"Hai cậu ở trong xe làm gì đấy?" Trong điện thoại, Ôn Đình tò mò hỏi.
Viên Tinh Châu vừa mới thoát thân từ trong tiếng rống giận của ông chú bảo vệ, túm lấy Diệp Hoài ba chân bốn cẳng chạy vào thang máy, sau đó quẹt thẻ vào cửa, tiếp theo liền thu được cuộc gọi liên hoàn thúc giục như đoạt mệnh của Ôn Đình.
Diệp Hoài từ sau khi vào cửa liền đi thẳng đến giường lớn của chính mình giả chết, Viên Tinh Châu thay hắn tiếp nhận điện thoại, giờ phút này chỉ có thể đỏ bừng cả mặt mà giải thích: "Không có gì, chỉ là hiểu lầm."
Ôn Đình thấy kỳ quái mà hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"
"Diệp Hoài uống say, nhất quyết phải...... giành đồ vật." Viên Tinh Châu chỉ có thể luống cuống bịa chuyện, theo sau miêu tả đại khái tình hình khi ấy một chút, "Sau đó lúc anh ấy nhào qua em không tránh ra, rồi giằng co một chút......"
Ôn Đình "ồ" một tiếng.
Viên Tinh Châu đột nhiên sửng sốt, liếc nhìn thời gian, từ lúc bọn họ tẩu thoát khỏi bãi đậu xe cho đến bây giờ, cũng chỉ mới qua năm phút đồng hồ, tin tức của Ôn Đình linh thông đến như vậy?
"Anh làm sao mà biết được?" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Tụi em bị người chụp sao?"
"Chụp hay không chụp tôi cũng không biết." Ôn Đình nói, "Nhưng tôi vừa mới ở bãi đậu xe đây."
Viên Tinh Châu: "Hở?"
"Mới tìm được một chỗ có nhà cho thuê, chủ nhà chỉ rảnh rỗi vào buổi tối, đêm nay dẫn tôi đến xem." Ôn Đình nói, "Năm phút trước, xe của hai cậu vừa vặn dừng lại ở kế bên tụi tôi. Bảo vệ vẫn là tôi gọi."
Viên Tinh Châu: "......"
"Hai cậu nếu như thực sự có chút gì cũng không sao cả. Chính là bãi đậu xe phải chăng là có hơi quá mạo hiểm? Giờ này đúng ngay vào thời điểm tan tầm của mấy thành phần nô lệ làm công, hai cậu không sợ bị người vây xem à, ở trong gara không ngon lành hơn sao?" Ôn Đình nói xong đột nhiên khựng lại, "À, chết dở, tôi quên mất căn hộ của các cậu không có gara. Cơ mà bây giờ ở chỗ nhà mới này thì lại có một cái gara."
Kể từ sau khi Diệp Hoài trở về, Ôn Đình vẫn luôn trong tình trạng tìm kiếm chỗ ở mới cho hắn, khu dân cư này bất kể là vị trí địa lý hay là đảm bảo an ninh đều thuận tiện nhất, tuy nhiên ở đây nguồn phòng quá ít, chờ tới chờ lui, tốt xấu gì cũng chờ tới một chỗ có phòng trống, cách chỗ ở của hai người hiện tại không xa, khuyết điểm duy nhất chính là diện tích lớn.
Viên Tinh Châu có chút bất ngờ, tuy rằng biết Diệp Hoài sớm muộn gì cũng sẽ dọn đi, hai người ở chung cũng đích thực có rất nhiều chỗ không tiện, nhưng việc này đối với cậu mà nói vẫn là rất đột ngột, thế cho nên không có cảm giác vui sướng một chút nào.
"Cậu ta có phải là đi ngủ rồi không?" Ôn Đình nói, "Chủ nhà đi in hợp đồng, đêm nay ký xong, ngày mai thuê người quét tước một chút là có thể vào ở. Trong khoảng thời gian này Diệp Hoài vẫn luôn ở chỗ của cậu, mang đến cho cậu thêm phiền toái."
"Không có không có." Viên Tinh Châu vội khách sáo nói, "Ôn ca, anh nói quá lời."
"Được rồi." Ôn Đình cười, "Vậy có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm?"
