Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 74: Chương 74: Có người đã cho tôi dũng khí.




Sáng ngày hôm sau, lúc 8 giờ rưỡi, tài khoản Weibo và WeChat chính thức của Bối Tư Records, đồng thời đưa ra lời tuyên bố, công khai kết quả phán quyết của vụ kiện xâm phạm bản quyền tác phẩm lần này.

Trên mạng tức khắc ồn ào nhốn nháo, nhưng mà gần như cùng một lúc, rất nhiều tài khoản marketing lại bắt đầu lợi dụng từ khóa hot search đăng ảnh chụp được tút tát long lanh của Nguyên Trừng, đồng thời cũng phát biểu bình luận và mở cuộc bình chọn lấy ý kiến về vụ việc này.

Dĩ nhiên, ngữ điệu hoàn toàn là nghiêng hẳn về phía Nguyên Trừng.

"Điểm tương đồng giữa ca khúc mới của Nguyên Trừng và tác phẩm của thành viên chung nhóm cũ gây ra tranh cãi, hãy cùng xem studio giải thích như thế nào."

"Ca khúc mới của Nguyên Trừng gây ra tranh cãi, đã chủ động xuống nước, cũng ra mặt tạ lỗi ngay từ đầu, thái độ thành khẩn. Tiểu Nguyên của chúng ta vẫn luôn tôn trọng bản quyền, là một chàng trai trẻ mang đến năng lượng tích cực."

"Nghe đồn Nguyên Trừng ngay từ đầu đã liên hệ công ty quản lý của nguyên tác giả, chủ động mua lại bản quyền. Người đại diện của nguyên tác giả tỏ ý không thành vấn đề, chờ đến khi ca khúc hot lên rồi lại bắt đầu bới ra xỉa xói, các bạn nghĩ sao về việc này? [ ngoáy mũi ]"

"Vụ việc này gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với Nguyên Trừng, bản thân Nguyên Trừng đã chủ động xin lỗi, cũng chủ động gánh vác mọi trách nhiệm, sai lầm của nhân viên công tác, cuối cùng vẫn là minh tinh chịu tội thay. Nhưng mà Nguyên Trừng không được thiện lương quá đâu nha, mắt nhìn người của cậu hơi bị kém."

Nhóm fan Trừng ồ ạt nắm giữ top comment ở khắp mọi nơi, khống chế bình luận, bán đa cấp, hoặc là đáp trả anti-fan.

Viên Tinh Châu đang chuẩn bị cho bài phỏng vấn, liếc nhìn di động, phát hiện đám fan Trừng ấy thế mà lại nhao nhao cho rằng là cậu giở trò bẩn ăn vạ, cố ý đợi cho ca khúc hot rần rần rồi mới lên án Nguyên Trừng đạo nhạc, tâm địa này tội đáng chết. Mà đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa người đại diện của Nguyên Trừng và Lý Ngộ, lại trở thành bằng chứng sắt thép cho việc Nguyên Trừng tôn trọng bản quyền, Viên Tinh Châu là đồ hai mặt cắm dao vào người bạn chung nhóm cũ.

Hơn thế nữa, bọn họ bắt đầu mở rộng phạm vi chiến tranh, lan đến tận chỗ An Ninh và Cù Mạch.

"Nếu như nói ca khúc này của Nguyên Trừng đạo nhạc, vậy An Ninh và Cù Mạch cũng bước ra đây xem nào, ca khúc《 Dữ Quân Đồng 》 của An Ninh và 《 Mộng 》 - một ca khúc nhạc vàng ít nổi danh trước đó nghe cũng từa tựa nhau, những ca khúc mới mà Cù Mạch mang lên chương trình có thể nghe ra được ít nhất bốn giai điệu quen thuộc. Bọn họ đều an an ổn ổn chẳng việc gì, chỉ có mỗi Nguyên Trừng của chúng ta xui xẻo thôi sao? Tư bản nhúng tay cũng đừng lộ liễu quá như thế!"

