Editor: Linh Đang
“Là anh cùng Lộ Lâm thông đồng với nhau, cố ý để em bắt gặp cô ta và Khải Sâm ở cùng một chỗ.” Chu Tử Nghiêu vẫn nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, nói vô cùng gian nan, “Nhìn ra được Khải Sâm rất có ý thức trách nhiệm, khi đó cậu ta cũng không đáp lại cảm tình của Lộ Lâm, nhưng Lộ Lâm rất thông minh, luôn tạo ra các biểu hiện giả dối làm em tin tưởng. Còn chuyện bác (cha của Vãn Hảo) mắc bệnh nặng phải nhập viện, tin nhắn em gửi cho cậu ta, cũng là anh xóa đi.”
Vãn Hảo nín thở nghe, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Tử Nghiêu, dù cho lúc trước đã đoán được một ít, nhưng chính miệng nghe anh nhắc đến, trong lòng vẫn sẽ khó chịu.
“Em biết là anh tiếp cận em có mục đích, cho nên thật sự trong chuyện của em và Khải Sâm, đã làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng hiện tại anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy em bị người kia làm tổn thương, cho nên cho dù em hận anh, cũng bắt buộc phải nói hết chuyện năm đó cho em biết.”
Anh vươn tay cầm ngón tay lạnh lẽo của cô, nói tiếp: “Lúc trước về chuyện đứa nhỏ, Khải Sâm quyết định không cần nó, thật ra là lo lắng về bệnh tim di truyền của gia đình mình... Chắc là em nhớ rõ cha cùng ông nội cậu ta đều qua đời vì căn bệnh này, ngay cả Trọng Kiêu cũng không thể tránh được vận rủi.”
Khương Vãn Hảo chỉ biết là ngây ngốc nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời, trái tim như bị kìm hãm trong một nhà tù, toàn thân đều hít thở không thông.
“Là Lộ Lâm mượn cơ hội động tay chân, để em không kịp nghe cậu ta giải thích đã bị trợ lí của cậu ta đưa vào phòng giải phẫu, cộng thêm lời nói của anh, nhất định em sẽ không nghi ngờ, cũng tin là Khải Sâm không muốn đứa nhỏ này. Thật ra sau khi em rời khỏi bệnh viện, cậu ta lập tức đi tìm em ngay, đáng tiếc là vẫn chậm một bước.”
Nay ngay cả chính anh nói tới cũng cảm thấy xấu hổ, khi đó ánh mắt tuyệt vọng của cô cứ mãi quanh quẩn trong mơ của anh, trở thành cơn ác mộng anh không xua đi được. May mắn lúc ấy anh thu tay lại đúng lúc, giúp cô bảo vệ đứa bé kia, nhưng mỗi khi đối mặt với lời cảm ơn một lần lại một lần của Bắc Bắc và cô, không ai biết được nội tâm anh đang dày vò.
Vô cùng xấu hổ, đúng, chính là loại cảm giác này.
Chu Tử Nghiêu thấy mặt cô trắng đến mức dọa người, càng thêm dùng sức cầm tay cô: “Vãn Hảo, em không sao chứ?
“Không có việc gì.” Chờ anh nói xong, nửa ngày cô mới có phản ứng, nuốt nước bọt không lưu loát, ánh mắt chậm chạp dừng ở trên mặt anh.
Môi mỏng của Chu Tử Nghiêu nhếch lên, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể nói những lời còn lại ra khỏi miệng: “Khải Sâm không phải là người giỏi về biểu đạt chính mình, trước khi hai người kết hôn, cậu ta bị Lộ Lâm làm tổn thương rất sâu. Khi đó gần như không ôm ảo tưởng gì với tình yêu, cho nên anh nghĩ, trong cuộc hôn nhân của hai người, từ đầu đến cuối cậu ta rất bị động, vẫn không dám dễ dàng bước ra một bước để tin tưởng cảm tình của em.”
