Anh hướng ngoài cửa đi ra.
“ Lý Dịch,con đi đâu vậy?” Tề Phương liếc nhìn anh, “Một lát nữa, anh họ của con sẽ đến...”
“Con biết.” Lý Dịch trả lời với một chút buồn rầu.
Tề Phương nhìn anh đi về phía khu vườn nhỏ của biệt thự với vẻ mặt khó chịu và nghiêm khắc hét lên, “Hãy nhớ những gì mẹ đã nói với con!”
Lý Dịch hít một hơi thật sâu, không trả lời, đi thẳng ra ngoài.
Hôm nay Mộ Tiêu Nhã rất im lặng. Cô ta nhìn chằm chằm vào lưng Lý Dịch, hắn vẫn để cô ta ở trong lòng sao?!!
“Tôi không quan tâm cô có thù hận gì với Mộ Diệc Kỳ, cô ấy sẽ cùng đến với Tề Duệ trong chốc lát, hãy thông minh...” Tề Phương lạnh lùng nói với Mộ Tiêu Nhã.
Mộ Tiêu Nhã trông có vẻ không muốn, nhưng gật đầu, “Con hiểu rồi.”
Mặc dù Hướng văn không nghe rõ Tề Phương nói gì với Mộ Tiêu Nhã, nhưng thấy con gái biểu hiện có chút trì độn. Bà đi bên cạnh Mộ Tiêu Nhã và thì thầm, hỏi: “Tiểu Tuyết, họ thế nào, bà thông gia...”
“Tề Duệ, các người tới rồi.” Hướng Văn còn chưa nói xong, nhưng ngay sau đó liền ngạc nhiên khi nghe được giọng nói nịnh nọt của Tề Phương,Tề Duệ? Là ai? Hướng Văn có một chút tò mò, nhưng khi bà nhìn lên,bà ta đã bị sốc.
Là người đó! Chính tên xã hội đen đã đứng ra bảo vệ cho Mộ Diệc Kỳ bên ngoài cổng ngày hôm đó và đánh Trần Cường gần như chết! Có phải đây là chồng của Mộ Diệc Kỳ?
“Để tôi giới thiệu, đây là cháu trai tôi Tề Duệ.” Tề Phương mỉm cười với khuôn mặt trang nghiêm và tốt bụng.
Cháu trai? Đôi mắt của Hướng Văn mở to. Người đàn ông này không phải là một kẻ lưu manh sao? Cháu trai của Tề Phương, họ Tề, có lẽ nào, là anh họ của Lý Dịch...
Mộ Diệc Kỳ thực sự kết hôn với một người đàn ông như vậy. Hướng Văn không thể tin được.
“ Diệc Kỳ, tại sao con không nói với dì là con đã kết hôn...” Nhìn vào Tề duệ, “Đây là tổng giám đốc của Tập đoàn Tề Thị, phải không?”Hướng Văn nhìn về phía Mộ Diệc Kỳ với một khuôn mặt tươi cười, giống như thập phần thân thiết, kéo kéo lấy cánh tay cô.
Mộ Diệc Kỳ rất khó chịu với sự nhiệt tình đột ngột của dì ta. Cô buông tay và khẽ nói: “Vâng.”
“Tề Duệ của chúng tôi thật sự là thiên chi kiêu tử, trẻ trung và đầy triển vọng.”Tề Phương nói, nhìn Mộ Diệc Kỳ với một nụ cười.
“Diệc Kỳ, trước đây chúng ta có một chút hiểu lầm. Bây giờ con là vợ của Tề Duệ. Mọi người đều là một gia đình. Quá khứ kia chớ nên để ý.”
Nói đoạn Tề Phương nhanh chóng huých Mộ Tiêu Nhã bằng khuỷu tay của mình, Mộ Tiêu Nhã biểu lộ có một chút khó coi, nhưng phải mỉm cười miễn cưỡng, và nói, “Chị Diệc Kỳ, là em đã đẩy chị. Tất cả là lỗi của em, xin hãy tha thứ cho em. “
Mộ Diệc Kỳ nhìn vào những nụ cười giả tạo của họ, có chút ghê tởm,cúi đầu. Cô không nói mà chỉ ngồi bên cạnh Tề Duệ, chẳng qua là vì hào quang của Tề Duệ quá mạnh, nên họ mới khép nép với cô như vậy.
Tề Duệ nhàm chán nói với Mộ gia về hôn sự của anh và Mộ Diệc Kỳ. Anh nói lạnh lùng, giống như là đang bàn việc làm ăn, và những người trong Mộ gia không dám nói nhiều. Gật đầu hết lần này đến lần khác.
“Tôi đã đặt một phòng riêng. Chúng ta hãy đến khách sạn để ăn cùng nhau.” Tề Phương cười rạng rỡ.
“Tại sao phải cúi đầu?” Tề Duệ và Mộ Diệc Kỳ đi cùng nhau. Cả hai bước vào khách sạn. Anh cúi đầu và nói điều gì đó vào tai cô bằng một sự trêu chọc.
“Tôi chỉ nghĩ rằng họ nhìn chằm chằm vào tôi như thể họ đang nhìn vào một miếng thịt béo bở...” Mộ Diệc Kỳ ngay lập tức khép lại sự bối rối và lầm bầm.
Tề Duệ mỉm cười không rõ ràng, “Tôi còn nghĩ cô đang sợ hãi...”
Mộ Diệc Kỳ sững người một lúc, cô biết anh đang cảnh báo cô phải chú ý đến thân phận của mình. Không thể để mất mặt.
Tại một bàn ăn trưa đầy phong phú, Mộ Diệc Kỳ ăn có chút vô vị. Tề Phương và Hướng Văn là hai người lắm chuyện để nói nhất. Mộ Diệc Kỳ hầu như không nói gì. Cô rất im lằng và người đàn ông kia còn không nói một lời nào.
Tề Phương cũng chuẩn bị món tráng miệng sau bữa ăn. Mộ Diệc Kỳ luôn cảm thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Cô hơi bối rối, sau đó hứơng Tề Duệ nói nhỏ rồi đi vào WC.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, Mộ Diệc Kỳ mỉm cười cay đắng ở khóe môi, “Tại sao lại thành như thế này...”
Thế mà lại thành chị dâu của hắn...
Mộ Diệc Kỳ sợ tính khí thất thường của Tề Duệ, cô chỉ đi một lúc và, nhanh chóng quay lại.
Nhưng ngay khi cô bước ra khỏi WC nữ, cô bất ngờ bị ôm vào ngực và Mộ Diệc Kỳ giật mình, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
“Tư Nguyệt...”