Khoảng thời gian này, mỗi ngày Hạ Ngôn đều đi đón cô cháu gái của mình. Thứ nhất là bà rất thương yêu An An, thứ hai là có thể cùng con gái mình nói chuyện. Mặc dù là mẹ con, nhưng xa nhau nhiều năm như vậy, nhiều hay ít cũng có chút khoảng cách, cộng thêm trước kia Thẩm Tây lăng về nhà ầm ĩ cũng không vui vẻ, khiến Hạ Ngôn rất lo lắng đứa con gái này có ý kiến với mình hay không.
Nhưng những ngày qua Hạ Ngôn quan sát qua, phát hiện thái độ của con gái mình không tệ.
Hạ Ngôn xử lý chuyện trong nhà xong, hơn nữa chia ra những vật mà ông già cần cất xong, tránh lát nữa Thẩm Sơ Văn không tìm được lại gọi tới hỏi mình, chồng của bà , sống giống như đứa trẻ vậy, luôn không biết rõ để đồ ở đâu, mỗi lần toàn bắt bà đi tìm hộ.
Hạ Ngôn vừa mới chuẩn bị ra cửa, liền đụng phải Thẩm Đông Lăng.
Cuộc hôn nhân của Thẩm Đông Lăng cũng khiến Hạ Ngôn đau lòng, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Đông Lăng và Tây Lăng khác nhau hoàn toàn, Đông Lăng rất có chủ kiến (ý kiến của riêng mình), biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, những năm gần đây cô con gái lớn này luôn là người đáng tin cậy trong cái gia đình này. Hạ Ngôn cũng nghe nói, gần đây Đông Lăng cùng con rể ầm ĩ không vui vẻ, vốn muốn đi chăm sóc quan tâm, nhưng lại không biết nên nói gì, huống chi đứa con gái này từ nhỏ đến lớn đều độc lập.
Thẩm Tây Lăng thấy mẹ cầm một túi lớn, không hiểu, “Mẹ muốn đi đâu vậy?”
Hạ Ngôn nói chuyện chăm sóc Triển Hiểu An mấy ngày ra, mặt không có nét gì. Điều này làm cho Thẩm Đông Lăng thấy không phải là không chua xót, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Tây Lăng gặp phải chuyện gì, bố mẹ lập tức chạy tới chỗ Tây Lăng giúp đỡ gỡ bỏ những thứ gây phiền toái tới cô, cho dù không đến được thì mỗi ngày cũng thương nhớ, sợ Tây Lăng xảy ra chuyện, nhưng nếu là mình…. Đã là thói quen,thói quen là tốt rồi.
“Sao mẹ lại hồ đồ như vậy?”. Thẩm Đông Lăng ngăn Hạ Ngôn chuẩn bị rời đi.
Hạ Ngôn không hiểu.
“Nhà họ Triển là dòng họ gì mà không thuê được nổi bảo mẫu? Triển Dịch Minh chỉ cần gọi một cú điện thoại, lập tức có bảo mẫu tốt nhất tới chăm sóc An An, tại sao Triển Dịch Minh không làm như vậy?”. Cô thán thở dài, “Triển Dịch Minh hi vọng Tây Lăng đi chăm sóc An An, có lẽ muốn nhớ vào đó mà để Tây Lăng với An An có nhiều thời gian chung đụng hơn, quan trọng hơn là hi vọng Tây Lăng bỏ việc ở nhà. Mẹ mà như vậy giúp đỡ Tây Lăng chăm con hộ, dĩ nhiên nói còn nghe được, nhưng như vậy sẽ phá hỏng tính toán của Triển Dịch Minh đấy?”
Nghe xong con gái lớn nói, Hạ Ngôn đột nhiên hiểu được, “Vậy mẹ nên làm như thế nào? Cũng không thể để không có ai chăm sóc An An chứ?”
Thẩm Đông Lăng thán thở dài, “Mẹ và bố lâu rồi không đi ra ngoài du lịch, con mua vé cho bố mẹ, đi ra ngoài chơi một chút đi, về chuyện của Tây Lăng, bố mẹ nên từ chối thôi.”
-------------------------
Thẩm Tây Lăng vô cùng bận rộn, cô xử lý một phần tài liệu khẩn cấp, đối phương cùng đối thủ cạnh tranh đang cần phải chiến đấu ột vụ kiện, đề xuất văn kiện tố tụng ở nước ngoài, tương đối khẩn cấp, ngôn ngữ phải được dịch phù hợp với thói quen địa phương. Cô không ngừng ở trên mạng tra tìm tài liệu, động não nhớ lại một chút chuyện mình ở pháp, kết hợp lại cân nhắc nên dùng từ thế nào. Tốn chừng mấy ngày, mới có kiểu mẫu, cô lại đem tài liệu mình phiên dịch ột người bạn xem, để cho người bạn đấy xem có chỗ nào không đúng.
