Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm

Chương 4: Chương 4




Triển Hiểu An đứng tại chỗ, mắt nhìn Thẩm Tây Lăng chạy đi, cô bé không đuổi theo, đứng thẳng với bóng dáng lúc nãy cô đi. Cô bé lấy ra sợi dây chuyền trên cổ, mặt dây chuyền có thể mở ra, bên trong có một tấm hình, đó là hình bố cô bé và mẹ. Đó là bà ngoại đưa cho bé, xoa mặt của mẹ bé, vẫn không ngừng thở dài, muốn cô bé nhất định phải nhớ ra hình dáng mẹ.

Cô bé nghiêm túc nhớ, nhưng mới rồi người phụ nữ đó nói bé nhận lầm người, bé ngơ ngác nhìn người phụ nữ kia chạy đi, mình yên lặng tránh ra. Cô bé đã chạy ra ngoài lâu rồi, nhưng thật sự bé vẫn đứng một bên quan sát người phụ nữ kia, muốn biết cô ấy không phải mẹ mình, nhưng người phụ nữ kia vẫn không xoay người, cho nên bé cũng đứng lại, lúc biết rõ đối phương xoay người, cô bé mới mừng rỡ đi ôm chân đối phương.

Bé rất vui, bé cũng có mẹ, không phải là đứa bé từ kẽ đá chui ra.

Bà ngoại nói, trên đời này không có người mẹ nào không cần con gái mình, nhưng khi người phụ nữ đó nói bé nhận lầm người, bé không dám đuổi theo.

Bé đi một lúc lâu, mới nhìn thấy bóng dáng của Triển Dịch Minh, không chạy như bình thường, mà đi chậm rì rì.

Bởi vì bé bảo bé đi vệ sinh, ra ngoài cũng không thấy bóng người, Triển Dịch Minh lo lắng rất lâu, sau khi thấy bé, lúc này mới thấy an tâm. Nhưng không thể quá cưng chiều con mình, nếu không sẽ được voi đòi tiên.

Triển Dịch Minh bước lớn tới trước mặt của tiểu nha đầu kia, “Chạy đi đâu?” Để cho anh lo lắng thật lâu, bé thế này mà không có lương tâm sao? Lúc đi về còn có vẻ mặt uất ức, làm cho người ta trách cứ mà không nói được, anh biết ngay con cái là tai họa mà, quả nhiên, đánh không được, chửi không được, còn nói không được.

Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, nhìn Triển Dịch Minh một hồi, mới chậm rãi mở miệng, “Bố, con không có mẹ, từ kẽ đá chui ra ngoài đúng không?” Bạn học cùng mẫu giáo của bé nói họ là từ trong kẽ đá chui ra ngoài, hoặc là từ trong đất đi ra, bố mẹ của các bạn kia đều nói thế, vậy có phải bé cũng tới từ đó không?

“Nha đầu ngốc.” Triển Dịch Minh bất đắc dĩ lấy tay sờ đầu bé, tự dưng lại đi nghĩ cái này, “An An đương nhiên là có mẹ rồi, nhưng mẹ chưa về nhà thôi, vẫn còn ở nước ngoài, chờ mẹ trở về nhất định sẽ đối xử rất tốt với An An.”

Anh đã nói nhiều lần những câu như vậy, Triển Hiểu An cũng nghe rất nhiều lần, mỗi lần anh nói xong, Triển Hiểu An lại mở miệng, “Vậy con phải ngoan ngoãn chờ mẹ trở lại, đợi mẹ đưa con đi chơi, mẹ mua đồ ăn ngon cho con, còn đưa cô đi khu vui chơi, buổi tối mẹ kể chuyện cổ tích cho con….. con hi vọng thấy mẹ, thật thích mẹ.”

Nhưng lúc này đây, Triển Hiểu An không nói như vậy nữa, mà là vẻ mặt giận dữ, sắc mặt uất ức nhìn Triển Dịch Minh, “Bố nói dối.”

Giọng nói chỉ trích, lại khiến Triển Dịch Minh sửng sốt một chút.

“Mẹ rõ ràng ở đây, nhưng mẹ không biết con, mẹ không quan tâm tới con…. Bố là tên lừa gạt.” Nói xong lại uất ức ngồi xổm xuống, nước mắt rơi xuống.

Triển Dịch Minh luống cuống hoảng hốt, lập tức ngồi xổm xuống, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt con gái mình, giọng nói nhẹ nhàng, “An An ở đâu thấy mẹ?”

