Chu Mộ Thâm thay dép, để chìa khóa lên trên tủ giày.
Cửa phòng ngủ chính khép hờ để lộ ra một chút ánh sáng, anh tiện tay ném áo khoác lên ghế sofa, giơ tay đặt lên chốt cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra.
Trên chiếc giường lớn hơi gồ lên, Chu Mộ Thâm đi thật khẽ tới đầu giường.
Cô đang nằm trên giường, người cuộn tròn lại một chỗ, che kín chăn từ trên xuống dưới.
Điện thoại đặt dưới gối hơi lộ ra ngoài, Chu Mộ Thâm cầm lên để lên trên tủ đầu giường. Anh giơ tay muốn tắt đèn ngủ nhưng lại nhìn thấy cả mặt cô đè ở dưới gối, Chu Mộ Thâm sợ cô ngủ như vậy hít thở không thông, anh khẽ kéo thấp chăn xuống rồi nâng mặt cô lên khiến gò má bên trái của cô lộ ra ngoài.
Một cái chớp mắt sau đó liền nhìn thấy má trái của cô sưng đỏ.
Anh nhướng mày, giơ tay lên trạm vào gò má cô cọ xát.
Ánh mắt Thì Kỳ khẽ run lên, muốn đợi người nọ rời đi nhưng đợi mãi mà không thấy anh có động tĩnh gì.
Cô thở dài trong lòng sau đó mở mắt ra.
Chu Mộ Thâm từ trên cao nhìn xuống dưới, giơ tay xoa xoa má cô, anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thì Kỳ chớp chớp mắt, nhanh nhạy ôm lấy mặt kêu khẽ một tiếng, giả vờ như thật tới chín phần: “Em đau răng nên bị sưng.”
Chu Mộ Thâm không lên tiếng, anh ngồi xuống giường nhìn cô chăm chú.
Thì Kỳ cảm thấy có một tầng áp lực đè xuống người mình, người này lúc không nói chuyện nhưng ánh mắt lại giống như giếng nước không một gợn sóng luôn khiến cho cô cảm thấy bức bối khó chịu.
Thì Kỳ chống người ngồi dậy nói hời hợt: “Bị Vu Tiền Chí đánh. Mất mặt chết đi được.”
Cô lại giống như nhớ ra gì đó, thấp giọng nói: “Anh lại còn dám đầu hàng địch phản quốc!”
Chu Mộ Thâm ngẩn người mấy giây rồi như hiểu ra gì đó, như cười như không nói: “Anh làm sao có thể đầu hàng địch phản quốc chứ?”
“Anh rõ ràng!” Giọng nói của cô mềm mại hơn nữa còn mang theo vài phần hờn dỗi.
Chu Mộ Thâm cũng không cùng cô nói tiếp vấn đề này nữa, anh nhìn gò má sưng đỏ của cô thấy có vẻ khá nghiêm trọng, anh giơ ngón tay vuốt ve nhẹ lên đó: “Đã chườm đá chưa?”
Động tác này của anh khiến trái tim Thì Kỳ run lên, mãi sau cô mới nói: “Vừa nãy em có chườm khăn ấm rồi.”
Chu Mộ Thâm không nhận ra được vẻ khác thường của cô, anh gật đầu một cái. Thì Kỳ lúc này mới nhớ ra anh vừa mới trở về, cô vội hỏi: “Anh vẫn chưa ăn gì đúng không?”
Chu Mộ Thâm cau mày: “Sao thế, em định nấu cho anh ăn à?”
Thì Kỳ chọc chọc tay vào trong chăn, cô nhìn anh rồi nói: “Cũng không hẳn là không thể.”
Chu Mộ Thâm bật cười: “Đi ngủ thôi!”
Ngày hôm sau là thứ bảy, lúc Thì Kỳ tỉnh dậy đã là 9 giờ, cô nằm lì trên giường nhì nhằng một lúc lâu mới chịu rời giường.
