“Đang yên đang lành tự dưng bà gọi con bé đó về làm cái gì?”
Quách lão gia chau mày, nếp nhăn nơi khóe mắt sâu hoắm, nghi hoặc dán chặt mắt lên người vợ. Ông ta điềm tĩnh đan xen những ngón tay vào nhau, ánh mắt lúc nào cũng thâm sâu vô tận, dường như đang toan tính gì đó.
Đối phương cười nhạt một tiếng, đăm chiêu đáp lời: “Đương nhiên là để sau khi Đỗ Nhược Vi kia sinh con xong thì ngay lập tức kết hôn với Thừa Nhân nhà mình chứ sao nữa. So về mọi mặt Hướng Vãn Ý vô cùng phù hợp lẫn tương xứng, để Đỗ Nhược Vi ở trong nhà thời gian dài có khi gia sản Quách gia bay sạch lúc nào tôi với ông cũng chả biết nổi đâu. Nhà họ Đỗ với Đỗ Nhược Vi âm mưu thâm hiểm, tống được đống phiền phức ấy đi càng sớm càng tốt.” Đôi môi Quách phu nhân giương cao, trong đầu bà ta hiện tại tràn đầy toan tính, mắt đen sâu thăm thẳm, người xung quanh chả tài nào đoán được hiện tại bà ta đang âm mưu điều gì.
Nhưng việc biến Hướng Vãn Ý trở thành nữ chủ nhân nhà họ Quách, tức là con dâu bà ta, điều ấy hoàn toàn chắc chắn. Hướng Vãn Ý được nhà họ Quách bọn họ nhắm tới từ ban đầu rồi, là tiểu thư cành vàng lá ngọc, được hết mực cưng chiều, muốn gì được nấy chắc chắn giúp ích nhiều hơn với gia đình bọn họ. Đặc biệt, học thức, năng lực của Hướng Vãn Ý cực kỳ cao khiến Quách gia nở mày nở mặt khác xa với Đỗ Nhược Vi ngu dốt, yếu kém hiện tại.
Bà ta bất mãn dữ lắm, khi biết được sơ sơ về gia cảnh Đỗ gia thì Quách phu nhân đã mau chóng tìm hiểu một số ứng viên dự phòng, và Hướng Vãn Ý là cô gái khiến bà ta vừa lòng nhất. Môn đăng hộ đối, hoàn toàn tương xứng sánh bước bên cạnh Quách Thừa Nhân, thậm chí nếu hai đứa kết hôn đảm bảo gia sản nhà họ Quách tăng thêm rất nhiều so với thời điểm hiện tại. Nghe nói Hướng Vãn Ý đang du học nước ngoài, Quách phu nhân từng âm thầm liên hệ, mong muốn Quách Thừa Nhân gặp mặt cô con dâu bà ta hết sức hài lòng này.
Nhưng nghĩ tới hiện tại Đỗ Nhược Vi trong bụng còn đang mang đứa cháu đích tôn nhà họ Quách, bà ta bắt buộc tiết chế, tránh để cho con nhỏ đó ra ngoài ăn nói lung tung làm tổn hại danh tiếng Quách gia xây dựng bấy lâu nay với giới truyền thông. Dẫu vậy, Quách phu nhân vô cùng kiên quyết, bà ta chống cằm suy nghĩ, tìm mọi cách để khiến Đỗ Nhược Vi biến khỏi mắt mình càng sớm càng tốt. Ấn tượng Quách phu nhân đối với đứa con dâu gia thế bần hàn, hữu danh vô thực kia càng thêm tồi tệ, đặc biệt sợ Đỗ Nhược Vi toan tính ý đồ xấu thì mọi chuyện coi như hỏng bét.
“Tùy bà.” Quách lão gia hời hợt hừ lạnh một tiếng: “Giải quyết làm thế nào gọn gàng, cặn kẽ và đừng để dấu vết tồn tại là được. Lão già như tôi chẳng đủ sức đứng ra giải quyết hậu họa nữa đâu.”
“Ông cứ yên tâm đi, tôi tự biết lượng sức.” Bà ta đưa tay vỗ ngực, nở nụ cười nguy hiểm, thâm hiểm vô cùng, khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Danh tiếng quan trọng, Quách phu nhân làm sao dám khiến nó ảnh hưởng được.
Bao nhiêu vụ trước kia bà ta làm hoàn toàn gọn ghẽ, chút vấn đề nhỏ như Đỗ Nhược Vi thì có là gì đâu.
Khoảng một tháng tiếp theo, tình trạng ốm nghén Đỗ Nhược Vi gặp phải đã giảm hơn, tuy nhiên nó vẫn còn đủ khả năng hành hạ thân thể yếu ớt của cô. Quách phu nhân vì muốn xây dựng hình tượng mẹ chồng tốt bụng, lúc nào cũng quan tâm tới con dâu với người ngoài nên bà ta đến thăm Đỗ Nhược Vi khá thường xuyên, nhưng nó chỉ là hình thức mà thôi, thực chất bà ta muốn quan sát xem đứa con dâu thấp kém kia có lộng hành hay làm ra chuyện đáng xấu hổ, đe dọa đến bọn họ không.
