Xe dừng lại bên dưới tiểu khu, cửa xe bên cạnh ghế lái được khóa chặt.
Thì Kỳ khó hiểu, quay mặt sang nhìn Chu Mộ Thâm, Chu Mộ Thâm không có ý định giải thích, anh chỉ hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua giống như tâm trạng không được tốt, anh đưa tay lục tìm bên phía cửa xe ra bao thuốc lá, Thì Kỳ đang định mở miệng thì Chu Mộ Thâm đã lên tiếng hỏi: “”Em có muốn ở bên cạnh anh không?””
Cùng là đàn ông, nên đương nhiên Chu Mộ Thâm có thể nhìn ra được ý tứ của Từ Sùng. Anh là người luôn luôn bình tĩnh, cẩn trọng, nhưng không hiểu sao vào lúc này, anh lại không thể kiềm chế được. Đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, không thể nào giải thích được cảm xúc tới đột ngột này, nhìn kiểu gì cũng thấy bản thân như tên nhóc mười mấy tuổi không biết nhẫn nhịn.
Có điều, cô gái này giống như là bị lời nói của anh làm cho khiếp sợ, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh từ đầu tới cuối, ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ ngu.
Chu Mộ Thâm hơi mất tự nhiên, khẽ ho nhẹ một tiếng, di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, anh cho cửa kính xe hạ thấp xuống, đưa tay vào trong bao thuốc lấy ra một điếu, đôi tay có phần run rẩy đưa điếu thuốc lên bên miệng, bật lửa truyền đến hai tiếng “”tách tách”” sau đó ánh lửa bùng lên, làm hàng lông mi cong dài của anh trở nên rõ ràng.
Hút xong một hơi, anh quay sang hỏi Thì Kỳ: “”Sợ à?””
Thì Kỳ mím môi, đôi mắt vẫn như cũ nhìn anh chằm chằm, trả lời: “”Có một chút.””
Cô cứ thẳng thắn trả lời như vậy, khiến cho Chu Mộ Thâm bật cười.
“”Có suy nghĩ gì không?””
Thì Kỳ im lặng không lên tiếng, nói thật, tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp. Luống cuống có, kinh ngạc có, hơn nữa còn có một chút xấu hổ vì vui mừng. Cô dời ánh mắt tới một vật trang trí nhỏ treo trong xe, nút thắt hình bông hoa được làm thủ công, có màu xanh thẫm, ở phần đuôi có gắn hai viên ngọc xanh trong suốt, không nhìn ra được giá trị của nó là bao nhiêu, tuy nhiên, sợi dây da đã có chút bạc màu, xem ra là đã có từ khá lâu rồi.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, sau đó mới khẽ liếm đôi môi đã trở nên khô khốc của mình, đây là một thói quen hễ mà lúc nào căng thẳng thì cô sẽ lại như vậy: “”Anh bây giờ... Ý em là, trong lòng anh bây giờ đã có ai chưa?””
Chu Mộ Thâm nhìn cô, chân mày khẽ nhướng lên, một lúc sau đôi môi mới được anh kéo dãn ra, “”Không có.””
Thì Kỳ cũng nhìn thẳng vào mắt anh, ngón tay đang đặt trên đùi vô thức siết chặt dây an toàn, cô nói: “”Được, vậy thì chúng ta ở bên nhau đi.””
Cô nói rất tự nhiên, rất thoải mái.
...
Vé xe của Thì Kỳ được lên lịch xuất phát là lúc 9 giờ sáng, cô là người từ trước tới nay luôn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô thức dậy lúc 6 giờ 30 phút, 7 giờ chuẩn bị xong xuôi, cô đem cửa sổ và cửa chính khóa lại cẩn thận, sau đó mới đi vào thang máy xuống dưới.