Nói đến cùng, có lẽ vẫn là tình sâu duyên cạn, dù cho lúc ấy hiểu lầm chồng chất, nhưng bởi vì hiểu lầm mà có thể dễ dàng chia tay, vẫn là chứng minh duyên phận bọn họ không đủ.
Vãn Hảo thở ra một hơi, đối với anh khó khăn giật giật khóe miệng: “Cám ơn anh đã nói những thứ này cho em biết, ít nhất làm em cảm thấy, chính mình từng yêu như vậy cũng không phải là đứa ngốc.”
Chu Tử Nghiêu nhìn ánh mắt thoải mái của cô, đáy lòng vô cùng đau đớn: “Hiểu lầm giải trừ rồi, hiện tại cậu ta vẫn cố gắng muốn hợp lại, Vãn Hảo, hai người có thể bắt đầu một lần nữa—— “
Nói những lời này ra khỏi miệng, với anh là dày vò gấp trăm gấp ngàn lần, anh dùng toàn bộ sức lực mới có thể khẽ cười nói với cô như thế, để cho bọn họ bắt đầu một lần nữa. Mặc dù trong lòng luyến tiếc, nhưng anh không bao giờ nhẫn tâm nhìn Vãn Hảo khổ sở thống khổ, cô đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, sớm nên có được những điều như ý.
Không phải tốt nhất, mà là rất muốn, anh biết rõ chính mình có thể cho cô hạnh phúc nhiều hơn Đường Khải Sâm, nhưng bất đắc dĩ thứ anh cho, cô lại không muốn.
Vãn Hảo hơi rũ mắt, hốc mắt đã sớm ửng hồng, cô dùng sức cắn cắn môi, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh lại đã mỉm cười: “À, không được. Cho dù biết năm đó là hiểu lầm, bọn em cũng không có khả năng bắt đầu một lần nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì... Tình yêu đã không còn là toàn bộ sinh mạng của em, mà Khương Vãn Hảo hai mươi tám tuổi, đã không còn yêu Đường Khải Sâm khi đó. Đường Khải Sâm của hiện tại, cũng không phải là người em cần nữa.”
Chu Tử Nghiêu nhíu mày nghe, như là mơ hồ có chút hiểu, khi đó Khương Vãn Hảo yêu mù quáng, tất cả những thứ tốt và xấu của đối phương, đều chấp nhận. Mà nay, cô cần một người đàn ông có thể cho cô đầy đủ cảm giác an toàn và ấm áp, nhưng hiển nhiên, Đường Khải Sâm không phải người đó.
Anh cũng không thể nói rõ rốt cuộc lúc này là sầu não hay là xúc động, chỉ có thể nói, thế sự vô thường, anh bỏ lỡ, Đường Khải Sâm cũng bỏ lỡ. Phần lớn lúc còn trẻ đều không hiểu tình yêu, nhưng có tình yêu lại vĩnh viễn dừng lại ở tuổi trẻ, cuối cùng không thể quay đầu nhặt lên một lần nữa.
***
“Đang suy nghĩ cái gì, nghĩ đến mất hồn mất vía như vậy?” Bà nội liếc mắt nhìn người đang cùng ngồi xem TV với mình, lại thấy anh liên tiếp cầm di động nhìn, nhất thời đầy mặt không vui nói, “Có phải lại nhớ thương cái gì mà 6070 hay không?”
Từ sau khi người phụ nữ kia đi, hình như anh không nói một câu nào, cũng khó trách bà nội lại hiểu lầm.
Đường Khải Sâm thật sự không có chút biện pháp nào với bà nội tinh thông của mình, bất đắc dĩ cầm điện thoại di động lắc lắc trước mặt bà: “Cháu đang nghĩ sao Khương Vãn Hảo không gọi điện thoại cho cháu.”
