Thẩm Tây Lăng cùng Triển Dịch Minh đi thăm ông nội anh, cũng chính là người lúc đầu thúc đẩy cuộc hôn nhân này. Rất sớm trước kia, Thẩm Tây Lăng nghe nói qua, cụ ông nhà họ Triển vốn không thích can thiệp vào chuyện thành đôi của các thế hệ sau, tuân theo câu “Chuyện của mày thì mày tự làm.”, vì vậy bất kể những mầm mống đời sau có cố gắng hay không, thành công hay không, ông đều không hỏi nhiều, nhưng ông lão này rất thích cháu trai Triển Dịch Minh của mình, chuyện gì cũng thò một chân vào, bao gồm chuyện kết hôn của anh.
Nhưng xem ra Triển Dịch Minh cùng có quan hệ rất tốt với người ông này.
Thẩm Tây Lăng đứng ở một bên, yên tĩnh nhìn Triển Dịch Minh cùng ông cụ chơi cờ vây. Động tác của bọn họ rất nhẹ, bốn phía cũng rất yên lặng, âm thanh chơi cờ nghe rất êm tai. Thẩm Tây Lăng quan sát ông cụ, diện mạo hiền lành, nhìn qua vô cùng thân thiện, nhưng lúc cười, hình như một cái có thể nhìn thấu bạn, mang theo cảm giác lười biếng không quan tâm hơn thua. Ánh mắt của cô rơi vào trên mặt Triển Dịch Minh, anh không có nét mặt gì, không có giả bộ buông lỏng, mà rất bình tĩnh đối đáp, để cho cô có chút tò mò không biết lúc anh làm việc có nét mặt như vậy không.
Triển Hiểu An ở trong lòng ông cụ, giờ phút này không kiên nhẫn đẩy tay ông ra, “Cụ nội, cháu muốn xuống.”
Cô bé xem cũng không hiểu, hơn nữa người lớn cũng không nói chuyện, cái này thật là nhàm chán.
Ông cụ giang hai tay, khiến cô bé nhảy xuống. Cô bé không muốn chơi những thứ này với người lớn, tự mình đi tìm thú vui. Thẩm Tây Lăng nhìn con gái mình, phát hiện con bé rất độc lập, độc lập không nói nên lời, về mặt tâm trí hình như muốn thành có chút quen thuộc, nhưng cái loại trưởng thành này không phải cô hiểu được nhiều, mà là cái gì cũng có thể tiếp nhận.
Ông cụ đánh xong một ván, nhìn Thẩm Tây Lăng một cái, cô lập tức hiểu ý, nhắc mang bình trà ra đây, đi đun nước.
Đợi bóng dáng của Thẩm Tây Lăng chui vào trong nhà, ông cụ mới lấy tay chia quân trắng và quân đen ra lên bàn cờ, “Cháu đúng là tiểu tử thúi, không có chút tiến bộ nào.”
Không biết nói tới tài đánh cờ hay là cuộc sống.
Triển Dịch Minh từ chối cho ý kiến, “Ông nội dạy phải.”
“Phụ nữ ý, cháu cũng đừng theo con bé, con bé sẽ ỷ sủng mà kiêu.” Nói xong nhìn cháu mình, “Lúc ông còn trẻ cũng không giống như người không có tiền đồ là cháu đây, bố cháu cũng mạnh hơn cháu, cháu nói xem, rốt cuộc cháu giống ai?”
Triển Dịch Minh há miệng mà cười cười, “Ông nói thế thì chắc cháu là do di truyền đột biến rồi.”
Thẩm Tây Lăng mang bình trà ra ngoài, nhìn thấy ý cười đầy mặt của ông cụ, không khỏi nghĩ tới mình đã làm sai cái gì. Nhưng ông cụ hết sức bình tĩnh chia xong con cờ, lại bắt đầu hạ màn một ván mới.
Thẩm Tây Lăng ở một bên rót trà vào ly cho ông cụ và Triển Dịch Minh cách mặt không xa, sau đó mới nhìn bọn họ đánh cờ, nhưng không bắt được trọng điểm, hình như không biết rõ quy tắc chơi.
Ông cụ thấy cô cảm thấy hứng thú, “Có muốn chơi ván tiếp theo không?”
Thẩm Tây Lăng lắc đầu, “Cháu cũng muốn chơi, nhưng sợ ông mất đi niềm vui đánh cờ mất.”
