“Phu nhân, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Nữ giúp việc đỡ Đỗ Nhược Vi đứng dậy, dẫn cô ra đường bắt xe. Trán cô nàng hiện giờ lấm tấm mồ hôi, bàn tay nổi đầy gân xanh siết chặt lấy vạt áo, cơn đau quặn thắt phía dưới ngày càng lan ra, cô bật ra thành từng tiếng nghe thật thê lương. Thở hồng hộc liên tục, tầm mắt Đỗ Nhược Vi trở nên mơ màng, cô cố gắng hít thở ổn định tâm trạng.
Tại công ty, Quách Thừa Nhân đang ngồi tập trung xử lý công việc thì thư ký chạy vào thông báo: “Quách tổng, thiếu phu nhân sắp sinh rồi, người nhà ngài thông báo rằng phiền ngài tới bệnh viện ngay lập tức.”
“Mặc xác cô ta.” Người đàn ông nhăn mặt, nghĩ ngợi gì đó trong giây lát rồi trực tiếp cự tuyệt, vô cảm thốt ra từng lời, mắt tiếp tục dán chặt vào máy vi tính: “Cô ta sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi cả. Về sau những chuyện về Đỗ Nhược Vi khỏi cần báo cáo, tôi không hứng thú biết.”
Mặc cho hiện tại vợ đang đau đớn kêu gào trong bệnh viện vì sinh con, Quách Thừa Nhân vẫn ngồi lì tài công ty, bàn tay gõ phím ngày càng nhanh hơn. Cậu thư ký sững sờ nhìn chằm chằm sếp mình, nhất thời nghẹn họng. Từng nghe qua Quách Thừa Nhân kết hôn với vị tiểu thư nào đó sau khi Thiệu Ninh Thuần rời khỏi, sếp chẳng mấy để ý đến đối phương, nhưng dù sao sinh con khá nguy hiểm, ít nhất nên có mặt động viên tinh thần chứ nhỉ.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, thư ký mở miệng: “Nhưng mà thiếu phu nhân…”
“Đừng nói nữa, cậu rảnh rỗi hết việc để làm hay gì?” Quách Thừa Nhân đột nhiên khựng lại, khuôn mặt đen sì ngẩng lên, híp mắt quan sát đối phương, hừ lạnh: “Tôi vừa mới nói không cần để ý cô ta rồi, cậu thích trừ lương quá nhỉ. Còn nữa, tôi chưa từng thừa nhận Đỗ Nhược Vi là vợ mình, biết đường xưng hô cho đúng, tránh gọi lung tung để người khác hiểu lầm.” Hắn ta nhấn mạnh từng chữ, nhắc nhở nhân viên những điều tránh phạm phải khi đối diện nói chuyện với Quách Thừa Nhân.
Hừ.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên, toàn thân tỏa ra sát khí ghê rợn khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống mức thấp nhất. Quách Thừa Nhân thậm chí còn ước sinh con xong, Đỗ Nhược Vi tốt nhất hãy biến mất khỏi tầm mắt hắn càng sớm càng tốt, bởi hắn ghét Đỗ Nhược Vi vô cùng, và đứa trẻ chuẩn bị chào đời kia, Quách Thừa Nhân chưa từng hy vọng nó tồn tại trên cuộc đời.
“Dạ tôi biết rồi thưa Quách tổng, tôi sẽ rút kinh nghiệm. Giờ xin phép ngài, tôi ra ngoài trước.” Thư ký cúi đầu, thở dài một tiếng rồi lặng lẽ bước đi.
Tại bệnh viện lúc này, Đỗ Nhược Vi được đặt lên giường, bác sĩ vội vàng đẩy cô vào phòng sinh. Cô giúp việc tới cùng cô từ nãy đến giờ vẫn luôn cảm thấy sốt ruột khi cậu chủ chưa hề xuất hiện.
Ánh mắt Đỗ Nhược Vi mơ màng nhìn ra bên ngoài, bàn tay cô siết lấy ga giường, hình bóng người đàn ông cô muốn thấy chẳng xuất hiện. Dù vậy, Đỗ Nhược Vi vẫn ôm một hy vọng nhỏ nhoi rằng Quách Thừa Nhân tới đây, vì con, chẳng cần để ý đến cô cũng được.
Tiếng bác sĩ vang lên ngày càng lớn.
“Mau lên, nước ối vỡ rồi, đưa sản phụ vào phòng sinh.”
“Người nhà bệnh nhân đâu?”
Đỗ Nhược Vi đau đến mức đầu óc trống rỗng, chả thể tiếp tục suy nghĩ được gì. Qua âm thanh huyên náo bên tai, cô mơ màng nhận thức được ngoài kia chưa có thêm ai đến. Tuyệt vọng buông thõng cánh tay, Đỗ Nhược Vi thầm chua xót, đến khi cô sinh con vẫn cần cố gắng một mình, hoàn toàn không ai ở cạnh động viên.
Dù cô giúp việc đã thông báo cho cả ba mẹ Đỗ Nhược Vi lẫn Quách Thừa Nhân, tuy nhiên, hiện tại, chẳng có bóng dáng nào tới trước cửa phòng bệnh, cô bé hốt hoảng, căng thẳng đi qua đi lại, tim đập chân run. Cắn chặt môi, tình hình này Quách Thừa Nhân chắc chắn không thèm quan tâm rồi, điều đáng ngạc nhiên chính là ngay cả cha mẹ ruột, những người sinh ra Đỗ Nhược Vi cũng tỏ thái độ hời hợt, thờ ơ với con gái mình.