Bà nội thấy bộ dáng cau mày của anh, lại bắt đầu sung sướng khi người khác gặp họa: “Lúc này cháu mới vì con bé làm bao nhiêu, kém xa những gì con bé làm lúc trước.”
Đương nhiên Đường Khải Sâm cũng biết, nhìn các cuộc gọi và tin nhắn không được đáp lại, không khỏi cười khổ, quả nhiên là phong thuỷ luân chuyển. Nhưng ép buộc từng chút một như vậy anh vẫn còn chịu đựng được.
Bà nội lại liếc nhìn anh, ngồi nghiêm chỉnh, cuối cùng nghĩ tới an ủi anh hai câu: “Cháu bảo người ta phải nói cái gì? Loại thời điểm này, đương nhiên là cháu phải biểu hiện săn sóc người ta mới là tốt nhất.”
“Bà có ý tứ gì?” Đường Khải Sâm nhíu mày nhìn bà.
Bà nội ngoắc ngoắc ngón tay với anh, ý bảo anh tới gần chút, sau đó vươn ngón trỏ đâm giữa ngực anh: “Thật ngu dốt, sao lại không hiểu lòng phụ nữ thế! Thôi, tối qua mệt mỏi như vậy, bà bảo mẹ Lâm nấu canh gà, cháu tiện thì mang qua chỗ A Hảo uống chung. Loại thời điểm này không thể để con bé có cơ hội dao động có biết không? Càng săn sóc càng tốt, tốt nhất tranh thủ đêm nay ở lại chỗ nó.”
Quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, Đường Khải Sâm đáp lại bà bằng ánh mắt khâm phục.
Lão phu nhân nháy mắt với anh, nói: “Hiện tại A Hảo không qua được điểm mấu chốt trong lòng, đừng nói những chuyện năm đó, hay hiện tại tự nhiên cháu chia tay với Lộ Lâm rồi theo đuổi con bé một lần nữa, nó tin cháu mới là lạ! Hiện tại việc cháu tạo được cảm giác tín nhiệm trong lòng con bé quá khó, chi bằng đi đường tắt một chút, cho Bắc Bắc có thêm một người em gái...”
Đáy mắt Đường Khải Sâm đều là ý cười, lại còn nghiêm trang trả lời: “Bà nội, người quá nóng vội.”
“Có thể không vội sao? Nhớ ngày đó tốc độ của Trọng Kiêu còn nhanh hơn cháu!”
Bị ghét bỏ rõ ràng, Đường Khải Sâm lại không giận chút nào, chỉ là trong lòng có chút không xác định như trước, giờ phút này Khương Vãn Hảo nhìn thấy anh, có thể cho anh vào cửa không còn khó nói. Nhưng anh thật sự không đợi kịp, chắc chắn lúc này phải gặp Khương Vãn Hảo một lần, bằng không một lòng vẫn đặt trên người cô.
Cái gì gọi là nóng ruột nóng gan, cuối cùng giờ khắc này anh cũng đã được lĩnh giáo.
Lúc anh lái xe đến cửa nhà Vãn Hảo, từ xa đã thấy một chiếc xe dừng ở đó, chỉ nhìn biển số xe đã đoán được người tới là ai. Chỉ là anh không nghĩ tới, Khương Vãn Hảo vẫn không nhận điện thoại của anh, không phải là bởi vì không muốn gặp anh, mà bởi vì ở cùng một chỗ Chu Tử Nghiêu?
Trong nháy mắt tâm tình của Đường Khải Sâm rơi xuống đáy cốc, như người bị dội nước đá lạnh thấu xương. Trùng hợp là Khương Vãn Hảo cùng Chu Tử Nghiêu cùng đi ra, hai người đứng trước cửa nói chuyện, từ đầu đến cuối trên mặt đều mang theo ý cười ôn hòa, như là tâm tình rất tốt.