Đa số người thường không hiểu kiến thức nhạc lý, cũng không quá tường tận về âm giai trưởng, âm giai thứ, các hợp âm và quy tắc sắp xếp thường được sử dụng trong các ca khúc, cứ nghe tương tự là cảm thấy giống nhau.

Fan của Nguyên Trừng lôi những đoạn có điểm tương đồng của 《 Dữ Quân Đồng 》 và 《 Mộng 》 ra làm video so sánh, lại cắt những ca khúc mới của Cù Mạch thành nhiều phân đoạn, cũng mang đi so sánh với những ca khúc khác, người ngoài một khi đã nghe, sẽ vì thế mà tức khắc có một loại nhận thức rằng âm nhạc trong thiên hạ đều sao chép của nhau, mọi người đều không trong sạch, sự xui xẻo của Nguyên Trừng cũng cảm giác như chuyện thường ngày ở huyện.

Trong chớp mắt, bên dưới từ khóa #Nguyên Trừng đạo nhạc#, bất ngờ xuất hiện một loạt từ khóa liên quan #An Ninh đạo nhạc#, #Cù Mạch đạo nhạc#, #Chu Tuyền đạo nhạc#......

"...... Quả nhiên hoành hành quen thói." Nhân viên tuyên truyền ở trong nhóm chat dè bỉu, "Vừa xảy ra chuyện liền phải kéo theo người khác cùng chìm. Nhà cậu ta cũng quá là đê tiện."

"Tẩy não fan. Cuối cùng mặc kệ sự thật như thế nào, fans đều sẽ cảm thấy ca ca của bọn họ là bị hãm hại, chưa biết chừng còn sinh ra tâm lý bồi thường, càng trung thành tới chết. Dù sao chỉ cần còn có fan, về sau lại vẫn có thể kiếm tiền, cũng chẳng cần quan tâm đến người qua đường hóng chuyện." Lý Nguyên lại ra vẻ chẳng hề để ý đến những diễn biến này, hỏi Viên Tinh Châu, "Bên cậu sắp xong chưa?"

Buổi sáng Viên Tinh Châu có một buổi quay chụp quảng cáo, lúc này đã chụp xong rồi, vì thế trả lời: "Đã xong ạ, em rảnh rồi."

"OK. Còn một vấn đề nữa." Lý Nguyên nói, "Hiện tại quyền phỏng vấn của cánh truyền thông đã bị dồn nén đến nỗi không còn khoảng trống nào. Nếu có thể, chúng ta vẫn muốn tách riêng buổi phỏng vấn và thông cáo báo chí, dành đủ sự chú ý và tôn trọng cho các phóng viên. Đương nhiên, vẫn là trước tiên xem ý kiến của cậu thế nào đã, cậu thấy sao?"

Nếu không xem xét trước bản thảo, thống nhất với phóng viên những gì có thể hỏi, những gì không thể hỏi, lúc phỏng vấn sẽ rất dễ xuất hiện chủ đề khiến người lúng túng, thậm chí khó xử. Bởi vậy rất nhiều đội ngũ ê-kip của các ngôi sao không chỉ quy định về phạm vi phỏng vấn, còn phải cắt cử nhân viên công tác giám sát, nhằm kịp thời ngăn chặn những lúc phóng viên đặt ra một câu hỏi nào đó, thậm chí sau khi phỏng vấn chấm dứt, nhân viên công tác còn phải xét duyệt sửa chữa.

Mấy năm nay, nghệ sĩ mà Lý Nguyên dẫn dắt đều là những người thuần thục như Chu Tuyền, cũng không rõ lắm liệu Viên Tinh Châu có thể tiếp thu được hay không.

"Được ạ." Viên Tinh Châu lại vô cùng tán thành, cười nói: "Không có chuyện gì không thể nói, em đã chuẩn bị sẵn sàng."

