Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 8: Chương 8: chương 7




Editor: Linh Đang

“Chú ——” Vãn Hảo trong ngực Bắc Bắc bỗng nhiên mở miệng, sợ hãi giơ tay phải lên, “Bệnh viện là của nhà chú, vậy cháu có thể nói một ý kiến với chú không?”

Đường Khải Sâm nhìn đứa nhỏ bỗng nhiên lên tiếng trước mặt, tối qua khi anh xem tư liệu đã chú ý đến, đây cũng là con trai của Chung Gia Minh cùng Thạch Hiểu Tĩnh. Năm tuổi...

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, có loại cảm giác quái dị rất không thoải mái, như là nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, lúc nói chuyện giọng nói cũng không tốt: “Cái gì?”

Khương Vãn Hảo lại ôm đứa nhỏ lui về sau một bước, như thể anh sẽ ăn đứa nhỏ này, môi mỏng của Đường Khải Sâm càng mím chặt hơn, phải cố nén mới không làm ra chuyện khó dễ ở nơi công cộng.

“Mấy dì ở bệnh viện của chú chích quá đau, còn thích bóp mặt của cháu, rất không thoải mái, chú không thể nói mấy dì ấy lễ phép hơn chút sao?” Bắc Bắc nói xong lại chu môi, “Nhưng mà xem ra, chú càng không lễ phép đấy.”

“...” Đây xác định là con trai của Thạch Hiểu Tĩnh chứ không phải của Khương Vãn Hảo? Nói gì cũng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái!

Đường Khải Sâm chuẩn xác bắt được ý cười chợt lóe lên ở đáy mắt Khương Vãn Hảo, không khỏi đen mặt, lạnh giọng nói với tiểu quỷ đáng ghét: “Lớn như vậy còn sợ chích, là nam tử hán sao?”

Bắc Bắc khiếp sợ nhìn anh: “Đương nhiên là có, ánh mắt chú không tốt sao? Cháu là tiểu nam tử hán, đến cái này cũng không nhìn ra!”

Đường Khải Sâm cảm thấy gân xanh trên trán mình đang nhảy thình thịch, nhưng làm sao anh có thể so đo với một đứa nhỏ được, vì thế chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Khương Vãn Hảo: “Còn có năm phút đồng hồ, đến muộn trừ tiền lương!”

Anh nói xong cũng dẫn đầu lướt qua ba người rời đi, toàn thân đều tản ra hơi thở uất nghẹn.

“Ha ha ha.” Thạch Hiểu Tĩnh ra bệnh viện liền không nhịn được cười to, ôm đầu nhỏ của Bắc Bắc hung hăng hôn một cái, “Con trai quá tuyệt vời, lần này thay mẹ ra trận miệng quá lợi hại.”

Bắc Bắc mơ hồ chớp chớp mắt: “Cái chú kia làm khó mẹ sao?”

Thạch Hiểu Tĩnh ngẩn ra, biểu tình trên mặt cứng đờ, lại nhìn Khương Vãn Hảo đang trầm mặc xuống. Có một số việc, cho dù là bây giờ còn là tương lai, có lẽ các cô đều không biết nên giải thích với đứa nhỏ như thế nào.

Vãn Hảo ngược lại không có phản ứng gì quá nhiều, chỉ dán vào má non nớt của tiểu tử kia, nói: “Bắc Bắc đã trưởng thành, đều đã biết bảo vệ mẹ.”

Tuy rằng Bắc Bắc vẫn không hiểu mình đã làm cái gì khiến mẹ và dì vui vẻ như vậy, nhưng vẫn rất hưởng thụ lần khích lệ này, nhân cơ hội một tay ôm Thạch Hiểu Tĩnh, một tay ôm Vãn Hảo tìm kiếm phần thưởng: “Bắc Bắc được khen ngợi như thế, có thể ăn KFC không?”

“Không thể.” Hai người lớn trả lời trăm miệng một lời.

