Editor: Linh Đang
Vãn Hảo không nghĩ tới vị Lục tổng kia lại biết mình, cô còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, đối phương đã hô tên của cô trước: “Khương Vãn Hảo?”
“... Vâng.” Cô cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại, có lẽ là lúc trước chú Lâm đưa tư liệu cho đối phương trong đó có ảnh chụp của cô?
Nhìn qua Lục tổng trước mắt vô cùng trẻ tuổi, lúc cười rộ lên con ngươi đen vô cùng thâm thúy, bộ dáng muốn cười mà không cười kia cho người ta cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng Vãn Hảo lại không nhớ được rốt cuộc đã gặp đối phương ở đâu.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện từ sau khi Lục tổng hô lên tên của mình, nụ cười của Lộ Lâm đứng cạnh có chút cứng ngắc, không khỏi cảm thấy, dường như một giây sau sắc mặt cô ta sẽ đen lại.
Trong nháy mắt tâm tình Vãn Hảo tốt lên không ít, dù cho trong lòng lo lắng bất an, nhưng vẫn trấn định mở miệng nói: “Lục tổng, tôi có thể nói chuyện với anh một lúc không? Sẽ không làm anh chậm trễ đâu, năm phút đồng hồ là đủ rồi.”
Lục tổng nghe xong trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên, ngón tay thon dài để ở mi tâm, sau đó mở miệng nói: “Không bằng cùng nhau ăn cơm?”
Quả thực yêu cầu này làm Vãn Hảo kinh ngạc, tuy rằng hiện tại việc làm ăn của cô đang rộng mở, hầu hết các món ăn đều dựa vào tên tuổi của Lâm Khê quán, nhưng vẫn cách tiêu chuẩn mà đối phương yêu cầu một khoảng lớn...
Vãn Hảo nhìn ra có hi vọng, lập tức cuời đáp ứng: “Đương nhiên là được, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”
Từ đầu đến cuối Lộ Lâm không nói lời nào, cuối cùng lúc này cũng có chút giận không nén lại được: “Thiệu Hành, anh có ý gì?”
“À, đông người nhiều náo nhiệt, người như tôi... Sợ nhất là vắng lạnh.”
Không biết có phải là ảo giác của Vãn Hảo hay không, luôn cảm thấy biểu cảm khi Lục tổng nói lời này có chút đáng ngờ, ánh mắt cũng quái dị làm cho người ta rất không thoải mái.
Sắc mặt Lộ Lâm vô cùng khó coi, nhưng rõ ràng đang nhẫn nại gì đó, vị Lục tổng kia nhếch môi, quay người hỏi cô ta: “Hoặc là, nếu cô cảm thấy không tiện, hôm sau chúng ta hẹn nhau?”
“Không có gì mà không tiện cả.” Lộ Lâm nói xa xăm, lại liếc mắt nhìn Vãn Hảo, “Dù sao mọi người đều quen nhau, cạnh tranh công bằng.”
Vãn Hảo nhìn cô ta mang trên mặt vài phần khí thế cả vú lấp miệng em, nhếch môi khẽ cười nói: “Đúng thế, tuy rằng nhìn qua thì Lộ tiểu thư có ưu thế hơn chúng tôi, nhưng nếu Lục tổng nghe xong kế hoạch của tôi, cũng có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú cũng nên. Lộ tiểu thư cũng nói muốn cạnh tranh công bằng, cám ơn cô đã hào phóng như vậy.”
Lộ Lâm giật giật miệng, cười rất miễn cưỡng: “Vãn Hảo cô khách khí rồi, một câu lại một câu Lộ tiểu thư, gọi như thế rất kỳ quái.”
“Công và tư rõ ràng, thời điểm này vẫn nên gọi Lộ tiểu thư mới tốt.”
Lục tổng ở một bên nhìn thấy hứng thú, ý cười trên khóe môi càng thêm sâu: “Đi thôi, ngồi xuống trước rồi trò chuyện.”
Đến khách sạn mà Lục tổng đã đặt chỗ trước, Vãn Hảo mới biết được vì sao trên cả đoạn đường này ánh mắt anh ta lại không có ý tốt, trong phòng đặt trước đã có người ngồi, lại là Đường Khải Sâm.
