Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, bên ngoài gió thổi làm cho cửa sổ va đập vào nhau.
Trong TV đang phát trực tiếp tình hình của cơn bão.
Thì Kỳ ngồi trên ghế sofa đơn, rèm cửa sổ được kéo chặt, trong căn phòng chỉ có ánh sáng mờ nhạt duy nhất từ ngọn đèn treo trên đỉnh đầu.
Chu Mộ Thâm tắm xong đi ra thấy cô mặc một bộ váy ngủ được làm từ chất liệu tơ tằm mềm mại, đang co chân ngồi trên sofa chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Mái tóc chưa khô được cô thả xõa tùy ý trên vai, anh ngồi xuống giường: “Em qua đây, đừng ngồi gần cửa sổ.”
Thì Kỳ đứng lên đi tới chỗ anh, cô nhìn thấy vải băng vết thương của anh hơi ướt, hỏi: “Để em thay băng mới cho anh nhé?”
Chu Mộ Thâm liếc nhìn: “Không sao.”
Anh vừa nói xong đột nhiên ngọn đèn trong phòng vụt tắt.
“Mất điện rồi?”
“Ừ.”
Chu Mộ Thâm kéo cô ngồi xuống giường.
Thì Kỳ cảm nhận được tay anh đang giữ chặt lấy bả vai cô, tiếp đó là di chuyển lên môi cô.
Thì Kỳ khẽ cử động, anh thấp giọng nhắc cô: “Ngoan, tay anh đang bị thương.”
Cô giống như bị thôi miên, ngay sau đó môi anh phủ lên trên môi cô.
Bên ngoài gió bão thét gào, bên trong phòng là hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Tay của Chu Mộ Thâm đỡ sau gáy cô, tóc ướt dính chặt lên tay anh.
Sống lưng chạm xuống ga giường mềm mại, hơi thở mát lạnh bao vây, giây áo lót của cô buông lơi, nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng lần lượt đặt xuống sau tai sau đó là xương quai xanh, tiếp đến rơi xuống bầu ngực căng tròn.
Váy ngủ trên người Thì Kỳ rơi xuống dưới sàn nhà, lúc này cô mới chợt ý thức được một chuyện.
Bàn tay Chu Mộ Thâm chạm tới chiếc quần lót mềm mại của cô thì nghe thấy cô thấp giọng nói: “Hôm nay em có chút bất tiện.”
Chu Mộ Thâm ngẩn người, sau đó đầu ngón tay hình như chạm thấy thứ gì đó, nhắc nhở anh bất tiện trong lời nói của cô là chỉ điều gì.
Trong bóng tối cơ thể hai người áp sát nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa phía thân dưới của người đàn ông.
Hơi thở ấm nóng của Chu Mộ Thâm phả trên cổ cô, rất lâu sau anh khẽ thở dài một hơi, giọng nói khàn khàn: “Đúng là biết cách giày vò người khác.”
Anh quay người đi xuống, cầm váy ngủ lên đưa cho cô.
Tiếng ma sát của vải vóc vang lên.
Thì Kỳ mặc xong váy lên người lại cầm chăn bọc xung quanh cơ thể.
Chu Mộ Thâm dựa lưng vào đầu giường, tay sờ soạng trên tủ tìm bao thuốc lá.
Thì Kỳ cắn môi, nhớ tới vết thương trên tay anh, cô hỏi: “Sao anh lại bị thương?”
Xe của bọn họ đã đi được nửa đường nhưng lại không ngờ ngôi nhà trên núi vẫn còn một bà lão sống ở đó.
Trong lúc Chu Mộ Thâm đang cứu bà lão thì bàn tay bị đá rơi trúng, cũng may miệng vết thương không sâu lắm.
Thì Kỳ im lặng không lên tiếng, nỗi sợ hãi lo lắng lúc ấy đến bây giờ nhớ lại vẫn khiến cô không thôi thổn thức.
Chu Mộ Thâm đem tàn thuốc dập tắt vào trong gạt tàn rồi cũng nằm xuống.
Anh nhớ lại lúc ở trong trạm y tế, mắt cô giàn dụa toàn nước mắt như thủy triều đang dâng lên vậy mà vẫn cố chấp trợn trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi không ngừng mắng anh.
Từ trước đến giờ thật sự không có ai dám đối xử với anh như vậy.
Qua ngày thứ hai, bầu trời đã trở lại như thường, gió bão đêm qua giống như một cơn ác mộng không hề để lại vết tích nào.
Thì Kỳ cuộn chặt chăn ngủ say.
Chu Mộ Thâm đứng ở cuối giường mặc áo sơ mi.
Bên ngoài có người gõ cửa, người đang nằm trên giường mơ màng lật người nhưng lại chùm kín chăn ngủ tiếp.
Chu Mộ Thâm lắc đầu cười đi ra mở cửa.
Đồng nghiệp ở ngoài cửa thấy người xuất hiện là đàn ông thì có hơi sững sờ, một lúc sau mới dò hỏi: “Thì Kỳ có ở đây không?”
Chu Mộ Thâm nắm chặt nắm cửa bằng kim loại: “Cô ấy vẫn đang ngủ.”
Đồng nghiệp nữ Tiểu Đồng nói: “Ồ. Vậy một lát nữa bọn tôi tới tìm cô ấy sau.”
Cánh cửa được đóng lại.
Thì Kỳ bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Cô mở mắt ra nhìn thấy đúng lúc Chu Mộ Thâm đang đóng cửa, cô hỏi: “Ai thế?”
Chu Mộ Thâm trả lời: “Đồng nghiệp của em.”
Thì Kỳ bật dậy: “Anh mở cửa cho bọn họ?”