Khuôn mặt của bạn nhỏ Bắc Bắc nhất thời buồn bực suy sụp: “Người lớn đều là kẻ lừa đảo, làm chuyện tốt không cho phần thưởng, Bắc Bắc rất thất vọng!”

“Bệnh của con vừa mới tốt, đang chuẩn bị ngày mai đến bệnh viện làm báo cáo nữa sao?”

“Mới không đâu, cái chú kia đáng ghét như vậy.”

“Ừ, vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm, không cho kiêng ăn.”

“Được rồi, nếu không thì sẽ lại bị mấy dì quái dị bóp mặt ...”

Đón nụ cười ấm áp cùng ánh mắt như ánh dương sáng sớm của Vãn Hảo, Thạch Hiểu Tĩnh bớt chút thời gian lặng lẽ quan sát cô, vẫn có chút không yên lòng: “Vẫn khỏe chứ?”

“Mới vừa rồi không phải em quá khẩn trương chứ?” Vãn Hảo nghiêng đầu cười cười với cô, tự giễu nói, “Hẳn là nên bình tĩnh hơn, nhưng may mắn anh ta không nhìn ra cái gì.”

Ánh mắt anh nhìn Bắc Bắc vô cùng lạnh nhạt, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng lại bình thường như vậy. Quả nhiên trước giờ hiện thực đều không phải là tiểu thuyết cùng điện ảnh.

Thạch Hiểu Tĩnh nhắc tới người đàn ông kia sẽ lại giận, hoàn toàn không lưu ý đến cảm xúc của Vãn Hảo: “Nói đến cùng là không để ý đến chuyện của em, nếu mà có tâm, nào có bức tường nào không lọt gió —— “

Nói xong đến chính cô cũng cảm thấy không ổn, vươn tay đặt xuống bả vai Vãn Hảo, ôn nhu trấn an nói: “Em đừng có đoán mò, lui một vạn bước mà nói, nếu quả thật bị anh ta phát hiện ra cái gì đó, còn có Chung gia chống lưng ở sau đấy. Vãn Hảo, chúng ta sẽ không để cho anh ta có cơ hội làm tổn thương em nữa.”

Vãn Hảo cười gật gật đầu, nhìn cô hơi hơi nhíu mày: “Em biết, chị vẫn luôn là người phụ nữ đứng sau em.”

“Đừng dẫn - dụ chị, chị có chồng rồi.”

“...”

Hai lớn một nhỏ càng chạy càng xa, dần dần bị bóng cây ven đường cho hoàn toàn che dấu, lúc này Đường Khải Sâm mới thu hồi tầm mắt, gọi điện thoại tới một người. Giọng nam trong vắt bên kia nhanh chóng truyền tới: “Có việc?”

“Năm đó đứa bé kia, thật sự không có?”

Bên kia im lặng một lát: “Không phải cậu tận mắt thấy sao?”

Đường Khải Sâm dùng sức xiết chặt thân máy, bỗng nhiên cười: “Chu Tử Nghiêu, cậu có biết hậu quả của việc gạt tôi không?”

“...”

***

“Cháu có nghe ta đang nói cái gì không?” Người lớn tuổi trên giường bệnh mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sofa một bên đang trầm mặc, mất hứng lắc đầu, kéo chăn qua để tiện che mặt, “Quả nhiên là già đi a, ngay cả nói chuyện cũng không ai nguyện ý nghe, vẫn là chết cho đỡ dài dòng.”

Đường Khải Sâm thu lại nỗi lòng, nhíu nhíu mày: “Chớ nói lung tung.”

Giọng nói của bà nội buồn rầu truyền ra từ trong chăn: “Có phải lại suy nghĩ tới tiểu hồ ly kia của cháu? Muốn thì cút nhanh lên về nước Mỹ đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta. Ai nha, vẫn là Trọng Kiêu nghe lời a.”

Đường Khải Sâm trầm mặc, cuối cùng lấy điện thoại di động ra: “Cháu gọi điện thoại cho em ấy, để cho em ấy đến đây với bà.”

