Hai người từ ban công quay trở lại phòng ngủ.
Thì Kỳ ôm lấy cổ anh, trên trán cô lúc này đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Những ngón tay quét nhẹ lên lớp ga trải giường mềm mại, Thì Kỳ không nhịn được chợt co chặt lại. Chu Mộ Thâm kéo tay cô đặt lên trên thắt lưng, giọng nói có chút khàn khàn: “Giúp anh cởi ra.”
Cảm nhận được hơi lạnh từ đầu ngón tay mang lại, ý thức của cô đã không còn rõ ràng, sau đó lại nhớ ra đây là nhà bà ngoại của Chu Mộ Thâm nên trong lòng có mấy phần cố kỵ, cô ngửa cổ lên kề sát tai anh nói nhỏ.
Anh bắt lấy tay cô đặt xuống phía dưới, ánh mắt tràn đầy dục vọng: “Em cảm thấy còn có thể dừng lại được sao?”
Hai gò má Thì Kỳ nóng bừng, thứ to lớn ở bên dưới như chỉ muốn nhanh chóng giải phóng ra bên ngoài, cô nhỏ giọng: “Đồ lưu manh!”
“Ngoan, cởi ra.”
Bàn tay của anh di chuyển xuống phía dưới, ôm trọn lấy bờ mông tròn chịa mịn màng của cô, Thì Kỳ cũng rất phối hợp với động tác của anh. Cô ở trên phương diện này từ trước đến giờ không hề ngại ngùng xấu hổ, điểm này Chu Mộ Thâm rất hài lòng, anh nâng một chân của cô lên cao, chuẩn bị tiến sâu vào trong.
Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Chu Mộ Thâm hừ khẽ một tiếng, chân mày hơi cau lại.
“Thì Kỳ, đã ngủ chưa? Hai đứa có cần lấy quạt sưởi không? Tối nay có thể sẽ có mưa lớn?”
Thật may là trong phòng giờ phút này đèn đều đã tắt.
Chu Mộ Thâm bóp eo cô sau đó nhẹ nhàng cọ sát, Thì Kỳ vừa muốn mở miệng nói liền không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, cô mở to mắt không thể làm gì khác ngoài lấy tay che chặt miệng.
Trong không gian tối tăm Chu Mộ Thâm cười khẽ, anh cầm lấy tay cô hôn nhẹ lên mu bàn tay, hạ thấp giọng nói: “Nắm lấy.”
Thì Kỳ làm theo lời anh nói, môi của anh thay thế tay cô, một lần nữa nâng cao mông của cô lên, rốt cuộc cũng chầm chậm tiến vào.
...
Trong phòng bao của sàn biểu diễn lớn nhất thành phố C.
Dương Bác Ngọc vừa ôm một cô gái ở bên cạnh vừa hút thuốc.
“Anh Dương, nghe nói anh đã đem vị sếp Chu ở thành phố B ra chỉnh đốn rồi hả? Hơn nữa còn bị lão Trần đình chỉ nửa tháng, anh đúng là lợi hại.” Người nọ dơ cao ngón tay cái ra sức nịnh nọt.
Dương Bác Ngọc cười cười rồi đem tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn: “Mối thù hai năm trước ông đây không thể không nhớ, còn chưa chỉnh chết tên nhãi đó là may rồi.”
Người này từ đầu năm nay đã dương thịnh âm suy.
“Nhưng có điều cũng chỉ nghỉ ngơi nửa tháng, qua được trận phong ba này xem ra cũng chẳng có chuyện gì to tát.”
Dương Bác Ngọc cũng hiểu vấn đề này, nhưng có thể hắt gáo nước bẩn lên người Chu Mộ Thâm một vài ngày cũng khiến cho anh ta cảm thấy sảng khoái.
Tống Hoài Nam biết Chu Mộ Thâm đến thành phố C nên cố ý kéo anh tới tụ họp, phòng bao cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
“Sao chị dâu lại không tới?”
Chu Mộ Thâm sờ sờ mũi, sắc mặt vẫn như cũ: “Hôm nay cô ấy không muốn ra ngoài.” Thật ra là ngày hôm qua cô bị anh dày vò cả đêm, sáng nay muốn dậy cũng dậy không nổi.
Hai người bước vào thang máy, trò chuyện mấy câu, lúc thang máy dừng lại ở tầng hai thì có hai cô gái đi vào.
Tống Hoài Nam thờ ơ liếc nhìn một cái, lúc tầm mắt giao nhau cả người như ngưng trệ lại, cô gái đó thì giống như nhìn thấy chó sói, nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy dần dần đóng lại, Tống Hoài Nam miễn cưỡng thu lại tầm mắt, từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá.
“Người quen à?”
Tống Hoài Nam hạ thấp đầu châm lửa, vẻ mặt lãnh đạm: “Không quen biết.”