Giọng điệu Đỗ phu nhân vừa rồi thậm chí vô cùng chán ghét: “Sinh con thôi mà, có phải chuyện to lớn gì đâu mà làm ầm ĩ cả lên. Mặc xác nó, nói với Đỗ Nhược Vi nó muốn làm sao thì làm, tuy nhiên, cấm được phép liên lụy tới nhà họ Đỗ. Chúng tôi chẳng chịu trách nhiệm đâu. Thích thì kêu Quách gia hầu hạ.” Sau đó, trực tiếp cúp máy luôn.
Thật không thể hiểu nổi, dù gì cũng là đứa con bản thân mang nặng đẻ đau suốt chín tháng trời, nay Đỗ Nhược Vi rơi vào tình cảnh nguy hiểm mà chả thèm quan tâm. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô gái đang vất vả chống chịu với những cơn đau trong phòng bệnh kia là đứa trẻ được nhà họ Đỗ nhặt về.
Bác sĩ ra bên ngoài, đánh mắt một vòng xung quanh quan sát, nhíu mày hỏi: “Chồng sản phụ chưa tới sao? Vợ sắp sửa sinh mà còn làm gì vậy, phụ nữ mang thai rất cần người chồng ở bên cạnh, thế mà nay chả thấy bóng dáng đâu.”
“Bác sĩ thông cảm, chắc do tắc đường thôi.” Cô giúp việc vội vàng lúng túng biện minh: “Lát nữa cậu ấy tới bây giờ. Cho hỏi chúng tôi cần làm gì ạ?“. Ngôn Tình Cổ Đại
Đưa tay đỡ trán, vị bác sĩ khoác áo blouse trắng cất giọng: “Hiện tại người nhà bệnh nhân ra quầy A làm thủ tục nhập viện cùng ký kết vài giấy tờ cần thiết, chúng tôi đang đưa cô ấy tới phòng sinh rồi.”
“Dạ.”
Cô gái hết cách, đành đích thân tự làm.
Xong xuôi, Đỗ Nhược Vi phía trong liên tục gào thét, thanh âm đầy đau đớn, khóe mắt người con gái ứa ra từng dòng nước mặn chát, chảy dọc xuống ga giường. Thân thể ướt nhẹp mồ hôi, khuôn mặt Đỗ Nhược Vi nhăn nhó trắng bệch vì đau, cô cắn chặt răng dùng hết sức đưa đứa trẻ ra ngoài.
Khoảng hai mươi phút sau, Quách phu nhân hốt hoảng chạy tới, hỏi: “Sao rồi? Đỗ Nhược Vi sinh chưa?”
“Thưa bà chủ, thiếu phu nhân đang sinh ạ.” Nữ giúp việc báo cáo: “Cô ấy có vẻ mất rất nhiều sức, hơi khó khăn.”
Thầm thở phào một hơi khi còn phu nhân ở đây.
Quách phu nhân gật đầu, điềm tĩnh ngồi xuống ghế, mắt hướng tới cánh cửa đang đóng chặt phía trước. Ngoài mặt bà ta bình thản, tuy nhiên trong lòng hiện tại, Quách phu nhân liên tục hừ lạnh, mắng Đỗ Nhược Vi đúng là kẻ chuyên gia gây sự. Có sinh con thôi cũng không làm được, bao nhiêu lâu rồi, lỡ như cháu trai bà ta xảy ra chuyện Quách phu nhân nhất định tính toán với Đỗ Nhược Vi rõ ràng.
Chết tiệt thật chứ.
Kêu gì mà kêu lắm thế.
Bà ta ghét bỏ khoanh tay trước ngực, oán thán. Cưới về nhà cái thứ vô dụng như này đúng thật hết cách. Sau phen này, đợi cháu trai bà ta chào đời, Quách phu nhân nhất định tống cổ Đỗ Nhược Vi đi thật xa, chứ toàn rước tới phiền phức cho nhà họ Quách, bà ta gai mắt Đỗ Nhược Vi lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội trút giận. Tuy nhiên, hiện tại, Quách phu nhân cứ phải trưng ra để thiên hạ nhìn thấy vẻ mặt bà ta lo lắng cho con dâu mình nhằm xây dựng hình ảnh người mẹ chồng tốt.
Thời gian trôi qua ngày càng lâu, Quách phu nhân càng thêm mất kiên nhẫn, trán bà ta nổi ba vạch đen.
Oe oe oe.
Thanh âm khóc nức nở của trẻ con vang lên.
Thở phào một hơi, cuối cùng cũng sinh rồi.
Bác sĩ ôm đứa trẻ nhỏ nhắn ra bên ngoài, thân thiện mở miệng: “Chúc mừng gia đình, mẹ tròn con vuông. Cô ấy sinh ra một tiểu công chúa nhỏ nhắn đáng yêu, giống hệt với Đỗ tiểu thư. Đây, người nhà tới đây nhìn xem, bồng cô bé đi. Nhất định các vị sẽ thấy thích.”