Thái độ mẹ chồng thay đổi rõ ràng trông thấy, Đỗ Nhược Vi nhận ra được, dù vậy, cô chẳng dám hé nửa lời nêu ý kiến.
Ngồi ăn cơm chung, Đỗ Nhược Vi ngửi thấy mùi thức ăn, cô lập tức ói ra hết.
Quách phu nhân ngồi phía đối diện trước mặt người hầu kẻ hạ bày ra vẻ mặt quan tâm, lo lắng: “Nhược Vi, con ổn chứ? Hay để ta kêu bác sĩ tới khám rồi kê cho con ít thuốc nhá.”
“Con ổn, còn chịu được ạ.”
Sau khi chỉ còn mình hai người, Quách phu nhân lật mặt nhanh như lật bánh tráng, thái độ khó chịu hiện hữu rõ ràng, khoanh tay trước ngực, mỉa mai giễu cợt: “Đúng là chả được cái tang dạng gì hết. Mới trải qua chút khổ cực thôi mà đã chưa chịu nổi rồi thì sau này tính làm được cái gì? Gây đủ thứ chuyện khiến người khác vạ lây, thật xui xẻo khi rước một số thứ về nhà mà. Ráng mà ăn, đứa trẻ nhất định phải khỏe mạnh cho tôi.”
Bàn tay Đỗ Nhược Vi siết chặt đôi đũa, thiếu chút nữa bóp nát nó, người con gái cắn môi, máu tanh xộc thẳng vào khoang miệng đắng ngắt. Tuy chưa chỉ thẳng mặt, nhưng rõ ràng mẹ chồng đang đay nghiến cô. Sống mũi Đỗ Nhược Vi cay xè, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng. Cô tự nhắc nhở bản thân rằng mẹ chồng quan tâm đến đứa trẻ nên tính tình hơi nóng nảy, hoàn toàn chẳng có ác ý.
Động viên là thế, nhưng nói Đỗ Nhược Vi không cảm thấy buồn thì cô chính là đang nói dối. Suốt thời gian vừa rồi, cô thường xuyên phải nghe nhiều lời chỉ trích ngầm đến từ mẹ chồng, thái độ Quách phu nhân trước mặt người khác vô cùng hòa nhã nhưng liên tục thầm đem cô ra mà móc mỉa.
Điển hình là lần họ hàng tới đây chơi, Đỗ Nhược Vi hết sức lịch sự tiếp đón cẩn trọng lại hoàn toàn bị lời Quách phu nhân thốt ra hôm ấy tổn thương: “Các cô biết đấy, con dâu tôi dù gia cảnh chẳng được tốt lắm, ba mẹ ruột cũng hay mắng chửi nhưng được cái khôn ngoan, biết lựa chọn con đường thích hợp cho bản thân rồi trở thành vợ Thừa Nhân. Hơn hết, con bé vô cùng nghe lời chồng nó, lúc nào cũng ở nhà chỉ chờ con trai tôi về nhà đưa tiền, hoặc thích gì cứ nói với mọi người xung quanh đều có được hết. Được cô con dâu vô cùng ưng ý như này tôi chết cũng mãn nguyện.” Dứt lời, bà ta đưa tay che miệng cười, tuy nhiên, thỉnh thoảng, Quách phu nhân đều bất giác liếc xéo Đỗ Nhược Vi.
Ngoài mặt tưởng chừng như đang khen ngợi, nhưng hàm ý rõ ràng đang chế giễu Đỗ Nhược Vi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dùng âm mưu thủ đoạn leo lên giường Quách Thừa Nhân, từ gà hóa thành phượng hoàng cao quý, thậm chí còn ở nhà ăn không ngồi rồi, yêu cầu được cung phụng. Đỗ Nhược Vi đỏ mắt, cô thuyết phục mình đừng nghĩ nhiều quá, nhưng thực chất Quách phu nhân đang khiến cô bẽ mặt, tự biết khó mà lui.
Ngẩng mặt lên, Đỗ Nhược Vi mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, tuy nhiên, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng mẹ chồng ném về phía mình, người con gái nghẹn họng, cúi mặt tiếp tục dùng bữa.
Chưa hết, trước lúc rời khỏi, Quách phu nhân ôm lấy Đỗ Nhược Vi, bên tai cô hằn học nhắc nhở: “Ở trong nhà nhớ ngoan ngoãn, đừng động chạm lung tung, đặc biệt nghĩ tới những thứ không được phép nghĩ. Mọi người vẫn âm thầm quan sát cô.”
“Dạ.”
Đỗ Nhược Vi nuốt nước bọt.
Chịu cảnh này với cô đã quá quen rồi.
Ngoài ra, điều khiến Đỗ Nhược Vi vui vẻ hơn một chút chính là Quách Thừa Nhân suốt bốn tháng chẳng thấy mặt mũi đâu cuối cùng cũng chịu trở về nhà.
Vừa thấy bóng dáng chồng, Đỗ Nhược Vi ngay lập tức hớn hở chạy ra ngoài, vươn tay tính giúp hắn cầm đồ, cong môi cười, ngữ khi vui vẻ: “Thừa Nhân, anh về rồi hả? Để em kêu người chuẩn bị nước tắm cho anh nhé.”