Ra khỏi cửa tiểu khu, cô nhìn thấy có một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở gần đấy, bên cạnh còn có một người đàn ông cũng mặc âu phục màu đen, Thì Kỳ không suy nghĩ gì nhiều liền nhấc chân rời đi.
Người nọ gọi cô lại: “”Cô Thì!””
Thì Kỳ hơi dừng bước chân lại, quay đầu nhìn người đó.
Ngô Hiệu tiến lên trước mấy bước: “”Tôi là Ngô Hiệu, là thư ký của sếp Chu, sếp Chu sáng nay có việc bận nên đã bảo tôi đến đưa cô ra sân bay.””
“”Sân bay?””
Vé mà Thì Kỳ đặt là vé xe đi đường cao tốc, cô không có thời gian để đặt vé máy bay, mà lúc cô nhớ ra thì vé máy bay ngày 25 đã được đặt hết rồi.
Ngô Hiệu nhận ra Thì Kỳ không biết chuyện này nên vội giải thích: “”Hôm qua sếp Chu đã bảo tôi đặt vé máy bay bay về thành phố Z cho cô rồi.””
Tối hôm qua, sau khi Thì Kỳ và Chu Mộ Thâm xác định quan hệ xong, hai người có trò chuyện thêm mấy câu. Thì Kỳ có nhắc tới chuyện sáng ngày hôm nay sẽ về phương Nam ăn tết, nhưng không thể nghĩ ra được là anh đã đặt xong vé máy bay cho cô từ tối qua, lại còn sai cả thư ký đến đưa cô ra sân bay.
Nếu như ngồi trên xe quay về thành phố Z thì phải ngồi hơn 8 tiếng đồng hồ, nhưng nếu đi máy bay thì thời gian tới nơi sẽ sớm hơn một chút.
Sau khi xuống máy bay, thành phố Z đột ngột đổ mưa. Thành phố ở phương Nam mùa này rất nhiều mưa nhưng mưa không lớn mà chỉ mưa lớt phớt, không khí ướt át nhưng cũng trong trẻo đến lạ lùng.
Thì Kỳ chặn lại một chiếc taxi rồi ngồi lên xe, ở trên xe cô nhận được điện thoại của dì, đại ý hỏi cô đã tới nơi chưa. Thì Kỳ nói là sắp tới rồi, dì lại dặn dò cô thêm mấy câu sau đó cúp điện thoại.
Ngoài cửa xe, mưa phùn loạn xạ hết cả lên.
Taxi dừng ở dưới một tiểu khu nhỏ, Thì Kỳ trả tiền xong xuống xe, cô không mang theo ô nhưng cũng may, mưa không lớn lắm, cô đội mưa chạy được mấy bước thì đụng phải dì Lâm – người đang chăm sóc ông ngoại, dì Lâm che ô, đi tới bên cạnh Thì Kỳ: “”Dì Lâm, sao dì lại xuống dưới này?””
Dì Lâm đem ô che cho Thì Kỳ nói: “”Ông ngoại đoán chừng giờ này chắc con đang ở dưới lầu rồi, sợ con không mang theo ô nên bảo dì xuống xem sao.””
Thì Kỳ “Ồ” một tiếng: “”Ông ngoại ở bên trên đang làm gì thế ạ?””
Dì Lầm cười nói: “”Biết hôm nay con về nên tự mình vào bếp nấu nướng đấy.””
Thì Kỳ và Dì Lâm cùng nhau đi vào bên trong cửa tiểu khu, dì Lâm thu ô lại, vẩy vẩy ô cho nước mưa rơi ra ngoài, sau đó mới đi vào trong thang máy, ánh mắt nhìn Thì Kỳ lộ ra mấy phần trìu mến: “”Con gầy đi không ít rồi, ở bên ngoài một mình như vậy, bảo sao chăm sóc bản thân không tử tế.”” Dì Lâm lại nói tiếp: “”Dì nói này, con là một cô gái tốt, nhưng làm sao tự dưng lại chạy tới tận thành phố B vậy hả. Người phía Nam, người phía Bắc, dì muốn chăm sóc cũng chăm sóc không tới, ở bên ngoài chắc lại toàn ăn đồ ăn sẵn có đúng không?””