Mấy năm qua giao tiếp với truyền thông, cậu cũng tổng kết ra được rất nhiều kinh nghiệm. Huống chi ngày trước cậu sợ gây ra tranh cãi, trong lòng lại có chuyện trái với lương tâm, cho nên sợ người khác đặt câu hỏi. Hiện tại trên người không có bí mật, cũng chẳng còn e ngại fan của Nguyên Trừng, bỗng nhiên cảm giác không có gì là không thể.

Nửa giờ sau, Viên Tinh Châu ăn mặc giản dị, tiếp nhận buổi phỏng vấn độc quyền với một trang mạng cổng thông tin giấu tên, trong một quán cà phê ở trên đường Vọng Giang.

Phóng viên như thường lệ hỏi thăm một chút, sau khi hỏi được vài câu dạo này lịch trình của cậu ra sao, phim truyền hình đang chiếu như thế nào, quả nhiên trực tiếp chuyển sang chủ đề chính, hỏi về vụ việc Nguyên Trừng đạo nhạc.

"Nguyên Trừng lúc trước đã từng nói xin lỗi trong buổi phát sóng trực tiếp, cũng tỏ thái độ sẽ gánh vác trách nhiệm." Phóng viên hỏi, "Cậu thấy sao về việc này?"

"Quan điểm của tôi ấy ạ?" Viên Tinh Châu nói, "Trước tiên, nói về cảm tưởng nhé, trước mắt cảm tưởng lớn nhất của tôi, là bảo toàn bản quyền không dễ dàng."

Phóng viên: "Nói kỹ hơn được không?"

"Thực ra vụ kiện này của tôi được tính là rất dễ xử. Phải biết rằng phần khó nhất của bảo toàn bản quyền là tiêu chí để phán định một tác phẩm đạo nhạc. Mà lần này Nguyên Trừng hoàn toàn là sao chép y nguyên, cho nên việc nhận định chỗ ăn cắp ý tưởng rất đơn giản." Viên Tinh Châu mỉm cười, thế rồi nghiêm mặt nói, "Nhưng mặc dù thế, lúc thẩm vấn ở toà án, bọn họ vẫn sử dụng khả năng có tồn tại tác phẩm tương tự của bên thứ ba làm cớ, cố gắng chứng minh tác phẩm của tôi không có tính sáng tạo độc đáo......"

"Tác phẩm tương tự của bên thứ ba?" Phóng viên đã nắm bắt được cụm từ mấu chốt cuối cùng.

"Vâng. Sau khi sao chép y nguyên tác phẩm của tôi, bọn họ chính là muốn chứng minh sáng tác của tôi đã tham khảo qua và vay mượn từ nhiều ca khúc nổi tiếng trên thế giới, không hoàn toàn là tác phẩm nguyên bản, như vậy thì án đạo nhái của bọn họ sẽ trở nên vô hiệu." Viên Tinh Châu đã tìm hiểu qua toàn bộ quá trình thẩm vấn của tòa án, lúc này nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một câu, theo sau mới nói, "Cho nên chị hỏi tôi thấy thế nào về lời xin lỗi của người đã đạo nhạc của tôi, tôi chỉ có thể nói, coi như không thấy."

Câu trước còn kiên quyết phủ nhận muốn thoát tội, câu sau đã tỏ vẻ nhận thức được tính nghiêm trọng của vụ việc một cách sâu sắc, muốn gìn giữ bản quyền? Quả thật nực cười.

Phóng viên không ngờ cậu thế mà lại không buồn nói vài lời mang tính hình thức, vừa mới vào đề đã khai chiến trực diện, tức khắc hưng phấn hẳn lên. Cơ mà cứ như vậy, thì mấy câu hỏi mà cô nàng đã chuẩn bị từ trước lại sẽ không dùng đến.

"Quan hệ của hai cậu thế nào?" Phóng viên mỉm cười, hỏi trực tiếp.

Viên Tinh Châu cũng không lòng vòng quanh co, trả lời: "Trước đây là quan hệ bạn chung nhóm, sau này nhóm nhạc tan rã, kể từ đó không có liên hệ."