Viên Tinh Châu gật đầu: "Vâng."
"Cậu rất ưu tú," Ôn Đình rồi lại nói, "Những gì trải qua trước đây coi như là lắng đọng lại, cậu rốt cuộc cũng sẽ tỏa sáng, Tinh Châu."
Viên Tinh Châu nôn nao, rất chóng đoán được Ôn Đình đại khái đã biết chuyện kịch bản mới của mình, nên mới khách sáo một phen, Ôn Đình lại nói một câu "ngủ ngon", sau đó cúp máy.
Viên Tinh Châu ngồi ở phòng khách một lát, lúc này mới cầm điện thoại di động đi đến phòng ngủ của Diệp Hoài, đặt ở đầu giường cho hắn. Diệp Hoài vẫn nằm sấp úp mặt vào gối, nhắm hai mắt, thoạt trông dường như đã ngủ rồi.
Trong lòng Viên Tinh Châu khẽ động, lặng lẽ ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt say ngủ của Diệp Hoài.
Đây vẫn là lần thứ hai cậu quan sát Diệp Hoài ở cự ly gần như vậy, lần trước ngắm cái mũi một hồi lâu, lần này tầm mắt đặt ở trên môi, phát hiện đôi môi của người này vừa xinh đẹp lại vừa gợi cảm, rõ ràng là bờ môi mỏng, lại có thần châu*, cho nên lúc ngủ, miệng nhìn thoáng qua như là hơi chu lên.
*thần châu: là cái cục gồ lên ở vị trí giữa môi trên, thường có ở những người có nhân trung sâu.
Đại khái đây cũng là ngọn nguồn của cảm giác thiếu niên toát lên từ Diệp Hoài, trên người hắn luôn có một loại cảm giác non nớt không thoát đi được, ngoại trừ tính cách, bề ngoài cũng có ảnh hưởng.
Viên Tinh Châu càng xem càng cảm thấy thú vị, liền quỳ nửa chân trên mặt đất, nghiêng đầu tựa vào mép giường, mặt đối mặt cùng với Diệp Hoài.
Trước kia hai người chung nhóm chung ký túc xá, nhưng vẫn luôn giống hai đầu thái cực của nhóm nhạc, một bên được mọi người săn đón, một bên khác bị mọi người ghẻ lạnh.
Viên Tinh Châu đã từng tự mình làm kiểm điểm mấy lần, thầm nghĩ chính mình làm người khác chán ghét như vậy, phải chăng thật sự là có chỗ nào không đúng?
Thế nhưng ngoại trừ thói quen lấy lòng người khác thành tính, cậu tự nhận thấy trong phần lớn mọi chuyện, điểm xuất phát và lập trường của mình đều là đúng. Sau đó cậu nghĩ không ra, rồi lại chỉ có thể quy kết nguyên nhân nằm ở chỗ xuất thân của mình nghèo túng, không có quần áo lộng lẫy hào nhoáng, cũng không có kiến thức gì.
Loại cảm giác tự ti âm ỉ này đi cùng cậu thật lâu, mãi cho đến khi Diệp Hoài về nước, cậu phát hiện vị nam thần trong cảm nhận của chính mình cao xa ngoài tầm với này, thế mà lại đối xử với mình rất rốt, điểm khúc mắc này mới bắt đầu từng chút một được cởi bỏ. Rất có cảm giác vinh quang của học sinh dốt được học sinh giỏi công nhận và khích lệ.
Sau đó nữa là buổi tụ họp bạn học đêm nay, Viên Tinh Châu nghe mọi người nói đến chuyện trước kia, giữa những hình ảnh khắc sâu trong ký ức của mọi người gần như đều có sự tồn tại của chính mình. Còn có bạn học nam tươi cười kể lại, năm đó Viên Tinh Châu vẫn luôn mặc một bộ áo len người già và quần jean, nhưng lại mặc rất đẹp, thế nên các nam sinh cũng sôi nổi học theo, làm cho lớp của bọn họ nổi lên một trận hứng thú với "phong cách người già".
Viên Tinh Châu nghe được lời này nội tâm mừng thầm một phen, quay đầu sang, thấy Diệp Hoài đang bày ra vẻ mặt mờ mịt lại có tư thái nghiêm túc nghe người khác chém gió, đầu quả tim càng thêm ê ẩm.
