Không hiểu tại sao trong Nguyệt lại nổi lên một tầng mây u ám đến vậy, so với những gì cô thể tưởng tượng được về gia đình Hoàn thì nó lại khác xa. Và cô tin chắc rằng đây chưa phải là tất cả. Gia đình họ có một bí mật, quả thực cô cũng không muốn vén rèm bí mật đó lên. Điều cô quan tâm nhất là mẹ. Nhưng cũng chính cái bí mật ấy đã ngăn cô về với bà.
- Định làm gì đấy? - Vừa mới nói với mẹ thì đã thấy chị Thuý xuất hiện, có vẻ như lại là một sự trùng hợp nữa.
Nguyệt không quá ngu ngốc để không hiểu được rằng bản thân đã thuộc tầm ngắm của họ, có lẽ mọi nhất cử nhất động của cô đều được họ thu lại. Nguyệt tự hỏi tại sao họ lại không muốn cô về nhà? Cô chưa từng biết đến bí mật của họ cơ mà.
- Em muốn về với mẹ.
- Mẹ nói mày không được về rồi mà.
Nguyệt bỏ đống quần áo xuống, cô không biết phải đáp lại như thế nào. Dù cho có cầu xin thì cũng chỉ là vô ích.
- Vậy em sẽ ở lại, hy vọng nhà mình sẽ đưa người về cho mẹ em đi chữa mắt.
- Cái đó thì mày không cần phải lo, nhà chúng ta làm vô cùng chu đáo.
Trong câu nói của chị Thuý chứa đầy sự khinh nhờn và nguy hiểm, Nguyệt cứ tua đi tua lại trong đầu. Họ có đưa mẹ cô đi chữa mắt thật hay không? Họ có thể lấy lại ánh sáng cho mẹ cô được hay không? Nếu như mẹ được chữa khỏi, cô sẽ trốn về với bà.
Buổi tối Quân về nhà ăn cơm, hiếm khi lắm anh mới trở về nhà sớm như vậy. Còn có cả thằng bé con cũng về. Nó có vẻ quý Nguyệt nên cứ bu lấy cô mãi. Thuý thì không thích điều đó, song cũng chẳng làm gì được. Trong cái nhà này làm gì có ai yêu thương thằng bé hơn chị nữa đâu.
- Tắm rửa cho thằng bé cẩn thận đấy.
- Vâng, em biết rồi. - Nguyệt vâng dạ.
Thật ra với trẻ con Nguyệt cũng có một tình cảm đặc biệt. Cô thích mùi thơm của chúng, thích ánh mắt của chúng. Đôi khi ta gặp những đứa trẻ không hiểu chuyện và đổ cho chúng hư đốn, nhưng trẻ con chính là bản sao của bố mẹ. Chúng ta nên trách những người đã dạy dỗ chúng nhiều hơn.
- Để tôi làm cho, cô ra dọn đồ đi.
Quân đột nhiên xuất hiện ở đằng sau khiến Nguyệt giật mình. Cô vâng dạ rồi để lại thằng bé cho anh. Hôm nay anh thật khác mọi hôm, dường như là gần gũi con mình hơn.
Bà Chinh thì vẫn chẳng ưa đứa trẻ này lắm, lúc nào bà cũng làm như nó không hề tồn tại. Lúc nó tới gần bà liền đứng dậy và đi vào phòng. Giống như đó không phải là cháu ruột của bà vậy. Đây cũng chính là lý do mà Nguyệt không thể nào ghét chị Thuý được dù chị cũng chẳng ưa gì cô. Chị ấy rất đáng thương. Cô biết chị chỉ mắng chửi cô vì thấy cô có thể gây nguy hiểm cho chị. Một kiểu phòng thủ của những kẻ cô độc và bị bỏ rơi.
Kể ra số phận làm dâu nhà này là giống nhau.
Nếu như Hoàn còn sống, thì liệu Nguyệt sẽ đỡ hơn bây giờ? Không được yêu thương nhưng ít nhất cũng được đối xử như một người đàn bà đến làm dâu của một danh gia vọng tộc?
…
Hoàn nhìn không chớp mắt, trong đó là muôn vàn bất ngờ. Trước mặt anh là Nguyệt. Khu nhà hoang giữa buổi trưa hè này rất oi và nóng, trán cô bết mồ hôi khiến tóc dính cả vào. Bộ váy lụa ấy như khiến cô càng thêm mong manh.
- Cô đến tìm…
- Đương nhiên là có chuyện mới đến tìm anh - Nguyệt cắt lời của Hoàn. Lần này khác với lần trước, cô đã chủ động hơn rất nhiều. Nguyệt đi đến cái ghế gỗ ấy và ngồi xuống - Chuyện về chồng tôi.