Cô thực sự nói thật.
Ông cụ chỉ chuyển tầm mắt lên người Triển Dịch Minh, “Nếu cảm thấy hứng thú thật sự, có thể để cho Dịch Minh dạy cháu, cảm thấy không khác biệt lắm, liền tới chơi cùng ông một ván.”
Thẩm Tây Lăng nhìn về phía Triển Dịch Minh, anh căn bản không có ý định tỏ ra thái độ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn lâu cũng cảm thấy nhàm chán, Thẩm Tây Lăng liền đi nhìn An An.
Triển Hiểu An đang chơi với một loạt cỏ, còn nghĩ cỏ là lá cây bỏ vào trong miệng niếm niếm, có chút chua, nhưng mùi vị không tệ lắm, vì vậy cô bé cảm thấy hứng thú.
Thẩm Tây Lăng đi tới, đã nhìn thấy con gái mình ở nơi nào chơi với cỏ, hơn nữa vô cùng vui vẻ.
“An An đang chơi cái gì vậy?”
Triển HIểu An giật lấy một chiếc lá, còn để Thẩm Tây Lăng nếm. Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm vào lá cây này, vẫn mở miệng, “An An, đối với loại thực vật không biết, không thể nếm tùy tiện, biết không?”
Triển Hiểu An gật đầu một cái, “Loại cỏ này có thể nếm, sẽ không trúng độc, sẽ không chết.”
Thấy cô bé điềm tĩnh như thế. Lời nói của cô cũng biến thành không ý nghĩa.
Cô bé cuối cùng cũng chơi đã, đặt mông ngồi ở trên cỏ, “Mẹ, mẹ có ở chung một chỗ với bố cả đời không?”
Thẩm Tây Lăng ngồi ở trên cỏ, mắt nhìn chằm chằm nơi xa, “An An hi vọng mẹ cùng bố cả đời ở chung một chỗ sao?”
Triển Hiểu An cau mày suy nghĩ trong chốc lát, “Con không biết. Nếu như là bởi vì con hi vọng mà mẹ mới ở lại, về sau mẹ không vui, con cũng không vui. Con hi vọng mẹ vui vẻ, bố cũng vui vẻ, sau đó con cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”
Thẩm Tây Lăng vuốt đầu con gái, “Con gái ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, vậy con sẽ vui vẻ.”
“Vậy mẹ vui vẻ sao?”
“Mẹ cũng không biết.”
Triển Hiểu An không hiểu, “Vậy có phải mẹ suy nghĩ nhiều hay không, cho nên không biết mình có vui vẻ hay không rồi.”
Thẩm Tây Lăng thở dài, ôm Triển Hiểu An ở trong ngực.
Triển Dịch Minh ngồi ở trong phòng làm việc xử lý công việc, một lát sau, thư ký gọi điện vào, có một vị tiểu thư tìm anh. Cô thư kí này rất giỏi, không nói tới việc vị tiểu thư này đã nói, “Tôi có quan hệ với Triển Dịch Minh, không cần thông báo cũng có thể vào.”, nói liều lĩnh như vậy, người bị liên lụy chỉ có những người viên chức nhỏ đi làm công như cô mà thôi.
Lúc thư kí nói ra vị tiểu thư kia có họ Hướng, cuối cùng Triển Dịch Minh cũng bảo cho vị tiểu thư kia vào, như kiểu cho thư kí ân xá vậy.
Hướng Tri Dao đẩy ra cửa phòng làm việc của Triển Dịch Minh, “Ai da, quả nhiên khác nhau rồi, gặp mặt cũng phải theo trình tự, lớn hơn nhiều.”
Thật ra thì lần đầu tiên Hướng Tri Dao nhìn thấy Triển Dịch Minh thì đã cảm thấy người này có quyền lớn, khi đó giáo sư giảng dạy các cô dẫn theo một vị nghiên cứu sinh, cái loại khinh thường sinh viên chưa tốt nghiệp như bọn họ đây, nhưng kì lạ hôm đó có một tiết dạy, mà giáo sư chưa tới, Triển Dịch Minh liền làm trợ thủ giáo sư vội tới giảng bài cho bọn họ, Triển Dịch Minh khi đó, đôi mắt cũng không thèm nhìn tới những sinh viên đang ngồi này, cho dù vô số nữ sinh đang tỏ vẻ hâm mộ.
