8 giờ tối, Chu Mộ Thâm với Thì Kỳ tới đảo G.
Kiều tam nhi tới đón hai người, những người khác thì đã có mặt ở đây từ hai ngày trước, duy chỉ có Chu Mộ Thâm và Thì Kỳ là tới muộn nhất.
Kiều tam nhi nhận lấy hành lý của hai người bỏ vào cốp xe, sau khi đóng cốp xe lại thì phủi phủi tay nói: “Sao tới muộn vậy? Chẳng phải anh nói 7 giờ là tới nơi rồi hay sao?”
Chu Mộ Thâm giúp Thì Kỳ mở cửa xe, nói: “Máy bay khởi hành muộn.”
Ba người lên xe.
Kiều tam nhi liếc nhìn Thì Kỳ: “Chị dâu, không để ý em hút điếu thuốc chứ?”
Thì Kỳ: “Cậu hút đi.”
Kiều tam nhi rút một điếu thuốc kẹp giữa miệng, cảm thán: “Tốc độ của Thẩm nhị đúng là nhanh thật, kết hôn sinh con đầy đủ cả.”
Chuyện Thẩm Kỳ Ngộ và Thẩm Trường Mi kết hôn hoàn toàn là do Thẩm Trường Mi mang thai chứ không phải là Thẩm Kỳ Ngộ muốn cưới. Với tính cách của Thẩm nhị nếu đã sớm đăng ký kết hôn thì sẽ không kéo dài tới tận bây giờ, hai người họ tan tan hợp hợp, dây dưa nhiều năm như vậy đến cuối cùng vẫn là về bên cạnh nhau.
Chu Mộ Thâm cởi áo khoác: “Nghiêu Thanh có tới không?”
Kiều tam nhi ánh mắt né tránh, mập mờ nói: “Có chứ. Nha đầu đó một ngày trước đã tới rồi, hai ngày nay đều chơi đến phát rồ lên rồi đấy. Lão đại, anh tốt nhất là quản nó cho tốt...” Kiều tam nhi ngừng lại giữa chừng, liếc nhìn Chu Mộ Thâm qua gương chiếu hậu, bổ sung thêm một câu: “Anh trai em cũng tới.”
Đã tới khách sạn.
Lúc xuống xe, Kiều tam nhi kéo lấy cánh tay của Chu Mộ Thâm, ghé vào bên tai nói một câu, Chu Mộ Thâm nghiêng đầu nhìn sau đó cũng không nói gì.
Hai người cầm lấy thẻ phòng sau đó mang hành lý bỏ vào bên trong.
Thì Kỳ đi tìm Thẩm Trường Mi. Thẩm Trường Mi mặc dù mang thai nhưng thai nhi mới được hai tháng nên vẫn chưa nhìn thấy bụng.
Ở một nơi khác, Chu Mộ Thâm với Thẩm Kỳ Ngộ đang nói chuyện.
Thẩm Kỳ Ngộ nói: “Nói với cậu một tiếng trước. Buổi hôn lễ ngày tới Hứa Tích cũng sẽ đến. Nói thế nào thì Trường Mi với Hứa Tích cũng coi như quen biết. Nếu không mời cô ấy thì có chút không hay lắm.”
Chu Mộ Thâm gạt tàn thuốc, gật gật đầu, không quá để tâm: “Hai người cứ tự ý quyết định, không cần lo lắng về phía tôi.”
Thì Kỳ đi từ chỗ Thẩm Trường Mi ra ngoài, vốn là muốn tìm Chu Mộ Thâm nhưng tìm một vòng cũng không thấy anh nên đành quay trở về phòng.
Sau khi tắm xong cô thay váy ngủ, ngồi trên giường xem điện thoại, wechat nhận được một video được chia sẻ từ Tằng Thiến, Thì Kỳ thuận tay nhấn vào.
Là buổi kỷ niệm thành lập trường của đại học B, trên sân khấu là một cô gái đang biểu diễn tiết mục kéo violon.
Thì Kỳ về khoản âm nhạc một chút cũng không biết gì vậy nên không thể nghe ra được là cô gái này đang kéo bài gì. Trong phòng khách có tiếng mở cửa, một lát sau tiếng bước chân càng ngày càng gần. Chu Mộ Thâm đi vào liền nghe thấy tiếng nhạc của violon.
Anh tháo đồng hồ đeo tay để lên trên bàn, thuận miệng hỏi: “Em đang nghe gì vậy?”
Thì Kỳ cầm điện thoại đi tới bên cạnh anh: “Video trong bữa tiệc của đại học B, Tằng Thiến gửi cho em, anh chắc là nghe qua rồi đúng không?”