- Chồng tôi. - Tiếng cười hắt của Hoàn khiến Nguyệt hơi nóng máu. Cô biết mình cũng chẳng có tình cảm gì với chồng nhưng về mặt luật pháp, cô vẫn phải xưng hô như vậy với anh ta.
- Tôi muốn nghe bí mật của họ.
Hoàn nhướn mày nhìn Nguyệt, khuôn mặt lộ ra vẻ hứng thú rõ rệt.
- Sao thế? Bắt đầu cảm thấy có một điều khác thường rồi đúng không?
- Không cần anh lo.
- Cô không tới lượt để tôi lo, tôi chỉ lo cho tôi.
- Xét về nhiều phía, chúng ta chẳng phải có những điểm chung đó sao? Tôi có nửa tiếng để ở đây nghe anh tường thuật hết tất cả. Hiểu theo một cách khác thì có nghĩa là tôi đang bị giam lỏng.
Hoàn như chẳng bất ngờ về điều đó. Anh đi tới lấy một tấm vải lớn và che ô cửa lại để giúp Nguyệt chống nắng. Con gái không nên tiếp xúc nhiều với thứ ánh sáng này.
- Nhưng quan trọng là cô có tin tôi là Hoàn hay không đã.
- Tôi tin anh.
- Vậy thì cô phải nghe kỹ hết tất cả những gì mà tôi kể. Không sót một chi tiết.
- Được.
…
Ba năm trước.
Bố vừa mất khiến công ty đứng trên vực thẳm phá sản, mẹ và anh trai lại không hợp nhau, hai người thường xuyên xảy ra cãi vã. Anh trai cả là một người kỷ luật, hơi độc đoán. Anh không thật sự yêu quý ai, dù có đôi lúc có ra tay giúp đỡ họ. Nhưng những điều đó chỉ là vì mối quan hệ của anh.
Hoàn ngồi trên giường bệnh và nghe thấy những tiếng cãi nhau ở bên ngoài. Khi ấy anh mới bị một đợt ốm virus và một đợt ngộ độc thực phẩm hành hạ, cả người gầy đi trông thấy. Những tiếng cãi nhau đó là giữa mẹ và anh trai, anh biết là về anh.
- Mày không được làm thế, công ty này là của nó. - Mẹ anh nói.
- Nó là một thằng bệnh tật, nó không thể chống đỡ được cho công ty. Mẹ có biết giá cổ phiếu của chúng ta thấp đến thế nào khi bố mất đi không? - Anh trai anh gào lên.
Thật ra Hoàn không có ý định đối đầu với anh, phải nói rằng là chưa bao giờ anh có ý định có. Ý định của anh chỉ là muốn giúp đỡ anh trai thôi. Nhưng Quân luôn bị bản di chúc ám ảnh. Anh thù ghét anh và nghĩ rằng như thế là không công bằng. Sau đó là một tiếng động rất lớn, không rõ là tiếng gì. Rồi cánh cửa bật ra, anh trai cả người đầy máu xông vào trong phòng.
- Anh…
Hoàn chỉ kịp nói có thế đã bị anh trai đánh thuốc mê. Sau đó chỉ là một màn đen tối.
Khi Hoàn thức dậy thì đã thấy mình ở một khu rừng vắng, cả người đau ê ẩm. Bên cạnh anh không có một bóng người. Anh không biết đây là đâu, cũng không còn nhớ tại sao mình lại ở đây. Ngay khi trời sáng, Hoàn đi nhờ một chiếc xe để trở về nhà, thì anh thấy nhà mình đã đóng cửa hết cả. Ở bên ngoài dán cáo phó, tên trên bản cáo phó không ai khác đó chính là anh.
Những ngày sau, tin tức người thừa kế của tập đoàn Hữu Sơn đột ngột qua đời vì ung thư phổi khiến cho anh điêu đứng. Ngay cả bệnh viện cũng kết hợp với gia đình anh để làm nên sự dối trá này.
Chỉ trong phút chốc, từ một đỉnh núi anh đã ngã xuống vực sâu. Từ một người được thừa nhận anh biến thành một người thừa. Từ một kẻ đang sống anh biến thành một kẻ đã chết. Vậy anh là ai?
Hoàn cố gắng thu thập các thông tin, cố gắng tìm cách liên hệ với gia đình nhưng không nhận lại được một hồi âm nào cả. Ngay cả mẹ, người mà anh nghĩ rằng yêu thương anh nhất cũng vậy. Bà lên báo với những tit bài: Đau lòng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mẹ khóc con đến bạc cả mái đầu…Anh chưa bao giờ có cảm giác như thế. Một cảm giác khinh bỉ lẫn đau tận tâm can kết hợp lại.