Anh biết rõ, so với bản thân mình, rõ ràng bà nôi càng thích em trai này hơn, dù sao cũng là đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, tự nhiên là càng thân cận hơn một chút. Thêm nữa bốn năm trước chính anh cố ý muốn ly hôn, lão thái thái càng không muốn gặp anh.

Quả nhiên lời nói phát ra, lão thái thái liền vén chăn lên: “Cháu còn thật sự chuẩn bị ném ta về nước Mỹ bồi cái cái con tiểu hồ ly tinh kia à!”

“Nãi nãi, đừng nói cô ấy như vậy.”

Đường lão phu nhân khinh thường trợn trắng mắt: “Nói thế nào cũng không cho phép.”

Đường Khải Sâm không muốn chọc lão nhân gia mất hứng, huyết áp của bà vừa mới hạ, chung quy người đã hơn tám mươi, nhỡ đâu lại xảy ra nguy hiểm. Nhưng anh không nói lời nào, dưới cái nhìn của lão thái thái thì coi như chấp nhận, vì thế càng thêm không muốn buông tha anh: “Ba anh em cháu, ngoại trừ trước mặt ta, tại sao người nào cũng không coi tình cảm ra gì? Cháu nói xem Vãn Hảo có chỗ nào không vừa ý cháu? Ta thấy so sánh Vãn Hảo với cô Lộ gì đó, cháu thật sự bị ma quỷ quyến rũ!”

“Cháu nhớ rõ trước kia, hình như bà cũng không thích Khương Vãn Hảo lắm.”

Nếu mà Đường Khải Sâm nhớ không lầm, mỗi lần mang Khương Vãn Hảo đến thăm bà nội, lão nhân gia đều bới móc khó chịu với cô. Khương Vãn Hảo nhỏ đã không được chỉ bảo về lễ nghi, tự nhiên rất nhiều thói quen đều không được thanh nhã, huống chi là như bà nội là trưởng bối trong thư hương thế gia phong kiến như vậy, đối với cô khẳng định là có rất nhiều bất mãn.

Khi đó Khương Vãn Hảo phản ứng như thế nào nhỉ?

Cô người nọ vốn ngốc nghếch, mỗi lần bị bà nội dạy dỗ cũng cười híp mắt, không phản bác, chỉ biết liên tiếp gật đầu nói “Nhớ rồi ạ “.

Đến sau này hình như cô có từng chút từng chút tiến bộ một, có lần buổi đêm Đường Khải Sâm ghé qua thư phòng, liền thấy cô lưu lại đọc sách bên trong. Lúc ấy anh không biết vì sao liền đẩy cửa đi vào, nha đầu kia nhìn thấy anh quả nhiên lại lập tức quấn lấy, ôm cổ anh liên tiếp làm nũng: “Sách bà nội xem đều rất khó hiểu, vì sao bây giờ người ta nhất định phải đi học cổ văn? Những chữ kia em biết hết, nhưng mà hợp lại thành một câu lại không hiểu.”

Thật ra Đường Khải Sâm sao lại không rõ, người phụ nữ kia chỉ là muốn tạo cơ hội để anh giảng giải cho cô mà thôi. Nhưng anh giả bộ không đọc hiểu ánh mắt của cô, nói: “Mất hứng thì đừng xem, bà nội không thích người khác động vào đồ của mình.”

“Nhưng mà mỗi lần nói chuyện phiếm với bà nội, nếu nghe mà không nói, bà nội cũng sẽ mất hứng.” Khương Vãn Hảo nói xong trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng bổ sung, “Em sẽ cất sách đi, nhất định sẽ không bị bà nội phát hiện. Khi còn nhỏ em đã lấy trộm tiền của ba, ba cũng chưa từng phát hiện ra.”

“...”

Xem đi, vợ của anh, từ trước Khương Vãn Hảo, đã là một người phụ nữ tục không chịu được như thế.