Tiểu nha đầu chỉ một hướng, lại móc ra dây chuyền trái tim, chỉ vào tấm hình bị thu nhỏ vô số lần rồi mở miệng, “Rõ ràng giống hệt, nhưng cô ấy không thừa nhận là mẹ con….” Nói xong càng uất ức, “Bà ngoại bảo con đừng quên hình dáng của mẹ, con chưa bao giờ quên, rất nhớ, không nhìn lầm đâu.”

Mặt đầy nước mắt nhìn anh, mang theo sự tố cáo cùng uất ức.

Tay Triển Dịch Minh siết chặt, lại từ từ buông ra, đè nén những thứ không vui xuống đáy lòng, nhỏ giọng an ủi con gái, “Con nghĩ xem, mẹ đã lâu không thấy An An, nên nhất thời không nhận ra mà thôi. Nếu mẹ trở lại, nhất định sẽ tìm đến An An.”

“Có thật không?” Tiểu nha đầu bị thuyết phục, mắt tròn trịa, vẫn còn ứa nước, nhưng vẻ mặt sinh động lại hiện lên.

“Đương nhiên là thật.”

Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ trở lại, mẹ trở về, bé là một người có mẹ, thật tốt thật tốt.

“Mẹ nhất định sẽ tới tìm con, bà ngoại nói không có mẹ nào không cần con mình cả.” Bé đứng lên, trực tiếp lấy ống tay lau đi nước mắt, thái độ lập tức thay đổi.

Không có mẹ nào không cần con mình?

Triển Dịch Minh dắt tay Triển Hiểu An đi, trong lòng cũng phủ nhận câu nói kia.

Nếu như người phụ nữ kia còn nhớ rõ cô ta từng sinh ra một đứa con gái, thế nào mà nhiều năm như vậy chẳng hỏi qua một câu, một cú điện thoại cũng chưa bao giờ gọi về. Đứa bé mới ba tháng, cũng không kịp chờ đợi gì liền đi, ai cũng không giữ cô ta lại được.

Nghĩ tới đây, trong mặt Triển Dịch Minh xẹt qua tia tức giận, thì ra anh cũng hận người phụ nữ kia. Lúc An An sốt cao, trong lúc mê man trong miệng còn không ngừng kêu “Mẹ”, anh liền bắt đầu hận. Anh có thể tiếp nhận một người phụ nữ thờ ơ với minh, lúc gặp mặt thì không chậm chọc lại có hận ý, nhưng anh không thể tiếp nhận loại phụ nữ không tiếp nhận con mình mà lúc con kêu mẹ thì cô ta không ở đây.

Anh nắm chặt tay con gái hơn một chút, một tay khác nhẹ nhàng xoa tóc bé.

Mấy ngày này Triển Dịch Minh cũng không hào hứng lắm, công ty vẫn hoạt động trước sau như một, không có gì nghiêm trọng, cũng không có gì cản trở, cũng không xuất hiện đối thủ cạnh tranh nào, vì vậy bắt đầu trở nên có chút nhàm chán.

Mà một khi đã nhàm chán, liền muốn tìm chút niềm vui nào đó ở ngoài.

Hoàng Thành luôn luôn là nơi mà những người thế hệ thứ hai vui chơi, nếu vẫn còn tài sản, vậy thì cần gì uất ức. Nơi này trang hoàng rất có phong cách, các đồ vật đều được đặt từ nước ngoài về đây, tạo ra chỗ ăn chơi hạng nhất. Mà người làm ở đây, được yêu cầu khá nghiêm khắc, cho dù là cô gái phục vụ, cũng có yêu cầu về trình độ học vấn. Người sống, có tiền bạc là tiền đề, thì tất nhiên cũng có ý hưởng lạc rồi.

Nhưng đám người kia cũng không quyến rũ lắm, ít nhất ngoài mặt có thể ra vẻ hình tượng công tử, về phần bộ mặt bí mật, lại là một chuyện khác rồi.

Hoàng Thành nổi danh là có vũ công thoát y cùng múa cột, người khiêu vũ hấp dẫn mê người, kích thích giác quan con người, khiến đám người ở dưới hứng thú.

Triển Dịch Minh ngồi ở vị trí xem tốt nhất, ánh mắt nhẹ nhàng vừa nâng lên, liền có thể nhìn thấy vũ công tư thái mê người, con mắt nhìn trở nên rõ ràng hơn, còn lộ ngực như ẩn như hiện khiến người ta máu nóng sục sôi.