***
“À, đúng rồi, tôi có một người bạn ở đây, các cô không ngại chứ?” Lục Thiệu Hành thản nhiên nói xong, kéo ghế bên cạnh Đường Khải Sâm ngồi xuống, nhưng trên mặt rõ ràng tràn ngập hứng thú xem kịch vui.
Đường Khải Sâm ôm cánh tay, như là có vài phần mất hứng, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn Vãn Hảo, nhíu mi lại không chút dấu vết.
Vãn Hảo cũng không biết tình huống lúc này là như thế nào, là ba người hẹn xong rồi ôn chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác bị cô làm rối loạn? Hoặc là cái khác...
Cô cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân Đường Khải Sâm xuất hiện tại đây, cũng không muốn anh sắm vai gì trong chuyện cạnh tranh của cô và Lộ Lâm, lúc trước không thể dựa vào người đàn ông này, hiện tại sẽ càng không chờ mong.
Cho nên cô cố gắng ổn định lòng mình, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục tổng.
Đường Khải Sâm thấy cô ngồi bên người Lục Thiệu Hành, sắc mặt hơi trầm xuống, anh không kịp nói cái gì, Lộ Lâm đã tự giác ngồi bên người anh: “Tới sớm thế?”
Chân mày Đường Khải Sâm càng thêm nhíu chặt, như là muốn nói cái gì, cuối cùng lại quay đầu nhìn Khương Vãn Hảo: “Sao em lại đến?”
“Nói chuyện làm ăn.” Vãn Hảo trả lời vô cùng bình tĩnh, sau đó thì không buồn nhìn anh nữa. Thì ra thật sự ba người này có hẹn, nhưng dù cho mình là khách không mời mà đến, cô cũng muốn nắm chắc cơ hội này.
Lục Thiệu Hành tự mình rót cho cô một cốc trà, một tay chống cằm dưới, chợt mỉm cười hỏi cô: “Đối với tên của tôi, Khương tiểu thư không thấy có một chút đặc biệt nào sao?”
Vãn Hảo sửng sốt, nói tới cái tên này, quả thật cô cảm thấy quen tai, trước đó khi nhìn thấy cô đã mơ hồ cảm thấy như vậy.
Thấy cô chậm chạp không đáp lại, Lục Thiệu Hành lại cười lớn tiếng, một tay vòng ra sau ghế của cô: “Mộc thủy ở quận Đông, như vậy còn không nhớ được sao?
“Thì ra...” Lần này xem ra Vãn Hảo đã nhớ ra tất cả, mới cách có một khoảng thời gian, vậy mà đến chuyện này cô cũng đã quên hết! Thì ra Lục tổng trước mắt chính là vị có tên trên hợp đồng lúc trước.
Cô nhất thời ngạc nhiên không có lời nào để nói, trong đầu chợt lóe lên vô số ý niệm, nhưng giờ phút này bắt đầu không xác định được vị Lục tổng này hẹn cô có mục đích gì.
Thấy tự nhiên Vãn Hảo trầm mặc, Lục Thiệu Hành vỗ vỗ bả vai cô, cười híp mắt an ủi: “Cô yên tâm, tôi nói như vậy cũng không có ý khác, chính là muốn nói, tôi đã sớm biết Khương tiểu thư.”
Vãn Hảo nhìn về phía Đường Khải Sâm theo bản năng, từ đầu đến cuối anh vẫn trầm mặc nhìn Lục Thiệu Hành, giờ phút này ánh mắt càng hung ác nham hiểm nhìn tay anh ta đang khoác trên vai Vãn Hảo.
Lộ Lâm vẫn bưng cốc trà trước mặt, không biết ánh mắt rơi vào nơi nào, nhưng quả thực không ai nhìn ra sắc môi cô ta rất xấu.
“Lục tổng, hôm nay tôi tới là muốn nói một chút về chuyện hợp tác với anh.” Vãn Hảo chủ động kéo đề tài về, cô cũng không muốn nhắc lại lúc trước, càng không làm cho người khác không thoải mái.
Lục Thiệu Hành lại như là quyết tâm cố ý muốn Đường Khải Sâm khó xử, nghiêng đầu ngẫm nghĩ vài giây, ánh mắt chuyển hướng đến người đàn ông từ đầu đến cuối không nói một lời, nói: “Khương tiểu thư làm người tự nhiên tôi tin được, nhưng Lộ tiểu thư cũng không phải người ngoài, Khải Sâm, anh nói xem cuộc làm ăn này, đến cuối cùng nên chọn ai mới tốt?”
