Quách Thừa Nhân khó chịu nhướng mày, hắn ta thậm chí còn chả thèm liếc mắt nhìn tới đứa trẻ Đỗ Nhược Vi đang nâng niu trên đôi bàn tay gầy gò yếu ớt, cứ thế trực tiếp cự tuyệt. Trên đường trở về nhà, Quách Thừa Nhân vốn dĩ đã chẳng vui vẻ là bao, nay bị kẻ mình ghét đứng chắn trước mặt tâm trạng càng thêm khó chịu. Người đàn ông hằn học lườm nguýt vợ mình, mặc xác cô đang lâm vào tình cảnh hơi khó xử.
Chưa hết, Quách Thừa Nhân còn vươn tay đẩy Đỗ Nhược Vi ra một cách ghét bỏ, khóe môi nhếch lên. Điều khiến cô tổn thương hơn nữa đó chính là việc Quách Thừa Nhân vội vàng cầm lấy khăn lau sạch tay mình, rõ ràng tỏ ý chê Đỗ Nhược Vi bẩn thỉu. Trái tim người con gái bị đối phương hung hăng đánh vô cùng mạnh, lồng ngực nhói lên tột độ. Cô nàng ôm con lảo đảo thiếu chút nữa ngã ra, gương mặt thoáng chốc trắng bệch vì hoảng sợ, may mắn thay, cô vừa vặn chống đỡ kịp dù chân Đỗ Nhược Vi hiện giờ truyền tới cơn đau nhức khá dữ dội.
Đối phương bồi thêm một câu: “Đỗ Nhược Vi, da mặt cô xem ra vẫn dày nhỉ, chính xác hơn là dày hơn trước đây nhiều ấy chứ? Giờ còn mang theo ý định dùng đứa trẻ không rõ thân phận kia lừa lọc tôi thương xót cơ.” Hắn ta gằn mạnh từng chữ, thanh âm tàn nhẫn cứ thế lọt toàn bộ vào tai cô gái đứng trước mặt.
“Quách Thừa Nhân, sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ? Vị An thật sự là máu mủ ruột rà với anh.” Đỗ Nhược Vi ấm ức thốt lên, hơi thở cô nặng nề rõ trông thấy.
Dưới mái nhà của tòa biệt thự sang trọng được bao người ao ước muốn đặt chân vào lại bị sự bi thương bao trùm khắp mọi nơi, dù nó có rực rỡ đến mức nào đi chăng nữa. Thân thể Đỗ Nhược Vi run rẩy, ánh mắt Quách Thừa Nhân thì luôn dán chặt lên người cô, những tia sát khí dày đặc dường như có ý định nuốt chửng cô.
Quách Thừa Nhân tiến về phía trước, đưa tay bóp chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của Đỗ Nhược Vi, gân xanh chằng chịt bên trên, mặc kệ cô đang ôm đứa trẻ, hắn vẫn dùng lực đạo vô cùng mạnh: “Con tôi sao? Với loại phụ nữ thấy đàn ông giàu có là sáng mắt lên, tìm mọi cách để trèo lên giường người ta giống như cô thì lấy gì để khiến tôi tin tưởng? Trước đây chắc hẳn Đỗ Nhược Vi cô từng leo lên giường với bao nhiêu thằng rồi, đứa trẻ này chắc chắn thuộc về bọn họ, tôi chưa rảnh rỗi đến mức nuôi con hộ kẻ khác đâu.” Hắn đem toàn bộ cơn phẫn nộ phát tiết hết ra bên ngoài, đổ toàn bộ cơn giận lên trên đầu Đỗ Nhược Vi.
Với cô gái trước mặt, Quách Thừa Nhân đã khinh bỉ đối phương tới mức tột cùng rồi, dù cô nói gì thì kết quả vẫn chỉ vô dụng thôi.
Cánh tay người đàn ông buông ra, khuôn mặt Đỗ Nhược Vi nhăn nhó vì đau, hai mắt nhắm nghiền, miệng liên tục thở dốc. Quách Thừa Nhân cứ thế lẳng lặng trở về phòng. Đứa trẻ trên tay Đỗ Nhược Vi có lẽ cũng đã cảm nhận được điều gì đó, con bé ngay lập tức òa khóc vô cùng dữ dội dọa Đỗ Nhược Vi một phen tim suýt rớt ra ngoài.