Nụ cười kia rất ít khi được biểu lộ trước mặt anh, lúc anh nhìn lại sinh ra vài phần hoảng hốt, Khương Vãn Hảo ở trước mặt anh, thì ra vẫn luôn không vui.
Trước khi đi Chu Tử Nghiêu còn đưa tay sờ sờ chân tóc Khương Vãn Hảo, ánh mắt sủng nịch, Đường Khải Sâm nhìn mà hai mắt đều đỏ, hận không thể bóp nát vô lăng ngay lúc này.
Đến lúc xe của Chu Tử Nghiêu biến mất, Khương Vãn Hảo đứng trước cửa không biết đang suy nghĩ cái gì, như đang ngẩn người hoặc như đang tự hỏi vấn đề rất nghiêm túc, qua một hồi lâu lại quay người đi về hướng khác.
Cô chưa về nhà, anh cảm thấy nghi hoặc, xuống xe chậm rãi theo sau.
***
Ai biết lúc này đi cùng, Đường Khải Sâm thiếu chút nữa không bị tức chết, Khương Vãn Hảo không đi địa phương khác, mà là đi tới một tiệm thuốc. Về phần đi tiệm thuốc sẽ mua thứ gì, rõ ràng anh không thấy được, nhưng tâm lý lại hết sức xác định cái đáp án kia.
Quả nhiên lúc Khương Vãn Hảo đi ra ngoài, trong lòng bàn tay cầm theo một chiếc hộp hình vuông nhỏ, anh đứng ở cửa tiệm, kết quả thế nhưng cô cũng không thấy được anh! Sắc mặt Đường Khải Sâm xanh mét, đứng bên cạnh xiết chặt nắm đấm, dường như là từ sâu trong lồng ngực hô lên tên cô: “Khương Vãn Hảo?”
Rõ ràng cơ thể của người phụ nữ kia cứng ngắc, khi quay đầu nhìn anh thì ngược lại sắc mặt rất bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Một bụng tức giận của Đường Khải Sâm lần nữa bị thiêu đốt đến điểm cao nhất, có chuyện gì sao? Lại là một câu này, hình như mỗi lần cô thấy anh đều có bộ dáng lạnh nhạt, như là không tình nguyện cỡ nào khi nhìn thấy anh.
Đối lập với Chu Tử Nghiêu, quả thực đãi ngộ của anh vô cùng kém.
Trong lòng anh tràn ngập phẫn uất, đã vậy lại không thể nào phát tiết, có lẽ Khương Vãn Hảo có chút khẩn trương, càng xiết chặt cái hộp trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng bị bóp bẹp.
Mặt Đường Khải Sâm âm trầm đi qua, ánh mắt trực tiếp dừng ở tay cô: “Chỗ nào không thoải mái?”
Vãn Hảo không ngờ bộ dáng của anh lại như thế, giống như muốn ăn thịt người, nhưng cô vẫn thản nhiên mở chiếc hộp ra trước mặt anh.
Đường Khải Sâm nhìn hộp thuốc tránh thai, huyệt thái dương càng thêm nhảy lên, tròng mắt sắc bén của anh thâm trầm nhìn chăm chú vào cô, răng cũng sắp cắn nát: “Em có ý tứ gì?”
“Chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện tối ngày hôm qua đều là do uống rượu làm loạn, nhưng tôi không hi vọng nó sẽ mang đến bất kì sự ngoài ý muốn nào cho chúng ta.”
Nghe cô nói đạo lý rõ ràng, giọng nói cùng ánh mắt lạnh lùng như vậy, Đường Khải Sâm cảm thấy giờ phút này có cảm giác bị người ta bỡn cợt, đối phương còn chết không tiếp nhận lỗi. Đối lập hoàn toàn với việc, lòng anh tràn đầy chờ mong chuyện này có thể làm quan hệ của hai người có chút cải thiện, còn cả một ngày nghĩ đến cử chỉ của cô quả thực là vô cùng ngu ngốc!