Đánh răng rửa mặt xong cô ngồi trước gương bắt đầu trang điểm sau đó thay quần áo ngủ, bên trong cô mặc một chiếc áo ba lỗ, bên ngoài là chiếc áo len màu xám tro, bên dưới là chiếc quần dài tối màu. Sau khi xong xuôi cô mới mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Thì Kỳ từ ngày chuyển tới ở cùng Chu Mộ Thâm mỗi khi tới cuối tuần ngoài tật xấu ngủ tới tận khi mặt trời mọc lên trên đỉnh đầu mới chịu dậy ra thì cũng có chút thay đổi, ví dụ như không còn không chịu trang điểm, không còn mặc mỗi quần áo ngủ rồi đi lắc lư khắp nơi trong nhà nữa.
Người con gái trước nay tính cách luôn nghịch ngợm nhưng hiện tại lại luôn muốn bản thân trở nên hoàn hảo ở trước mặt người đàn ông này.
Cánh cửa thư phòng không đóng chặt, Thì Kỳ nhìn xuyên qua kẽ hở thấy anh đang ngồi trước máy tính, trên tai đeo tai nghe Bluetooth, đoán chắc là anh đang xử lý công việc nên cô cũng không quấy rầy, cô đi tới ban công định tưới nước cho hai chậu hoa lan quân tử.
Chu Mộ Thâm từ thư phòng ra ngoài đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Cô ngồi chồm hổm dưới đất, trong tay cầm bình tưới nước màu xanh da trời đang tưới nước cho hai chậu hoa nhỏ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng mặt trời phản chiếu lên trên người cô khiến toàn thân cô như tỏa ra một tia hào quang chói lọi, cô kẹp gọn tóc ra sau tai, nhìn chiều dài thì chắc là mới được cô cắt ngắn đi.
Chu Mộ Thâm nhấc chân muốn đi tới thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Anh nhấn nút trả lời, liếc mắt thấy cô từ ngoài ban công đi vào bên trong, Thì Kỳ đứng bên cạnh đợi anh nghe xong điện thoại, cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Chu Mộ Thâm trả lời: “Kiều tam nhi gọi đến, em thu dọn một chút đi rồi ra ngoài ăn cơm.”
Trong lòng Thì Kỳ tự nhiên cảm thấy vui vẻ, cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Hôm nay một nhà hàng tư nhân dưới tên Tạ Ký Sênh khai trương, đã đặc biệt gọi điện thoại mời mấy người Kiều tam nhi đến làm khách. Chu Mộ Thâm với Tạ Ký Sênh có thể coi là không quen biết, chẳng qua là vì cuối tuần nhàn rỗi, với lại cũng không thể trông cậy vào cô gái trước mặt này, cho nên anh đành phải tới tham gia cùng.
Lúc Chu Mộ Thâm lái xe tới nơi, trước cửa nhà hàng có đặt hai lẵng hoa khai trương, trên bãi đậu xe cũng đã thấy có một chiếc xe dừng ở đấy.
Trên đất trải thảm đỏ, trên thảm là xác pháo bông la liệt.
Hai người vừa mới bước chân vào cửa đã có một vị giám đốc tiến lên đón, cung kính nói: “Sếp Chu! Mời anh vào bên trong, anh Tạ đã chuẩn bị xong phòng ăn cho mọi người rồi.”
Hai người lại đi theo giám đốc lên bên trên.
Trong phòng không có nhiều người lắm, ngoài Tạ Ký Sênh thì có mấy người nữa, cuối cùng là Kiều tam nhi.
Tạ Ký Sênh từ lâu đã rất muốn làm quen với Chu Mộ Thâm nhưng khổ nỗi không có cơ hội, lúc trước tìm tới Kiều tam nhi chẳng qua là thuận miệng nhắc tới chứ cũng không hi vọng quá nhiều, nhưng không ngờ hôm nay lại có thể mời được anh tới đây.
Tạ Ký Sênh tiến lên trước rót ra một ly rượu trắng: “Sếp Chu! Hôm nay được gặp mặt anh đúng là vinh hạnh của tôi, tôi kính anh một ly trước.”
Dứt lời liền ngửa đầu uống cạn.
Chu Mộ Thâm ngồi trên ghế cũng rất nể mặt anh ta, anh rót rượu ra ly.
Tạ Ký Sênh thấy mặc dù anh ở gần mình như vậy nhưng còn chẳng có cơ hội bắt chuyện làm quen, vì vậy anh ta đã ngay lập tức chuyển mục tiêu sang Thì Kỳ, “Vị này, chắc là chị dâu đúng không?”