Cô vội vàng dỗ con: “Vị An, mẹ thương, đừng khóc. Con gái à, con đói sao?” Cô nàng dùng đủ mọi cách, ánh mắt chứa chan đầy lo lắng lẫn sợ hãi.
Mỗi lần Quách Vị An khóc đều khiến Đỗ Nhược Vi cảm thấy thấp thỏm. Trước kia, bác sĩ từng nói, vì khi ở trong bụng mẹ nó chưa được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, nên sức khỏe hiện tại còn khá yếu, cần chú ý tuyệt đối, xảy ra vấn đề phải ngay lập tức đưa tới bệnh viện luôn, nên Đỗ Nhược Vi ngày nào cũng rơi vào cảnh ngồi trên đống lửa đang bốc cháy hừng hực.
Con bé ngừng khóc được một lúc, tuy nhiên, cứ khoảng một tiếng, chuyện vừa rồi tiếp tục xảy ra dù Quách Vị An được ăn no, thay tã đầy đủ, làm Đỗ Nhược Vi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Bị tiếng ầm ĩ chọc cho mất tập trung, Quách Thừa Nhân bừng bừng lửa giận lao ra từ phòng làm việc, hắn ta trừng mắt dữ tợn đe dọa: “Đỗ Nhược Vi, cô tốt nhất nên mau chóng khiến đứa trẻ kia ngậm miệng lại cho tôi. Đừng để tôi điên máu lên thì nó ra đường luôn đấy, sống hay chết tôi mặc kệ.” Đứa trẻ khiến hắn chán ghét tột cùng rồi, giờ cộng thêm vụ này càng chọc Quách Thừa Nhân tức hơn nữa.
“Em hiểu rồi.”
Còn chưa kịp để cô nói hết câu, người đàn ông dứt khoát xoay người trở về vị trí cũ luôn.
Đỗ Nhược Vi hốc mắt đỏ bừng, cô rơm rớm nước mắt, đau lòng mở miệng: “Con gái à, nín đi con, chúng ta tránh chọc giận tới ba được chứ?”
Cuối cùng ngôi nhà đã yên ổn hơn một chút.
Tuy nhiên, sống tại đây thời gian dài, Đỗ Nhược Vi vô cùng vất vả khi ăn cơm phải tự nấu, pha sữa cho con gái cũng đích thân khi giúp việc gần như bỏ mặc cô hết rồi, cô gái kia bị mẹ chồng chuyển về nhà chính. Dù vậy, Đỗ Nhược Vi vẫn chả dám nói gì hay dùng quyền hạn trách phạt bọn họ, đằng nào người làm trong nhà không thèm nghe.
Quách Thừa Nhân về nhà thường xuyên hơn, nhưng cả ngày hắn ta cứ bày ra khuôn mặt u ám, đen kịt bởi tiếng khóc đứa trẻ nháo loạn. Quách Vị An cực kỳ quấy phá, nửa đêm lúc Đỗ Nhược Vi đang ngủ thì con bé khóc ầm ĩ làm cô nàng bật dậy. Quách Thừa Nhân nhiều lúc từng có ý định ném con gái mình ra ngoài để bớt ảnh hưởng tâm trạng, Đỗ Nhược Vi từng phải quỳ xuống thì hắn ta mới chịu dừng tay.
Không chỉ có Quách Thừa Nhân, ngay cả mẹ chồng cô, Quách phu nhân cũng liên tục chèn ép hai mẹ con Đỗ Nhược Vi. Hễ bà ta đặt chân tới nhà là nghe thấy âm thanh chói tai vang lên, nghiến răng nghiến lợi mà mỉa mai: “Khóc gì mà khóc lắm thế? Đỗ Nhược Vi, giờ cô thậm chí còn vô dụng tới mức cả đứa trẻ mà chẳng làm nó ngậm miệng được à? Đã là con gái rồi thì chớ, chưa làm ăn được cái tích sự gì rồi nay lại gây ra bao nhiêu phiền phức cho những người xung quanh, cả mẹ lẫn con đều vô dụng.”