Xét đến một mức độ nào đó, Diệp Hoài đối với cậu mà nói, như là loài thiên nga với ếch xanh. Ếch xanh cho rằng chính mình lún sâu ở trong vũng bùn, trong lúc đang nhìn thân thương phận, được thiên nga đá một cước lên bờ, vì thế sức sống khôi phục, vận may cũng tốt lên, tiền đồ dường như cũng sáng sủa.
Xét đến một mức độ nào đó, sự tồn tại của Diệp Hoài, cho dù là cãi nhau hay đùa giỡn, đều khiến cho Viên Tinh Châu thời khắc có một loại cảm giác thỏa mãn.
Hiện giờ người này đột nhiên phải đi, trong lòng cậu...... có chút luyến tiếc.
Người ở trên giường tựa như cảm thấy tư thế không thoải mái, hơi nhúc nhích.
Viên Tinh Châu hoàn hồn, âm thầm cả kinh, hoảng loạn mà đứng lên. May mắn thay Diệp Hoài chưa bị đánh thức, Viên Tinh Châu thấy hắn dường như đã ngủ say, đắn đo một chút, cởi giày giúp hắn, lại kéo chăn đắp lên, bấy giờ mới rời khỏi phòng, cũng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ngày hôm sau, Viên Tinh Châu cầm kịch bản đến công ty, ở văn phòng của Lý Ngộ gặp được đạo diễn, biên kịch cùng với một vị nửa quen nửa lạ.
"Vừa khéo đi ngang qua, đến đây xem anh thế nào." Đàm Ngôn Kha ngồi ở trong văn phòng của Lý Ngộ, duỗi tay về phía Viên Tinh Châu, "Anh bây giờ càng ngày càng có thần thái."
Số lượng quần áo đẹp để giữ thể diện của Viên Tinh Châu có hạn, bởi vậy tối hôm qua trước khi đi ngủ, đã treo một bộ đồ mới mua ở đầu gió để bay bớt mùi, hôm nay ăn diện tới gặp đạo diễn.
"Đâu có," Viên Tinh Châu nhìn ra Đàm Ngôn Kha là một trong những nhà đầu tư, đành phải cười bắt tay, "Độ nổi tiếng hiện tại của cậu mới cao kìa, mới ra mắt đã hot như vậy."
Hai người hàn huyên vài câu, ngồi xuống ở vị trí của từng người.
Viên Tinh Châu đêm hôm trước đã đọc qua kịch bản một lượt, trình bày cảm nhận của chính mình. Đàm Ngôn Kha làm ra vẻ người đứng ngoài cuộc, cũng không lên tiếng. Đạo diễn Lận thì bày ra vẻ mặt như đức Phật, cười tủm tỉm mà không ngừng gật đầu, biên kịch trái lại là tán gẫu đôi ba câu.
"Không tồi, chính là thiết lập tính cách này." Biên kịch cuối cùng khen, "Cậu nghiêm túc hơn so với tôi tưởng tượng, cũng thông minh hơn rất nhiều."
"Thế bây giờ ký hợp đồng?" Lý Ngộ hỏi.
"Cái hợp đồng này tôi xem rồi, có một điều kiện phải sửa lại." Đạo diễn Lận cười ha hả nói, "Chính là điều khoản đạo đức này, phải chiếu theo quy định nghiêm khắc mà làm."
Lý Ngộ nôn nao, cùng Viên Tinh Châu liếc nhìn nhau.
Điều khoản đạo đức trong hợp đồng chủ yếu đề cập đến lời hứa của nghệ sĩ đảm bảo chính mình trong sạch, nếu mai này xảy ra chuyện, thì công ty điện ảnh có thể từ chối thanh toán khoản tiền chưa trả, đồng thời yêu cầu bồi thường. Một điểm này tuy rằng đối với công ty điện ảnh mà nói thì vô cùng tất yếu, nhưng các minh tinh hạng nhất thông thường sẽ có yêu cầu về quy cách của riêng mình, cũng không sẽ đồng ý với điều khoản này.
