Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 60: Chương 60: Toàn Bộ Sự Thật Phơi Bày (3)




“Người phụ nữ chết tiệt này, rốt cuộc cô còn làm ra những chuyện độc ác như thế nào nữa? Cái chết đứa trẻ kia là do cô gây ra chứ chẳng phải vô tình?”

Quách Thừa Nhân hoảng hồn bất giác lùi về phía sau theo bản năng. Càng nghe hắn càng cảm thấy kinh khủng tột cùng. Vậy mà Thiệu Ninh Thuần thậm chí vì muốn hủy hoại Đỗ Nhược Vi mà sẵn sàng ra tay giết người. Đây chính là người phụ nữ Quách Thừa Nhân tin tưởng bấy lâu nay ư? Hắn không dám tin một Thiệu Ninh Thuần trước mặt hắn luôn đơn thuần hóa ra lại là kẻ lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình như vậy.

Cô ta ngang nhiên gật đầu, thẳng thắn thừa nhận tất cả: “Đúng vậy đấy. Quách Thừa Nhân, chắc anh ngạc nhiên lắm chứ gì. Dù không muốn đâu nhưng đây hoàn toàn là sự thật. Tôi chính là kẻ đứng đằng sau dở trò khiến đứa trẻ kia thiệt mạng đấy. Bởi vì như vậy Đỗ Nhược Vi mới chịu từ bỏ, cô ta càng đau khổ tôi càng cảm thấy sung sướng tột cùng.” Thiệu Ninh Thuần hóa điên, cô ta gầm gừ một cách dữ dội, dáng vẻ cô ta lúc bấy giờ chẳng khác gì một con thú dữ.

Người phụ nữ biết rõ, dù bản thân giấu giếm thì với những chuyện cô ta gây ra, Quách Thừa Nhân cũng nhất quyết tính sổ tới cùng. Chính vì vậy, Thiệu Ninh Thuần thà cá chết rách lưới, dù bị đối phương dồn vào đường cùng thì vẫn phải kéo Quách Thừa Nhân theo.

Đúng vậy.

Cô ta là kẻ gây ra cái chết của Quách Vị An.

Điều Thiệu Ninh Thuần khó lường trước nhất trong kế hoạch là việc đứa trẻ bản thân mang về mắc bệnh máu trắng, muốn lợi dụng nó lấy lòng nhà họ Quách, tuy nhiên, điều này xảy ra. Cứ tưởng thằng bé hết hy vọng, tuy nhiên, với Thiệu Ninh Thuần, dù con trai có chết thì bản thân vẫn còn cách khiến Quách Thừa Nhân thương xót mình. Ai dè ông trời giúp đỡ cô ta, Quách Vị An, con gái kẻ thù chẳng đội trời chung với Thiệu Ninh Thuần mang tế bào tủy phù hợp, từ đó người phụ nữ bắt đầu nảy sinh một kế hoạch độc ác.

Ở trước mặt Quách Thừa Nhân, cô ta khóc lóc dữ dội, cố tình lấy sự thương hại từ đối phương, buộc Quách Thừa Nhân dùng mọi cách ép Đỗ Nhược Vi đồng ý để đứa trẻ kia chấp nhận hiến tủy. Và mọi việc hoàn toàn thuận lợi đúng như kế hoạch Thiệu Ninh Thuần dự tính. Sau đó, cô ta âm thầm sau lưng Quách Thừa Nhân dùng tiền mua chuộc một trong những bác sĩ tham gia vào cuộc phẫu thuật ấy. Nhân lúc những người Quách Thừa Nhân thuê tới dồn toàn lực vào việc cứu chữa, đối phương đã dở trò với Quách Vị An, làm đứa trẻ trực tiếp thiệt mạng trên bàn mổ mà chẳng ai hay biết hoặc phát hiện ra nguyên nhân đằng sau.

Kế hoạch Thiệu Ninh Thuần đặt ra thành công, Đỗ Nhược Vi rơi vào tuyệt vọng cùng cực, cô ta ở bên Quách phu nhân liên tục khiêu khích khiến bà ta bắt đầu ra tay từ phía người con gái đáng thương ấy.

Mọi thứ vô cùng thuận lợi, cuối cùng Thiệu Ninh Thuần vì sự vô ý của bản thân mà để Quách Thừa Nhân phát hiện quá khứ đen tối, đành trực tiếp thừa nhận.

Tuy nhiên, cô ta chưa từng hối hận.

Ít nhất Thiệu Ninh Thuần cũng khiến Đỗ Nhược Vi chịu nỗi đau mất con. Từ trước đến giờ, người phụ nữ luôn luôn ghen tị với bạn mình vì được sinh ra trong gia đình giàu có, khẳng định chắc nịch Đỗ Nhược Vi quá mức giả tạo, vì vậy mới đánh chủ ý lên người đối phương, dần dần hủy hoại một cô gái vô tội.

Quách Thừa Nhân chẳng tài nào nhịn nổi nữa, hắn với đôi mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu đặc biệt đáng sợ lao tới dùng đôi tay chằng chịt gân xanh bóp lấy cổ Thiệu Ninh Thuần, hận đến mức chỉ muốn giết chết cô ta. Người đàn ông khàn khàn mở miệng, điên cuồng chất vấn: “Thiệu Ninh Thuần, sao cô có thể độc ác đến mức độ này? Đến đứa trẻ con vô tội mà chẳng chịu buông tha ư?” Bao nhiêu dồn nén từ nãy tới giờ đều được bộc phát toàn bộ ra bên ngoài.