Trong quá trình chờ đợi, điện thoại di động lại vang lên.
Cô cau mày liếc nhìn, là chị Thẩm Đông Lăng, nhiều ngày không liên lạc, lúc này gọi điện thoại, chắc hẳn có chuyện gì. Vì vậy cầm điện thoại đi ra ngoài, lúc này mới nhận điện thoại.
Bấm xuống phim nghe, “Chị.”
“Chị hỏi em có chuyện gì xảy ra?”
“Cái gì?”. Đối mặt với giọng nói chỉ trích, cô rõ ràng không biết xảy ra chuyện gì.
“Gọi ẹ để trông con em, mỗi sáng sớm đứng lên chuẩn bị đồ cho bố, tất cả sắp xếp xong, sau khi làm xong cơm trưa, buổi chiều lại chạy sang bên nhà em. Em biết năm nay mẹ bao nhiêu tuổi không? Ngày ngày chạy như vậy, thân thể bà có thể kiên trì được sao?”
Thẩm Tây Lăng cứng họng, chính xác không suy nghĩ tới việc này, chân nhẹ nhàng chống vào tường, cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Nửa ngày cũng không có động tĩnh, Thẩm Đông Lăng cúi xuống, “Chuyện của mình thì tự mình xử lý đi, hai ngày nữa bố mẹ sẽ đi du lịch, chuyện của An An tự mình nghĩ biện pháp đi.”
“Em…..” Suy nghĩ một chút vẫn than thở, “Vậy cũng được!”.
Cúp điện thoại, cô lại lâm vào trong nóng nảy. Lại lần nữa ngồi bên máy tính, bạn học còn chưa gọi điện thoại lại, cô liền mở ra website khác, tìm kiếm chỗ giới thiệu những người chăm sóc trẻ em tạm thời, tìm được một đám người, nhiều sinh viên làm bán thời gian, cũng có người cao tuổi có kinh nghiệm với trẻ con, cô chọn mấy người đáng tin, nhớ kĩ phương thức liên lạc, chuẩn bị đánh qua hỏi một câu.
Cuối cùng bạn học cũng gọi lại, bảo cô sửa 2 chỗ, cô cảm kích một phen, lại kiểm tra một lần nữa, lúc này mới coi là xong rồi.
Về nhà trước, cô ghi nhớ lại số điện thoại kia, thì có một số người đã tìm được công việc, vì vậy rút nhỏ phạm vi, hỏi, hoặc là chỗ quá xa, hoặc là không để cô hài lòng, vì vậy lại thôi.
Vội vã chạy về nhà, phát hiện Triển Dịch Minh đã sớm trở lại, giờ phút này đang ở trong sân chơi với Triển Hiểu An. Hạ Ngôn đưa ra một đĩa dưa hấu đã bổ xong, loại dưa hấu này mấy năm nay mới bắt đầu thịnh hành, miếng dưa màu vàng nhạt, mùi vị hơi nhạt chút. Thời điểm ban đầu, Thẩm Tây Lăng đối với loại dưa hấu này cảm thấy hứng thú, cho là một loại trái cây kiểu mới.
Cô đi về phía bọn họ, trước sờ mặt con gái. Trong miệng Triển Hiểu An đầy dưa hấu, mặt phồng lên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Lăng, muốn nói chuyện, nhưng trong miệng có đồ ăn, vì vậy vặn lông mày.
Mấy ngày trước, nếu Thẩm Tây Lăng hoặc là Triển Dịch Minh về nhà, Hạ Ngôn cũng sẽ rời đi, hôm nay lại ở lại đây…..
Thẩm Tây lăng liếc mắt nhìn dưa hấu trên bàn, “Còn dưa hấu không? Để mẹ đi lấy thêm.”
Cô bé gật đầu liên tục, xem ra là rất thích.
Ánh mắt của Triển Dịch Minh lướt qua trên mặt Thẩm Tây Lăng, nét mặt không hiểu.
Hạ Ngôn nhìn con gái của mình, cũng đi theo. Mới vào nhà, Hạ Ngôn liền kéo Thẩm Tây Lăng sang một bên, ánh mặt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn 2 bố con kia, “Tây Lăng, mẹ hỏi qua An An rồi, mấy ngày qua ngày nào Dịch Minh cũng về.”
Thẩm Tây lăng không hiểu lắm ý của Hạ Ngôn, suy tư mấy giây, mới phản ứng lại. Ý của mẹ là mỗi ngày Triển Dịch Minh đều về nhà, nếu là như vậy, cũng là đại biểu cho việc anh muốn sống tốt. Một người đàn ông, có phần tâm địa gian xảo hay là không ở yên ở trong nhà được, căn bản là không về nhà, nếu đối phương đã về, người làm vợ như cô đây không phải cũng nên nghĩ lại không?
