Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 9: Chương 9: Một mình đi khám thai




“Không cần đâu, tôi chịu được mà.”

Đỗ Nhược Vi khẽ lắc đầu, cô nở một nụ cười dường như đang muốn trấn an đối phương, khuôn mặt nhợt nhạt trông thấy khiến người xung quanh nhìn vào cảm thấy xót xa. Đôi mắt tròn xoe mang nặng tâm tư, Đỗ Nhược Vi chịu bao nhiêu tủi nhục nhưng chưa hề mở miệng oán than bất kỳ câu nào.

Dù như vậy, cô nhóc giúp việc nhỏ tuổi kia tỏ ra bất bình thay chủ nhân: “Cô à, hay để tôi gọi thiếu gia về nhé. Dù sao vợ mình cũng đang mang thai, cậu ấy đâu thể bỏ mặc suốt như vậy. Phu nhân là phụ nữ, nhiều việc cần giúp đỡ lắm.” Đỡ Đỗ Nhược Vi ngồi lên trên giường nghỉ ngơi, lông mày cô bé nhíu chặt.

“Đừng, anh ấy bận lắm.” Người con gái vội vàng ngăn cản, yếu ớt thều thào thành tiếng: “Chuyện công ty quan trọng hơn, chồng tôi phải giải quyết nhiều vấn đề, chúng ta tốt nhất cứ để cho Quách Thừa Nhân yên ổn đi. Tôi tự mình lo được, cô cứ yên tâm.” Dáng vẻ hiểu chuyện đến mức đáng thương.

Bởi vì Đỗ Nhược Vi biết rõ, dù cô có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đối phương hoàn toàn mặc kệ, thái độ vô cùng thờ ơ, gần như chẳng để cô vào trong mắt. Thậm chí nhiều lúc Quách Thừa Nhân còn nóng giận mắng cô xối xả một trận. Hắn ghét kẻ gây phiền phức, mà Đỗ Nhược Vi bị đối phương ghim lâu rồi, chỉ cần thở thôi cô cũng làm hắn cảm thấy bực mình.

Vất vả không?

Đương nhiên là có chứ. Nói không thì chính là Đỗ Nhược Vi đang nói dối. Nhìn những thai phụ được chồng quan tâm chăm sóc bên ngoài kia, Đỗ Nhược Vi cắn môi, vô cùng ghen tị với họ. Cô cũng ước ao rằng bản thân nhận được chút để ý từ Quách Thừa Nhân, tuy nhiên với người con gái, mong muốn ấy dường như rất xa vời. Hôn nhân chẳng vui vẻ, mặt mày chồng cả ngày không thấy đâu, đôi khi cùng Quách Thừa Nhân ăn một bữa cơm còn khó. Đỗ Nhược Vi hiểu, hắn chán ghét mỗi khi nhìn thấy bản mặt cô, đặc biệt, hình bóng Thiệu Ninh Thuần trong tim Quách Thừa Nhân ngày càng in sâu, cô khó lòng mà đặt chân vào được.

Người giúp việc tại đây nhiều lúc còn chả thèm để lời nhờ vả Đỗ Nhược Vi nói vào tai, bọn họ khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng sớm muộn cũng có ngày cô bị Quách Thừa Nhân đuổi ra khỏi nhà, nên bắt đầu hình thành tư tưởng chẳng thèm coi cô ra gì. Duy nhất chỉ cô gái bên cạnh tận tâm giúp đỡ Đỗ Nhược Vi.

Thở dài một hơi, đối phương bất mãn mở miệng, đưa tay đỡ trán: “Thiếu phu nhân, cô thật là…”

“Được rồi, tôi đang rất ổn.” Chưa kịp để cô bé nói hết, Đỗ Nhược Vi liền lên tiếng cắt ngang, nụ cười miễn cưỡng cứng đờ trên môi: “Cô cứ ra ngoài làm việc đi, cần gì tôi sẽ gọi. Đừng dại dột gọi điện thoại cho Quách Thừa Nhân đấy.” Cô có lòng tốt nhắc nhở, với tính khí Đỗ Nhược Vi nhận định về chồng mình thì người duy nhất dành lòng tốt đối với cô kiểu gì cũng bị đuổi việc.

Đỗ Nhược Vi chẳng hy vọng vì mình mà cô ấy bị liên lụy.

Nằm xuống giường, người con gái nhắm mắt dưỡng thần, cố chấp mặc kệ lời khuyên từ giúp việc.

Những lời Quách Thừa Nhân từng nói bất giác văng vẳng trong đầu cô: “Đỗ Nhược Vi, cô rảnh lắm hay sao? Dù cô sống hay chết cũng chẳng liên quan tới tôi, bớt gọi điện thoại lại đi. Huống chi tôi chưa từng công nhận cô cùng đứa trẻ. Thích gì tự lết xác ra ngoài mà mua, tôi chưa rảnh đến mức đấy đâu. Hơn nữa cô lấy quyền gì sai khiến tôi?”

Sống mũi Đỗ Nhược Vi đột nhiên cay xè, khoang miệng đắng ngắt lan tỏa cùng cổ họng khô khốc, người con gái lặng lẽ cuộn tròn bản thân trong chăn, bóng lưng gầy yếu cô độc vô cùng nhói lòng. Người bên cạnh bất lực thở dài, nhất thời chả biết nên nói gì hết.

