Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 26: Chương 26




Thẩm Tây Lăng cố ý không thèm nghĩ tới chuyện ngày đó nữa, nhưng cả người cực kì trầm mặc, cảm giác trầm mặc này chỉ có chính cô biết rõ. Đã bỏ việc, tiền lương cũng kết toán xong, cô trở nên không có việc gì làm rồi. Triển Dịch Minh sẽ đi công ty, Triển Hiểu An đi vườn trẻ, ngược lại cô lại không có việc làm.

Cảm giác trống rỗng này ép cô điên mất.

Cô lấy ra tiền lương mới có, liền đi ra bên ngoài. Nói không ra rằng, muốn đi ra ngoài làm cái gì, nhưng chính xác nhất là ra ngoài đi dạo.

Vốn cô học trường đại học không phải trường đại học nổi tiếng nhất trong thành phố, mà là một trường khác ở khu vực xa hơn, cũng thuộc về một trong những khu vực chính của thành phố, nhưng thật sự mà nói là được đánh giá cuối cùng. Chỗ xấu là ngồi xe có chút bất tiện, luôn luôn phải chuyển nhiều lần xe, chỗ tốt là tốc độ internet rất nhanh, cô không chỉ có một lần nghe nói rằng ở đại học thành phố bên kia là không xem video trên mạng được, chỉ có thể tán gẫu trên QQ, cũng không biết tốc độ internet kém thật hay là đối phương khoa trương nữa.

Tóm lại, mặc dù trường này có chút vắng vẻ, nhưng chỗ tốt rất nhiều, là cơ sở mới, tất cả thiết bị cũng rất mới, hơn nữa điều kiện được xếp hạng cao nhất trong cả nước.

Nhưng khiến Thẩm Tây Lăng hài lòng chính là con phố có khu mua sắm ở trường học đối diện, phải đi qua một con đường nhỏ, nhưng nhiều bạn học trong trường căn bản không biết có con đường như vậy để đi. Con đường đó hoàn toàn thẳng tắp, nhưng cũng không phải liếc mắt một cái nhìn thấy cuối đường, phải đi nhiều cái chung cư đầu đường, cùng với một trung học, sau đó còn có một ghế ngồi có thể tính làm kiều địa phương,, sau đi tiếp qua một khu dân cư, mà trong khu dân cư đó có cả vườn trẻ cùng trường tiểu học. Mỗi lần cô đi qua, có thể nhìn thấy rất nhiều trẻ con, tâm tình cũng vui vẻ lên, giống như thấy mình còn bé.

Lúc ban đầu người hay cùng đi với mình trên con đường đó là Hướng Tri Dao. Hướng Tri Dao không có tinh thần tốt như vậy, bằng lòng đi bộ, mỗi lần Thẩm Tây Lăng đi đều phải dụ dỗ cô. Thẩm Tây Lăng cũng không biết thần kinh mình làm sao, ở phòng ngủ đợi lâu rồi, liền muốn đi như vậy một chút. Nhà cửa ở khu dân cư đó rất cũ kỹ, mỗi lần đi qua khu dân cư tới trung tâm thương nghiệp, có mùi vị quyết đoán có khí phách.

Mỗi lần Thẩm Tây Lăng đi qua sẽ mua cánh ngỗng, sau đó ngồi với Hướng Tri Dao bên quảng trường, vừa ăn, vừa nhìn các quý bà kia khiêu vũ.

Cánh ngỗng thật cay, mỗi lần cũng chuẩn bị hai chai nước đặt bên cạnh.

“Về sau chúng ta già có thể giống như vậy không?”. Cô cực kì thích hỏi Hướng Tri Dao như vậy, nhìn cuộc sống của những bà già này thật tốt đẹp, hơn nữa phương thức này cũng rất khỏe mạnh.

“Nghĩ xa như vậy làm cái gì, lúc nào tới thì nó tới thôi!”. Hướng Tri Dao luôn thiết thực hơn cô.

Về sau cô và Đỗ Diên Hằng quen nhau, người đi cùng cô trên con đường nhỏ đó chính là Đỗ Diên Hằng. Đỗ Diên Hằng cũng rất khó lý giải niềm đam mê này của cô, bất kể trời nắng hay trời mưa, đều lựa chọn đi bộ xuyên qua con đường nhỏ đó.

Chính cô cũng không cách nào hiểu loại hành động này, có lẽ là thói quen thôi.

