“Mượn tiền? Đỗ Nhược Vi, cuối cùng thì cô cũng chịu để lộ mục đích thật rồi à? Thứ hám danh hám lợi như cô chẳng thể nhịn nổi nữa mà lớn gan tới tìm tôi rồi nhỉ?”
Khóe môi Quách Thừa Nhân giương cao, hắn khoan thai khoanh tay trước ngực, chễm chệ dựa lưng lên trên ghế, ánh mắt dường như mang theo chút ý cười pha lẫn với sự khinh bỉ tột cùng. Mọi cử chỉ hành động Đỗ Nhược Vi đang biểu hiện phía trước đều hoàn toàn thu hết vào tầm mắt Quách Thừa Nhân.
Ngồi trên bàn làm việc, nghe những lời vừa rồi, hắn ta cực kỳ muốn cười phá lên, thái độ hẳn là cố tình mỉa mai Đỗ Nhược Vi. Lông mày trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân bất giác nhíu chặt, tựa như hắn ta đang đánh giá đối phương, đảm bảo rằng suy nghĩ xuất hiện trong đầu người đàn ông hiện tại chẳng được tốt đẹp là bao, nói đúng hơn là tồi tệ đến mức đỉnh điểm.
Đỗ Nhược Vi cúi gằm mặt xuống đất, bàn tay cô nàng cuộn tròn thành nắm đấm, cắn chặt môi che giấu nỗi đau đớn đang dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần cô. Hiện tại, việc Đỗ Nhược Vi cần làm chính là mượn được tiền từ phía Quách Thừa Nhân, cô ban đầu chẳng hề muốn để bản thân tới tìm đối phương, chịu đựng muôn vàn sỉ nhục, nhưng Đỗ Nhược Vi hết cách rồi, phía mẹ cô liên tục gây áp lực khiến người con gái đáng thương bắt buộc phải từ bỏ mọi tự tôn, mặt dày tìm tới Quách Thừa Nhân.
Những lời phát ra từ miệng hắn ta luôn mang theo lực sát thương cực mạnh.
Da thịt Đỗ Nhược Vi lúc bấy giờ như thể bị trăm ngàn con kiến bò qua, cắn nát môi thứ.
Hốc mắt đỏ hoe, cô nàng mở miệng, lí nhí mở miệng, thanh âm vương đầy tang thương: “Quách Thừa Nhân, anh thích nghĩ sao về em cũng được. Tuy nhiên, xin anh, rủ lòng từ bi cho em mượn mấy trăm vạn được chứ? Về sau em nhất định trả hết anh đầy đủ không thiếu một đồng.” Trên gương mặt Đỗ Nhược Vi lúc này viết rõ hai chữ uất ức, tủi cực, giọng nói đầy nghẹn ngào.
“Ha.” Quách Thừa Nhân hừ lạnh, cười nhạt. Hắn ta điềm tĩnh mở miệng: “Đỗ Nhược Vi, cô ảo tưởng quá đấy. Trả tôi đầy đủ số tiền mà bản thân cô mượn à? Với tình cảnh hiện tại cô nghĩ mình đủ sức? Chẳng những vậy, mấy trăm vạn còn là số tiền lớn, tôi đầu tư kinh doanh trên thương trường lâu như thế, cô nên biết chưa bao giờ tôi để mình chịu thiệt. Đỗ Nhược Vi, cô nói xem, cô tính trả tôi kiểu gì đây.” Người đàn ông cố tình nhấn mạnh từng chữ, răn đe cô gái đứng trước mặt, yêu cầu Đỗ Nhược Vi hiểu rõ vị trí của mình tại thời điểm này.
Lời Quách Thừa Nhân vừa mới dứt đã khiến cô nàng nghẹn ứ họng, nhất thời chẳng tài nào thốt ra được dù chỉ nửa chữ.
Dù không muốn nhưng Đỗ Nhược Vi buộc phải thừa nhận rằng những gì Quách Thừa Nhân nói hoàn toàn chính xác.
Bây giờ trong tay cô chả được mấy đồng, đến nuôi sống bản thân còn khó chứ huống chi là trả nợ. Đặc biệt, ra ngoài xin việc với Đỗ Nhược Vi cũng khó khăn, bằng cấp cô hiện giờ không đủ điều kiện, làm phục vụ hay nhân viên bình thường thì một số tiền lớn mấy trăm vạn cô mượn Quách Thừa Nhân khó kiếm hơn lên trời. Về phía gia đình ngoại nữa, bọn họ đòi được Đỗ Nhược Vi một lần thì nhất định có lần hai, lần ba, và rất nhiều lần khác. Cô gồng gánh nhiều thứ trên vai, chịu nổi mọi chuyện mới là lạ.
Hít một hơi thật sâu, Đỗ Nhược Vi đảm bảo chắc nịch, âm thanh đau khổ tột cùng: “Vấn đề đó em tự lo được. Quách Thừa Nhân, xin anh cho em mượn, em nhất định trả đầy đủ. Hiện tại em cần tiền gấp, anh rủ lòng thương chút được chứ?” Toàn thân người con gái bất giác run lên.