Chu Mộ Thâm tùy ý liếc một cái, sắc mặt có chút biến đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại. Thì Kỳ không phát hiện ra cúi đầu xem tiếp, anh cởi cúc áo sơ mi, nói: “Ừ.”
Thì Kỳ tò mò ngẩng đầu hỏi: “Cô ấy đang kéo bài gì vậy?”
Chu Mộ Thâm trả lời hời hợt: “Lương Chúc.”
“Ồ.”
Chu Mộ Thâm cởi áo sơ mi rồi ném lên trên ghế sofa, vòng qua cuối giường đi vào phòng tắm.
Đợi tới lúc anh tắm xong ra ngoài thì Thì Kỳ đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Khúc nhạc du dương như tiếng suối chảy róc rách đang vang lên từng hồi.
Điện thoại vẫn đang bị cô cầm trong tay, Chu Mộ Thâm rút điện thoại ra khỏi tay cô nhấn nút tắt, phòng ngủ cuối cùng cũng quay trở lại trạng thái yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của người con gái.
Anh cúi thấp đầu nhìn người nằm trên giường, vuốt nhẹ mái tóc của cô, vươn tay tắt đèn ngủ bên kia giường, sau đó cầm lấy bao thuốc cùng bật lửa đi ra ngoài.
....
Chu Nghiêu Thanh gối đầu lên chân của Kiều Chi Cẩn, cau mày: “Anh của em đến rồi, chúng ta mấy ngày tới vẫn nên chú ý một chút sẽ tốt hơn.”
Kiều Chi Cẩn xoa nhẹ đầu cô: “Chú ý gì chứ?”
Chu Nghiêu Thanh bò dậy, hai chân tách ra ngồi lên trên đùi anh, mặt đối mặt: “Đừng để anh em nhìn ra được điều bất thường, anh ấy vốn dĩ không đồng ý cho chúng ta bên cạnh nhau.”
Kiều Chi Cẩn dựa lưng vào ghế sofa: “Em hối hận rồi à?”
Chu Nghiêu Thanh lườm anh: “”Em yêu thầm anh bao nhiêu năm như thế, không dễ dàng gì chúng ta mới ở bên nhau, hối hận? Anh đang mơ ngủ đấy à?”
Chu Nghiêu Thanh thích Kiều Chi Cẩn đã từ rất lâu rồi, từ lúc biết yêu cô đã đem phần tình cảm này chôn dấu thật kỹ. Cô đã từng nghĩ rằng phần tình cảm này sẽ mãi mãi bị cô cất dấu, sẽ không bao giờ nói cho anh biết. Vì vậy nhiều năm nay cô luôn ở bên ngoài chạy hết chỗ này tới chỗ kia, không dám về nhà, vì cô sợ một khi quay trở lại thì những thứ cô khó khăn lắm mới khống chế được sẽ giống như dòng nước chảy xiết không thể dừng lại. Cô không dám hỏi cũng không dám nghe ngóng tin tức về anh, cho tới khi vô tình biết được tin anh đã ly hôn, lúc ấy cô mới dám quay về.
Kiều Chi Cẩn cầm lấy bàn tay cô vuốt ve: “Chuyện này chắc chắn phải nói với anh em trước một tiếng. Để anh tìm thời gian thích hợp sau đó tới gặp mọi người.”
Chu Nghiêu Thanh chỉ “Ồ” một tiếng, đầu lại tựa vào hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Tối nay em có thể ở lại đây không?”
Cô nhìn anh chớp chớp mắt, Kiều Chi Cẩn nhìn cô cười, khẽ lắc đầu.
Chu Nghiêu Thanh nhăn mặt, không nhịn được liền hỏi: “Anh đều không cần hả?”
Cô từ trước tới giờ lá gan rất lớn, ngón tay Kiều Chi Cẩn hơi cong lại cốc nhẹ vào chán cô: “Em đừng nói linh tinh!”
Chu Nghiêu Thanh không thẹn thùng mà nói: “Vốn dĩ chính là như vậy!”
Cô ngồi trên đùi anh, không an phận nhích tới nhích lui, Kiều Chi Cẩn lấy tay giữ cô lại: “Em an phận một chút được không?”
Chu Nghiêu Thanh giơ tay chạm lên khuôn mặt của anh, không nhịn được hôn khẽ lên cằm anh, sau đó tiến dần tới môi anh.
Kiều Chi Cẩn bị hành động của cô khiêu khích, anh từ bị động giờ đây đã đổi thành chủ động, hai người môi lưỡi quấn quýt triền miên một hồi, Chu Nghiêu Thanh thở gấp, nhưng mỗi lần anh đều dừng lại đúng lúc.