“Vâng.” Cô cũng không chú ý tới chuyện này, có lẽ cũng coi điều này là chuyện đương nhiên rồi. Cũng kết hôn rồi, không trở về nhà thì nên đợi ở đâu?
Hạ Ngôn khen ngợi, “Mẹ đây cũng yên tâm rồi, Dịch Minh thế này là rất tốt, mẹ với bố con cũng thấy nó không tệ. Hai người trở thành vợ chồng, không phải là hai người tùy tiện nữa, chính là hợp thành một gia đình nhỏ, đều có nghĩa vụ chăm sóc cái nhà này. Nếu Dịch Minh đã có ý định tốt về gia đình này, Tây Lăng, vậy con…..” Nói xong vỗ vai Thẩm Tây Lăng, “Con ít nhất cũng nên suy nghĩ vì An An một chút, con bé còn nhỏ như vậy.”
Thẩm Tây Lăng mím môi, trước cô không phải không nghĩ tới lời người khác nói với cô “Em nên vì con gái em mà suy nghĩ”, lúc ấy cô tự nhủ, cô nhất định phải đáp lại thế này: Tại sao lại phải suy nghĩ vì người khác, tại sao lại để mình bị uất ức, tại sao không thể vì mình mà sống? Coi như mắng tôi ích kỉ tôi cũng nhận, tôi vốn không muốn làm người vĩ đại như vậy.
Nhưng mà giờ phút này đây?
Cô một câu cũng không đáp lại được, khi trách nhiệm cùng sự mềm lòng và những cảm xúc khác kết hợp lại tạo thành một sợi dây bên chắc thì liền buộc chặt chính mình.
Cô gật đầu một cái, “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con… con biết nên làm thế nào.”
Lúc này Hạ Ngôn mới thấy an tâm.
Hạ Ngôn bổ lấy dưa hấu, Thẩm Tây lăng hỏi bà một chút về đường đi du lịch, cũng dặn dò bọn họ cẩn thận, tốt nhất là cùng đoàn…..
------------------
“Bà ngoại về nhà sao?”. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tây Lăng, đôi mắt nghi ngờ.
Thẩm Tây Lăng vuốt đầu con, “Đúng vậy, bà ngoại về nhà của bà rồi.”
Xe của Triển Dịch Minh từ từ biến mất khỏi tầm mắt, lần này là cô chủ động để Triển Dịch Minh đưa Hạ Ngôn về. Trước kia không hy vọng thiếu nợ người đàn ông này một chút nào, hôm nay lại chủ động mở miệng, cho dù là chuyện nhỏ, chỉ có chính cô biết điều này đại biểu cho việc buông lỏng như thế nào.
Cô bé nhìn Thẩm Tây Lăng chằm chằm, hình nhu có nhiều điều không hiểu, “Mẹ là con gái của bà ngoại, nhưng nhà mẹ ở đây, nhà bà ngoại không ở đây. Con cũng là con gái của mẹ, nhà của con ở đây, nhưng nhà mẹ cũng ở nơi này mà.”
Thẩm Tây lăng nhẹ nhàng thở dài, không muốn đi nghĩ những lý luận không thực tế, “Chúng ta đều là người một nhà, cho nên ở cùng một chỗ, có cái gì không đúng sao?”
Không có chỗ nào không đúng, nhưng cô bé vẫn cảm thấy chỗ này là lạ.
Những ngày này đều không có chuyện phải xử lý qua, vào lúc này mới phát hiện ra, người giúp việc trong nhà lâu chưa xuất hiện. Phòng cũng không lớn, không có vẻ trống trải, nhưng đáy lòng cô thì càng mênh mông mịt mù.
Để An An đi chơi, cô đi làm cơm. Lúc học đại học, bạn cùng phòng xem tivi, luôn không hiểu, cường điệu đến vậy sao, nữ chính thái rau mà cũng cắt nhầm vào tay sao, làm cơm trong bếp cũng phải bỏ đi. Cô sẽ không đi đánh giá, bởi vì cô thật sự là người như vậy, chỉ biết hưởng thụ, sao có thể làm những thứ này?
Nhưng bây giờ thì sao? Có thể tự mình rửa rau thái rau xào rau để ăn.
Cô bật bếp lên, nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh lam.
Trong đầu có lời nói quen thuộc……
“Hình như em cái gì cũng không biết…..” Giọng cô vừa uất ức vừa lo âu.
“Ngốc ạ, có anh ở đây, em cái gì cũng không cần biết.” giọng nói của Đỗ Diên Hằng, luôn mang theo hơi ấm.
Âm thanh xa xôi truyền tới, đột nhiên cô lại khóc. Lấy tay lau đi giọt nước mắt, cùng với âm thanh xèo xèo nước trong chảo bốc hơi đi
Cô đổ chút dầu vào.