Sau khi Nhàn Vân qua đời, dì Lâm mới ở lại đây, đã theo ông Thì mười mấy năm rồi, nói chung cũng có thể coi như là nhìn Thì Kỳ từ lúc còn bé tới lúc trưởng thành, cũng có thể coi như là con gái của mình.
Thì Kỳ kéo cánh tay của dì Lâm, làm bộ dạng của một đứa con gái nhõng nhẽo bên cạnh mẹ: “”Cũng không có cách nào cả, ai bảo bên cạnh con không có một người nấu nướng giỏi như dì Lâm chứ, nếu không thì dì tới thành phố B sống với con đi.””
Dì Lâm mặt mày vui vẻ, vỗ vỗ vào tay Thì Kỳ: “”Cái miệng của con đúng là vẫn ngọt như kẹo vậy.””
Hai người cười cười nói nói một lúc thì cũng ra khỏi thang máy.
Thì Kỳ đang thay giày ở lối vào, ông ngoại nghe thấy động tĩnh thì đi ra: “”Về rồi đấy à.””
Ông ngoại Thì Thường Nham là giáo sư của bộ môn lịch sử tại trường đại học Z. Căn hộ hiện tại ông đang ở cũng đã có chút tuổi rồi, là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng ngủ được ông làm thành phòng làm việc khi mới đảm nhiện chức vụ ở đại học Z, đồ đạc ở trong nhà cũng đã trở nên cũ kỹ, sơn trên vách tường cũng đã bong tróc cả ra.
Ông Thì mặc dù đã ngoài 70 tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, trên người ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo may ô bằng lông màu xám tro. Đó là chiếc áo mà khi Thì Kỳ vừa mới vào đại học năm đầu tiên mua cho ông, đã 4 năm rồi, dưới vạt áo, chỉ cũng đã bung ra nhiều nhưng ông vẫn không nỡ bỏ đi.
Hai ông cháu ăn cơm ở bên ngoài xong, Thì Kỳ rót cho ông một ly trà, còn mình thì đi vào bếp thu dọn bát đũa.
Dì Lâm vốn đã định mấy ngày trước trở về quê ăn tết nhưng vì đã theo ông ngoại chăm sóc lâu như vậy, nên sớm đã coi ông như người trong nhà. Sợ khi mình đi, ông Thì ở nhà một mình không may xảy ra chuyện gì nguy hiểm cũng không có ai biết, cho nên, đã cố ý đợi tới khi Thì Kỳ quay về mới trở về quê nhà.
Thì Kỳ dọn dẹp bát đũa xong đi ra ngoài thì thấy ông Thì đang tự chơi cờ một mình, dưới ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn, ông hơi nheo mắt, trong tay cầm quân cờ, mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ đang chơi, Thì Kỳ nhìn mái tóc đã bạc trắng của ông ngoại, đột nhiên có chút buồn rầu, cô cố gắng nở nụ cười: “”Ông ngoại, để con chơi với ông một ván nhé.””
Ông Thì nghe thấy thế thì tươi cười hớn hở: “”Lại đây, để ông ngoại xem xem người chơi hạng ba là con có chút tiến bộ nào hay không.””
Cái danh hiệu người chơi hạng ba này thật ra là từ lúc nhỏ ông Thì đã dạy Thì Kỳ chơi cờ tướng, nha đầu này mỗi lần chơi cờ luôn chiếm giữ phần giáp ranh đầu tiên, “”The Chess Theory”” có câu nói: “”Người chơi hạng nhất chiếm nội địa, người chơi hạng ba chiếm giáp ranh, người chơi hạng hai chiếm cứ bốn góc.””