Anh lười biếng nhìn, mấy cái này cũng không có hứng thú lắm, những thứ hạn chế thì cũng nhìn thấy hết rồi, cũng không nhỏ như vậy.

Một nhóm người đi vào trong, vừa nói chuyện vừa nhìn, thỉnh thoảng đùa bậy.

“Cô gái này nhìn qua tuổi cũng không lớn, vóc người không tồi.”

“Thế nào, có hứng thú sao?”

Người nói chuyện chỉ cười không nói.

Nhóm này có quy tắc ngầm là nếu thực sự có hứng thú với một cô nàng khiêu vũ nào đó, có thể lúc cô ta kết thúc đi gặp mặt bí ẩn, về phần kết quả ra sao, chỉ có người trong cuộc biết được.

Biểu hiện của Triển Dịch Minh khá tùy ý, điện thoại vừa vang lên, liền nhận lấy. Hàn Vũ Sắt gọi điện tới, hỏi anh ở đâu, anh cũng không kiêng dè gì, trực tiếp bảo cô tới đây.

Viên Trác Nhiên nghe điện nội dung cuộc nói chuyện của anh, không khỏi cười khẽ, “Cậu đúng là không biết kiêng dè gì cả.”

Phụ nữ, kiệng kỵ nhất là những chuyện đàn ông cho là chuyện nhỏ, mà người đàn ông cho là chuyện đại sự thì đối với phụ nữ thường là chuyện nhỏ. Ví như lúc bạn ngã bệnh thì cô ấy ở bên cạnh, không xa không rời, nhưng bị bạn phản bội thì không chút do dự rời đi, đàn ông và phụ nữ trừ kết cấu khác nhau ra, phương thức tình cảm càng khác biệt hơn.

Triển Dịch Minh nhướng máy, không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn.

Thấy Triển Dịch Minh không có phản ứng gì, Viên Trác Nhiên đưa ánh mắt sang bên người Trình Thực Kiệt, “Lần này sao mà không đưa vợ cậu đi cùng vậy?”

Trong lời nói bao hàm tia chế nhạo, ai cũng biết Trình Thực Kiệt bị vợ quản nghiêm, nếu biết Trình Thực Kiệt tới chỗ như thế này, ở nhà nhất định là cãi nhau to.

Trình Thực Kiệt lúng túng cười một tiếng, “Cô ấy bảo chỗ này quá ồn, không muốn đi.”

Viên Trác Nhiên cũng cười, cũng không tin lý do này, nhưng cũng không phơi bày ra.

Một lát sau, Hàn Vũ Sắt vội vàng chạy tới, nhìn thấy hình ảnh trên sân khấu, lập tức mặt đỏ tim đập. Người kia múa khá phóng thoáng, đang dùng động tác chậm rãi để cởi quần áo xuống thu hút người xem, đám đàn ông phía dưới gào thét lên.

Cô đi tới bên cạnh Triển Dịch Minh, theo bản năng nhích tới gần vào trong ngực anh.

Đám đàn ông nhìn nét mặt của Hàn Vũ Sắt, không khỏi vui vẻ lên, “Mặt của chị dâu thế nào mà lại đỏ như vậy?”

Triển Dịch Minh đặt tay lên vai Hàn Vũ Sắt, ánh mắt cảnh cáo nhìn người đàn ông kia một cái.

“Được rồi, chúng tôi biết Triển thiếu là người thương hoa tiếc ngọc rồi.” Nói xong còn không quên cười mập mờ.

Có người bưng rượu lên, mọi người vui vẻ uống.

Hàn Vũ Sắt dính vào trong ngực Triển Dịch Minh, nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của anh, mặt càng thêm đỏ, cô nhỏ giọng, “Đàn ông các anh sao lại thích xem những thứ này?”

Anh cười hết sức mập mờ, nâng cằm lên, “Những thứ này là cái gì?”

Hàn Vũ Sắt đành phải lấy tay vỗ anh một cái, không có nghiêm chỉnh gì cả.

Tửu lượng của Hàn Vũ Sắt không cao, thấy đám người bọn họ dùng đủ cách để uống rượu, mặc dù biết đây là cách bọn họ thường vui chơi, nhưng vẫn khuyên Triển Dịch Minh uống ít thôi…., dĩ nhiên lại bị đám người kia trêu chọc.

