Tan làm xong Thì Kỳ quay trở về phòng trọ, cô bắt đầu thu dọn quần áo cho vào trong va-li, đồ của cô mặc dù không nhiều nhưng để thu dọn xong cũng phải tới tận gần sáng.
Cô vừa mới ngủ chưa lâu, mơ mơ màng màng loáng thoáng nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa. Thì Kỳ nghĩ chắc là mình nghe nhầm nên lại nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng âm thanh ở ngoài lại càng lúc càng to dần.
Cô nín thở dỏng tai lên nghe, khẳng định ở ngoài cửa có người, kèm theo là tiếng vang của cửa sắt bị đập mạnh.
Thì Kỳ giật bắn mình, cô bật dậy đi dép vào rồi đứng lên bật đèn, người ngoài cửa hình như cũng nhận ra cô đã tỉnh lại.
Trong miệng không chút kiêng nể nói những lời nói khó nghe. Thì Kỳ dán chặt người lên trên cánh cửa. Tiểu khu này cũng đã lâu năm rồi nên trị an không hề khắt khe, nhưng cũng may trước cửa mỗi nhà đều có một cánh cửa sắt để chống trộm.
Gia đình ở phía đối diện mấy hôm trước vừa mới dọn đi nên hiện tại nhà đó đang bỏ trống, chứ nếu không thì người ngoài cửa cũng không dám to gan như vậy.
Thì Kỳ thuê nhà bên ngoài, gặp phải loại chuyện này nếu nói không sợ thì là nói dối, cô siết chặt điện thoại di động, cố gắng dùng giọng cứng rắn nói với người ở ngoài cửa: “Nếu còn không chịu đi tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Người nọ chẳng thèm quan tâm, vẫn không ngừng nói những lời thô tục.
Thì Kỳ dựa nửa người lên trên cánh cửa, ngón tay run rẩy lướt trên màn hình điện thoại, theo bản năng cô liền nhấn một dãy số, đợi tới khi bình tĩnh lại mới nhận ra vừa rồi vì hoảng hốt nên cô đã gọi điện thoại cho Chu Mộ Thâm.
Thì Kỳ vẫn dựa lên cánh cửa như cũ, nghe người đàn ông bên ngoài kia lải nhải. Người đàn ông đó còn càng quá đáng hơn, dùng chân đạp lên trên cửa sắt khiến tiếng vang chói tai kêu lên.
Chu Mộ Thâm hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh vừa rồi, lông mày anh nhíu lại, một tay cầm lái, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước: “Không được ra ngoài một mình, ở yên trong phòng đợi anh.”
Thì Kỳ cầm chặt điện thoại nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.” Nói xong cô lại nhắc nhở anh: “Anh lái xe cẩn thận một chút.”
Người đàn ông cúi đầu cầm lên đoạn giây kẽm định phá khóa cửa sắt, chợt nghe thấy tiếng bước chân đang đi lên trên thì vội cảnh giác, lập tức cất đồ đi. Anh ta liếc mắt về phía cầu thang, thấy trên tường có bóng người đổ dài, nhìn ra được là đàn ông.
Trong tay Chu Mộ Thâm đang cầm chìa khóa, bước từ từ lên trên bậc thang, ánh mắt quét tới người đứng trước cửa: “Anh sống ở đây?”
Người đàn ông thấp bé hồ nghi, ánh mắt liếc tới cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng nghĩ liệu người đàn ông này có phải là do người con gái bên trong kia gọi tới hay không? Nhưng sau đó lại thấy dáng dấp của người đàn ông này khẳng định người bên trong không thể nào với tới được, anh ta nhanh trí nói một câu: “Đúng vậy, bạn gái tôi với tôi cãi nhau nên không cho tôi vào trong nhà, anh đừng hiểu lầm nhé.” Vừa nói vừa giả bộ hướng tới người bên trong cánh cửa: “Bảo bối à, mau mở cửa cho anh đi chứ, đừng để người ngoài người ta chê cười. Thật là, tính khi bướng bỉnh này đều là do tôi nuông chiều mà ra, khiến anh cười chê rồi.”
Chu Mộ Thâm như cười như không, thong thả nói: “Ồ! Vậy thì cũng thật trùng hợp quá.”
Người đàn ông thấp bé không hiểu: “Trùng hợp cái gì?”
“Vợ của tôi đang ở bên trong, nếu không thì anh miêu tả qua xem bạn gái anh dáng người thế nào? Tôi sẽ cho người tìm kiếm giúp anh, chứ thị lực đã không tốt lại còn nhận bừa như vậy là không được đâu.”
Người đàn ông này trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, giọng nói cũng ôn hòa, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần rét lạnh.