Vấn đề đổ cho Đường Khải Sâm không lưu tình chút nào, tức giận anh nhẫn nại đã lâu cũng đã tới cực điểm, sắc mặt âm trầm nhìn Lục Thiệu Hành, lại nói: “Bỏ tay của anh ra.”
Lục Thiệu Hành xòe tay, bộ dáng cợt nhả: “Sorry.”
Đường Khải Sâm thấy Khương Vãn Hảo cùng Lộ Lâm đều nhìn mình, ôm cánh tay dựa lưng vào ghế, nói: “Tôi quyết định thay anh, xác định là muốn nghe tôi?”
“Đương nhiên.” Lục Thiệu Hành chống cằm, ung dung cười nhìn anh, “Ai bảo chúng ta là anh em tốt đây.”
Đường Khải Sâm không cảm thấy thiện ý của anh em tốt nào, anh biết rõ ràng đối phương đang trêu đùa mình, hơi cúi đầu trầm ngâm vài giây, nói: “Nếu xét tiêu chuẩn cùng yêu cầu hợp tác của công ty anh trước đây, tự nhiên là Khương Vãn Hảo không đạt được, nhưng nếu ông chủ Lâm đã đề cử cô ấy cho anh, tự nhiên cũng có đạo lý của mình.”
Trong nháy mắt sắc mặt Lộ Lâm trắng bệch, tay bóp chặt cốc trà, cô ta hung hăng nhìn Đường Khải Sâm, dường như chỉ cần anh nói thêm một câu nữa sẽ không khống chế được mà phát tác.
Nhưng Đường Khải Sâm chỉ trầm mặc 2 giây, lại nói tiếp: “Nhưng rõ ràng nhà hàng của Lộ Lâm chuyên nghiệp hơn một chút, đối với người khó tính hay xoi mói như anh, có lẽ thích hợp hơn.”
Lông mi Lục Thiệu Hành hơi nhướn lên, có chút khó có thể tin tưởng nhìn anh: “Cho nên, cuối cùng kết luận là lựa chọn Lộ Lâm?”
“Đối với anh mà nói là như thế này.” Đường Khải Sâm trầm giọng nói xong, khi nhìn Khương Vãn Hảo thì ánh mắt rất phức tạp.
Dường như vẻ mặt của Vãn Hảo cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ bình tĩnh nhìn về phía anh, biểu cảm bình tĩnh. Nhưng Đường Khải Sâm biết đang thất vọng, thậm chí cảm thấy có lẽ anh lại đứng bên Lộ Lâm ....
Khóe miệng Lộ Lâm có hơi co rút, nhưng lại rót rượu nho cho mọi người, lập tức cùng Vãn Hảo nâng cốc: “Xin lỗi Vãn Hảo, dù cho là cạnh tranh công bằng, xem ra tôi may mắn hơn một chút.”
Vãn Hảo dùng sức bóp cốc thủy tinh trước mặt, đầu ngón tay dùng sức đến gần như muốn rơi vào trong cốc, cô không biết rốt cuộc là Đường Khải Sâm xuất phát từ mục đích gì mới nói lời này, chỉ biết mình trở về, không thể ăn nói với chú Lâm và nhân viên.
***
Lộ Lâm còn giơ cái cốc nhìn cô, Vãn Hảo chậm chạp không động, một bên Lục Thiệu Hành cũng phát hiện bắt đầu là đùa giỡn, nhưng không thấy náo nhiệt đâu, ngược lại hoàn toàn tẻ ngắt. Anh ta định nói chút gì đó, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy người đàn ông bên cạnh nhanh chóng đứng lên.
Đường Khải Sâm đi qua bưng cốc rượu của Vãn Hảo lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó cũng không liếc nhìn sắc mặt hai người kia, mà trực tiếp kéo tay Vãn Hảo đi ra ngoài.
Vãn Hảo bị anh nửa ôm nửa kéo ra ngoài, rõ ràng lúc này người ôm một bụng tức giận là cô, nhưng vẫn không tránh được anh! Lửa giận trong lòng cô càng ngày càng lớn, mãi đến lúc ra đường lớn mới có thể thanh tỉnh hơn một chút.
Cô dùng sức bỏ tay người kia ra, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay cho anh một bạt tai.