“Chị dâu! Nào, kính chị một ly.”
Thì Kỳ thấy anh ta nói thế theo bản năng cầm ly rượu lên nhưng Chu Mộ Thâm đã đưa tay lên chặn lại miệng ly. Tạ Ký Sênh nhìn thấy vậy thì cười cười, “Chị dâu! Không thì chị uống nước hoa quả tượng trưng chút cũng được.”
Lúc phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, mọi người ai nấy đều cười cười nói nói, không khí cũng tốt lên không ít.
Một lúc sau vị giám đốc vừa nãy đi vào bên trong sát lại gần tai Tạ Ký Sênh thì thầm to nhỏ, vẻ mặt Tạ Ký Sênh bỗng chốc biến đổi, văng tục chửi thề một câu, anh kéo ghế ra, “Các vị cứ từ từ thưởng thức, tôi xuống dưới giải quyết công việc một chút.”
Ra khỏi phòng, Tạ Ký Sênh không chút cố kỵ, chửi rủa tới mức đầu lưỡi sắp chạm tới quai hàm đến nơi, ánh mắt sắc bén hỏi: “Đám ranh con đấy ở đâu?”
“Ở phòng ăn trên lầu hai ạ.”
Nhà hàng của Tạ Ký Sênh hôm nay khai trương, vốn nghĩ là một ngày vui vẻ, vậy mà không nghĩ tới một đám nhách con ở trong phòng ăn lại đánh nhau.
Trong phòng ăn nào đó ở trên lầu hai vẫn như cũ không ngừng kêu lên những tiếng đánh đấm nhau.
Tạ Ký Sênh đá một cước thật mạnh vào cánh cửa, cửa đập cái “Rầm” lên trên tường khiến cho mấy đám con trai con gái bên trong sửng sốt.
“Nhà hàng của ông đây hôm nay khai trương, thế mà chúng mày lại dám tới gây chuyện hả?”
Trong phòng là một mảnh hỗn độn.
Bát đĩa la liệt dưới đất, khăn trải bàn màu đỏ cũng nằm gọn một chỗ trên sàn nhà, thức ăn vung vãi khắp nơi.
Tạ Ký Sênh nghiến răng ken két, kéo ghế ra ngồi xuống, giọng nói tức giận: “Giám đốc Đỗ! Đi gọi điện thoại cho cảnh sát tới đây một chuyến.”
Mấy đứa con trai con gái không ngờ tới chẳng qua chỉ không may bất hòa mới động tay động chân, vậy mà còn phải gọi cả cảnh sát tới?
Trong đám nhóc có một đứa con trai tiến lên nói: “Đừng! Anh nói xem chỗ này bao nhiêu tiền tôi sẽ đền anh gấp đôi, làm gì mà phải ầm ĩ tới mức báo cảnh sát chứ?”
Tạ Ký Sênh hừ lạnh một tiếng, giơ tay khẽ vuốt cằm, ánh mắt đánh giá đứa nhóc này, quần áo trên dưới đều một màu đen, ăn mặc nói chung cũng có chút phong cách, chắc là nhà cũng có chút tiền. Anh chỉ tay vào mấy đứa con trai ở bên cạnh: “Mấy đứa nhóc chúng mày phá hỏng việc làm ăn của ông đây rồi đấy, biết chưa hả? Bồi thường?”
“Một đám nhóc vắt mũi chưa sạch, không cho mấy đứa chúng mày vào cục ngồi mấy hôm thì ông đây không mang họ Tạ nữa!”
Hôm nay là cuối tuần, Vu Chiêu với đám bạn ra ngoài chơi thấy nhà hàng này mới khai trương nên muốn vào ăn thử.
Trong đó có một đứa bé trai tên Phùng Ích, luôn ngấm ngầm đối đầu sau lưng Vu Chiêu, cảm thấy nó chỉ suốt ngày biết ỷ lại vào nhà mình có tiền, thích đi khoe khoang. Vừa nãy trên bàn ăn hai người bất đồng ngôn ngữ, Phùng Ích nói chuyện gây khó dễ Vu Chiêu nên mới bắt đầu động tay động chân. Đều đang ở độ tuổi liều lĩnh, đánh đấm cũng không kiêng dè, chỉ một mực nghĩ đánh làm sao phải thật sảng khoái phải thật vui sướng, khiến cho phòng ăn trở thành một bãi chiến trường như bây giờ.