…
- Sao anh không đi báo cảnh sát?
- Họ là gia đình của tôi, là mẹ tôi, là anh trai tôi. Với lại cảnh sát không có tác dụng trong điều mà tôi muốn. Tôi muốn tìm ra sự thật.
- Vậy anh đã tìm ra chưa?
- Như tôi đã nói rồi đấy, tôi không nhận được bất cứ hồi âm nào. Giờ này tôi phải bước ra ánh sáng và đối đầu với họ thôi.
- Anh có đưa ra giả thiết gì không?
Nguyệt chưa bao giờ rơi vào câu chuyện như thế này, một câu chuyện bi kịch của một gia đình giàu có. Cô không hoàn toàn tin Hoàn, vì đây là câu chuyện cô mới chỉ nghe từ một phía, nhưng rõ ràng, anh ta chính là Hoàn - chồng của cô.
- Họ giết tôi, đưa anh trai lên nắm quyền thừa kế. Rồi còn tìm cô để lấp liếm. Cô vào vai một người vợ đáng thương chưa đến ngày cưới đã phải đưa tang chồng. Cô biết câu chuyện về cô là gì không?
Nguyệt lắc đầu, ở quê thì cô chẳng biết chuyện gì ngoài chuyện chờ đợi. Ba năm trôi qua với cô cũng dài đằng đẵng như cả thế kỷ.
- Nếu như họ không giết anh thì sao? - Nguyệt hùng hồn nói - Chúng ta đâu thể biết đến sự thật nếu chưa có đầy đủ chứng cứ chứ?
Hoàn cười nhạt, cô ta nghĩ mọi chuyện là phim ảnh sao? Anh không phải là một thằng ngốc, anh cũng đã dành ba năm khổ sở để tìm hiểu để liên tục tìm hiểu cô có hiểu không? Không, cô ta chắc chắn không hiểu. Cô ta là được gả bán cho gia đình anh để câu chuyện nguỵ tạo kia trở nên đẹp đẽ nhất mà thôi.
- Cô không thể đem một người đi rồi đánh bị thương họ, rồi bỏ đi, rồi làm như họ đã chết được. Họ chỉ kém may mắn thôi. Họ nghĩ họ đã giết được tôi rồi.
Nguyệt bặm môi lại, cô không muốn tin vào những sự hung bạo và điên rồ của câu chuyện này. Dường như mọi thứ về đạo đức, về tình và lý đều bị đảo lộn hết thảy. Hoàn nói anh ta không muốn thừa kế, vậy có nghĩa anh ta sẵn sàng nhường lại quyền thừa kế cho anh trai mình. Quân không có đủ động cơ để giết người.
Nguyệt tự thấy mình giống như một thám tử, nhưng cô lại không có đủ nghiệp vụ và kỹ năng. Cô không biết phải đi theo đường nào để lần ra dấu vết, cô không biết đâu là thật đâu là giả.
Cuối cùng Nguyệt đứng dậy, cô đưa bàn tay của mình ra:
- Vậy chúng ta cùng kết hợp đi.
Hoàn nhìn vào bàn tay chai sần vì lao động của cô.
- Kết hợp với cô? Tôi đã nói rằng tôi không tin tưởng cô rồi.
- Nhưng nếu tôi lừa dối anh, thì anh nghĩ anh vẫn có thể yên ổn sống ở đây được sao? Nghe này Hoàn, chúng ta ai cũng có mục đích của mình, chúng ta vừa là bạn vừa là thù. Nhưng trong chuyện này, chúng ta có thể làm bạn.
Hoàn bật cười, cô ta đang văn vẻ đó sao? Một kẻ ít chữ đang cố tình tỏ ra hay chữ? Nhưng rõ ràng cô rất thông mình. Mẹ anh đúng là rất biết chọn người đó chứ.
- Được, vậy kế hoạch của cô là gì?
- Anh nói xem. - Nguyệt nhìn thẳng vào Hoàn.
Dường như cả hai đã bắt đầu hiểu ý nhau. Để biết được sự thật, thì phải tìm đến người trực tiếp làm những chuyện này.
Quân.
????????????????
Bí mật đang dần được khai mở, nhưng đâu mới là đích đến cuối cùng của sự thật? Nguyệt và Hoàn đã quyết định kết hợp cùng nhau để đi đến đích cuối đó, tuy nhiên, kế hoạch của họ là gì? Liệu hai người có thể thành công?