi người xung quanh đều đứng bất động, miệng há hốc xem tình cảnh cô tỏa ra năng lượng cực mạnh đáng sợ như nào. Uyển Nhi ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, ngây ngô hỏi:
“Mọi người sao vậy? Trời lạnh quá sao? Sao mọi người đứng im hết rồi?”
Ngay khi dứt lời nói mọi người đều ồ lên cảm thán một tiếng. Hạ Tuyết Nhi khí thế bức người từng bước đến chỗ Trần Khải, gương mặt cô kiêu hãnh hất lên hỏi:
“Sao? Anh không hứng thú với phụ nữ? Vậy anh giải thích đi, lời anh nói ban nãy là gì?”
Trần Khải rơi vào tình thế bị động khó xử, khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi. Làn da trắng hồng, đôi môi đỏ tự nhiên càng làm Hạ Tuyết Nhi hứng thú muốn thu phục anh chàng tiểu bạch kiểm này hơn nữa. Trần Khải nhìn ánh mắt không hề bình thường của Hạ Tuyết Nhi càng run hơn, giọng ấp úng hỏi:
“Tôi...tôi...cô... cô định làm gì?”
“Làm gì ư? Bắt anh về đó!”
Hạ Tuyết Nhi ranh mãnh cười rồi quay sang nhìn Uyển Nhi. Tuy Hạ Tuyết Nhi không nói nhưng Uyển Nhi hoàn toàn có thể hiểu. Cô biết cô em họ của mình đang hứng thú với anh chàng thư kí nhỏ này rồi! Uyển Nhi nở một nụ cười rạng rỡ, hào phóng nói to:
“Tuyết Nhi, nếu em thích em cứ mang Khải Khải về. Anh chị cũng không có ý kiến gì đâu, chắc Khải Khải cũng thế.”
Uyển Nhi liếc mắt nhìn Trần Khải đe dọa. Trần Khải mặt méo xệch nhưng nhìn ánh mắt đầy sát khí của Uyển Nhi thì anh đã biết anh không đồng ý cũng chết mà đồng ý cũng không thoát nổi. Nhưng nếu Uyển Nhi tức giận, Nhất Hàm cùng tức giận thà chịu sự hành hạ của cô nàng đại minh tinh Hạ Tuyết Nhi còn hơn là hứng chịu cơn thịnh nộ của hai người kia. Trần Khải suy nghĩ đắn đo một hơi rồi rụt dè gật đầu đồng ý. Sau khi Trần Khải thu xếp bàn giao công việc xong thì cũng rời theo Hạ Tuyết Nhi về thành phố S luôn. Uyển Nhi, Kỳ Thiên, Phương Kiều ở lại bàn chuyện làm ăn với Nhất Hàm. Sau khi bàn bạc kế sách đối phó với Miên Thị, Kỳ Thiên và Phương Kiều vui vẻ rời khỏi công ty. Chiếc xe Bugatti màu trắng vừa lăn bánh rời khỏi, chiếc xe Audi màu đen huyền bí dần dần theo sau và dừng tại trước cổng công ty Dương thị. Chiếc cửa kính dần dần được hạ xuống để lộ ra gương mặt góc nghiêng cực kì đẹp trai với làn da trắng toát, đôi môi mỏng, đỏ rất tự nhiên có mang chút gì đó khát máu. Đôi môi khẽ nhếch lên khi nhìn chiếc Bugatti vừa rời khỏi, rồi lại nhìn lên tòa công ty to đồ sộ. Âm thanh lạnh lùng vang lên:
“Phương Kiều? Hay tôi chơi đùa với cô trước nhỉ?”
Anh ta bật cười lớn, tiếng cười rất quỷ dị và vô cùng đáng sợ. Chiếc cửa kính xe ô tô dần được đóng lại, chiếc Audi màu đen dần dần hòa mình vào dòng cộ xe tấp nập. Uyển Nhi trên phòng Nhất Hàm đang định thu xếp để có một bữa ăn trưa ngọt ngào với anh thì điện thoại cô reo lên. Tô Tranh gọi đến nói có chuyện riêng muốn nói với cô. Uyển Nhi đồng ý, nuối tiếc từ bỏ bữa ăn trưa với Nhất hàm đi đến gặp Tô Tranh.
***Trong quán cafe.
Uyển Nhi bước vào trong quán đã thấy Tô Tranh mệt mỏi ngồi ở đó rồi. Cô ta đã không còn vẻ xinh đẹp cũ của mình nữa mà làn da nhợt nhạt, đôi môi nứt nẻ nhu không được chăm sóc. Thân hình thì gầy và ốm yếu đi rất nhiều. Uyển Nhi bước đến ngồi xuống, cau mày nhìn Tô Tranh. Điều gì đã khiến cô ta trở nên thảm hại như thế này? Tô Tranh nhìn vẻ mặt của uyển Nhi như vậy cười nhếch môi rồi hờ hững hỏi:
“Sao? Cô bất ngờ lắm trước vẻ thảm hại của tôi lắm hả? Nhưng...Bạch Uyển Nhi, tôi đâu có thất bại như cô. Có một con sói lớn luôn bên cạnh kề kề bên mình mà không biết đã thế lại còn đối tốt với con sói ấy nữa chứ. Cô thật sự quá thất bại và quá ngốc!”
Uyển Nhi khó hiểu nhíu mày hỏi lại Tô Tranh:
“Cô nói thế là có ý gì?”
Trước thái độ muốn biết sự thật của Uyển Nhi, Tô Tranh lại càng ra vẻ huyền bí hơn. Cô ta lắc lắc đầu, tặc lười trả lời trong giọng nói có chút châm biếm:
“Không đúng sao? Ngày ngày, tháng tháng đối với “sói” tốt biết bao. Nhưng “sói” thì sao? “Sói” lại đang ủ hết mưu này đến mưu khác để có thể hành hạ người bạn tốt đã và đang đối tốt với mình. Khổ thân không cơ chứ? Bạch uyển Nhi, tôi khuyên cô đừng nên tin quá vào những điều mà bản thân đang thấy trước mặt vì chưa biết chừng đó chỉ là ảo ảnh mà thôi. Cũng đừng vội tin người quá nhanh, đó không phải là ngây thơ mà là ngu xuẩn.”
Tô tranh nói xong rồi cũng đứng lên rời khỏi. Thân hình gầy guộc cô độc từ từ rời khỏi khuất dạng. Tô Tranh rời khỏi tâm trạng Uyển Nhi cũng trùng xuống. Sự nkhos hiểu, tò mò cứ lần lượt xâm chiếm lấy cô. Đúng! Cô biết! Bạch uyển Nhi cô hoàn toàn có thể cảm nhận được có một con sói đang luôn rình rập và có nguy cơ sẽ tấn công, làm hại mình. Nhưng thế thì sao chứ? Uyển Nhi cô muốn thử xem con “sói” này lợi hại đến đâu. Bach Uyển Nhi rút điện thoại từ trong túi xách ra. Gọi vào số điện thoại quen thuộc, rất nhanh chóng đã có thể kết nối thành công
“Lục Kình Phong! Bây giờ em sẽ đến nhà anh, nhớ đón tiếp nồng hậu đó!”
====================
Vẫn như bao lần chỉ cầu mong phiếu. Moi người hãy bỏ phiếu ủng hộn mình nha. Iu mọi người<333