Viên Tinh Châu tuy rằng không phải tuyến một, nhưng hiện tại khả năng cao trở thành đề tài hot, phim sắp chiếu cũng có, cũng coi như là ngôi sao trẻ nóng sốt bỏng tay, Lý Ngộ trước khi ký hợp đồng hợp đồng, đã giới hạn điều khoản ràng buộc đạo đức gói gọn trong "khiêu dâm, đánh bạc, sử dụng chất gây nghiện".
"Quy củ của các cậu, là càng ngày càng không ra thể thống gì." Đạo diễn Lận vẫn như cũ cười ha hả.
Lý Ngộ suy tư một lát, cũng cười nói: "Ý của đạo diễn Lận là?"
"Khiêu dâm, đánh bạc, sử dụng chất gây nghiện thì tất nhiên là không thể." Đạo diễn Lận gõ gõ lên bàn, "Tương tự tất cả những việc khác có khả năng sẽ gây tổn hại đến hình tượng cá nhân và địa vị xã hội, đều cần phải cấm, điểm này yêu cầu các cậu cho tôi một lời cam đoan, bao gồm đối với phẩm chất tốt đẹp trong quá khứ, cũng phải làm thỏa thuận đảm bảo."
Viên Tinh Châu giật thót ở trong lòng, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Lý Ngộ một cái.
"Đây là của quy cách của tôi." Đạo diễn Lận lấy ra một tờ hợp đồng từ trong túi xách mang theo bên người, đưa cho Lý Ngộ.
Lý Ngộ cúi đầu xem lướt qua vài lần, không khỏi cười giả là: "Nghệ sĩ của chúng tôi chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng điều kiện định ra này quá mức khắc nghiệt đi, đạo diễn Lận......"
"Cậu cho rằng vì sao người ta lại mua phim của tôi?" Đạo diễn Lận hỏi.
Lý Ngộ chỉ đành phải ngậm miệng.
"Bởi vì tôi sẽ phụ trách đối với tất cả mọi người, phim của tôi chưa từng có một nghệ sĩ nào dính phải tai tiếng, chưa từng có một công ty đầu tư nào bị tổn thất. Đừng nói diễn viên chính, ngay cả diễn viên quần chúng tôi cũng phải xem tướng mạo." Lận đạo hơi thu lại nụ cười, theo sau liếc nhìn Viên Tinh Châu, "Một điểm này là cần thiết."
"Tôi xem thử." Đàm Ngôn Kha đột nhiên giơ tay về phía Lý Ngộ, tiếp nhận lấy tờ hợp đồng nhìn lướt qua, sau đó cười nói, "Không phải chứ đạo diễn Lận, cái gì mà tất cả mọi hành động khiến cho công chúng chế giễu, cười nhạo và phản cảm...... Yêu cầu này ai mà dám ký? Ngộ nhỡ hai vợ chồng nhà người ta đánh nhau, khiến cộng đồng mạng chê cười, thế cũng coi như là vi phạm hợp đồng?"
"Các cậu đóng cửa lại đánh nhau tùy ý, chúng tôi mặc kệ. Nhưng nếu như làm lớn chuyện thành scandal, nhất định không được. Nghệ sĩ ấy hả, còn không phải là kiếm ăn từ bát cơm của công chúng này sao?" Đạo diễn Lận cười đứng dậy, "Vậy hợp đồng này......"
Lý Ngộ khẽ nhíu mày, biên kịch thấy thế cũng trầm ngâm.
Trong lúc nhất thời không một ai nói gì.
Viên Tinh Châu đứng im ở bên cạnh một lúc, trong lòng âm thầm thở dài, quả quyết nói: "Tôi ký."
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng bỗng dưng được thả lỏng, Lý Ngộ liếc nhìn Viên Tinh Châu đầy ý vị sâu xa, nhưng cái gì cũng chưa nói. Cuối cùng hợp đồng được in lại một lần nữa, mọi người ký tá xong xuôi.
Đàm Ngôn Kha lại mời Viên Tinh Châu đi ăn, bị Viên Tinh Châu từ chối.
"Từ chối là đúng." Lý Ngộ ở thời điểm mọi người đi rồi, nhéo ấn đường nói, "Cậu rất thân với cậu ta?"