"Trên mạng lan truyền tin đồn ê-kip của Nguyên Trừng trước đó đã có ý định mua lại bản quyền, có chuyện này sao?"

"Trong lúc ghi hình cho 《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》, cậu ta tuyên truyền ca khúc mới của mình, nói là mình tự sáng tác. Sau đó tôi ý thức được tác phẩm của mình bị đạo nhái, cũng biểu diễn lại một đoạn ngay tại chỗ. Đấy là mốc khởi điểm của vụ việc này." Viên Tinh Châu nói, "Sau mốc đó, người đại diện phía bọn họ mới tìm đến người đại diện của tôi, nói muốn mua lại bản quyền."

"Vậy vì sao khi ấy cậu không tiến hành bảo toàn bản quyền ngay, mà lại chờ đến hai tháng sau?"

"Ở thời điểm đối phương biết rõ chính mình đạo nhạc, tôi cũng không ngờ rằng bọn họ sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra mà tiếp tục phát hành ca khúc. Thế rồi ở hai tháng sau còn giả vờ như chính mình chẳng nắm được tình hình."

Viên Tinh Châu nói, "Đến nỗi tôi, ngay từ đầu đích thực không nghĩ tới chuyện phải nhờ đến pháp luật. Các vụ kiện liên quan đến tác phẩm âm nhạc, đặc biệt là những vụ kiện đạo nhạc, đều sẽ gặp phải nhưng vấn đề như phán định khó khăn, chu kỳ dài, thắng kiện lại càng khó. Với tôi mà nói, chi phí hao tổn về thời gian vì việc này còn lớn hơn nhiều so với khoản tiền bồi thường nhận được."

Phóng viên gật đầu: "Thế nhưng sau đó lại thay đổi ý định, là có nguyên nhân đặc biệt gì sao?"

Viên Tinh Châu cười nói: "Có người đã cho tôi dũng khí."

"Có người" của cậu ở đây dĩ nhiên là chỉ Diệp Hoài. Ở thời điểm hai người cùng nhau tham gia chương trình, Diệp Hoài cứ như thể là Định Hải Thần Châm* của cậu, chỉ cần vừa đứng ở nơi đó, là Tinh Châu sẽ chẳng biết từ đâu ra mà có thêm một chút dũng khí, thử đi ra bên ngoài nhiều hơn một chút, cứng rắn với người khác hơn một chút.

Nhưng mà buổi phỏng vấn kết thúc tại đây, buổi chiều sau khi nội dung được tung ra, cộng đồng fan Châu lại nhao nhao cho rằng Viên Tinh Châu là đang nói về fan.

Fan nhiều, hẳn là đủ tự tin rồi chứ sao!

Mà Viên Tinh Châu lần này rốt cuộc triệt triệt để để, rõ rõ ràng ràng mà làm sáng tỏ với mọi người rằng, cậu thật sự chưa bao giờ từng trở thành "anh em tốt" với Nguyên Trừng.

Đám fan Trừng hiển nhiên là muốn trào phúng cậu nổi tiếng rồi liền trở mặt.

Còn fan Châu thì lại xót xa cho cảnh ngộ của cậu mấy năm qua, căm phẫn phe Nguyên Trừng khinh người quá đáng. Chẳng mảy may nghi ngờ gì nữa, đại chiến bắt đầu nổ ra giữa hai phe.

Fan Trừng sồn sồn đi gây sự khắp nơi*, những lúc battle với fan Châu fan từ trước đến nay đều là ấn người ở trên mặt đất chà đạp, không ngừng xổ ra các loại tiếng lóng, cười nhạo là Viên Tinh Châu là nô tì rửa chân, fan của nô tì rửa chân nên được gọi tắt là Tì Trùng (ve chó).

