Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

Chương 92: Chương 92: Em biết anh ở đó, vậy là đủ rồi






Viên Tinh Châu khi ấy đã cảm thấy khó hiểu, công ty vì cớ gì lại sắp đặt mình và Diệp Hoài thành một đôi, hứng thú của cậu đối với vấn đề này vượt rất xa nỗi tò mò về chân tướng của vụ bê bối, nhưng mà nhân viên công tác thiếu kiên nhẫn, cậu bèn chỉ có thể ngoan ngoãn vâng dạ nghe theo lời chỉ huy.

Thế rồi cậu rất mau gặp được Diệp Hoài.

Lúc này đã cách thời điểm nhóm nhạc tan rã một đoạn thời gian, hai người đã vài hôm không gặp.

Viên Tinh Châu và nhân viên công tác chờ ở bên ngoài một tiệm cà phê nào đó, hồi hộp mà nhìn quanh khắp nơi, lại đánh giá hình tượng của chính mình ở trong cửa kính của tiệm cà phê. Thời gian này cậu vẫn luôn bôn ba khắp chốn, tóc đã thật dài, làn da cũng thô ráp hơn rất nhiều, chắc là do không hợp khí hậu, cổ có mảng hơi ửng đỏ lên, gộp chung với bọng mắt ở trên mặt, nhìn không quá tươm tất.

Bầu trời nơi đó xám xịt, càng lộ ra khí sắc không tốt của con người, Viên Tinh Châu càng nhìn càng phiền muộn, vì thế thu hồi tầm mắt.

Diệp Hoài chính là vào lúc này xuất hiện, hắn mặc áo khoác gió màu đen, sải bước xuyên qua con đường cái, khẽ gật đầu ra hiệu với mấy người.

Lúc tới gần rồi, Viên Tinh Châu mới phát hiện hắn dường như là đột xuất từ nơi khác tới, trong tay cầm nửa cốc cà phê, vầng trán có một tầng mồ hôi mỏng. Nhưng mặt mày vẫn là đẹp đẽ như vậy, như là gam màu sáng duy nhất trong tiết trời u ám, khiến mấy cậu con trai Châu Á dừng bước ngoái nhìn theo.

Viên Tinh Châu đi theo sau lưng nhân viên công tác chào hỏi hắn, ánh mắt của Diệp Hoài tùy ý đảo qua trên người cậu, không hề lưu lại một chút nào, chỉ cùng nhân viên công tác đàm luận về chuyện gì đó.

Vì thế Viên Tinh Châu lại giống như một món đồ trang trí nghe lời. Diệp Hoài có vẻ như cũng không quá am hiểu thủ tục ở đây, vì thế trong lúc làm việc, hắn gọi điện thoại hỏi thăm người khác vài lần, một tràng tiếng Anh thuần túy lưu loát càng làm cho Viên Tinh Châu tự biết xấu hổ, nhưng sắc mặt của người này vẫn là bí xị, chỉ trừ trong chốc lát Viên Tinh Châu đánh đàn ghi-ta cho mọi người nghe, đa số thời gian, người này đều giống như là nam chính bị bức hôn.

"Uây, nghĩ cái gì đó?" Diệp Hoài vắt chân qua, theo sau đè cả thân mình lên người Viên Tinh Châu, cười nhìn cậu, "Bị ông xã làm cho cảm động à?"

Viên Tinh Châu không nói chuyện, tựa trán vào bờ vai của hắn, trầm ngâm một lát.

"Đừng buồn." Diệp Hoài vuốt ve mặt cậu, lại an ủi, "Những chuyện xấu đó đâu có xảy ra, em có tôi mà, trước giờ vẫn luôn có."

Nói không buồn là nói xạo, Viên Tinh Châu vẫn luôn cho rằng mình và Diệp Hoài kết hôn giả, là một trò đùa thiện ý của ông trời. Không hề nghĩ tới sau lưng là chân tướng bẩn thỉu như thế này.

"Cảm ơn anh." Viên Tinh Châu ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt hơi đỏ, "Em...... Em chẳng biết gì cả."

"Không muốn để cho em biết. Ầy em đừng như vậy, em cứ khóc là tôi lại muốn......" Diệp Hoài ra sức hôn cậu một cái, lại nổi hứng, "Hửm? Còn được chứ?"

Viên Tinh Châu: "......"

"Không được!" Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, nói, "Ngày mai còn muốn thức dậy hay không hả!"

"Không dậy nữa." Diệp Hoài ôm cậu lắc lắc như chơi xấu, lại hôn một cái, "Đợi khi nào có thời gian, chúng ta lại kết hôn một lần nữa, thế nào?"

Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc tổ chức một hôn lễ hoành tráng, còn tự mình thiết kế nhẫn cưới.

Nhưng năm ngoái lịch trình của hai người đều kín mít. Diệp Hoài lại cãi nhau căng thẳng với người trong nhà, cho nên sau đó không nhắc lại nữa. Viên Tinh Châu cho rằng hắn đã từ bỏ, không ngờ người này vẫn luôn ghi nhớ.

Bản thân cậu không có ý tưởng gì đối với việc này, cha mẹ người thân đều không ở bên cạnh, bạn bè cũng ít, chẳng nghĩ ra mời được những ai tham dự. Nhưng nếu Diệp Hoài muốn, Viên Tinh Châu cảm thấy cho dù bồi hắn chơi cũng có thể.

"Tùy anh." Viên Tinh Châu cười cười, "Lấy gà theo gà lấy chó theo chó*, nhà tụi mình anh định đoạt hết."

*Lấy gà theo gà lấy chó theo chó: nghĩa là lấy chồng theo chồng, tựa như câu "thuyền theo lái, gái theo chồng", ở đây mình không đổi vì câu kia đang nói đến "con gái",

Diệp Hoài liếc cậu một cái, sau đó bật cười khà khà: "Đến lúc đó nếu Chu Nguyệt Minh lại tìm đến em, gặp mặt em cứ trước hết khoe nhẫn."

Hắn xoay người nằm trở lại, kéo tay Viên Tinh Châu, rờ rờ ngón áp út, "Tôi làm cho em mấy cái vừa to vừa sáng, đeo thành một xâu ở trên ngón áp út! Lóe mù mắt chó của hắn, miễn cho hắn cứ mãi nhớ thương em."

"Giấm tiều hiệu này chua ra phết!" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Của Sơn Tây hả anh?"

Diệp Hoài hầm hừ nói, "Của Trấn Giang, giấm tiều mười năm tuổi."

Viên Tinh Châu cười ha ha: "......Vụ kia thì chắc là không nổi đâu, đeo mười cái nhẫn to đầy tay thì được."

"...... Vậy đeo cả vào khớp ngón tay luôn." Diệp Hoài cũng cười, "Giống như Phoebe trong 《 Friends 》 vậy đó, cả bàn tay sáng lấp lánh."

"Thế rồi chờ đến lúc chúng ta kết hôn, em cũng muốn nói câu kia." Viên Tinh Châu cười nói, "...... I"m standing here today, knowing that I have everything I"m ever gonna need. You are my family."

"......

Trong quá trình trưởng thành của em, em chưa từng có được tình yêu thương chân chính của cha và của mẹ, hoặc là có được một gia đình bình thường giống như bao người khác.

Em vẫn luôn cảm thấy mình khuyết thiếu gì đó.

Nhưng mà hiện tại, em đứng ở nơi đây, em biết mình đã có được tất cả mọi thứ mà em cần.

Anh chính là người nhà của em.

......"

Tháng Hai, khi rừng rậm cổ xưa vẫn chưa thức tỉnh từ trong băng tuyết, Diệp Hoài đã rời đi rồi.

Cuộc điện thoại mà hắn tắt máy kia là đoàn phim gọi tới, bộ phim điện ảnh năm ngoái hắn quay cùng Phó Thịnh đã lọt vào danh sách rút gọn những đơn vị tranh giải chủ chốt của Liên hoan phim Berlin, đoàn phim dự định tháng Hai đến Berlin, đạo diễn và Phó Thịnh đều đặc biệt coi trọng hắn, vì thế mời hắn cùng tham gia buổi lễ công chiếu.

Vì thế Diệp Hoài không thể không xuống núi sớm, gặp gỡ ê-kíp sáng tạo của đoàn phim.

Cuối tháng Hai, Viên Tinh Châu sau khi trải qua một đợt huấn luyện phi nhân tính, bắt đầu chính thức quay chụp.

Phía Berlin có tin tức tốt truyền đến, Phó Thịnh giành giải Nam diễn viên xuất sắc nhất.

Các bản tin trong nước không ngừng đưa tin, ê-kíp sáng tạo của đoàn phim chụp rất nhiều ảnh, mà Diệp Hoài có vẻ như được mọi người ưu ái, bất kể là trên ảnh hay là trong video, hắn trước sau luôn bị mọi người vây quanh ở vị trí trung tâm nhất, đến nỗi cứ như thể hắn mới là nam chính vậy.

Viên Tinh Châu không ngoài dự đoán mà bị thương trong lúc đóng phim, cổ chân sưng to hơn cả bánh mì, vừa nhe răng trợn mắt vừa xem video tiệc liên hoan cùng đoàn phim của Diệp Hoài ở bên kia.