Viên Tinh Châu mới đầu còn lo lắng cơ hội lần này có liên quan đến Đàm Ngôn Kha, nghe Lý Ngộ hỏi như vậy, trong lòng mới yên tâm, lắc đầu: "Chỉ tham gia chương trình trò chuyện đôi ba câu."
"Ừm. Nhà bọn họ là một trong những nhà tài trợ. Cậu lo mà dồn nhiều tâm tư vào việc mài giũa kỹ thuật diễn, bớt dính dáng đến bọn họ." Lý Ngộ nói, "Điều kiện lần này, cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Viên Tinh Châu ký xong hợp đồng, biết vai nam chính chạy không thoát, tảng đá ở trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất. Nhưng điều khoản ràng buộc vô cùng nghiêm khắc, rồi lại trở thành thanh kiếm sắc bén treo ở trên đỉnh đầu.
"Em sẽ cẩn thận một chút." Viên Tinh Châu nói, "Không ngờ bây giờ yêu cầu lại nghiêm khắc như vậy."
"Cậu thật sự nghĩ bọn họ đối xử với ai cũng như vậy? Chẳng qua là mềm nắn rắn buông* mà thôi. Thời buổi bây giờ nghệ sĩ lật xe quá nhiều, minh tinh tuyến một cũng sẽ không ký loại điều khoản này, cho nên nhà đầu tư kia đều có danh sách nguy cơ cao trong ngành, bị nghi ngờ có liên quan đến khiêu dâm, đánh bạc, chất gây nghiện, thiên tình sử rối ren đào hoa...... Tôi hoài nghi cậu cũng có tên trong danh sách, chờ tôi mấy bữa tới lại tìm người hỏi thăm thử xem." Lý Ngộ nói xong một hơi, quay đầu lại nhìn cậu: "Nói thật đi, cậu rốt cuộc còn có chuyện gì khác giấu tôi nữa không?"
*nguyên văn: 看人下菜碟罢, nhìn mặt người mà đặt đĩa đồ ăn xuống, ý nói cách đối xử chọn lọc tùy theo từng đối tượng.
Viên Tinh Châu ngẩn người, hơi xấu hổ: "Không còn."
"Hy vọng là thế, cậu tuyệt đối đừng giấu tôi cái gì nữa." Lý Ngộ muốn nói lại thôi mà liếc cậu một cái, cuối cùng lại xua tay, "Thôi, có thời gian rảnh thì mời Ôn Đình và Diệp Hoài cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Viên Tinh Châu biết, lần này là tất nhiên muốn trịnh trọng nhờ vả Diệp Hoài, ít nhất là trước khi phim truyền hình được chiếu đừng ly hôn với mình.
Viên Tinh Châu không thể nói được tâm trạng của mình là gì, hiện tại đoàn phim còn chưa bắt đầu quay, chờ đến khi chuẩn bị xong xuôi, quay mất ít nhất bốn tháng, hậu kỳ cắt nối biên tập cũng coi như bốn tháng, đó là thời gian nhanh nhất cho đến lúc chiếu phim, chờ đến lúc chiếu xong trước sau cũng phải hơn một năm. Việc này chính là mang ý nghĩa trong thời gian hơn một năm này, CP Hoài Châu nhất thiết phải bảo trì trạng thái ổn định.
Tuy rằng trực giác cho biết Diệp Hoài sẽ trợ giúp mình, thế nhưng nội tâm Viên Tinh Châu vẫn trở nên căng thẳng. Dù sao thì một khi xảy ra chuyện, chính mình không chỉ không lấy được khoản tiền còn lại, còn phải gánh lấy một khoản bồi thường kếch xù.
Nghĩ theo hướng đó, cậu đột nhiên hiểu được kiểu hôn nhân hình thức muôn màu muôn vẻ ở trong giới, dù sao phu thê hợp thể cũng dễ kiếm tiền, rất nhiều cặp vợ chồng mạnh ai nấy chơi, cũng không cân nhắc ly hôn, ngoài lý do phiền toái trong việc phân chia tài sản, phần đông người cũng là suy xét giá trị thương mại của hai người.
Chỉ là không quá rõ ràng, nếu Diệp Hoài và mình tách nhau ra ở...... Liệu chuyện này có thể gây ra rắc rối gì không?