Có lẽ Đường lão phu nhân cũng nhớ lại quá nhiều chuyện, ngồi ở đó nhất thời không nói chuyện, cuối cùng mới than nhẹ một tiếng: “Cháu đấy, không biết quý trọng.”

Đường Khải Sâm xoa xoa huyệt thái dương, anh nắm bàn tay già nua của bà nội, cúi đầu cười khẽ: “Trọng Kiêu vì tình yêu không từ thủ đoạn đã đáng để khen ngợi, tại sao đến cháu thì lại bị bắt bẻ ? Bà nội, người bất công.”

Lão thái thái vươn tay đập anh vai một cái: “Vậy có thể giống nhau sao? Thôi, không nói rõ được với cháu, có lúc cháu sẽ hối hận!”

***

Mấy ngày đi làm đều gió êm sóng lặng, Đường Khải Sâm cũng không có xuất hiện tìm phiền toái cho mình nữa, Vãn Hảo cuối cùng cũng yên lòng. Tháng sau người nọ sẽ kết hôn, tất cả cuối cùng cũng trở thành hạt bụi bị bỏ quên.

Cô nhìn bãi cỏ bên ngoài rồi thất thần, mấy ngày này tới nay hết thảy giống như một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng, tất cả như trước đây. Như vậy cũng tốt, bốn năm trước cô cũng đã hiểu rõ một đạo lý, ngàn vạn đừng mơ ước thứ không thuộc về mình, bằng không thương cân động cốt, đau cũng chỉ có chính mình mà thôi.

Chu Tử Nghiêu cũng vẫn không liên lạc lại cô, Vãn Hảo không biết đối phương cảm thấy xấu hổ hay là tức giận, chỉ là cô cũng không hối hận lựa chọn của mình.

Đến nhanh tan tầm, Vãn Hảo thay đổi quần áo đi ra ngoài, còn chưa ra đại sảnh đã thấy vài đồng nghiệp vây quanh một chỗ trò chuyện xôn xao, hình như đang nhiệt liệt thảo luận cái gì đó, còn không ngừng chỉ trỏ bên ngoài cửa kính. Cô kinh ngạc nhìn quanh theo hướng đó, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Chu Tử Nghiêu mặc áo trắng quần đen im lặng đứng ở trước xe, mà trên đầu xe có một đóa bách hợp to, bỗng nhiên cô không biết nên đi qua chào hỏi đối phương như thế nào.

Trước giờ Chu Tử Nghiêu đều không phải người đàn ông rêu rao như vậy.

Cô do dự nháy mắt, Chu Tử Nghiêu đã giương mắt nhìn qua, hai người cách thủy tinh đối diện vài giây, Vãn Hảo vẫn hào phóng đi qua. Cô đứng lại trước người anh, cái đầu so với anh thấp không ít, chỉ có thể hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, cố gắng làm cho mình cười thong dong đạm mạc: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi như thế?”

“Theo đuổi bà xã, cũng phải có lúc rảnh rỗi chứ.” Chu Tử Nghiêu đưa hoa qua, thuận thế cúi người liền cho cô một cái ôm, “Vãn Hảo. Lần này, chỉ sợ anh không thể tôn trọng ý nguyện của em nữa.”

Vãn Hảo giật mình tại chỗ, lại nghe anh thấp giọng nói hết lời còn lại: “Anh suy nghĩ rất lâu, anh và em không giống lúc trước, em với Khải Sâm cũng không giống lúc trước, cho nên vì sao không cố gắng thử xem? Có lẽ không cẩn thận chúng ta liền yêu nhau rồi đó?”

Editor phẫn nộ, thực sự thì Đường Khải Sâm coi Vãn Hảo là gì đây???

Đúng là Phong Tử TT mà, chẳng bao giờ là mẹ ruột của nữ chính =_= (ớ, mà sao dạo này ít comment nhỉ, bày tỏ quan điểm cùng editor đi chứ!!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.