Vu Chiêu thấy dáng vẻ người này không giống nói dối, nhất thời không biết phải làm sao. Vốn dĩ lúc đầu là trốn bố ra ngoài chơi, nếu làm ầm ĩ lên ở cục cảnh sát, không chừng đến cả trái cây cũng chẳng được ăn nữa.
Đúng lúc không biết giải quyết thế nào thì ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy một hình dáng.
Nó mừng rỡ kêu lên, “Anh rể.”
Trên xe, Vu Chiêu nói: “Anh rể, hôm nay thật sự cảm ơn anh. May là ông chủ đấy là bạn anh nếu không em bị lôi vào đồn cảnh sát là cái chắc. Lúc đấy thế nào cũng bị bố em dã cho một trận.”
Chu Mộ Thâm để một tay lên trên vô-lăng, liếc mắt nhìn Thì Kỳ, cô lúc này đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hai tay đan chặt vào nhau. Anh mở miệng, trong giọng nói còn mang theo ý cười, “Sao đang yên đang lành lại động tay động chân với bạn học vậy?”
Vu Chiêu hừ hừ hai tiếng: “Là nó gây sự với em trước!”
Chu Mộ Thâm đưa Vu Chiêu về nhà họ Vu xong không ngờ lại trùng hợp gặp Vu Tiền Chí cũng vừa quay trở về.
Hai chiếc xe đối diện nhau, Vu Tiền Chí tự khắc cũng sẽ nhìn thấy Thì Kỳ ngồi ở bên ghế lái phụ.
Chu Mộ Thâm đang chuẩn bị xuống xe thì lại liếc nhìn Thì Kỳ, thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, vẫn ngồi nghịch điện thoại. Khóe miệng anh cong lên bật cười với vẻ bất đắc dĩ, nét mặt của cô lúc này so với đứa con nít đang giận dỗi không khác chút nào.
Từ lúc lên xe cô đã không nói một câu nào với anh.
Vu Tiền Chí xuống xe nhìn thấy Vu Chiêu với Chu Mộ Thâm đi cùng nhau, đang hoài nghi thì nghe thấy Chu Mộ Thâm nói: “Bọn con vô tình gặp nên nhân tiện đưa Vu Chiêu về nhà.”
Vu Tiền Chí liếc nhìn Thì Kỳ ở trên xe, muốn nói mà lại thôi, từ ngày ông đánh Thì Kỳ ở trong bệnh viện đến bây giờ trong lòng vẫn luôn đau đáu chuyện này, ông ngừng một chút rồi nói: “Hay là vào bên trong ngồi một lát đã?”
Chu Mộ Thâm cũng biết ý của Vu Tiền Chí, nhân tiện quay lại nhìn người ngồi trên xe, Vu Tiền Chí thở dài một cái: “Thôi! Con đưa con bé về nhà đi.”
Xe lái ra khỏi ngôi biệt thự.
Chu Mộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Giận đấy à?”
Thì Kỳ hít hít mũi, lẩm bẩm: “Em đâu hẹp hòi tới mức giận dỗi với một đứa con nít!”
Chu Mộ Thâm cười khẽ: “Thế là giận dỗi với anh à?”
Cô nhỏ giọng hừ một cái, “Không dám.” Suy nghĩ một lúc cô lại hỏi: “Sao anh lại quen đứa nhóc đó?”
Chu Mộ Thâm đánh tay lái, trả lời hời hợt: “Lần trước tới thăm Vu Chiêu cũng ở nhà.”
Thì Kỳ không lên tiếng, việc Chu Mộ Thâm đến tìm Vu Tiền Chí nói chuyện Thì Kỳ cũng không trách anh. Bất kể quan hệ giữa cô và Vu Tiền Chí có tệ hại đến thế nào đi nữa thì với gia giáo của nhà họ Chu, Chu Mộ Thâm vẫn là vãn bối vậy nên đương nhiên không thể không có phép tắc.
~Hết chương 24~