Về sau Hướng Tri Dao mới biết, thì ra anh ta chỉ lớn hơn mình 2 khóa mà thôi, nhưng mà khiến người ta thấy căm hận chính là vị giáo sư đó luôn ghét bỏ các cô mà lại rất thân thiện với Triển Dịch Minh, còn thể hiện trước mặt các cô, vậy những người bị ghét bỏ như các cô làm sao chịu nổi . Thì ra là giáo sư kia coi trọng tài năng của Triển Dịch Minh, vẫn luôn khuyên Triển Dịch Minh đi thi nghiên cứu sinh mà bộ môn ông ta giảng dạy, sau đó giáo sư tự mình dẫn anh ta, nhưng Triển Dịch Minh vẫn không lên tiếng, khiến vị giáo sư này có chút khó chịu.
Nhớ lại thật có thể để tâm tình tốt lên, điều kiện tiên quyết chính là nghĩ tới những thứ tốt đẹp.
Triển Dịch Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Trở về lúc nào?”
“Nhiều ngày rồi, anh điện thoại cũng không gọi cho em, chậc chậc, thật vô tình.” Giọng nói chỉ trích, lại làm ra khuôn mặt tươi cười, có vẻ có thành phần hết sức đùa giỡn.
“Không phải em cũng không có gọi điện cho anh sao?”
“Có thể cùng một dạng sao? Em là phụ nữ, đương nhiên anh phải chủ động rồi.”
Triển Dịch Minh cười không nói.
Hướng Tri Dao thấy anh không tiếp lời, tiếp tục nói, “ Anh giả bộ càng ngày càng tốt đấy, em không thể tin được. Anh thật là khiêm tốn, lúc đi học đại học không nói tới gia thế của mình, nếu không thế nào em cũng không bỏ anh, thế nào cũng phải ở bên cạnh anh.” Dứt lời xong lắc đầu một cái.
Triển Dịch Minh tất nhiên biết Hướng Tri Dao đang nói đùa, gia thế của Hướng Tri Dao nói ra sợ rằng có thể hù ngã rất nhiều người, cô lựa chọn tham gia vào làng giải trí chỉ là cô hứng thú mà thôi, cô không có hứng thú thì cũng dứt ra như thường, chắc chắn không dừng lại, “Không tính là khiêm tốn, chỉ là không có người hỏi.”
“Làm trò. Điểm này coi nhu xong đi, nhưng anh vô tình chắc chắn là thật, chia tay với em được mấy ngày liền câu được người phụ nữ khác.” Nói xong nhìn Triển Dịch Minh một cái, “Nghe nói cô đó bây giờ cũng đi theo anh, chậc chậc, thật đúng là tình chàng ý thiếp, hôm nào cũng kéo ra để em xem một chút, cho em xem người phụ nữ quyến rũ được anh trưởng thành ra cái dạng gì, cũng muốn cho em thua hoàn toàn.”
Triển Dịch Minh chau mày lại không vui, “Em trở lại, Tây Lăng đã biết chưa? Nếu không, có thời gian đi gặp mặt nhau.”
Hướng Tri Dao cười càng thêm mập mờ, “Nói anh vô tình, anh thật đúng là vô tình không có giới hạn rồi. Không chịu đưa cô tình nhân bé nhỏ của anh mang ra cho em xem nhìn thì cũng thôi đi, mặc dù rất muốn biết đối tượng khiến anh thay lòng đổi dạ năm đó. Nhưng anh cũng không thể đẩy vợ của anh ra chứ,cho dù em đã từng là mối tình đầu của anh, cái này tổn thương tới trái tim em.”
Triển Dịch Minh cảm giác mình nhức đầu, lắc đầu một cái, “Anh nhớ là em bỏ rơi anh chứ nhỉ.”
Chia tay là do Hướng Tri Dao nói.
Hướng Tri Dao híp mắt, muốn nói khi đó ban đầu cô còn có điểm kiêu ngạo, cũng không cho phép cô ở lại nơi này bên cạnh một người đàn ông.
Triển Dịch Minh nói ra những lời này, không khí trực tiếp giảm xuống mạnh.
“Em đã thấy Tây Lăng.” Hướng Tri Dao thông minh nói sang chuyện khác, “Họp lớp trung học.”
Triển Dịch Minh gật đầu một cái.