Hắn không tưởng tượng nổi, cứ nghĩ Quách Vị An chết do sức khỏe yếu ớt, cuối cùng phát hiện ra do Thiệu Ninh Thuần dở trò. Quách Thừa Nhân vốn đã cảm thấy có lỗi với Đỗ Nhược Vi vì đã khiến cô nàng đánh mất cuộc sống hạnh phúc do hắn gây ra rồi, nay để Đỗ Nhược Vi đang suy sụp biết được tin này, Quách Thừa Nhân chả dám nghĩ tới liệu đối phương sẽ rơi vào tình trạng ra sao nữa.

Tin một người phụ nữ lòng dạ hệt như con rắn độc, Quách Thừa Nhân vừa ân hận vừa tự trách.

“Ha. Quách Thừa Nhân, anh đừng không biết xấu hổ khi thốt ra những lời như vậy, cẩn thận người khác tưởng rằng anh là một người cha hết lòng yêu thương con mình đấy.” Mặt mũi Thiệu Ninh Thuần bất giác nhăn nhó, cô ta khó khăn há miệng thở dốc, trên cổ hằn lên mấy vết đỏ ửng. Tuy nhiên, người phụ nữ vẫn cố hết sức rặn ra từng lời: “Anh quên rằng bản thân trước kia đối xử với con gái mình ra sao rồi à? Thậm chí anh chưa từng bế đứa trẻ dù chỉ một cái, cấm nó gọi anh một tiếng cha, giờ ở đây dù ra vẻ thế nào thì Quách Vị An cũng chết rồi, nó ở trên trời mãi mãi chẳng tha thứ cho anh. Đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi, Quách Thừa Nhân, chẳng lẽ anh quên rằng chính bản thân mình đã gián tiếp tạo thuận lợi để tôi thực hiện hành động à? Do anh ép buộc, đe dọa Đỗ Nhược Vi đấy.” Cô ta cười chế giễu, từng thanh âm đặc biệt mang theo hàm ý mỉa mai.

Lời nói sắc bén thốt ra từ miệng Thiệu Ninh Thuần chẳng khác gì những cây kim sắc nhọn đâm xuyên qua trái tim Quách Thừa Nhân. Đôi bàn tay hắn vô lực buông thõng xuống không gian, cả người mất sức, cứng đờ di chuyển hệt như máy móc, hơi thở nóng rực thêm phần nặng nề.

Ở phía đối diện, Thiệu Ninh Thuần ngã khụy xuống đất, cô ta ôm cổ, há miệng hít lấy từng ngụm khí lạnh, sắc mặt nhợt nhạt trông vô cùng khó coi.

Quách Thừa Nhân bàng hoàng, trên trán hắn nổi ba vạch đen, tâm trạng rơi xuống tận cùng tuyệt vọng, nỗi u ám bắt đầu dày xéo tâm can người đàn ông. Khoang miệng Quách Thừa Nhân đắng ngắt, nỗi chua xót trào dâng.

Buộc phải thừa nhận rằng, Thiệu Ninh Thuần nói hoàn toàn chính xác.

Quách Thừa Nhân đã vô tình tiếp tay cho cô ta trong việc làm hại tới đứa trẻ vô tội kia. Suốt thời gian qua, hắn hết lòng yêu thương một người chẳng có quan hệ huyết thống gì với mình, còn con ruột thì vứt bỏ hơn năm năm trời, mặc kệ mẹ con Đỗ Nhược Vi tự sinh tự diệt, rồi chết trong sự thiếu thốn đủ điều. Lồng ngực Quách Thừa Nhân co rút, hắn cảm thấy trái tim mình đau nhói, hai người vô tội chịu khổ vì hắn, giờ nên làm gì đây?

Thiệu Ninh Thuần tiếp tục châm chọc: “Quách Thừa Nhân, tôi khẳng định, dù bây giờ anh có làm mọi cách, đối xử tốt với Đỗ Nhược Vi như thế nào thì mãi mãi chẳng thể thay đổi được mọi chuyện, cô ta hận anh, mãi mãi như vậy, đừng mong rằng Đỗ Nhược Vi sẽ giống với trước kia. Quá muộn rồi, Đỗ Nhược Vi chắc chắn chán ghét anh tới cuối đời, hệt như cái cách anh từng đối xử với cô ta trước đây. Tôi thừa biết anh phát sinh tình cảm với Đỗ Nhược Vi rồi, nhưng nhất quyết chưa chịu thừa nhận, giờ có hết lòng thì cũng chỉ bị oán hận mà thôi. “ Người phụ nữ điên loạn nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh từng chữ.

Cô ta đặc biệt nhạy cảm trong vấn đề này, Thiệu Ninh Thuần hiểu rõ Quách Thừa Nhân, mỗi lúc ở bên cạnh, hắn ta sẽ vô tình nghĩ tới Đỗ Nhược Vi, hận sinh yêu, nhưng giờ dù yêu đến chết đi sống lại thì đừng hy vọng thay đổi được kết cục. Miệng thì nói yêu duy nhất Thiệu Ninh Thuần, tuy nhiên, thâm tâm Quách Thừa Nhân chưa từng khẳng định.

“Dù có thế thì sao? Thiệu Ninh Thuần, Đỗ Nhược Vi có tha thứ cho tôi hay không thì tội lỗi cô gây ra, nhất định phải chịu hình phạt thích đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.