Người đàn ông thấp bé nhìn ra được, buổi tối vì tham lam mà uống quá chén nên nhất thời nảy sinh ý đồ xấu, không ngờ lại còn bị bắt quả tang như thế này.
Thì Kỳ nghe thấy giọng nói của Chu Mộ Thâm, lúc này cô mới dám mở cửa đi ra ngoài.
Người đàn ông thấp bé bị bắt quả tang tại trận cố ý giả vờ mình bị say rượu, bắt đầu phô trương tài diễn xuất: “Ôi chao!” Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Thì Kỳ một lúc lâu sau đó ngay tức khắc vỗ lên đầu: “Nhận nhầm người, nhận nhầm người rồi.”
...
Chu Mộ Thâm đi vào trong phòng rồi cài cửa lại, mắt nhìn tới người bên cạnh.
“Bị dọa sợ rồi?”
Thì Kỳ mím chặt môi, khóe mắt ửng đỏ, Chu Mộ Thâm giơ tay qua kéo cô lại ôm vào trong lòng.
Thì Kỳ dựa sát vào ngực anh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh uống rượu đấy à?”
Trong lòng Chu Mộ Thâm thoáng chút kinh ngạc, cái mũi này không biết được làm bằng gì nữa, anh cũng đã tắm rồi thế mà cô vẫn ngửi ra được.
Chu Mộ Thâm hất cằm về phía ngoài cửa: “Người đó em có quen không?”
Vừa nãy Thì Kỳ có quan sát người đàn ông đó thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ ra được là đã gặp ở đâu. Chu Mộ Thâm hỏi tới nên bây giờ cô mới có chút tỉnh táo, hình như có nhớ ra được một chút. Lúc trước mỗi lần đi làm đều thấy người đàn ông thấp bé đó mấy lần. Anh ta thấy cô cũng sẽ nói mấy câu trêu đùa nhưng Thì Kỳ từ trước tới giờ không hề để tâm tới.
Chu Mộ Thâm nghe cô nói xong sắc mặt có chút không tốt: “Em thu dọn đồ đi, ngày mai chuyển qua chỗ anh.”
Ngày hôm sau, Chu Mộ Thâm gọi Ngô Hiệu tới chuyển đồ giúp cô. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thì Kỳ đến chỗ ở của Chu Mộ Thâm nên có chút hồi hộp.
Phong cách trang trí đơn giản hiện đại, màu sắc chủ đạo là màu xám trắng khiến người ta nhìn vào có cảm nhận chủ nhân của nó là một người rất rắn rỏi.
Ngô Hiệu giúp cô chuyển đồ tới phòng khách, đứng cạnh mấy hộp giấy được chất đống lên nhau, gãi gãi đầu: “Còn cần tôi giúp gì nữa không?”
Trên ban công đặt hai chậu lan quân tử đang sinh sôi phát triển, chắc hẳn Chu Mộ Thâm đã chăm sóc rất tốt. Thì Kỳ tưới nước xong quay trở lại phòng khách, cô sắn tay áo lên cao bắt đầu dọn dẹp mấy hộp giấy đang chất đống ở một bên.
Cô mở tủ quần áo ra, thấy bên trong cũng vẫn là một màu đen trắng. Thì Kỳ xếp chân ngồi dưới đất, lấy quần áo từ trong va-li ra ngoài, sau đó treo từng cái một lên trên móc áo.
Lúc Chu Mộ Thâm trở về trong phòng khách rất yên tĩnh.
Anh cởi áo khoác vắt lên ghế sofa, tầm mắt quét một vòng đều không nhìn thấy bóng người nào. Trong phòng khách vẫn còn một ít hộp giấy, trên bàn còn bày la liệt chai chai lọ lọ cùng với một mớ dây buộc tóc màu đen.
Cửa phòng ngủ được đóng hờ, Chu Mộ Thâm giơ tay lên đẩy cửa ra.
Người con gái lúc này đang đưa lưng về phía anh, xếp chân ngồi dưới đất cẩn thận sắp xếp quần áo.
Chu Mộ Thâm dựa nửa người lên khung cửa.
Cô mặc một chiếc áo phông rộng tay lửng, mái tóc dài buộc lên tùy ý, có mấy lọn tóc bị xõa ra rơi xuống bên tai, lay động theo từng di chuyển của cô. Trong miệng cô đang ngâm nga một bài hát nào đó, ngón tay quét qua trên quần áo một cái, sau mấy động tác một món đồ đã được gấp lại gọn gàng ngăn nắp.
Chu Mộ Thâm nhìn một lúc, thấy phía bên trong chiếc áo phông tay lỡ kia của cô đã xuất hiện một chiếc áo lót màu tím nhạt.