Hướng Tri Dao quan sát vẻ mặt của Triển Dịch Minh, “Hình như cô ấy không thay đổi như thế nào, vẫn không khác biệt gì so với trước kia….” Nói tới chỗ này, không biết nghĩ tới điều này, rất mập mờ.
Vẫn như trước kia, có nhiều loại giải thích, dáng vẻ giống như trước đây, tính tình giống nhu trước đây, còn có một loại…. vẫn cố chấp thích một người như trước đây.
Triển Dịch Minh cuối cùng cảm thấy không sai biệt lắm, “Nói đi, em muốn làm cái gì?”
Lúc này Hướng Tri Dao mới mở cờ trong bụng, “Ai, chính là công ty các anh mới ra sản phẩm tìm một người đại diện phát ngôn, em đã tự đề cử mình rồi, nhưng cấp dưới của anh thật không tinh mắt, lại nhìn sang một cô ca sĩ nhỏ không nổi tiếng lắm, thật không có mắt. Cho nên em mới tự mình nói với anh một chút, bởi vì biết anh rất tinh mắt.”
Phía trước, tất cả đều là làm nền, đây mới là mục đích.
Triển Dịch Minh lắc đầu một cái, “Anh có mắt nên mới thả em đi, không có chút vãn hồi nào hả?”
Cũng thế, lúc cô nói chia tay, anh không hề có chút vãn hồi nào, đây mới là khúc mắc ở trong lòng phụ nữ.
Hướng Tri Dao hừ một tiếng, “ Anh đương nhiên không có mắt, hơn nữa anh bất bình về người phụ nữ mà anh tinh mắt kia. Như vậy đi, chúng ta trao đổi với nhau, để cho em làm người phát ngôn, em cho anh biết một bí mật.”
Triển Dịch Minh trầm mặc một hồi, tầm mắt nhìn tài liệu, khiến Hướng Tri Dao có chút buồn bực, có lẽ anh căn bản không nghe mình nói chuyện. Một lúc sau, Triển Dịch Minh gõ bàn một cái nói.
Hướng Tri Dao cười, đây là anh bảo cô nói, “Một năm kia, vào ngày 27 tháng 5 có một chuyện, sau đó em cùng Thẩm Tây Lăng cãi nhau.” Cô cười, nói xong rồi.
Triển Dịch Minh vốn không có suy nghĩ rằng cô có thể nói ra những thứ gì, nhưng anh biết, người phụ nữ này thích đùa giỡn, nhất là diễn xuất đùa giỡn của mình.
“Chính em tự đi nói với bộ phận lập kế hoạch đi, tất nhiên điều kiện tiên quyết là đề án hợp tác của bố em, cho phép số tiền đầu tư ‘Trung Nghệ’ rớt xuống 2%.”
Vẻ bề ngoài của Hướng Tri Dao thì cười nhưng trong lòng không cười, đến không, thiệt thòi, “Ai, em rất quý mà, cho nhiều điểm phí phát ngôn đi.”
“Không có vấn đề.”
Tan việc xong, Triển Dịch Minh lái xe trên đường, đến cột đèn giao thông đầu tiên thì nhận được điện thoại của Viên Trác Nhiên. Người kia bây giờ bị người trong nhà cuốn lấy chặt, bắt phải đi xem mắt, hôm nay đối tượng vô cùng lợi hại. Viên Trác Nhiên không lấy cớ được, không thể làm gì khác hơn là nói đã hẹn với Triển Dịch Minh viếng thăm nhà anh. Người nói dối nhiều, dù là lời nói thật cũng làm cho người ta hoài nghi, bố mẹ Viên Trác Nhiên tất nhiên là không tin, bây giờ gọi điện thoại cầu cứu Triển Dịch Minh, bảo Triển Dịch Minh đi lộ mặt.
Triển Dịch Minh không thể làm gì khác hơn là phương hướng vòng vo, đi nhà họ Viên.
Triển Dịch Minh tới nhà họ Viên, cuối cùng giải cứu cho Viên Trác Nhiên. Viên Trác Nhiên vừa lên xe của anh, vẻ mặt rất đắc chí, “Vậy thì tấm danh thiếp bạn sử dụng này có giá trị rồi.”
Triển Dịch Minh hừ một tiếng, không trả lời.