"Đừng khóc nha." Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cậu, cố ý trêu cậu, "Một lát nữa là đông cứng cho cậu rồi đó!"

"Có khóc đâu ạ." Viên Tinh Châu nhìn di động, cười nói, "Tôi mừng còn chẳng kịp nữa mà!"

Bộ phim điện ảnh tham gia triển lãm này rất nhanh sau đó được công chiếu ở trong nước, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên là 60 triệu, là một màn thể hiện vô cùng nổi bật trong dòng phim về cảnh sát và tội phạm. Đoàn phim lại tung ra cảnh hậu trường trong lúc quay chụp khi ấy, vì thế Viên Tinh Châu và các cư dân mạng cùng nhau thấy được Diệp Hoài quấn dây cáp, bị treo ngược suốt hàng giờ đồng hồ, đổ mồ hôi đầm đìa, huyệt Thái Dương đều sưng lên. Thấy được Viên Tinh Châu đi thăm ban, trọn đêm canh giữ ở bên ngoài, đôi mắt trước sau luôn dính ở trên người Diệp Hoài. Còn thấy được Diệp Hoài xin nghỉ, bị đạo diễn mắng máu chó xối đầy đầu trong điện thoại.

Mà Viên Tinh Châu nhớ rất rõ, hôm đó là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn của cậu sau vài năm, trong lòng phập phồng thấp thỏm, thế rồi ngay trước khi chương trình bắt đầu quay, cậu nhận được chiếc đồng hồ của Diệp Hoài.

"-- Vợ cả giường lớn của em."

Bọn họ kể từ lúc gặp nhau chỉ lo cười ngây ngô, lại tay nắm tay xem người khác biểu diễn, sau cuộc họp mặt ngắn ngủi, Diệp Hoài đi thâu đêm về đoàn phim.

Mà Viên Tinh Châu thì bắt đầu từ chương trình lần đó, gặt hái được sự công nhận và sức nóng khổng lồ, bắt đầu trở nên nổi tiếng với thế tới ào ào như chẻ tre.

Giữa công việc và cậu, Diệp Hoài luôn đặt cậu lên hàng đầu, mà lần này, Diệp Hoài rốt cuộc phải nỗ lực vì sự nghiệp, Viên Tinh Châu không chỉ từ tận đáy lòng tán thành, mà cũng là thật tâm vui mừng cho hắn.

Sức nóng mà bộ phim mang lại rất mau chóng một lần nữa đưa Diệp Hoài trở lại bảng xếp hạng các nam nghệ sĩ được yêu thích nhất, các fan thoát fan trước đó lại dồn dập quay về, bắt đầu chờ nam thần buôn tài bán sắc. Các tài khoản marketing cũng bắt đầu kiểm kê, đặt Diệp Hoài vào chung một nhóm với Viên Tinh Châu và những người khác, liệt vào hàng ngũ idol nam sinh sau năm XX có tiềm lực nhất, còn nói hắn làm việc chuyên nghiệp và liều mạng. Các tài khoản công khai cũng không hề cười nhạo hắn khởi điểm cao mà trượt dốc nữa, chuyển sang bán "canh gà cho tâm hồn*".

*canh gà (chicken soup for the soul): quà tặng tâm hồn, những bài học chiêm nghiệm sâu sắc, triết lý về cuộc đời.

Biết được Diệp Hoài lại sắp xuất ngoại, không ít người xôn xao bày tỏ sự tiếc hận, thậm chí bắt đầu phỏng đoán xem hắn có phải là gặp trúng cảnh ngộ gì, nếu không hiện giờ sức ảnh hưởng đang lan tỏa mạnh mẽ, sao có thể không thừa thắng xông lên?

Chỉ có vị đạo diễn nổi danh kia cổ vũ hắn dũng cảm mà ra đi, đừng luyến tiếc khoảng thời gian hai ba năm này.

"Con người suốt cả cuộc đời này, đều là muốn trèo qua hết đỉnh núi này đến đỉnh núi khác." Đạo diễn nói, "Nhưng chỗ khác nhau giữa người với người cũng là ở đây, từ đây, mọi người đều leo núi, nhưng nếu như không phải cùng một đỉnh núi, phong cảnh bên kia núi làm sao có thể giống nhau được? Đừng để cho những người không bằng cậu chỉ đạo cậu phải làm như thế nào, cậu cứ ra đi học tập cho thật tốt, rèn luyện cho thật tốt, đến khi nào cậu trở về, tôi sẽ là đạo diễn đầu tiên mời cậu đóng phim."