Thời hạn Đỗ phu nhân đặt ra sắp tới rồi, mà Đỗ Nhược Vi yếu thế, chẳng có thế lực chống lưng, cô cần bảo vệ con gái lớn lên an toàn, chính vì vậy, cô buộc phải cầu xin Quách Thừa Nhân. Tự tôn gạt hết sang một bên, với Đỗ Nhược Vi con gái mới là quan trọng nhất. Dù sao cô cũng nghe nhiều lời sỉ nhục tới từ chồng mình rồi, giờ nghe thêm nữa cũng chả thành vấn đề.
Đau thì đã đau rồi.
Vết thương cũ chưa lành nay những vết thương mới chằng chịt xuất hiện, tra tấn Đỗ Nhược Vi tới mức đỉnh điểm, cuộc sống cô thời điểm này dường như đang bị một màu đen bao trùm xung quanh, bóng tối dần dần nuốt chửng thân thể nhỏ bé, yếu ớt ấy. Chỉ duy nhất Quách Vị An là ánh sáng yếu ớt soi rọi cuộc đời người con gái.
Quách Thừa Nhân nhướng mày, hắn ta suy nghĩ điều gì đó vài phút, đột nhiên đứng dậy tiến tới gần Đỗ Nhược Vi. Cánh tay lực lưỡng, thô ráp nổi đầy gân xanh ghê rợn bất giác siết chặt chiếc cằm nhỏ nhắn phía trước, khiến bên trên hằn lên những vết đỏ ửng. Suốt cả quá trình, ánh mắt lạnh lùng đằng đằng sát khí của Quách Thừa Nhân cứ luôn dán chặt vào người Đỗ Nhược Vi.
“Cô khổ sở cầu xin như vậy tôi cũng không nỡ làm khó.” Người đàn ông nhếch môi, thanh âm đầy hàm ý: “Hơn nữa, tôi có thể chẳng cần cô trả lại, chỉ cần làm một nhiệm vụ duy nhất.”
Khoảnh khắc ấy, Đỗ Nhược Vi giống hệt con thiêu thân nhỏ bé tìm thấy được chút sinh khí, hy vọng thắp sáng. Cô mừng rỡ, đôi mắt rưng rưng lệ, run rẩy lên tiếng: “Thật sao? Đó là việc gì vậy?”
“Đơn giản thôi.” Đôi mắt Quách Thừa Nhân sâu hun hút, thanh âm tàn nhẫn cứ thế vang lên xỏ xuyên qua thân thể đối phương: “Đỗ Nhược Vi, chẳng phải cô rất thích leo lên giường đàn ông sao? Vậy thì tôi tạo điều kiện để cô phát huy năng lực cũng như ý đồ cô ấp ủ suốt thời gian qua vậy. Giống như gái quán rượu ấy, chỉ cần cô khiến tôi vui vẻ, tôi nhất định cho cô một số tiền khổng lồ.”
Nó chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa hy vọng dần nhen nhóm trong Đỗ Nhược Vi. Cô nàng gần như chết lặng, đôi mắt vương một tầng sương mỏng giương to, chỉ biết nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện. Toàn thân Đỗ Nhược Vi bất giác run lên bần bật.
Tại sao chứ?
Vì nguyên nhân gì mà cứ phải đối với cô thế này?
Trong mắt Quách Thừa Nhân hóa ra Đỗ Nhược Vi chỉ sánh ngang với những người phụ nữ làm công việc bán thân ngoài quán bar kia thôi sao? Dây thần kinh trong cô nàng căng đến mức sắp sửa đứt ra.
Cuối cùng, Đỗ Nhược Vi vẫn phải chấp nhận điều kiện chồng mình đặt ra, cô quá cần tiền.
Cả ngày hôm ấy, cô bị Quách Thừa Nhân hành hạ tới mức chết đi sống lại, thân thể đau đớn đến mức không một từ nào dùng được nhằm diễn tả những gì Đỗ Nhược Vi trải qua lúc ấy. Nước mắt cô ứa ra, chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau dồn dập như sóng đánh liên hồi. Tàn nhẫn hơn nữa chính là, bên tai cô, Quách Thừa Nhân liên tục gọi tên người phụ nữ khác, đối tượng được nhắc tới là Thiệu Ninh Thuần, cô gái hắn yêu say đắm.
Thể xác đau một thì trái tim Đỗ Nhược Vi đau gấp trăm ngàn lần. Chồng ở bên cạnh nhưng luôn nhớ nhung một cô gái khác, với Đỗ Nhược Vi hèn mọn dành hết tình cảm, thậm chí sẵn sàng đem cả tính mạng bản thân trao hết cho Quách Thừa Nhân thì thà trực tiếp giết chết cô còn hơn.
Sau khi thỏa mãn bản thân, người đàn ông cầm lấy tấm thẻ đặt trên bàn, khinh miệt nói: “Đây chính là phần thưởng trả công phục vụ của cô ngày hôm nay. Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi, cô lần sau nên thể hiện đúng bộ dạng, bớt ra vẻ trinh tiết liệt nữ đi. Tôi rất muốn biết tiếng kêu khi nằm dưới thân đàn ông phát ra từ miệng cô đấy. Đỗ Nhược Vi, hiểu chưa?*