Hàn Vũ Sắt bị nói xong mặt càng đỏ hơn, bảo với Triển Dịch Minh cô đi toilet, nói xong liền đứng lên.

Cô cố gắng tiếp nhận môi trường xung quanh, vị trí của Triển Dịch Minh, dù đã rất lâu rồi, cũng không thể hiểu được. Cô đi tới một chỗ cách sân khấu không xa, thấy đám đàn ông phía dưới gào thét, mặt lộ vẻ buồn khổ.

Vũ công giờ phút này cởi y phục xuống ném tới đám người kia, khiến mọi người càng gào thét hơn, thậm chí còn bắt đầu tranh giành lấy.

Cô bị một người đàn ông đang kích thích va vào một phát, thuận thế lảo đảo hai bước về phía sau.

“Thật sự xin lỗi, cô có sao khong?”

Hàn Vũ Sắt nhìn y phục trên người mình, tất cả đều có vết rượu, mà hôm nay cô lại mặc váy màu trắng. Vết rượu lại càng dễ thấy, nhưng chính cô đụng phải người khác, người khác còn chủ động xin lỗi, để cho cô có chút áy náy. Lập tức phất tay, “Không có gì không có gì.”

Lúc Hàn Vũ Sắt ngẩng đầu trong nháy mắt, Thẩm Tây Lăng cũng đã nhận ra cô, nhưng vẻ mặt không thay đổi.

Thẩm Tây Lăng nhìn vết bẩn trên váy Hàn Vũ Sắt, lộ ra nụ cười áy náy.

Hàn Vũ Sắt cũng cười với vị mỹ nữ này, muốn tới phòng vệ sinh xử lý một chút mới được, nhưng cô vừa đi được một bước, cánh tay liền bị ai bắt được.

Triển Dịch Minh nắm cánh tay Hàn Vũ Sắt, cũng không ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Lăng đang đứng đối diện, “Sao vậy?”

Hàn Vũ Sắt lắc đầu một cái, “Không có gì.”.

Triển Dịch Minh nhìn váy của cô một cái, “Cái này mà bảo không có gì sao?” Tầm mắt từ từ chuyển tới mặt Thẩm Tây Lăng, vẻ mặt của một người đàn ông khi bạn gái mình bị ức hiếp, hỡ hững lại hàm chứa ý lạnh.

Thẩm Tây Lăng hơi nhếch môi, nhìn Triển Dịch Minh một cái, liền đem tầm mắt nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Hàn Vũ Sắt kéo kéo áo Triển Dịch Minh, ý bảo anh thôi, Triển Dịch Minh lại đứng bất động.

Lúc này, Đàm Khắc Hoa đã đi tới, nhìn thấy Triển Dịch Minh, nhiệt tình chào hỏi, vươn tay ra chủ động giới thiệu thân phận của mình, làm xong mới nhìn Thẩm Tây Lăng, “Cô lấy rượu thế nào mà lại lâu như vậy?”

Khóe miệng của Triển Dịch Minh hiện ra tia cười, “Thì ra vị này là nhân viên của Đàm tổng.”

“Sao vậy?” Đàm Khắc Hoa cũng nhận ra không khí kì quái.

“Cũng không có gì, nhưng nghe đồn là môi trường làm việc của ‘Thượng Giai’ không tồi, yêu cầu đối với nhân viên cũng cao, nhưng vị tiểu thư này lại đem rượu đổ lên váy bạn gái tôi, nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, phong cách của nhân viên ‘Thượng Giai’ chính là như vậy sao?

Thẩm Tây Lăng nhìn chằm chằm Triển Dịch Minh, “Tôi đã xin lỗi rồi.”

“Thật sao?” Triển Dịch Minh ra vẻ tùy ý, “Nhưng tôi không nghe thấy.”

Thẩm Tây Lăng còn muốn nói điều gì, Đàm Khắc Hoa đã dùng ánh mắt cảnh cáo với cô, sau đó mới cười, “Tây Lăng, mau xin lỗi Triển thiếu đi.”

Thẩm Tây Lăng cắn môi, trầm mặc hồi lâu, mới nói ra, “Thật sự xin lỗi, rất xin lỗi.”

Nếu như cô không thỏa hiệp, như vậy không đảm bảo được công việc này. Người nào từng nói qua, trưởng thành là sự khởi đầu của thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.