Chu Mộ Thâm cũng không trêu ghẹo, không nhanh không chậm nói: “Anh nhìn thế nào cũng thấy cô gái vừa rồi với nữ chính của vụ náo loạn hai ngày trước có vẻ giống nhau thế nhỉ?”
Tống Hoài Nam nhả khói, cuối cùng cũng đã ổn định lại tinh thần bắng nhắng như cũ: “Anh hoa mắt rồi.”
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào trong phòng bao, bên trong ngoài hai người bọn họ còn có thêm rất nhiều bạn bè của Tống Hoài Nam.
Chu Mộ Thâm vừa mới ngồi xuống cùng người bên trong trò chuyện mấy câu thì đã có người bắt đầu ồn ào kêu gọi mang mấy cô gái vào trong.
Tống Hoài Nam nhấc chân lên đạp vào người đang ồn ào kia: “Muốn gọi thì mấy người tự mình chơi đi, nói trước là tôi với Chu Mộ Thâm không cần.”
Có người nghe thấy vậy thì vội nói: “Sao thế, lẽ nào Tống đại thiếu gia là muốn hoàn lương trước hai ngày, chuyện náo loạn kia bọn này đều nghe qua rồi.”
Tống Hoài Nam cầm hộp khăn giấy trên bàn lên ném qua: “Cút đi.”
Bảy, tám cô gái lần lượt đi vào trong, người nào người nấy đều rất mãnh liệt.
Bị một thứ mùi thơm nồng nặc đổ ập vào khoang mũi, bên cạnh bất chợt có người ngồi xuống.
Cố Quân Na cũng coi như gan lớn, trong số các cô gái thấy Chu Mộ Thâm tuy có chút rục rịch nhưng đều không dám tiến lại gần, dù sao trên tay người đàn ông này còn đeo nhẫn cưới, tuy rằng người đã kết hôn tới đây vụng trộm không ít nhưng chung quy vẫn có mấy phần kiêng dè.
Cố Quân Na ở trong số các cô gái ở đây là người đầu tiên dám ăn cua sống, gan rất lớn, nhưng khi thấy người đàn ông này đến một chút ánh mắt cũng không nhìn mình thì có chút ngượng ngập. Nói thế nào thì ở nơi hỗn loạn như thế này cô cũng không phải là một nhân vật nhỏ bé, sao có thể để một điểm nhỏ này đánh bại?
Hơn nữa người đàn ông trước mặt này phong độ xuất sắc, tay áo sơ mi màu xanh nhạt được kéo lên tận khuỷu tay, cùng người khác nói chuyện hiện lên một vẻ nghiêm túc đứng đắn, ánh mắt sắc bén thể hiện sự tài trí hơn người.
Cô cầm lấy chai rượu trên bàn lên rót một ly rồi đưa cho anh: “Anh Chu.”
Chu Mộ Thâm khẽ ngước mắt lên nhìn về phía cô ta, ánh mắt sâu thẳm, trên khóe miệng còn có nụ cười mờ nhạt. Cố Quân Na cảm giác như có một tầng áp lực đang vây quanh mình, cô đang muốn thu hồi tay lại thì không ngờ anh lại nhận lấy ly rượu, đặt lại xuống bàn: “Bà xã tôi ở nhà quản rất nghiêm.”
Vẻ mặt của Cố Quân Na cứng lại, cười nhạt: “Anh Chu với bà xã tình cảm chắc hẳn rất tốt.”
Nửa tiếng sau Chu Mộ Thâm cùng Tống Hoài Nam rời đi, cũng không nghĩ tới khi xuống dưới lại đụng phải Dương Bác Ngọc.
Dương Bác Ngọc cười một tiếng: “Aiyo, đây chẳng phải là sếp Chu hay sao? Hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi tới thành phố C thế này?”
Tống Hoài Nam: “Dương Bác Ngọc, tốt nhất cậu đừng có gây chuyện!”
“Tống thiếu sao có thể nói như vậy. Dương mỗ là thấy sếp Chu từ xa nên tới chào hỏi một tiếng thôi mà!”
Chu Mộ Thâm không hề lộ ra một tia tức giận nào, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, tính tình ngược lại rất tốt nói mấy câu với Dương Bác Ngọc. Lúc gần đi anh dơ tay vỗ lên bả vai của Dương Bác Ngọc, ý tứ sâu xa: “Dương thiếu nên giữ ở mức độ vừa phải thôi, đừng để Chu mỗ khiến cho cậu quay trở lại nhà giam một lần nữa!”
...
Thì Kỳ cùng với bà Hà ngồi xem TV ở phòng khách.
Bà Hà nói: “Tối hôm qua ngủ có bị lạnh không?”
Thì Kỳ hơi ngẩn người: “Không đâu ạ. Cháu ngủ rất ngon.”