Thì Kỳ khi còn nhỏ, không hiểu vì sao ông Thì lại dạy cô chơi cờ tướng, ông Thì khi ấy đã nói một câu: “”Nha đầu, con nhìn bề ngoài thì giống như là người có tính tình trầm ổn, nhưng nội tâm bên trong thì lại không ổn chút chút nào, cho nên, học chơi cờ có thể giúp tính tình của bản thân ổn định hơn.””
Hai ông cháu ngồi ở ngoài phòng khách chơi mấy ván liền, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là Thì Kỳ thua thảm hại.
Thì Kỳ nũng nịu: “”Ông ngoại, sao ông chẳng chịu nhường con chút nào vậy.””
Ông Thì nhấp một ngụm trà, lấy ngón tay ấn vào trán Thì Kỳ một cái: “”Người nóng nảy muốn chiến thắng thì sẽ luôn thất bại.””
Thì Kỳ như đứa trẻ con cúi đầu bĩu môi một cái, ông Thì đậy ly trà lại liếc mắt nhìn Thì Kỳ rồi nói: “”Hôm trước bố con có gọi điện thoại tới.””
Vu Tiền Chí với Nhàn Vân mặc dù đã ly hôn, nhưng mỗi lần đến tết, đều sẽ gọi điện thoại tới chúc tết ông Thì, mà ông Thì đối xử với Vu Tiền Chí cũng giống như vậy, Vu Tiền Chí gọi điện thoại tới thì ông nhận, cũng chưa từng mặt lạnh với Vu Tiền Chí.
Năm xưa, Thì Nhàn Vân muốn ly hôn với Vu Tiền Chí, ông Thì đã gọi con gái tới bên cạnh nói chuyện. Những năm tháng khi ấy, chuyện ly hôn đâu có thường thấy như bây giờ, đại đa số những vị trưởng bối đều cảm thấy ly hôn là một chuyện rất mất mặt, một khi vợ chồng hai bên có mâu thuẫn, bình thường đều sẽ là khuyên hợp chứ không khuyên phân.
Ông Thì khi ấy cũng là người đã hơn 50 tuổi, cũng đã đi qua nửa đời người, nhìn mọi chuyện trước giờ đều rất thông suốt, không hề bảo thủ, Lúc cùng Thì Nhàn Vân nói tới vấn đề ly hôn, ông cũng không khuyên gì nhiều, chỉ hỏi Thì Nhàn Vân một câu: “”Con nghĩ kỹ chưa?””
Thì Nhàn Vân lau nước mắt: “”Bố, con nghĩ kỹ rồi, con gái bất hiếu, đã lớn từng này rồi mà còn khiến bố mất mặt.””
Ông chẳng qua cũng chỉ thở dài một hơi, khoát khoát tay, “”Nhàn Vân, nhà chúng ta mặc dù không so được với nhà họ Vu, nhưng hôm nay, Vu Tiền Chí làm ra chuyện như vậy, con có thể đồng ý ly hôn, bố cũng thấy vui. Con ấy à, cho dù có thế nào cũng vẫn phải kiên cường, đừng thấy mình ly hôn thì có nghĩa là không còn mặt mũi nào cả, đây chính là cuộc đời của con, con nghĩ thế nào thì làm như vậy. Bố cũng chỉ có một lời thôi, bất luận con quyết định ra sao, bố vẫn sẽ luôn tôn trọng quyết định của con.””
Ban đầu, lúc Vu Tiền Chí tới đón Thì Kỳ, ông Thì cũng nghĩ là sẽ để Vu Tiền Chí đưa con bé đi, vì nói thế nào thì đó cũng là con gái ruột của Vu Tiền Chí, cho dù có cắt đứt xương nhưng máu chảy trong huyết mạch thì không thể chối bỏ, bọn họ cũng không thể bạc đãi Thì Kỳ được.