"Nhất định." Diệp Hoài cười ha ha, nói đùa với đạo diễn, "Đến lúc đó ngài cũng giúp tôi trở thành nam chính xuất sắc nhất!"

"Không thành vấn đề." Đạo diễn nói, "Khi nào cậu trở về mình sẽ quay một bộ phim tranh giải Oscar!"

Tháng Năm, Diệp Hoài quả thật thuận lợi qua được vòng thi thứ hai, bắt đầu cuộc sống du học đầy căng thẳng.

Chương trình học diễn xuất ở bên đó vô cùng chặt chẽ, đã có những buổi dạy học ở trên lớp, lại còn phải tham gia công diễn tiết mục kịch.

Viên Tinh Châu vẫn đi theo đoàn phim ghi hình ở khắp nơi. Mấy tháng sau đóng máy, lại là một khắc cũng không được thanh nhàn -- một đống sự kiện không rõ vì sao lại đều bị nhét vào tháng Mười, tháng Mười Một.

Bộ phim 《Người Đại Diện Của Tôi 》 do Viên Tinh Châu diễn chính giành được bốn giải thưởng lớn của Giải Bách Hoa*, cậu phải cùng đoàn phim đến tham dự lễ trao giải với tư cách là nam chính, tiếp theo đó 《 Mê Thành 》 lại lọt vào danh sách đề cử cho Giải Phi Thiên**, cũng ghi danh cho cậu vào hạng mục "Nam phụ xuất sắc nhất", Viên Tinh Châu bước ra từ lễ trao giải này, lại giống như chuyển trường quay mà đến tiếp một lễ trao giải khác. Tháng Mười Một, cậu lại được bình chọn là nam ca sĩ được yêu thích nhất của bảng XX. Bắt đầu từ tháng Mười Hai là một loạt các sự kiện trọng thể.

*Giải Bách Hoa (百花奖): tương đương với giải Quả cầu vàng của Trung Quốc, là một trong ba giải thưởng điện ảnh danh giá và uy tín nhất của nền điện ảnh Trung Quốc, cùng với giải Kim Kê và giải Hoa Biểu.

**Giải Phi Thiên: là một lễ trao giải cho phim truyền hình lâu đời nhất của Trung Quốc.

...... Lúc sau chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại bị sắp xếp cho tham gia Xuân Vãn cùng với Chu Tuyền.

Đêm giao thừa, Viên Tinh Châu và Chu Tuyền chờ ở hậu trường từ sớm, Chu Tuyền đeo tai nghe chém gió với An Ninh, Viên Tinh Châu mở video call nói chuyện phiếm với Diệp Hoài.

Ở nước Anh lúc này đang là giữa trưa, thời tiết nắng đẹp hiếm có, người anh con dượng của Diệp Hoài lúc lắc qua lại ở bên cạnh, năn nỉ muốn đi ra ngoài quẩy tưng bừng cho đã, Diệp Hoài mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm chờ chương trình phát sóng trực tiếp toàn cầu.

Viên Tinh Châu vẫn luôn cho rằng anh con dượng của Diệp Hoài là hình mẫu trưởng thành giống như Diệp Giang, ai ngờ có lần Diệp Hoài gọi video call, đối phương ló mặt vào ống kính chào hỏi, Viên Tinh Châu mới phát hiện đây là một "anh bé" đáng yêu*.

*nguyên văn: 小甜心, tiểu điềm tâm = sweetheart = cục cưng; nhưng tôi thích để "anh bé" đáng yêu:))

Hơn nữa ngoại hình đặc biệt giống tiểu thiên sứ ở trong《SKAM》 bản Pháp, quá quá quá ư là xinh đẹp......

"Mẹ của ổng là người Pháp." Diệp Hoài nói xong, thấy Viên Tinh Châu há miệng, đủ để nhét vào một quả trứng gà, tức khắc nổi đóa, "Không được nhìn ổng! Đệt, vắng nhà mấy ngày mà em đã lẳng lơ rồi! Đáng lẽ nên đeo cho em khóa trinh tiết!"

"Nhìn anh mà, vẫn luôn nhìn anh mà." Viên Tinh Châu nói, "Em yêu anh Hoài ca."

Diệp Hoài: "......"

Viên Tinh Châu mắt lấp lánh: "Anh tụi mình là độc thân sao?"

Diệp Hoài tức khắc trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại nghĩ tới chuyện khác, tròng mắt đảo quanh.

"Ờm, chẳng mấy chốc là không phải nữa rồi." Diệp Hoài nói, "Chu Nguyệt Minh có phải là sắp qua đây? Tôi thấy hắn đăng vòng tròn bạn bè, mua giùm gì đấy."