Thì Kỳ vừa mới tắm xong, trên người không mặc đồ lót. Bây giờ nhìn tới mấy bộ quần áo mỏng trên tay mới ý thức được bản thân đã không còn sống một mình nữa. Vì cô đang mặc áo phông rộng cho nên trực tiếp luồn tay vào trong mặc áo lót lên. Hai cánh tay lần lượt rút ra khỏi tay áo, chợt cánh tay không may chạm vào vạt áo khiến vạt áo bị kéo lên làm lộ ra da thịt trơn bóng. Lớp viền màu đỏ càng khiến cho da thịt cô như một loại khoáng chất thượng hạng.
Đầu ngón tay lần tìm móc khóa rồi cài lại.
Tay áo rơi xuống che lấp đi một mảng trắng như tuyết vừa rồi.
Chu Mộ Thâm nhíu mày, anh thật sự không nghĩ tới không cần cởi quần áo mà vẫn có thể mặc được đồ lót lên người, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Thì Kỳ thu dọn xong vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Mộ Thâm đang đứng ở phía sau. Cô có chút kinh ngạc rồi như nhớ ra gì đó, sắc mặt liền trở nên cổ quái, cô thử dò xét hỏi: “Anh về lúc nào vậy?”
Chu Mộ Thâm thản nhiên nói láo: “Anh vừa mới về.”
Thì Kỳ “Ồ” một tiếng coi như yên lòng.
Chu Mộ Thâm đem vẻ mặt của cô ghi vào trong mắt, anh hỏi: “Có cần mua gì nữa không?”
Thì Kỳ nói: “Nhiều lắm.”
Chu Mộ Thâm hất đầu ra phía ngoài, “Vậy bây giờ đi mua luôn chứ?”
Ở gần căn hộ của Chu Mộ Thâm có một siêu thị tổng hợp.
Nói là lái xe nhưng chưa tới 10 phút đã đến nơi.
Trong siêu thị sáng như ban ngày, Chu Mộ Thâm đẩy xe để đồ còn Thì Kỳ ở phía trước chọn hàng hóa, chọn tới chọn lui, nhìn trúng cái nào liền ném vào trong xe đẩy.
Mua xong đồ dùng hằng này hai người liền đi tới khu bán đồ ăn vặt.
Chu Mộ Thâm còn chưa nói gì, Thì Kỳ đã tự mình đi vào giữa hai kệ hàng hóa. Cô hơi cúi người, nét mặt vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới người bên cạnh.
Có người đẩy xe để đồ muốn đi vào bên trong nhưng Thì Kỳ không phát hiện ra nên đã cản trở đường đi. Chu Mộ Thâm phải giơ tay qua ôm lấy hông cô kéo vào trong lòng mình một chút mới có thể có chỗ cho người nọ đi vào.
Thì Kỳ không để ý nên lúc bị một lực mạnh kéo tới khiến cô đụng phải cổ áo của anh, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra liền nghe bên tai có một câu nói “Cảm ơn” nhẹ nhàng. Cô nghiêng đầu nhìn cô gái kia với ánh mắt khó hiểu.
Trên đỉnh đầu có giọng nói rơi xuống: “Em đứng chắn đường đi của người ta rồi.”
Thì Kỳ sờ sờ mũi, nhỏ giọng kêu lên một câu.
Chu Mộ Thâm giơ tay cầm đồ ở trong xe đẩy lên nhìn một cái sau đó thẳng thừng cầm mấy túi khoai tây chiên để lại lên trên kệ hàng hóa.
Thì Kỳ nhìn thấy không ngừng kêu lên thất thanh.
Chu Mộ Thâm nhướng chân mày: “Em còn muốn ý kiến à?”
Thì Kỳ nói: “Dù sao cũng để lại cho em một gói chứ?”
Cuối cùng, Chu Mộ Thâm thật sự chỉ để lại cho cô đúng một gói.
Cả hai trở về nhà với cả đống đồ trên tay, Chu Mộ Thâm chợt nhớ tới cuộc điện thoại lúc nãy của Kiều Tam Nhi, anh quay sang hỏi người đang ngồi bên cạnh: “Tối mai em có phải ở lại trực không?”
Thì Kỳ đang nhắn tin trên wechat với Ngụy Tiểu Dạ, nghe thấy anh hỏi nhưng cũng không ngẩng đầu lên, cô nói: “Không có.”
Chu Mộ Thâm gật đầu một cái, một tay đặt trên vô-lăng: “Tối mai dẫn em đi gặp mấy người bạn.”
~Hết chương 20~