Mà bây giờ, Thẩm Tây Lăng nghĩ tới những thứ này, nhưng lại rất muốn đi con đường nhỏ kia một lần nữa, nhớ lại cảm giác lúc đó.

Cô ngồi lên xe bắt đầu đi tới trường đại học trước kia cô học, không tính là cảm gaíac quen thuộc, cũng chưa nói tới cảm giác xa lạ. Cửa trường học vẫn như cũ là các học sinh đến và đi, có người đi một mình, có cặp năm nữ dắt tay nhau vào, có hai nữ sinh vừa nói vừa cười.

Trước cửa trường học vẫn có vô số người bán hàng rong, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, bọn họ vẫn còn ở trên xe của mình dỡ hàng xuống để bày ra. Mà chủ quán bán cơm chiên, đã sớm chiếm lĩnh vị trí có lợi nhất, rất thưa thớt chỉ có mấy học sinh đang ăn cơm.

Cô đã từng không chỉ có một lần oán trách, nhà ăn trong trường thời gian mở quá sớm, năm giờ bắt đầu bán, sáu giờ rưỡi thì đóng cửa.

Cảm giác quen thuộc từ từ quanh quẩn trong lòng cô.

Thậm chí khiến cô sinh ra ảo giác, người đang ăn ở đó là Hướng Tri Dao. Cô dùng tay xoa mắt, màn trước mắt cũng không biến mất, người ngồi ở chỗ đó ăn cơm chiến, thật sự là Hướng Tri Dao.

Hình như Hướng Tri Dao cũng nhìn thấy cô, vẫy tay với cô.

Thẩm Tây Lăng lúc này mới đi tới.

Hướng Tri Dao ăn cơm chiên nấm thịt băm, trước kia Thẩm Tây Lăng chuyên ăn cơm chiên hàng loạt. Thật ra thì Thẩm Tây Lăng cũng không phải thích ăn cơm chiên này nhất, nhưng lần đầu tiên ăn cái gì, vì vậy về sau đều ăn cái này rồi.

Hướng Tri Dao ăn không khác biệt lắm, giờ phút này đi trả tiền rồi.

Thẩm Tây Lăng đối với tình trạng bây giờ còn có chút không bình tĩnh được, không thể làm gì khác hơn là đi theo Hướng Tri Dao. Chỉ thấy cô mua mấy cân vải, vải mới đưa ra thị trường, giá tiền vẫn còn đắt. Điều này làm cho Thẩm Tây Lăng lần nữa nhớ tới, trước kia hình như bọn họ cãi nhau vì chuyện này, Thẩm Tây Lăng kiên định cho rằng quả vải với quả nhãn giống nhau, cấu tạo quả giống nhau. Hướng Tri Dao thì kiên định phản bác, bảo không giống chút nào, vỏ ngoài khác hẳn nhau. Ầm ĩ cả lên, cũng không biết cuối cùng người nào thắng.

Hướng Tri Dao trực tiếp đi lên con đường nhỏ kia, đưa túi ra trước mặt Thẩm Tây Lăng, “Ăn đi!”

Nhiều hình ảnh quen thuộc, trước kia bọn họ đều muốn mua ít thức ăn, vừa ăn, vừa đi.

Thẩm Tây Lăng đưa tay lấy ra một quả vải, bóc vỏ ra, lộ ra thịt quả lóng lánh.

Thực tế cùng những ngày trước kia, kết hợp rất tốt với nhau.

“Lần này cậu trở lại là không có ý định rời đi à?”. Thẩm Tây Lăng mở miệng hỏi.

Hướng Tri Dao cười, chuyến đi này của cô, có thể chia thành cố định sao? Nhưng cô lại thấy không sao cả, dù sao cũng không làm công việc này kiếm tiền, “Trước kia đi tới nhiều thành phố như vậy, cũng mệt mỏi, tạm thời muốn nghỉ ngơi chút.”

Đường phố quen thuộc, con đường nhỏ quen thuộc, người quen.

Tâm tình của Thẩm Tây Lăng cũng tốt lên, “Như vậy không tệ, về sau có sắp xếp gì không?”

“Trước tiên để hiện tại tốt là được, còn đâu quản cái gì về sau.”

Thẩm Tây Lăng, “…….”