Thật ra động tác này hoàn toàn là vô thức, sức lực cũng không lớn lắm, nhưng âm thanh lại vô cùng rõ ràng, ở ven đường ồn ào còn rõ ràng đến thế, rõ ràng đến mức nội tâm đang nôn nóng của cô cũng an tĩnh lại trong chớp mắt.
Vãn Hảo nhìn Đường Khải Sâm không biết làm sao, nắm thật chặt ngón tay đang run lên của mình. Cô không nói lời nào, chỉ có như vậy mới có thể che giấu nội tâm đang phẫn nộ cùng bất an.
Đường Khải Sâm ngước mắt nhìn cô, trầm mặc nói: “Em mất hứng?”
“Không có.” Vãn Hảo nói xong xoay người muốn đi, Đường Khải Sâm lại bước lớn đi theo.
Ban đêm mùa đông, đầu đường có chút ánh sáng tía, trước mặt có cơn gió lạnh thổi tới, Vãn Hảo cúi đầu bước nhanh về phía trước, người nọ lại nhắm mắt theo sát.
Anh nói: “Khương Vãn Hảo, em đang nổi giận, em đang giận anh không giúp em. Nội tâm của em cũng không trấn định như vẻ bề ngoài!”
Vãn Hảo hít sâu, cực lực áp chế không quay đầu lại nhìn anh: “Đủ rồi Đường Khải Sâm, anh cho rằng là ai, chỉ là tôi bị anh làm cho buồn nôn thôi! Anh và bọn họ kẻ xướng người hoạ, rõ ràng chỉ muốn nhìn tôi xấu mặt.”
“Em nghĩ anh như vậy sao?”
“Đúng, bằng không anh cho là gì?” Cuối cùng bỗng dưng cô quay đầu lại, đôi mắt càng sáng lên dưới ánh đèn đường, nói rõ ràng từng chữ.
Đường Khải Sâm ra ngoài vội, trên người chỉ mặc áo sơ mi đen, áo khoác thì khoác lên cánh tay. Cổ áo anh hơi mở, có lẽ vì quá nổi nóng, nên chỗ xương quai xanh vô cùng phập phồng.
Anh thật sự tức giận, bộ dáng của Khương Vãn Hảo luôn là thế này, xảy ra chuyện thì trước tiên sẽ đẩy anh đến chỗ xa nhất, nhưng chính anh cũng rõ ràng, tất cả đây đều là do mình tạo thành, tất cả hiểu lầm rồi loạn tưởng của cô đều do tín nhiệm cùng cảm giác an toàn với anh không đủ.
Nhưng anh vẫn tức giận, lại giận chính mình nhiều hơn, Đường Khải Sâm anh ở trên thương trường bày mưu nghĩ kế nói một thì không có hai, nhưng hết lần này đến lần khác trước mặt cô, một chút biện pháp cũng không có!
Vãn Hảo cũng trợn mắt với anh, không chút nào lùi bước nửa phần.
Nhưng vào lúc cô không phòng bị, tự nhiên anh dùng một tay ôm chặt hông của cô, một tay chế trụ gáy của cô dùng lực hôn lên.
Cái miệng nhỏ nhắn hay nói, luôn dùng lời hung dữ khi nói về anh, bị anh cứng rắn ngăn chặn, Đường Khải Sâm hận không thể cứ hôn cô vĩnh viễn sánh cùng trời đất như thế, như vậy sẽ không phải nghe cô nói những lời thương tổn nữa.
Anh dùng lực quấn lấy đầu lưỡi khéo léo của cô, hương vị mềm mềm ngọt ngào tràn đầy vị giác của anh, khuấy đảo qua lại trong miệng cô, khi thì lui ra ngoài hung hăng cắn môi mềm của cô.
Tất cả kháng cự của Vãn Hảo đều bị anh nuốt vào giữa môi răng, anh hôn môi cô đến sưng đỏ, lúc này mới lưu luyến không rời buông lỏng ra.
Từng cơn choáng váng trước mặt, Vãn Hảo chỉ cảm thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt, cánh tay cô vẫn bị anh chế trụ không thể nhúc nhích, nhưng có thể nghe rõ lời nói trầm thấp của anh, mang theo mấy phần thở dài không dễ nghe thấy: “Cũng không thể nghe anh giải thích một câu sao? Khương Vãn Hảo, anh thật không biết nên làm thế nào với anh mới phải —— “