Chu Nguyệt Minh đích thực sắp đi Châu Âu chơi, trên đường sẽ dừng chân ngắn hạn ở nước Anh vài ngày. Chỉ là ngay cả lớp trưởng cũng chạy không thoát được vận mệnh bị bạn bè bạn học nhờ vả mua đồ, trong đó không ít sản phẩm hắn không rõ, bất đắc dĩ đăng bài lên vòng tròn hỏi thăm.

Viên Tinh Châu đã xem qua, lúc này lại không dám hó hé.

Viên Tinh Châu: "Ủa, có sao? Khi nào?"

Diệp Hoài lườm cậu một cái.

"......" Viên Tinh Châu chớp chớp mắt, "Thôi mà, anh có kế hoạch gì rồi hả?"

"Em hỏi hắn xem," Diệp Hoài nói, "Em cũng không tính toán gửi gì đó qua đây cho tôi, để giải trừ nỗi khổ tương tư của tôi à?"

"Việc đấy thì đâu cần phiền toái người khác làm gì, em gửi chuyển phát nhanh cho anh...... Ấy?" Viên Tinh Châu đột nhiên phúc chí tâm linh*, kinh ngạc nói, "Anh trai của anh và cậu ấy? Hợp nhau sao?"

*phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

"Cái đó ai mà biết. Xét thấy hắn độc thân vất vả như vậy, cung cấp cho hắn một lựa chọn thôi mà." Diệp Hoài nói, "Hai người này không phải còn có một sở thích chung sao, lớp trưởng của em từng mở một blog mỹ thực đúng không, anh trai tôi là đầu bếp ba sao Michelin, một người có thể nấu một người sành ăn......"

Viên Tinh Châu cảm thấy khó bề tưởng tượng, thế nhưng thử nghĩ kỹ lại, hình như thật sự có thể!

Hai người giống như ông mai bà mối đam mê giới thiệu đối tượng cho người ta, bắt đầu minh thị ám thị* rằng bên cạnh mình có một người thành đạt ưu tú còn độc thân. Viên Tinh Châu đăng ảnh của tiểu thiên sứ ca ca lên vòng bạn bè, thiết lập quyền riêng tư một chút, chỉ có Chu Nguyệt Minh có thể thấy được. Diệp Hoài tìm ra được instagram của Chu Nguyệt Minh, bảo vị ca ca đáng yêu này theo dõi (follow).

*minh thị ám thị (明示暗示): vừa nói rõ ràng minh xác vừa bóng gió ám chỉ.

Hai người chuẩn bị cho việc này từ tháng Mười, đồng thời thu xếp cho hai bên đương sự gặp mặt thuận lời. Nhưng kể từ đó về sau Viên Tinh Châu vẫn luôn bận tối mắt tối mũi, đã quên theo sát tình hình.

Hiện tại vừa thấy anh bé lúc lắc qua lại trước màn ảnh, cậu mới nhớ tới vụ này.

"Căng thẳng à?" Diệp Hoài dí sát mặt lại, cách ống kính rất gần, nhìn Viên Tinh Châu một cách săm soi kỹ lưỡng, "Em có vẻ gầy đi."

Viên Tinh Châu tức khắc dở khóc dở cười, "Hôm qua tụi mình mới gọi video mà."

"Chính là gầy đi so với hôm qua." Diệp Hoài vẫn rất quả quyết, lại liếc nhìn, chu môi vào ống kính, "Hôn một cái."

"Mua," Viên Tinh Châu cười, vội vàng hỏi hắn, "Anh trai anh với lớp trưởng tiến triển thế nào rồi?"

"Thiết lập tình hữu nghị bền vững," Diệp Hoài nói, "Suốt ngày nhờ nhau mua giùm, mua dăm ba cái thứ đồ kỳ kỳ quái quái mà gửi tới gửi lui."

Viên Tinh Châu: "......"

Diệp Hoài: "Em ăn cơm chưa?"

"Em chẳng ăn được mấy, có cơm hộp, nhưng ăn không vào." Viên Tinh Châu cười, "Chờ lát nữa buổi biểu diễn kết thúc, em sẽ về nhà."

"Một mình em sao?"

"Vâng."

Tết Âm Lịch chính là thời điểm đoàn viên nhất náo nhiệt nhất, Viên Tinh Châu lại luôn cô độc một mình, độc lai độc vãng.

Diệp Hoài mím môi thành một đường thẳng, nhìn màn hình đầy xót xa.

"Bằng không......" Diệp Hoài biết Chu Nguyệt Minh ở Bắc Kinh, đám Lục Khương Ôn Đình cũng ở Bắc Kinh, chần chừ nói, "Em thử hỏi bọn họ xem có cùng nhau đón giao thừa không?"