Thẩm Tây lăng, đời này của cô cũng chỉ có thể như vậy.
Người đàn ông kia không phản bội cô, mà là cô phản bội tình yêu của 2 người, ai cũng không oán được người nào.
Lâu như vậy mà khó thoải mái thật ra là chính cô, cô thật sự cũng không đi hận người nào.
-----------------------
Sau khi Triển Dịch Minh trở về, liền ngửi thấy mùi thơm ở trong phòng bếp, mà An An thì đang ngồi trên sofa trong phòng khách, trong tay cầm một khối cao su có thể tạo thành đủ các loại hình dáng.
“Mẹ đâu?”
Triển Hiểu An chỉ chỉ phòng bếp, trên tay đang chơi với khối cao su, cho nên không quan tâm tới bố lắm.
Triển Dịch Minh đi vào phòng bếp, liền nhìn thấy Thẩm Tây Lăng đang đổ món ăn ra đĩa.
Cô tắt bếp, lúc này mới xoay người lại, nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh đứng ở cửa phòng bếp, nở nụ cười, “Trở về rồi à, ăn cơm đi!”
Triển Dịch Minh đứng tại chỗ, vì nụ cười của cô lộ ra vẻ hốt hoảng. Lúc cô đi qua bên cạnh mình mới mở miệng, “Bác Trương về nhà với cháu trai mình để đi rồi, tạm thời còn chưa tìm được người thích hợp….”
“Ừ, cũng không cần tìm đâu.” Cô không dừng lại, liền đem món ăn lên bàn ăn.
Triển Dịch Minh nhìn cô một chút, lúc này mới đi lấy bát đũa, sau đó xới cơm.
Anh lấy ra ba bát, xói cơm vào đó.
Nhưng trong đầu lại hiện ra một bức tranh khác……
Thẩm Tây Lăng khi đó, trên mặt vẫn còn mang nét thanh xuân, có lẽ đi học không thú vị, vì vậy nói chuyện với bạn học, “Tớ về sau á, nhất định không biết làm cơm với giặt quần áo, trở thành bà già mặt vàng rồi.”
Bạn học tò mò, “Thôi đi, bây giờ đàn ông thích bạn gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng lúc lấy vợ vẫn thích cái loại hiền lành rồi.”
Thẩm Tây Lăng vẫn cười, “Mà tớ chỉ muốn hưởng thụ, cái gì cũng không muốn làm.” Nói xong đưa tay mình ra, “Tớ không muốn nghĩ tới ngày tay tớ trở nên khô ráp.”
“Thẩm Tây Lăng, tại sao cậu có thể nghĩ ngây thơ như vậy, suy nghĩ như cậu thì chỉ dọa đàn ông chạy di thôi, ai nguyện ý chăm sóc cậu như vậy chứ.”
Thẩm Tây Lăng cười thần bí, “Tớ tìm được rồi.”
“Đúng vậy, chỉ có Đỗ Diên Hằng nhà cậu mới có thể chịu được cậu thôi.”
Thẩm Tây Lăng cười, “Thật ra thì, cũng nói tương đối thôi, nếu như là người đàn ông tớ thật sự yêu, có lẽ tớ cũng sẽ nguyện ý vì anh ấy nấu cơm giặt quần áo cho, điều kiện quan trọng là tớ rất yêu rất thích anh ấy.”
Bạn học ở một bên lắc đầu.
Thẩm Tây Lăng cũng không giải thích , trời mới biết cô ghét giặt quần áo với nấu cơm tới mức nào, cực cực ghét!
Thẩm Tây Lăng thấy anh xới cơm rồi mà chưa mang ra, vì vậy bảo con gái, “Con ra xem bố con đi.”
Con gái đang chơi vui, “Không đi.”
Xem đi, đứa trẻ nào cũng vậy, mấy ngày đầu thì tốt với bạn vô cùng, về sau mới lộ bộ mặt thật ra.
Thẩm Tây Lăng vì suy nghĩ này của mình mà cảm thấy buồn cười, đành đứng dậy đi tới, phát hiện Triển Dịch Minh như đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt rất ngạc nhiên, “Sao vậy?”
Cô đưa tay lấy ra hai bát.
Triển Dịch Minh đóng nồi cơm lại, bưng lên bát còn lại, “Lúc nào học nấu cơm vậy?”
“Cuộc sống luôn ép mình làm việc , cho dù là việc mình không thích.”
Triển Dịch Minh vốn có cảm xúc phức tạp thì có mấy phần sáng tỏ, được cuộc sống dùng góc cạnh thúc ép thay đổi tính cách con người, còn biến đổi những lời thề ban đầu, cùng với những lời nói ngây thơ trước kia.