Dù sao, ông cũng là một người sắp sửa bước vào quan tài rồi, nói thì khó nghe một chút, nhưng cũng chẳng biết là đến lúc nào sẽ đi, nếu để Thì Kỳ ở lại đây cho đến lúc đó mới trở về nhà họ Vu, e rằng sẽ còn khó chịu hơn bây giờ. Nhưng mà Thì Kỳ, nha đầu này tính khí lại giống hệt với con gái của ông, bướng bỉnh, ương ngạnh, nói thế nào cũng không chịu đi. Liền đứng ở bên chân ông Thì khóc thút thít: “”Ông ngoại, con không đi đâu....””
Ông Thì cũng không nỡ để con bé đi, nhìn Thì Kỳ khóc lặng cả người, nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới bên cạnh mình. Mặc dù ông đã phải trải qua giai đoạn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng lúc đó ông cũng không hề rơi nước mắt, vậy mà vào lúc nhìn thấy chóp mũi ửng hồng của Thì Kỳ, hốc mắt của ông cũng không kiềm được mà ươn ướt, ông Thì giơ tay lên lau khóe mắt một cái, đem Thì Kỳ ôm vào trong lòng: “”Không muốn đi thì không đi nữa, ông ngoại nhiều năm cũng tích góp được một chút. Sau này, cũng vẫn đủ cho một mình cháu sinh sống.””
Thì Kỳ nghe thấy ông Thì nhắc tới Vu Tiền Chí, sắc mặt lập tức trở nên không tốt lắm: “”Ông ta gọi điện thoại cho ông làm gì vậy?””
Ông Thì cười một tiếng, nói: “”Chúc tết năm mới thôi, với lại còn hỏi chuyện công việc của con ở thành phố B nữa.””
Thì Kỳ cười nhạt: “”Ông ta là sợ con quấy rầy tới cuộc sống của gia đình ông ta sao, ông ngoại nói với ông ta rằng ông ta cứ yên tâm đi.””
Ông Thì nói: “”Cái con nhóc này, nói chuyện sao mà khó nghe thế hả? Dù sao đó cũng vẫn là bố của con, quan tâm tới con còn có thể là giả hay sao?””
Thì Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm: “”Ai mà biết được.””
Ông Thì biết trong lòng cô vẫn còn hận Vu Tiền Chí, nên cũng không nói tới chuyện này nữa, chuyển qua hỏi cô một số chuyện sinh hoạt ở thành phố B.
Hai ông cháu trò chuyện khá lâu, thấy thời gian cũng không còn sớm nên đã đi về phòng của mình nghỉ ngơi.
Thì Kỳ từ trong phòng tắm, tắm xong đi ra, cầm điện thoại nhìn một cái, thấy có hai cuộc gọi nhỡ đến từ thành phố B.
Cô nhấn vào số điện thoại đó gọi đi.
Ở đầu bên kia có chút ồn ào, đầu tiên, cô nghe thấy một tiếng “”A lô”” trầm thấp, sau đó, tiếng ồn ào cũng đã bớt đi vài phần, chắc là người nọ đã đi tới một chỗ yên tĩnh hơn.
“”Đến nơi rồi à?””
Thì Kỳ khẽ “Ừm” một tiếng, thấp giọng giải thích: “”Lúc nãy điện thoại để ở trong phòng nên không nghe thấy.””
“”Ừ.””
Dứt lời, cả hai bên đều trở nên im lặng, đúng lúc Thì Kỳ đang lúng túng không biết phải nói gì thì liền nghe thấy Chu Mộ Thâm lên tiếng: “”Nghỉ ngơi sớm một chút.””
Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Thì Kỳ lại gọi tên anh, nhì nhằng nửa ngày trời mới thốt ra được một câu: “”Anh uống ít thôi nhé.”” Sau đó, không đợi người nọ trả lời mà tự mình vội vàng nhấn nút tắt điện thoại.
~Hết chương 11~