Hướng Tri Dao trực tiếp đưa túi cho Thẩm Tây Lăng, cô vốn không thích loại quả này, nhưng Thẩm Tây Lăng lại thích. Nói thật, Hướng Tri Dao cảm giác mặc dù mình có thể nhớ những gì Thẩm Tây Lăng thích, cũng không phải do mình quan sát nhiều lần và cẩn thận, mà là Thẩm Tây Lăng biểu hiện rất rất rõ ràng, thích trái cây nào thì nó sẽ khác hẳn, các loại quả tươi khác cũng không thèm nếm, những thứ khác cũng không khác biệt lắm.

“Mấy ngày trước đã gặp chồng cậu rồi.” Hướng Tri Dao chủ động nhắc tới đề tài này, còn cười cười, “Có muốn biết bọn tớ nói gì không?”

Thấy nét mặt của cô, Thẩm Tây Lăng không thể nói là cảm xúc gì, “A, các cậu nói đến cái gì?”

“Chồng cậu cũng rảnh rỗi gặp mặt nhau, chậc chậc, rất không có lương tâm, để cho người cô độc lẻ loi là tớ đây xem hai người hạnh phúc với nhau. Cũng không có tấm lòng gì cả.”

“Có lẽ là muốn kích thích cậu, để cậu sớm tìm người đàn ông tốt mà cưới đi.”

“Thôi đi, anh ấy mà để ý tới tớ như vậy, thì lúc đầu…..” Hướng Tri Dao tức thời câm miệng, “Người đàn ông tốt, có thể được đáp ứng nhưng không thể yêu cầu, đời tớ không có cơ hội đấy.”

“Bi quan như thế sao?”. Thẩm Tây Lăng không ngờ, Hướng Tri Dao luôn luôn lạc quan mà.

Hướng Tri Dao cười âm trầm, “Cậu biết tại sao người đàn ông tốt lại gọi là người đàn ông tốt không?”

Thẩm Tây Lăng lắc đầu.

“Bởi vì, hơn một nửa trong bọn họ không gặp được cô gái tốt, so với một đôi như vậy, không phải thành người đàn ông tốt sao? Mà tớ lại là một cô gái tốt, làm sao có thể đối lập, gặp một người đàn ông tốt đây?”

Thẩm Tây Lăng quay đầu nhìn Hướng Tri Dao, cầm quả vải trong tay, “Vậy cậu cảm thấy Triển Dịch Minh là người đàn ông tốt hay là người đàn ông xấu?”. Cô cảm thấy mình nhất định có chút rối loạn thần kinh rồi, nếu không hẳn sẽ không muốn từ Hướng Tri Dao lấy được cái gì đó, nhất là quan hệ của các cô đã sớm không thể quay về như ban đầu.

“Người đàn ông xấu.” Hướng Tri Dao có chút ác thanh ác khí.

Thẩm Tây Lăng không lên tiếng nữa.

Họ cùng đi đến khu buôn bán, còn ngồi ở bên quảng trường, nhưng đề tài nói rất ít, hơn một nửa là trầm mặc. Thỉnh thoảng nói mấy câu, cũng chỉ là việc không liên quan tới mình mà nói.

Cũng không như trước kia lại từ con đường nhỏ đi về.

Có lẽ tình cảm cũng giống vậy, chỉ là con đường một chiều, đi tới, còn muốn trở về thì như nằm mơ giữa ban ngày.

Thẩm Tây Lăng muốn đi đón Triển Hiểu An, vì vậy lên xe trước.

Cô chờ xe buýt tới, chuẩn bị đi lên thì đột nhiên Hướng Tri Dao gọi cô lại, “Tây Lăng.”

Gọi giống như trước kia.

Thẩm Tây Lăng quay đầu, nét mặt khá nghi ngờ.

“Cậu hỏi tớ, Triển Dịch Minh có phải người đàn ông tốt không, bây giờ tớ nói cho cậu biết, anh ấy là như vậy.”

Thẩm Tây Lăng không hiểu được vẻ mặt phức tạp của Hướng Tri Dao, nhưng người lái xe buýt đang thúc giục, cô không thể làm gì khác hơn là lên xe.

Hướng Tri Dao nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Tây Lăng, cô biết, cô nói thật, đối với Thẩm Tây Lăng mà nói, Triển Dịch Minh đương nhiên là người đàn ông tốt, nhưng đối với mình mà nói, đó có phải là một người đàn ông xấu không?