Bà Hà gật đầu một cái: “Tối hôm qua sợ hai đứa bị lạnh nên muốn đưa hai đứa quạt sưởi, thế mà hai đứa lại ngủ sớm như vậy.”
Thì Kỳ mặt không đỏ tim không loạn nói láo: “Tối hôm qua chúng cháu hơi mệt nên mới ngủ sớm ạ.”
Bà Hà đang xem TV chăm chú, bên ngoài chợt truyền đến tiếng phanh xe, bà Hà nói: “Chắc là Mộ Thâm trở lại rồi.”
Lời vừa dứt thì Chu Mộ Thâm đã đẩy cửa đi vào: “Bà ngoại, vẫn chưa đi ngủ sao?”
Bà Hà đứng dậy, cầm lấy ly nước trên bàn: “Bà đi ngủ bây giờ đây, hai đứa cũng mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Bà Hà đi lên trên nhà, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người. Chu Mộ Thâm thấy cô gái này mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trên màn hình TV, từ đầu tới cuối đến cái liếc mắt cũng không thèm liếc tới anh một cái, anh tiến tới xoa đầu cô: “Lên trên thôi.”
Thì Kỳ bịt tai không nghe, một lòng xem TV. Chu Mộ Thâm lắc đầu cười cười sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, tay gác qua sau lưng cô, ngón tay gõ nhẹ lên trên ghế sofa, Thì Kỳ siết chặt người cố gắng ngồi nghiêm túc nhưng chỉ được mấy phút, cuối cùng cô cũng quay sang nhìn anh.
Tầm mắt giao nhau, trong mắt anh chứa nét cười giống như biết trước cô sẽ quay sang nhìn mình, Thì Kỳ bĩu môi một cái: “Trên người anh có mùi nước hoa!”
Chu Mộ Thâm kéo cổ áo lên ngửi thử, mi tâm khẽ cau lại, đúng là có mùi.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một bộ dạng “đừng để bà đây phải nhắc nhở” của cô.
Chu Mộ Thâm nói: “Vừa nãy có một cô gái ngồi bên cạnh nên chắc là bị dính một chút.”
Thì Kỳ gật đầu một cái, cô ngồi tư thế quỳ trên ghế sofa, nói: “Ồ! Vậy xin hỏi sếp Chu, cô gái đó có đẹp không?”
Chu Mộ Thâm nhìn cô, đem tay cô đặt vào trong lòng bàn tay mình, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, nửa đùa nửa thật nói: “Không đẹp bằng Chu phu nhân!”
...
Dương Bác Ngọc bị Chu Mộ Thâm trực tiếp lột ra vết sẹo lúc trước dĩ nhiên là tức giận không thể kiềm chế.
Lên xe mở một bên cửa sổ, sau đó lại nhận được điện thoại: “Tối nay quay trở về một chuyến đi.”
“Bố, con còn có việc.”
“Có việc? Mày ngoài viêc ăn chơi trác táng ra thì mày còn có thể làm được việc gì ra hồn? Về nhà ngay lập tức cho tao!”
Ông Dương không nói lời nào ngắt luôn điện thoại, Dương Bác Ngọc ném điện thoại qua một bên, chửi tục một câu sau đó quét mắt tới cô gái ngồi bên ghế lái phụ: “Xuống xe.”
Cô gái kia ngẩn người, Dương Bác Ngọc: “Kêu cô xuống xe, không nghe hiểu tiếng người hả?”
Cô gái kia mở cửa bước xuống, khẽ chửi một câu: “Đúng là đồ thần kinh!”
Dương Bác Ngọc lái xe về nhà sau đó đi vào trong phòng khách.
Thấy ông Dương đang ngồi ở phòng khách giống như đang chờ mình quay về, anh lên tiếng: “Bố, bố nóng vội gọi con về là có chuyện gì vậy?”
Ông Dương đem phong thư ném lên mặt bàn: “Chuyện này là mày làm đúng không?”
Dương Bác Ngọc vẻ mặt khẽ thay đổi nhưng vẫn cứng cổ: “Chuyện này đúng là có liên quan đến con, thì sao?”
Ông Dương nhanh chóng đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào anh thở hổn hển: “Mày vẫn còn mặt mũi hỏi tao “thì sao” à? Không phải đã nói với mày là phải biết điều không được gây chuyện nữa rồi hay sao? Không gây chuyện mày không chịu được đúng không? Sao hả, mày lại muốn bị Chu Mộ Thâm tống cổ vào tù lần nữa?”
Dương Bác Ngọc vẫn còn muốn tranh cãi nhưng ông Dương đã vung tay lên: “Cả những tin tức trên mạng kia nữa, nhanh chóng gỡ bỏ hết đi!”
~Hết chương 34~