Chu Mộ Thâm ngồi xuống mép giường, giọng nói có chút lưu manh: “Nếu không thì sao?”
Cô ảo não nhăn mày vò đầu bứt tai, điện thoại đặt trên tủ đầu giường liên tục vang lên thông báo.
Là tin nhắn wechat của Tiểu Đồng.
“Khai báo nhanh! Sao sếp Chu lại ở trong phòng cô thế hả?”
“Hừm. Hai người có phải là có gian tình gì không?”
Thì Kỳ cầm điện thoại dở khóc dở cười.
Hoạt động khám bệnh vẫn được tổ chức vào buổi chiều, không thể không tránh hỏi sự thăm dò từ xung quanh, hơn nữa Tiểu Đồng còn ở một bên thêm mắm dặm muối.
Thì Kỳ không thể làm gì khác đành phải nói rõ với bọn họ quan hệ giữa cô và Chu Mộ Thâm.
Tiểu Đồng huých cùi chỏ vào người cô, trêu đùa: “Không ngờ đấy, bác sĩ Thì.”
...
Buổi họp kết thúc.
Chu Mộ Thâm với trưởng thôn Ngô đi ra ngoài, trưởng thôn Ngô liếc nhìn tay phải của Chu Mộ Thâm, quan tâm nói: “Sếp Chu, tay cậu không có vấn đề gì chứ? Hôm qua may mà có cậu, gia đình nhà đó nói muốn tới cảm ơn cậu một chuyến.”
Chu Mộ Thâm cũng cúi đầu nhìn lòng bàn tay, vết thương sáng nay vừa mới được thay băng, anh lãnh đạm nói: “Không sao, cảm ơn gì đó cũng không cần đâu. Sau này nếu còn gặp phải tình huống tương tự thì phải nhanh chóng thông báo cho mọi người trong thôn trấn sớm nhất.”
Trưởng thôn Ngô gật đầu: “Lần này đúng là do tôi sơ suất.”
Công việc giám sát ở đây của Chu Mộ Thâm cũng đã kết thúc, ngày mai lại phải di chuyển tới nơi khác.
Hoạt động khám bệnh từ thiện đã hoàn thành, Chu Mộ Thâm tới đón cô.
Đoàn người lại bắt đầu nháo nhào muốn Chu Mộ Thâm phải mời cơm, mặc dù có chút ồn ào nhưng cũng không dám quá lỗ mãng.
Tâm trạng Chu Mộ Thâm hình như rất vui vẻ nên tươi cười đáp ứng yêu cầu của mọi người.
Mọi người lại được một trận hò hét, đối với Chu Mộ Thâm cũng tự nhiên có thêm vài phần cảm tình.
Địa điểm ăn cơm vẫn là quán ăn lúc trước.
Lần này Thì Kỳ cũng tự nhiên ngồi ở bên cạnh Chu Mộ Thâm.
Chu Mộ Thâm nói mọi người cứ gọi thoải mái, Thì Kỳ nhìn tay anh, sáng nay cô thay thuốc cho anh thấy miệng vết thương không hề nhỏ.
Chu Mộ Thâm cũng để ý tới ánh mắt của cô: “Anh không sao.”
Thì Kỳ “Ồ” một tiếng rồi di chuyển tầm mắt qua chỗ khác.
Trên bàn ăn có người nhiều chuyện hỏi hai người làm sao lại quen biết nhau.
Cánh tay của Chu Mộ Thâm khoác lên sau ghế Thì Kỳ, nghe thấy mấy đồng nghiệp nữ đang thi nhau đoán mò, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu Đồng rót rượu cho Thì Kỳ bị Chu Mộ Thâm nhìn thấy, anh vội cầm lấy ly rượu bên cạnh cô nói với Tiểu Đồng: “Cô ấy không tiện uống rượu.”
Tiểu Đồng cũng rất phóng khoáng: “Sếp Chu đối xử với bác sĩ Thì đúng là quá tốt, khiến chúng tôi đều ghen tị đấy.”
Nói xong cô ấy liếc qua Thì Kỳ nháy mắt một cái.
Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn anh không hiểu: “Sao em lại không tiện chứ?”
Chu Mộ Thâm cười, ghé sát tai cô thấp giọng: “Dì cả của em chẳng phải đến rồi sao?”
Thì Kỳ im miệng không nói tiếng nào.
Đợi mọi người ăn uống no nê cũng đã hơn 11 giờ đêm.
Tối nay Thì Kỳ không uống rượu mà chỉ uống nước hoa quả, còn Chu Mộ Thâm lại uống khá nhiều nhưng vẫn chưa tới độ say bí tỉ không biết rõ trời đất.
Quay trở lại nhà nghỉ Thì Kỳ cầm bình nấu nước đi vào phòng vệ sinh lấy nước, định nấu một ít nước nóng cho anh uống.
Chu Mộ Thâm dựa vào đầu giường nhìn cô đang đi đi lại lại ở bên cạnh, đợi cô một lần nữa đi qua trước mặt anh, Chu Mộ Thâm vươn tay kéo cô ngồi xuống giường.
Ngón tay anh vuốt ve bàn tay cô: “Ngày mai anh phải đến một nơi khác công tác.”
Thì Kỳ “Ừm” một tiếng, “Ngày kia em cũng về rồi.”
Chu Mộ Thâm gật đầu, ngón tay di chuyển lên đôi môi của cô sau đó anh cúi thấp đầu đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Hai người hôn nhau say đắm.
Bình nấu nước đúng lúc “ding” một tiếng báo nước đã được nấu xong.
Chu Mộ Thâm mút lấy đôi môi cô, anh nói: “Đợi anh quay lại.”
~Hết chương 56~