Người đó có xấu thật, chỉ là tương đối mà nói thôi.

Cô nhìn chiếc xe buýt đã đi kia, có lúc một người gặp phải một người khác, đó là vấn đề của vận mệnh.

Không khỏi cảm thán, trở về nên giải thích thế nào với bố là mình không một mình đây?

Càng nghĩ càng buồn bực, sớm biết lúc nói với Thẩm Tây Lăng cũng buồn bực, mọi người cùng nhau buồn bực mới phải, ai, mình vẫn là quá thiện lương.

Thẩm Tây Lăng đón Triển Hiểu An về, liền bảo con gái làm bài tập. Nhưng Triển Hiểu An lại lặp lại chiêu cũ, kiên định mình đã làm xong, Thẩm Tây Lăng đòi kiểm tra, lúc này Triển Hiểu An mới không có cách nào, đành phải ngồi làm bài tập thật sự. Mà Thẩm Tây Lăng đứng ở một bên giám sát, nhất định phải ngồi làm, nếu không sẽ không cho phép xem TV.

Có lẽ bị Thẩm Tây Lăng trợn mắt nhìn vài lần, cô bé rất uất ức, một lát liền nhìn Thẩm Tây Lăng một chút, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức.

Thẩm Tây Lăng giả vờ không nhìn thấy, nhưng có lẽ cô bé cố ý, vài giây ủy khuất nhìn mẹ một chút. Thẩm Tây Lăng bị con gái nhìn như vậy không thoải mái lắm, đi bổ dưa hấu, cắt thành miếng để vào đĩa, để lên bàn.

Triển Hiểu An liếc mắt nhìn, bộ dạng không hứng thú.

Một lát sau, thấy mẹ không chú ý tới mình, lập tức đưa tay đi lấy một miếng, cho vào miệng ăn nhanh. Thẩm Tây Lăng chỉ cảm thấy buồn cười, cô con gái này nghĩ như thế nào?

Cuối cùng cô bé cũng hoàn thành xong bài tập, đưa vở ra trước mặt Thẩm Tây Lăng, bật TV lên, nhìn Thẩm Tây Lăng một cái, nét mặt kia chính là: Khen con đi, nhìn con làm tốt thế nào.

Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm vào cuốn vở bài tập đó, thấy tốt như vậy thì lại cười.

Thời gian cũng không còn nhiều, chuẩn bị nấu cơm. Nhưng làm xong thức ăn, Triển Dịch Minh cũng chưa về nhà. Cô đang do dự có nên chờ hay là đi gọi điện thoại để hỏi. Những tất cả những suy nghĩ đó bị chính cô loại bỏ, bưng món ăn ra, xới cơm xong liền kéo con gái tới đây ngồi ăn cơm.

Bởi vì phải vội vàng xem phim hoạt hình, cô bé ăn rất nhanh.

Thẩm Tây Lăng hiếm thấy không đi trông nom con gái, theo cô đi. Nhưng cô vừa ăn cơm, vừa gắp thức ăn, mới nhìn thoáng vị trí trống không kia, trong lòng có cảm giác kì lạ gì đó.

Cô cũng không suy nghĩ sâu xa điều này đại biểu cho cái gì, sau khi con gái ăn xong, liền dọn dẹp bát đũa đi tắm.

-------------------

Sau khi dỗ dành con gái vào giấc ngủ, Triển Dịch Minh vẫn chưa trở về. Lúc đứng ở trong phòng thì do dự mấy giây, vẫn chọn tắt đèn đi. Thậm chí lúc về phòng thì chau mày lại, bây giờ cô trở về chăm sóc An An rồi, nhưng Triển Dịch Minh lại về nhà muộn, sự tồn tại của cô chính là làm dễ cho Triển Dịch Minh sao? Hoặc là, anh căn bản cũng không cần trở lại, dù sao có cô ở nhà. Thuê bảo mẫu còn phải đưa tiền lương, cô thì tiền lương không cần trả…..

Cô nằm ở trên giường, trong ngực có cảm giác khó chịu không thể tiêu tan đi.

Nhưng nằm xuống không đến bao lâu, chùm đèn sáng vọt vào. Cô chợt mở mắt, nghe âm thanh một lát, xác định là Triển Dịch Minh lái xe về.

Trong lòng có cảm giác căng thẳng gì đó cũng từ từ đi xuống.