Viên Tinh Châu kinh ngạc mà nhướng mày, thế rồi lại nhoẻn miệng cười.

"Không cần." Viên Tinh Châu cười, "Em có anh rồi mà."

Diệp Hoài rầu rĩ: "Nhưng tôi không ở bên cạnh em!"

"Vậy cũng đủ rồi." Viên Tinh Châu dịu dàng nhìn hắn, "Có anh là đủ rồi, bất kể anh ở đâu, em biết anh ở đó, vậy là đủ rồi."

Đông đi xuân tới, Viên Tinh Châu khi bước vào đầu năm mới, đưa ra một quyết định quan trọng.

Cậu tìm đến Lý Ngộ, chân tình cởi mở mà nói chuyện với nhau một lần.

Cuộc chiến nội bộ của Hoa Ngu đã có kết quả, có người rút lui, có người thua cuộc, có người được như ý nguyên.

Viên Tinh Châu từng vì Diệp Hoài mà mang lòng biết ơn đối với công ty, cũng nghĩ tới về sau tiếp tục hợp tác mười năm tám năm cũng không ngại. Nhưng chân tướng của sự thật quả thực khiến người ghê tởm, vì thế sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, cậu đưa ra đề nghị chấm dứt hợp đồng với công ty. Cậu biết lần này tất nhiên sẽ có phong ba, nhưng đau dài hạn không bằng đau ngắn hạn, hiện tại Diệp Hoài ở nước ngoài, cho dù xuất hiện tình huống như thế nào, ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng đến Diệp Hoài.

Quả nhiên, các quan chức cấp cao của Hoa Ngu rất bất ngờ đối với việc này, cố hết sức giữ cậu lại, nhưng Viên Tinh Châu đã quyết định rời đi, trong mấy lần đàm phán cùng công ty, hai bên đều tan rã trong không vui. Vì thế Hoa Ngu lại muốn chặt đứt mảng thương vụ của cậu, nhưng mà trước đó lúc gia hạn hợp đồng, Lý Ngộ không hề xem trọng cậu, điều khoản của hợp đồng mới là Lý Nguyên can dự vào quá trình soạn thảo, đối Viên Tinh Châu mà nói chẳng có bao nhiêu ràng buộc.

Hoa Ngu nhiều lắm là hạn chế ảnh hưởng của cậu trong hợp đồng điện ảnh và phim truyền hình, nhưng album của Viên Tinh Châu bán đắt như tôm tươi, lại là người được săn đón nồng nhiệt cho các chương trình ca nhạc và tuyển chọn tài năng, chỉ dựa vào Bối Tư Đĩa Nhạc vẫn có thể ăn no uống đủ.

Tình hình như thế lại kéo dài suốt một quãng thời gian, mãi cho đến ngày nọ, có người nặc danh tiết lộ tin nóng về một CP trứ danh trong giới giải trí là một mối quan hệ buôn bán, hai người là kết hôn giả, là một kế mà hồi trước ngôi sao trẻ Y nào đó dùng để duy trì nhiệt độ.

Bản tin nóng sử dụng họ tên viết tắt của Viên Tinh Châu và Diệp Hoài, mọi người vừa nhìn là biết. Mà lần này phần nội dung của tin nóng lại có lịch sử trò chuyện của staff trong công ty vào thời điểm đưa ra thông báo năm đó, nói hai người Viên Diệp không quen thân thế này thế nọ, lại bảo Viên Tinh Châu không xứng với Diệp Hoài thế nọ thế kia, thậm chí càm ràm Viên Tinh Châu sau khi làm mất đàn ghi-ta nóng giận với bọn họ.

Chín phần thật một phần giả, không có chứng cứ cho vụ bê bối bị che đậy năm đó, sự thật như thế nào phụ thuộc toàn bộ vào những lời thuận miệng nói ra của các staff.

Tin tức này vừa được tung ra ra, tự nhiên gây nên một đợt sóng to gió lớn.

Có người nghi ngờ chất vấn, nếu ảnh chụp màn hình này là thật, vậy ít nhất đã là lịch sử trò chuyện của năm sáu năm trước, các staff chẳng lẽ không đổi điện thoại di động mới sao, vẫn bảo tồn lịch sử trò chuyện hoàn chỉnh đến như vậy.

Cũng có người đào ra topic "Viên Tinh Châu kết hôn giả, CP Hoài Châu là CP giả" lúc trước, đồng thời lấy ra đoạn ghi hình phát sóng trực tiếp Diệp Hoài về nước năm đó, phân tích từng cái một.