Trong lòng Viên Tinh Châu lo sợ, ký xong hợp đồng không đợi nổi mà gấp rút trở về, Diệp Hoài lại không ở nhà.
Suốt mấy ngày như thế, Diệp Hoài vẫn mãi mà chưa trở về. Ôn Đình cũng liên lạc không được, nói là ra nước ngoài.
Viên Tinh Châu mới đầu còn có thể bình tĩnh được một tí, nhưng mà mắt thấy một tuần trôi qua, trong lòng lại không khỏi bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Sáng ngày thứ Bảy, Viên Tinh Châu như thường lệ dậy sớm, thay quần áo tươm tất đi chạy bộ buổi sáng, vừa đẩy cửa ra ngoài, lại thấy phòng khách xuất hiện thêm quần áo lạ. Cậu nhìn chiếc áo khoác kia, do dự một lúc lâu, đi tới cửa rồi lại nhịn không được quành trở về, ngồi lại trên ghế sô pha.
Một tiếng sau, Diệp Hoài rời giường, đầu bù tóc rối đi ra ngoài, trông thấy cậu không khỏi sửng sốt.
"Anh đã về rồi?" Viên Tinh Châu ra vẻ kinh ngạc nói, "Em đang chuẩn bị ra cửa chạy bộ đây."
"Hừ, đi ra ngoài hít thở sương sớm sao?" Diệp Hoài rũ mí mắt xuống, khuôn mặt trông như chưa ngủ tỉnh mà đi vào nhà vệ sinh, sau đó rửa tay ra ngoài, dáng vẻ tựa zombie mà ngồi xuống sát bên cạnh Viên Tinh Châu, vẩy đầy bọt nước lên mặt người sau.
Viên Tinh Châu: "......"
"Anh có bệnh à......" Viên Tinh Châu dính đầy bọt nước trên mặt, hạn hán lời mà lẩm bẩm một câu.
Diệp Hoài lại thuận thế nằm xuống, một bàn tay dứt khoát lau lau ở trên quần áo của Viên Tinh Châu, "Bệnh không nhẹ, mau tới chăm sóc chăm sóc tôi."
Viên Tinh Châu: "...... Cho nên anh biến mất mấy ngày nay, là đi khám bệnh?"
Cậu biết Diệp Hoài là đang nói đùa, rồi lại nhịn không được thăm dò đường đi nước bước của đối phương.
"Đúng vậy." Diệp Hoài lại đáp một tiếng khẳng định chắc nịch, sau đó lục lọi ở trong túi quần, móc ra một món đồ màu đen, "Cho, làm xong rồi."
Viên Tinh Châu: "......"
Một chiếc vòng tay Hermès cỡ lớn nạm kim cương.
"Chỉ dùng khóa cài của nó thôi," Diệp Hoài nói, "Đeo lên thử xem."
Viên Tinh Châu cầm ở trong tay, thoáng lưỡng lự.
Diệp Hoài lại nói: "Dùng kim cương đen. Cái loại không đáng tiền nhất ấy. Nhanh lên, đeo lên cho tôi xem thử."
Viên Tinh Châu đành phải dỗ dành chính mình, nếu không nghe lời của Diệp Hoài, vị này nói không chừng sẽ lại nổi cáu, hơn nữa chính mình cũng có việc cần nhờ vả.
Cậu xắn ống quần thể thao lên, khom lưng cài khóa vào, kích cỡ ấy thế mà không sai lệch tí nào.
"Để tôi xem nào." Diệp Hoài lại thúc giục.
Viên Tinh Châu đành phải nâng chân lên.
"Đặt chân lên đây," Diệp Hoài vỗ vỗ sô pha, ra vẻ ngạc nhiên nói, "Em duỗi xa như vậy, coi tôi là cẩu đấy à?"
"Liên quan gì đến chó?" Viên Tinh Châu quả thật dở khóc dở cười, "Em chưa rửa chân, một lát nữa ngạt chết anh cho coi."
Cậu đá rơi dép lê, đạp một chân lên thành ghế sô pha.
Diệp Hoài duỗi ngón út ngoắc vào chiếc vòng da, thấy độ co giãn thích hợp, khóe miệng cong lên, "Sao em trắng quá vậy?"