Cô ngồi dậy, suy nghĩ một chút, lại bật đèn lên. Mặc quần áo liền đi ra ngoài, cô bật đèn lên, từ từ xuống lầu.

Triển Dịch Minh cũng ở đây đi vào, có lẽ không ngờ cô vẫn chưa ngủ, híp mắt nhìn cô đứng ở cầu thang.

Thẩm Tây Lăng lúc này mới quan sát anh, mặt có chút hồng, lại uống rượu rồi.

Triển Dịch Minh cởi áo khoác xong đặt trong tay, hình như có chút khó chịu, liền xoay ghế ngồi xuống. Cái ghế xoay này không phù hợp với bố cục của phòng khác này, nhưng Triển Hiểu An thích ở trên cái ghế này di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác, cảm thấy hết sức thú vị, vì vậy dứt khoát để ghế xoay vào chỗ này.

Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Triển Dịch Minh xoa xoa trán, nhìn dáng dấp có vẻ uống khá nhiều, “Có tiền bộ rồi đấy, học được cách gác cổng rồi.”

Trong giọng nói có vẻ hơi trẻ con và mang theo mùi rượu, khiến Thẩm Tây Lăng liền theo ý thức muốn bịt mũi mình lại.

Thẩm Tây Lăng nhìn anh vài lần, lúc này mới xuống tầng, đi rót cho anh một chén nước. Cũng không nói rõ là ý nghĩ gì, trước còn rất hận anh, nhưng nhìn thấy anh, thì ý niệm hận thù này lại tiêu tán đi, nhưng lại nói không ra lời hữu ích, “Những thứ kia cảnh sát giao thông đều là chút bài biện, cũng không bắt được cái tên quỷ say này lại.”

Triển Dịch Minh hình như đang cười.

Thấy Tây Lăng bưng nước, nhìn bộ dạng kia của anh, lại không có ý định đưa cho anh nữa, trước mặt anh, mình uống.

Triển Dịch Minh vốn còn muốn đưa tay ra nhận, tay vừa mới vươn ra, phát hiện mình có chút tự mình đa tình, người ta không có ý định phục vụ ình, vì vậy nghiêm mặt một chút.

Uống một ngụm nước, Thẩm Tây Lăng cảm giác mình hoàn toàn sảng khoái, có thể lên tiếp tục ngủ rồi. Lúc cô chuẩn bị xoay người thì đột nhiên Triển Dịch Minh đứng lên bước hai bước tới gần cô. Luồng khí ấm áp, quanh quẩn trên người cô, cô chợt dừng lại. Mới phát hiện ra anh chỉ đưa tay ra lấy cái cốc trong tay cô.

Cô có chút sững sờ, ngay cả ngày thưởng ngửi thấy mùi rượu hình như cũng không ghê tởm đáng ghét như thế, ngơ ngác nhìn anh dùng cái cốc của mình đã uống mà tiếp tục uống nước.

Tầm mắt của Triển Dịch Minh dừng trên ánh mắt lo lắng của cô, động tác trong tay chậm rãi, nhưng tầm mắt vẫn bất động. Cô có chút hoảng sợ, cô vốn định rời khỏi Triển Dịch Minh, nhưng anh lại nhanh tay bắt lấy cô. Cô muốn đi tranh lại, chỉ sợ cái cốc trong tay anh sẽ bị rơi, không dám phản kháng kịch liệt quá.

Anh kéo cô sang một bên, liền cùng anh ngã xuống ghế sofa bên kia. Anh để cái cốc sang chỗ khác, thì ra anh đã uống sạch nước, giờ phút này chỉ còn lại một cái cốc không mà thôi.

Anh cố ý không để cho cô thoải mái, đôi tay ôm lấy cô, thậm chí còn cắn vào cổ cô, nhưng động tác rất nhẹ. Anh không chỉ uống rượu, còn hút thuốc, từ hô hấp của anh cũng có thể để cô cảm nhận được. Cô theo bản năng muốn kéo tay anh ra, nhưng vươn tay, sờ tới da trên tay anh thì động tác cũng tạm ngừng.

Vốn là người đàn ông chỉ muốn trêu chọc người phụ nữ bên cạnh, nhưng vừa động thì ngừng, lại phát hiện ra hình như người phụ nữ không có chút giãy giụa nào, vì vậy thay đổi tính chất trò chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.