Xe khởi động đi được một đoan, Viên Trác Nhiên ở ghế sau cười nhỏ, tâm tình tương đối không tệ, “Lát nữa đi nơi nào chơi?”
“Không phải cậu nói là đi thăm hỏi bố mẹ tôi đấy sao?”. Triển Dịch Minh từ gương chiếu hậu thấy được Viên Trác Nhiên.
Viên Trác Nhiên sững sờ, phát hiện anh không phải nói đùa châm chọc, ngồi ngay ngắn người lại, “Đây là thế nào.”
“Mấy ngày nay tôi ở bên kia.”
Viên Trác Nhiên hiểu được ý, lập tức lộ ra vẻ mặt sửng sốt, “Vợ cậu cũng ở đấy?”
Trầm mặc liền đại biểu ngầm thừa nhận.
Viên Trác Nhiên nhún vai một cái, trong lòng ưu sầu. Nhất định là bố mẹ của Triển Dịch Minh hi vọng quan hệ của bọn họ có thể tốt một chút, mới để cho bọn họ ở bên kia, ý định của bố mẹ, có lúc đơn giản đều không cần động não.
Đây càng khiến Viên Trác Nhiên có tâm tình phản kháng, “Cậu nói xem kết hôn có gì tốt, cố tình ngày ngày ép buộc, tìm người phụ nữ mình không thích, cũng giống như ngồi tù.”
Triển Dịch Minh chỉ lái xe, không trả lời.
Viên Trác Nhiên thấy đối phương không để ý tới mình, lập tức kêu la, “Anh em, nói một lời xem.” Triển Dịch Minh cũng kết hôn lâu rồi, đối với chuyện như vậy có quyền lên tiếng, tốt nhất là có thể cùng mình đứng chung một chiếc thuyền.
“Tôi thấy cậu rất hợp với việc kết hôn đấy, tốt nhất là trói cậu lại, tránh ra ngoài làm phiền tới người khác.”
“Chớ a.” Viên Trác Nhiên không có nơi phát tiết, “Vẫn cô đơn là được, không cần phải phụ trách, cậu nói đi, cho dù tìm người phụ nữ mình không yêu, cũng có trách nhiệm, muốn sinh con đi, còn phải suy nghĩ vì đứa trẻ. Về chuyện con cái, phụ nữ là phiền toái nhất, một ngày nằm mơ nghĩ tới cuộc sống cả đời, không nghĩ rằng người đàn ông trong kế hoạch của cô ta có nguyện ý sống cả đời với cô ta hay không, nằm mơ giữa ban ngày làm được vui sướng.”
Triển Dịch Minh không lên tiếng, Viên Trác Nhiên nở nụ cười, “Nhị thiếu nhà họ Phương cậu biết không?”
“Người nào?”
“Em của Phương Lập đấy nhớ không? Đó chính là con trai anh em nào đấy của ông cụ nhà họ Phương. Thời gian trước chạy tới nơi này chơi, gây ra một chút đặc sắc, tuổi trẻ liền chơi với một tình nhân trẻ, kết quả bạn gái mấy năm chạy tới gây chuyện, trận kia, chậc chậc….. bên cạnh tớ là một đám các cô nữ sinh nhỏ đứng đó hầm hừ ‘Người thứ ba xem bị hủy’, thì ra cậu ta đối với bạn gái rất tốt, nhưng bây giờ bỏ bạn gái tìm người phụ nữ khác, người đứng xem cũng không ngờ. Nhìn đi, phụ nữ và chúng ta căn bản không giống nhau,dù sao tất cả không cấp nổi, cứ kéo dài, kết hôn cũng làm người ta chậm trễ.” Nói xong, thậm chí có mấy phần bùi ngùi, “Triển Dịch Minh, nói thật đi, cậu có phải là loại không thể không có phụ nữ của mình không? Nếu tớ có thể gặp, tiến vào hôn nhân cũng không tồi.”
Triển Dịch Minh lái xe, dừng xe ở đèn đỏ phía trước, anh nhích lại dựa lưng vào, “Có chứ.”
Viên Trác Nhiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thấy kinh ngạc, không có mở miệng hỏi.
Trong lòng đàn ông cũng sẽ có một người phụ nữ, để trong đáy lòng, nhưng lại có cuộc sống khác với người phụ nữ đó, chỉ để mà thôi, sau đó tiếp tục với cuộc sống xa hoa trụy lạc.