"Di truyền." Viên Tinh Châu rút chân về, liếc nhìn thời gian, thấy đã đến lúc phải ra cửa.
"Bữa đó Ôn Đình gọi điện thoại cho anh." Viên Tinh Châu đi thay giày thể thao, nhịn không được mà kể, "Anh ấy nói đã thuê căn hộ cho anh."
"Ờ, tôi biết." Diệp Hoài thở dài, lẩm bà lẩm bẩm, "Tòa nhà bên cạnh kia, hơn bốn trăm mét vuông, tiền thuê một tháng mười hai vạn, vợ của chủ nhà thích tôi, bớt cho chút đỉnh, chốt giá mười vạn."
Viên Tinh Châu đã đi tới cửa, nghe lời này cũng hoảng hồn.
"Hạn mức cao nhất mà công ty chi trả là ba vạn, vẫn là xét đến chuyện tôi mới ký được hợp đồng đại diện cho nhãn hàng." Diệp Hoài nói, "Như vậy tương đương mỗi tháng tôi phải bỏ ra bảy vạn, đi thuê một căn hộ to đùng cơ bản là không dùng đến, tôi có bệnh sao?"
"To đến vậy sao?" Viên Tinh Châu cũng sửng sốt, nhưng nghĩ đến en nờ cái túi xách nam thần nhiều như cải thảo của Diệp Hoài, lại kinh ngạc, "Chỗ tiền đấy đối với anh mà nói cũng không thành vấn đề đi, dù sao cũng to thế mà."
"To để làm gì chứ?" Diệp Hoài từ ghế sô pha bò về phía trước, gác cằm ở trên tay vịn, nheo mắt liếc cậu, "Câu kia nói như thế nào nhỉ, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn ba thăng; nhà rộng ngàn gian, đêm nằm tám thước*. 400 mét vuông so với 40 mét vuông có gì khác nhau sao?"
*nguyên văn: 良田万顷,日食三升;大厦千间,夜眠八尺 (lương điền vạn khoảnh, nhật thực tam thăng, đại hạ thiên gian, dạ miên bát chỉ). Khoảnh là đơn vị đo đất đai, một khoảnh bằng 100 mẫu, tương ứng 6.6667 héc-ta, thăng là đơn vị cổ đo thể tích lương thực, tương đương 1 lít.
Viên Tinh Châu thầm nghĩ đương nhiên là có khác nhau, có điều căn chung cư hiện giờ của bọn họ là loại hai phòng ngủ cỡ lớn, tổng cộng 120 mét vuông, ngoại trừ việc chỉ giữ lại một cái toilet, bố cục không quá hợp lý, đối với hai người mà nói dù sao cũng đủ dùng.
"Cho nên anh không qua bên kia ở sao, hợp đồng chẳng phải đã ký rồi à?" Viên Tinh Châu quay đầu lại xác nhận.
"Không đi." Diệp Hoài như cũ vẫn gác cằm ở trên ghế sô pha, nhìn cậu, "Em đừng ra cửa có được không, tôi sắp chết đói rồi."
Viên Tinh Châu còn chưa kịp mừng rỡ, đã bị yêu cầu của người này làm cho choáng váng.
Bảo mình – một sát thủ nhà bếp chính hiệu - nấu cơm??
"Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều phải làm," Viên Tinh Châu thuật lại lời của Chu Nguyệt Minh ngày hôm ấy, nhìn hắn nói, "Anh thật sự quá là vất vả."
"Đúng thế. Cho nên hôm nay thay ca chứ." Diệp Hoài chém gió không ngượng mồm, "Em đi nấu mì gói là được, tôi đói đến mức chỉ còn là một tấm da người."
Viên Tinh Châu: "......"
"Tôi chính là thật vất vả theo đuổi mãi mới bắt được em." Diệp Hoài cũng dùng ánh mắt chế nhạo nhìn cậu, theo sau chép miệng hai tiếng, nói, "Em lại nhanh như vậy đã hết yêu tôi rồi sao?"
=========================================
Editor: Chơi ổng làm giề để bi giờ bị bật lại Châu ơi là Châu =)))
*thần châu