Chu Nghiêu Thanh từ trong phòng đi ra, đang muốn quay trở về phòng mình thì thấy anh trai của cô đang đứng dựa ở trước cửa, coi bộ dạng giống như đang ôm cây đợi thỏ.
Chu Nghiêu Thanh chột dạ: “Anh tới rồi à? Chị dâu đâu?”
“Ngủ rồi. Em vừa đi đâu vậy?”
Chu Nghiêu Thanh sờ sờ sau gáy nói: “Em xuống dưới đi dạo một chút.”
Ánh mắt của Chu Mộ Thâm lộ vẻ nghi ngờ: “Mở cửa phòng ra đi.”
Chu Nghiêu Thanh mở cửa sau đó nhanh chóng chạy đi rót cho anh cốc nước.
Chu Mộ Thâm chỉ tay vào ghế sofa nói: “Ngồi xuống. Em với Kiều Chi Cẩn ở bên nhau từ khi nào?”
Chu Nghiêu Thanh cười haha: “Anh à, anh nói gì thế, em nghe không hiểu?”
Chu Mộ Thâm không lên tiếng mà chỉ trầm mặc nhìn cô.
Chu Nghiêu Thanh yên lặnh trong chốc lát, cuối cùng vẫn ấp úng nói: “Lần trước lúc em uống rượu say.”
Lần Chu Nghiêu Thanh uống rượu say đã được Kiều Chi Cẩn đón về nhà.
Khi đó cô nằm ở ghế sau, nghe Kiều Chi Cẩn nói chuyện điện thoại với Chu Mộ Thâm.
Đợi sau khi Kiều Chi Cẩn ngắt điện thoại, Chu Nghiêu Thanh giống như không hề say rượu, ý thức rất rõ ràng, nghe rõ từng câu từng chữ mà Kiều Chi Cẩn nói: “Yên tâm, tối nay để em ấy ở chỗ tôi, tôi sẽ không chạm vào em ấy, sáng mai sẽ đưa em ấy quay về.”
Một câu “Tôi sẽ không động vào em ấy” đột nhiên khiến tim cô nhói đau.
Chu Nghiêu Thanh nằm ở ghế sau, trong bóng tối cảm nhận được chóp mũi mình chua xót, có phải hay không bản thân cũng đã biến thành gánh nặng của anh?
Kiều Chi Cẩn không hề biết người phía sau đã tỉnh lại.
Anh xuống xe vòng ra phía sau mở cửa, ôm Chu Nghiêu Thanh định đi vào trong nhà. Không ngờ rằng cô đã tỉnh lại, ánh sáng ngoài xe yếu ớt nhưng vẫn có thể thấp thoáng thấy được khóe mắt cô ươn ướt.
Kiều Chi Cẩn khẽ run nhẹ một cái, lấy tay lau đi nước mắt của cô, Chu Nghiêu Thanh vội vàng né tránh khỏi tay anh.
Bàn tay anh bị khựng lại chơi vơi giữa không trung, Chu Nghiêu Thanh cúi đầu khẽ cười một tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô ngước mắt nhìn anh, bày ra vẻ mặt vui vẻ: “Anh Kiều, tối nay làm phiền anh rồi, xin lỗi, là do tôi quá tự do phóng túng, sau này sẽ không như thế nữa.”
Cô dứt lời đã vội mở cửa xe, vừa muốn rời đi thì bị Kiều Chi Cẩn giữ lấy cánh tay, đẩy người ngồi vòng trong: “Trước tiên nghe anh nói.”
Chu Nghiêu Thanh lập tức bùng nổ: “Nghe anh nói cái gì? Nghe anh nói anh không có cảm giác với tôi ư? Được, những lời lúc nãy tôi đều nghe thấy hết rồi, yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Dứt lời, cô không nhịn được bèn khóc nấc lên. Cô khóc như một đứa trẻ.
Kiều Chi Cẩn thở dài một hơi, không thể cứ mãi trốn tránh được nữa. Anh giơ tay ôm lấy cô, nâng nhẹ cằm cô lên rồi đặt môi mình lên môi cô.
Chu Nghiêu Thanh ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn chằm chằm quên cả phản ứng.
Cho tới khi giọng nói nhẹ nhàng của anh rơi xuống bên tai: “Nhắm mắt lại.”
Lúc này cô mới phản ứng sau đó nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.
Một lúc sau anh buông cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt đẫm của cô: “Ai nói với em là anh không có cảm giác với em?”
~Hết chương 37~