*nguyên văn: 日天日地, đầy đủ là 日天日地日空气, nghĩa gốc là chịch trời chịch đất chịch không khí, cụm này dùng để chỉ giống Poodle hay động dục, lứng lừng lừng =))

Nhưng mà cộng đồng fan Châu đã thay máu từ lâu, trong số các fan mới gia nhập không thiếu thành phần fan chiến đấu, vì thế một bộ phận người tinh lọc từ khóa, bận rộn ngăn chặn thông tin bôi nhọ của anti, một bộ phận khác với sức chiến đấu dũng mãnh nhanh chóng tập kết, chém giết đáp trả. Bọn họ cười nhạo Nguyên Trừng phải nhờ vào việc gây sự với bạn chung nhóm cũ mới duy trì được nhiệt độ, quả thật là một con ký sinh trùng, cho nên fan Trừng nên đổi tên thành "fan Trùng".

Hai thế lực tuyên chiến ở trên các tài khoản marketing lớn và quảng trường* đại danh chính thức của hai bên, giằng co tới lui. Trọng điểm của cuộc chiến rất mau dời đi khỏi sự kiện lần này, phát triển thành cuộc thi lớn tổng kết lịch sử đen tối của Viên Tinh Châu và Nguyên Trừng trong những năm ấy.

*quảng trường: tạm hiểu là khi bạn tìm kiếm một cái tên của người nổi tiếng hay hashtag ở trên Weibo, trang đầu của kết quả tìm kiếm bao gồm các bài đăng nhắc đến cụm từ được tìm kiếm hay có comment mới nhắc đến cụm từ đó, sẽ được gọi là quảng trường.

Bên này fan đang cấu xé hăng say, bên kia sau khi trang mạng cổng thông tin đăng bài phỏng vấn, có người nhiệt tình sắp xếp biên soạn lại toàn bộ sự kiện lần này từ đầu chí cuối.

Lại có một bộ phận tài khoản marketing và tài khoản tick xanh khác bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của Nguyên Trừng, biết rõ là đạo nhạc mà còn muốn phát hành, sau đấy bị người nghi ngờ lại làm ra vẻ vô can, ở phiên tòa nghĩ cách thoát tội, sau phiên tòa lại rêu rao hình tượng mong muốn gìn giữ bản quyền, cuối cùng khi đã có kết quả phán quyết, fan quật ngược lại một phen, lên án tác giả bản gốc là đang cọ nhiệt độ.

Cơ mà hiện tại rõ ràng là độ hot của Viên Tinh Châu càng cao hơn!

Trong lúc hai bên phe cánh rầm rầm rộ rộ tham chiến, chỉ trong chốc lát, các đề tài thảo luận và chuyên đề liên quan đến việc đạo nhái trong âm nhạc cũng tới tấp xông ra.

Nhưng mà điều đáng ngạc nhiên chính là, lần này lên tiếng không chỉ có blogger âm nhạc, còn có không ít đơn vị truyền thông chủ lưu quyền lực, từ những tiêu chuẩn chung để xác định mức độ sao chép đáng kể ttrong tác phẩm âm nhạc, cho đến sự thờ ơ trong ý thức về vấn đề bản quyền trong ngành giải trí, lại đến ca sĩ tự sáng tác nhạc mà "không hiểu" nhạc lý thì nên được coi là thân phận gì......

Mỗi một chủ đề thảo luận đều vô cùng chuyên sâu, lại lấy Nguyên Trừng ra làm trường hợp ví dụ, nhiều lần phân tích và so sánh trước sau.

Nguyên Trừng từ lúc debut tới nay, vẫn là lần đầu tiên bị mấy vị "cây đa cây đề" ở trong giới âm nhạc đồng thời nhắc tới, lại xuất hiện trên các tạp chí truyền thông quyền lực...... Nhưng mà lại chẳng phải chuyện gì tốt lành.

