Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 62: Chương 62: Tình huống xấu hổ




Khác với suy nghĩ của Kiều Uyển Nhi, hắn không vồ vập lao vào cô mà cực kỳ nhẹ nhàng nằm bên cạnh, vòng tay cường tráng ôm chặt lấy cô từ phía sau, Lục Nghiên Dương vùi đầu mình vào chiếc gáy trắng noãn của cô, tiếp theo đó hắn bất động

“???” - Lại là một tình huống cô không tài nào hiểu được

Mặc dù đã vài phút trôi qua nhưng hắn vẫn không hề cử động, chẳng lẽ là đang ngủ?

Vòng tay cũng thả lỏng ra đôi chút, tiếng hít thở đều đặn phía sau lưng làm cho cô càng thêm khẳng định suy đoán của mình

Trong đầu hắn nghĩ gì, cô thực sự không đoán nỗi. Nếu muốn làm gì thì làm nhanh đi, đừng có đểu cô phải ở trong cái tư thế khó chịu này thêm nữa

Thật là …

Như thế này thì làm sao mà ngủ được

*****

Chuông điện thoại reo lên, cô gái đang nằm trên giường nhíu mày khó chịu vì giấc ngủ quý báu bị phá rối

Rồi âm thanh ring ring phiền phức đó cuối cùng cũng bị dập đi, thay vào đó là giọng nói trầm

“ Ừ, hôm nay đến trễ”

Kiều Uyển Nhi chỉ nghe được như vậy

Không quan tâm, cô cọ cọ vật không rõ nguồn gốc trước mặt rồi thở ra một hơi dài, tiếp tục ngủ

Đại não vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, gắng gượng mở mắt

Lồng ngực nam tính hiện rõ, cô ngẩng đầu liền thấy người đàn ông nhìn mình chăm chăm

Kiều Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt khó hiểu, rất nhanh nhìn lại bản thân. Chỉ thấy cô vòng tay ôm chặt lấy hắn, chân cũng gác lên. Nhìn cô lúc này có khác gì yêu nữ chuyên quyến rũ đàn ông được miêu tả trong các bộ tiểu thuyết đâu?

Cô luống cuống ngồi dậy thật nhanh, gương mặt lộ rõ sự lúng túng. Rõ ràng đêm qua còn nghĩ chắc sẽ thức đến sáng, không ngờ lại ngủ quên từ khi nào mà chẳng biết

Cục diện xấu hổ này đương nhiên cô không có can đảm mà ở lại, nhanh chóng phóng như tên vào phòng tắm, đóng sầm cửa

Kiều Uyển Nhi đứng ở đó, trượt dài rồi ngồi phịch xuống đất

“ Mày điên rồi, sao có thể ngủ ngon lành như vậy chứ?” - Cô lẩm nhẩm

Đêm hôm qua rõ ràng hắn ôm cô từ phía sau, nhưng do lạnh cho nên cô trở mình ôm lấy

Ngủ được một lúc thì Lục Nghiên Dương đã bị cô làm cho thức giấc. Hắn nhìn thấy cô tự nhiên chiếm tiện nghi của mình thì kích động vô cùng

Chẳng biết có nên ôm cô tiếp tục ngủ không, hay là ngắm cô đến sáng

Hắn từng bước tiến đến, in lên trán cô một nụ hôn. Cả tuần rồi chẳng được ngủ ngon, cho nên rất nhanh lại có thể chiềm vào giấc mộng

Thời gian cứ trôi qua, chỉ có cô gái trong phòng tắm mãi không thấy đi ra ngoài. Hắn đi đến, gõ cửa

Từ phía bên trong vọng ra giọng nói ngại ngùng

“ Anh … đi trước đi~”

Hắn nhíu mày, sao có thể bỏ cô ở đây một mình rồi đi chứ?

Lục thiếu vẫn tiếp tục gõ cửa, Kiều Uyển Nhi đúng là khóc không ra nước mắt

Kiếp trước cô đã tạo bao nhiêu nghiệp mà bây giờ lại phải ở trong cái tình huống này vậy?

Kiều Uyển Nhi đã sớm thay đồ, nhưng cô không có can đảm đi ra ngoài đối diện với người đàn ông ở ngoài kia. Tiếng gõ cửa thúc giục vẫn vang lên không ngớt

Cô bí quá hoá liều, thầm nghĩ

Giờ đây cô đã sửa soạn xong xuôi, mở cửa ra đợi hắn vào phòng tắm thì chuồng đi không hẳn là không được

Nghĩ vậy, cô lấy hết can đảm mở cửa

Nhưng Lục Nghiên dương đợi cô quá lâu nên đã thay luôn ở ngoài

Nhìn hắn quần áo chỉnh chu, cô lại lần nữa cười trong nước mắt. Nhưng cũng không thèm suy nghĩ nhiều nữa, vụt qua người hắn rồi đi mất

Với dáng người cao ráo như hắn mà nói, việc cô chạy nhanh chẳng khác gì rùa đang đua với thỏ. Cổ tay mảnh khảnh nhanh chóng bị nắm lại, cô giật bắn, xoay người thì bả vai đã bị hắn túm lấy

Lục Nghiên Dương cứ thế kéo cô ngồi xuống giường, một khay thức ăn nghi ngút khói hiện ra trước mắt lúc cô còn không biết chuyện gì đang diễn ra

Kiều Uyển Nhi muốn từ chối, nhưng bụng lại réo lên. Nghĩ kỹ thì hôm qua khi tan làm đến giờ cô có được ăn gì đâu?

Loay hoay một lúc thì hắn kéo cô lên giường rồi ngủ đến tận sáng. Vì chiếc bụng đói meo đáng thương của mình nên cô chẳng còn nghĩ ngợi lung tung nữa, nhanh chóng dùng bữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.