Mãi một lúc sau, cô ấy mới mở miệng: “Thế thiếu phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi đi nhé. Tôi ở bên ngoài, cần gì cứ gọi.”

Ngay sau đó, cạch một tiếng, âm thanh đóng cửa truyền tới tai Đỗ Nhược Vi.

Lúc bấy giờ, cô mới mở mắt ra, khẽ thở dài. Chua xót siết chặt bàn tay, Đỗ Nhược Vi tự nhủ rằng tâm trạng tuyệt đối không được ảo não để đứa trẻ khỏe mạnh.

Cô cứ thế trải qua một thời gian.

Đến ngày khám thai, Đỗ Nhược Vi gọi điện thoại tới tìm chồng, vừa lo lắng vừa thấp thỏm cất giọng, ngữ khí đặc biệt cẩn trọng: “Quách Thừa Nhân, hôm nay anh đi khám thai với em được chứ? Bác sĩ yêu cầu cả cha đứa trẻ cùng tới. Chỉ một lần duy nhất thôi.” Gương mặt người con gái nhăn nhó chờ đợi câu trả lời, Đỗ Nhược Vi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Đằng nào đứa trẻ cũng là máu mủ ruột rà với Quách Thừa Nhân, thiết nghĩ nên để hắn đi cùng nhằm nắm bắt tình trạng hiện tại.

“Đỗ Nhược Vi, đừng nói cô nghe mãi chưa hiểu được những lời hồi trước tôi nói nhá?” Ở đầu dây bên kia, Quách Thừa Nhân gầm gừ thành tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Cô hay đứa trẻ sống chết thì liên quan gì tới tôi? Tới bệnh viện với cô ư? Tôi chẳng thừa hơi, muốn tự thân vận động. Cho cô làm thiếu phu nhân nhà họ Quách đã quá quắt lắm rồi, đừng không biết điều tiếp tục đòi hỏi những thứ vô lý.”

Mặc xác tâm trạng Đỗ Nhược Vi hiện tại ra sao, người đàn ông cứ thế trực tiếp cúp máy.

Cánh tay yếu ớt vô lực buông thõng xuống, chiếc điện thoại rơi ra, bộp một tiếng, giây sau liền chạm đất, âm thanh chói tai vang lên. Đỗ Nhược Vi ngồi sụp trên sàn nhà lạnh lẽo, ôm mặt nức nở. Cho dù cô cầu xin thành khẩn đến mức độ này Quách Thừa Nhân vẫn chẳng chịu đồng ý, thậm chí những lời thốt ra từ miệng như thể muốn giết chết Đỗ Nhược Vi.

Thanh âm cùng ngữ khí quen thuộc ấy đã nghe nhiều lần, thế nhưng Đỗ Nhược Vi chưa tài nào chịu nổi sự vô tâm tàn nhẫn đến mức thấu xương ấy. Khuôn mặt xinh đẹp trắng càng thêm trắng, lồng ngực Đỗ Nhược Vi co rút tột độ, nhói lên một tiếng làm toàn thân người con gái căng cứng.

Hết cách, cô chỉ đành lủi thủi một mình tới bệnh viện, bơ phờ nhìn chằm chằm những cảnh tượng diễn ra trước mặt lúc đang ngồi trên ghế chờ đợi tới lượt. Xung quanh Đỗ Nhược Vi đâu đâu cũng là hình ảnh các thai phụ khác đang cười cười nói nói vô cùng vui vẻ đối với chồng mình, ánh mắt đối phương không che giấu nổi hai từ hạnh phúc. Duy nhất chỉ có mình Đỗ Nhược Vi lặng lẽ một mình, vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay.

“Sản phụ Đỗ Nhược Vi, tới lượt cô rồi.”

Đang ủ rũ thì âm thanh vang lên kéo người con gái về với thực tại.

Cô máy móc đứng dậy, lê đôi chân nặng như đeo chì bước vào phòng khám.

Sau khi làm hàng loạt các thủ tục cũng như những bước kiểm tra, ngồi trước mặt bác sĩ chờ đợi kết quả, tim Đỗ Nhược Vi đập thình thịch thình thịch giống hệt tiếng trống đánh liên hồi, dây thần kinh hiện tại căng đến mức chỉ cần chạm nhẹ một phát nó có thể đứt ngay. Đưa tay phần xoa bụng hơi nhô lên phía trước, Đỗ Nhược Vi đầy mong đợi nhìn bác sĩ.

Mãi một lúc, người phía trước mới mở miệng: “Cô Đỗ, chồng cô đâu rồi? Cô đi cùng chồng hay đi một mình thế?”

“Tôi đi một mình.” Đè nén sự thất vọng xuống tận cùng đáy lòng, Đỗ Nhược Vi cố vui vẻ mỉm cười: “Hôm nay anh ấy có công chuyện quan trọng cần giải quyết.”

Bác sĩ ngờ vực lên tiếng: “Vậy à, tôi cần trao đổi trực tiếp với cả hai vợ chồng, thế mà chỉ một mình cô.”

“Có chuyện gì ạ?” Đỗ Nhược Vi nhướng mày: “Bác sĩ, cứ nói với tôi đi, tôi chịu được mà. Đứa bé trong bụng tôi phát triển khỏe mạnh chứ? Liệu có vấn đề gì nghiêm trọng hay như nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.