"Đặng tổng và người của Hiệp hội bản quyền tác giả, vẫn đang liên tục nghiên cứu và thảo luận một loại tiêu chuẩn mang tính quy phạm và hợp lý hơn, nhằm xác định việc vi phạm bản quyền âm nhạc. Thực ra mấy năm nay có rất nhiều vụ kiện tồn đọng lại. Thắng lợi trong vụ kiện của cậu, đối với các tác giả khác mà nói cũng là chuyện tốt, tự nhiên mỗi người nhặt củi góp gió, hy vọng ngọn lửa này càng cháy càng lớn." Lý Nguyên giải thích, "Ý tưởng của mọi người là, tốt nhất là gây chấn động một chút, có thể thúc đẩy sự bảo vệ của pháp luật đối với quyền tác giả."

"Loại án kiện đơn giản này cũng có thể làm được tới mức đó sao ạ?" Viên Tinh Châu có chút kinh ngạc.

"Án kiện tuy rằng đơn giản, nhưng tiếng tăm của cậu và Nguyên Trừng đều lớn, cho nên có tính chất thời sự hàng đầu." Lý Nguyên nói, "Hơn nữa, hiện tại fan của cậu ta đều cho rằng là do cậu hãm hại cơ, cho nên đã tụ tập hỗn chiến ở bên dưới bài đăng của các đơn vị truyền thông quyền lực. Bọn họ càng làm căng thì càng khiến cho người ta phản cảm, càng cảm thấy không đấm cho một trận bầm dập thì không hả giận."

Lại qua vài ngày nữa, trên mạng có người tự tiết lộ rằng, chính mình đã từng gửi cho công ty của Nguyên Trừng hai tác phẩm tự sáng tác, sau đó lại bị công ty đưa cho Nguyên Trừng sử dụng. Lúc người này tự mình tìm đến cửa, chỉ có thể nhận về được hai ngàn tệ tiền bán đứt tác phẩm, mà Nguyên Trừng lại quay MV, nhờ người biên soạn ca khúc, sau đó lại lấy thân phận "ca sĩ kiêm nhạc sĩ" chia sẻ linh cảm sáng tác cùng với fan.

Câu chuyện này vừa được hé lộ, toàn thể mạng xã hội xôn xao dậy sóng.

Càng ngày càng có nhiều bàn tay lột da bóc phốt bắt đầu duỗi về phía Nguyên Trừng, vì thế chuyện cũ ở trong nhóm nhạc năm đó, Nguyên Trừng rủ các bạn chung nhóm bắt nạt Viên Tinh Châu cũng bị người bới ra.

Nội bộ fan Trừng có người mắng vị tác giả lên tiếng bóc phốt kia, có thành phần battle với người qua đường, thoát fan, đánh nhau với fan Châu, chạy tới các tài khoản của người nổi tiếng với lượt theo dõi khủng biện bạch cho Nguyên Trừng......

Cuối cùng lại bắt đầu thống nhất kêu gọi không nên bạo lực mạng, không nên chửi hùa theo phong trào.

Rầm rầm rộ rộ, ấy thế mà giằng co hơn nửa tháng.

Mà ở trên TV, chương trình ca nhạc Viên Tinh Châu tham gia đã thuận lợi phát sóng đến tập thứ ba, chính là tập mà cậu hợp tác cùng với một vị rapper.

"Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ thoát khỏi mọi xiềng xích...... Tôi có con át chủ bài của tôi, tôi sẽ là người nắm giữ quyền quyết định*......"

=====================================================================

Chú thích:

1. Định Hải Thần Châm (定海神针): tương truyền là cây gậy Đại Vũ/Vũ Đế đã dùng để trị thủy, trấn tĩnh những vùng nước dữ, ngăn chặn lũ lụt, giam cầm quái thú; sau này còn trở thành Như ý kim cô bổng của Tôn Ngộ Không.

2. Câu thoại cuối chương thực ra là lời bài hát, nguyên văn là bản dịch tiếng Trung của bài "Not Afraid" - Eminem, cụ thể là đoạn này (dù không sát nghĩa lắm):

So starting today" I"m breaking out of this cage

I"m standing up" Imma face my demons

I"m manning up" Imma hold my ground

Editor: Châu Châu cố lênnnnnnnn!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.