Viên Tinh Châu biết việc này sẽ không dễ dàng ổn định trở lại, nếu cậu tùy tiện phủ nhận, công ty có lẽ còn có tay sau (có đường xoay sở), vì thế chỉ chuyên tâm mà viết nhạc, lại chung tay chuẩn bị album cùng với những người khác.

Nhưng mà điều khiến cho cậu không ngờ tới chính là, vào đúng ngày thứ ba lúc sự tình vừa diễn biến phức tạp lên, Diệp Hoài đăng Weibo.

Hôm ấy Viên Tinh Châu như thường lệ mở di động lên xem tin tức, lúc thấy được chính mình và Diệp Hoài nổ tung hot search, cho rằng công ty tung chiêu lớn, ai ngờ vừa bấm vào, liền thấy được video của Diệp Hoài.

Diệp Hoài vừa mới nghe xong một tiết bài giảng, đang cùng với các bạn học đi tham gia công diễn, vì thế mấy anh đẹp trai anh tuấn phi phàm ai nấy cầm sách cầm vở, vừa đi trên con đường rợp bóng cây xanh, vừa nhìn ống kính.

"Quao, mở đầu đã bạo kích rồi!" Viên Tinh Châu vẫn có tâm tư đùa cợt, cười nói, "Nhiều trai đẹp nhan sắc thần tiên như thế này, mọi người lại chả điên mất thôi."

"Chào mọi người, tôi là Diệp Hoài." Diệp Hoài mau chóng điều chỉnh tốt góc độ, cười với ống kính, "Hiện tại tôi vừa mới kết thúc một tiết học, chuẩn bị đi xem các bạn học công diễn...... Cho nên thời gian có hạn, nói một cách ngắn gọn."

Có người đi ngang qua bên cạnh, nhiệt tình chào hỏi Diệp Hoài.

Diệp Hoài đành phải quay đầu lại, nhanh chóng đáp một tiếng, lại quay đầu tiếp tục, "Tôi thấy được tin nóng từ staff của Hoa Ngu, về tôi và Tinh Châu...... Với tư cách là đương sự, tôi phải đích thân làm sáng tỏ một chút."

"Năm đó hai chúng tôi kết hôn chớp nhoáng quả thật là do công ty sắp đặt, nguyên nhân là công ty muốn sắp đặt scandal cho Tinh Châu, tôi sợ em ấy cùng người khác làm giả hoá thật, cho nên bèn chủ động đề xuất, muốn sắp đặt thì cứ sắp đặt tôi."

"Khi đó tình cảm của hai đứa cũng không ổn định, tuổi còn quá trẻ, lại chưa biết phương hướng sau này thế nào, cho nên nếu không có sự kiện ngoài ý muốn đó, chúng tôi thật đúng là chưa xác định được khi nào kết hôn...... Các bạn nói là kết hôn giả cũng đúng, việc này thật sự là do công ty thúc đẩy. Nhưng Tinh Châu cũng không hề nói dối để gây sự chú ý. Chúng tôi yêu nhau, hơn nữa là tôi thích em ấy trước, từ lúc em ấy còn chưa biết."

Gió nhẹ thổi qua, tóc mái của Diệp Hoài bị vén lên, lộ ra vầng trán xinh đẹp. Hắn nở nụ cười ngượng ngùng, "Thời ở ST, có một lần trưởng nhóm bị thương, lúc biểu diễn vũ đạo Tinh Châu và tôi nhảy cặp, đứng trên cùng một tấm sàn nâng sân khấu. Tôi đã phấn khích thật lâu, còn trộm mua trang phục biểu diễn của hai đứa...... Ui, phải chăng là không nên nói, có chút biến thái......"

Viên Tinh Châu: "!!!"

Người bạn đồng hành ở bên cạnh cười thúc giục một câu, mắt thấy đám người sắp đi vào tòa nhà.

Diệp Hoài gật đầu với người nọ, ý bảo bọn họ đi trước, cuối cùng nói: "...... Tóm lại, Tinh Châu là một người rất tốt rất tốt, tôi rất yêu em ấy. Trước đây cho rằng kết hôn với em ấy dưới sự sắp đặt của công ty là may mắn, nhưng hiện tại nhìn em ấy bị người bôi nhọ vì chuyện này, tôi lại cảm thấy rất hối hận. Em ấy rõ ràng xứng đáng có được nhiều thứ tốt đẹp hơn. Đã không thể tổ chức một hôn lễ hoành tráng linh đình, để tất cả mọi người biết được tình cảm của tôi dành cho em ấy, vẫn luôn là điều tôi lấy làm tiếc nuối......"

"Có đâu mà, đồ ngốc." Viên Tinh Châu bất đắc dĩ mà nở nụ cười, hốc mắt có chút cay cay.

"Cho nên nếu bây giờ mọi người đều đang để ý tới việc này, chi bằng thỉnh cầu những người quan tâm đến chúng tôi làm chứng." Diệp Hoài đứng ở trước hội trường nhỏ, vầng trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, đối diện ống kính, vô cùng "trung nhị" mà cất lời thề, "Tinh Châu, lần kết hôn trước không tính. Chờ tôi học tập xong, tôi sẽ lại một lần nữa cùng em kết hôn. Tôi sẽ phát sóng trực tiếp toàn cầu, để cho toàn bộ những người quen biết chúng ta đều rõ, tôi yêu em, nguyện trao cho em tất cả."

Viên Tinh Châu: "......"

Diệp Hoài: "Chờ tôi."

Video của Diệp Hoài chắc chắn đã làm tất cả mọi người trố mắt kinh ngạc, kiểu người từ trước đến nay cao quý lãnh diễm như Diệp Hoài, thế mà có thể vì Viên Tinh Châu quay một đoạn video dài như vậy, lan man nhiều lời, hình tượng mất sạch. Quan trọng hơn cả là, trong hai người này ấy vậy mà lại là Diệp Hoài động tâm trước!

Các fan Hoài Châu hậu tri hậu giác, lại đi đào bới một phen, quả thực phát hiện năm ấy Diệp Hoài và Viên Tinh Châu từng có một lần cùng sân khấu, mà trang phục biểu diễn của Diệp Hoài, chính là bộ quần áo mà Viên Tinh Châu mặc lúc tham dự chương trình năm ngoái!

Khi đó cả nhà còn quắn quéo với nhau một đợt vì những khoảnh khắc dùng chung tủ quần áo, tuyệt nhiên không hề nghĩ tới bên trong còn có câu chuyện!

Những cô nàng "kính hiển vi" chuyên soi khoảnh khoắc CP đấm ngực giậm chân, chê trách sai lầm của chính mình lần này. Fan của các CP khác cũng ghé qua hóng hớt mua vui, nhận xét mấy người quá dở, cục đường bự chảng kinh thiên động địa này nếu như để ở chỗ bọn họ, thì đã bị cả nhà đào lên từ lâu rồi.

Cư dân mạng nhao nhao ăn dưa khắp nơi, xem tin tức này, ngó tin tức kia.

Các minh tinh cũng lén lút nhiều chuyện, còn có người trượt tay quẹt trúng nút like, sau khi phát hiện vội vã thu hồi.

Đúng lúc ở đây đang náo nhiệt, trên mạng lại có video được tung ra.

Mở đầu video là tầng thượng của một nhà hàng nào đó.

Lục Khương, khi ấy còn béo mũm mĩm, ngồi ở phía sau đàn piano, xoa tay đầy căng thẳng, quay đầu sang hỏi Viên Tinh Châu: "Viên ca, anh và Hoài ca lãng mạn quá đi mất, ý tưởng như thế này em có nghĩ cũng không nghĩ ra nổi."

"Lãng mạn ư?" Viên Tinh Châu mặc một bộ âu phục màu be, tại chỗ thử thử đi vị, cười nói, "Tôi rất thích anh ấy, hy vọng anh ấy có thể vui vẻ."

"Ngài Viên, ngài Diệp đã tới rồi." Bên cạnh có người hỏi, "Bây giờ tắt đèn ạ?"

"OK." Viên Tinh Châu mỉm cười với người nọ, sau đó lịch thiệp mà khom lưng tỏ ý cảm kích, "Cảm ơn các cậu, vất vả rồi."

Màn ảnh chuyển cảnh, Diệp Hoài dọc theo đèn chỉ thị chầm chậm đi tới, Viên Tinh Châu hát lên câu đầu tiên với giọng thấp trong veo: "Say mê chốn đô thị của anh......"

Diệp Hoài ngây người nhìn cậu, há hốc miệng, sau đó tì đầu lưỡi vào hàm răng, trong đôi mắt có giọt lệ sóng sánh, sáng long lanh.

Bài hát kết thúc, Diệp Hoài ôm lấy Viên Tinh Châu, trao một nụ hôn ướt át.

"Tôi yêu em." Diệp Hoài thì thầm.

"Viết không hay, nhưng chỉ cho anh nghe, có ghét bỏ cũng nhận lấy đi." Viên Tinh Châu cười, "Chờ đến kỷ niệm đám cưới vàng của chúng ta, em sẽ viết thêm một bài nữa."

"OK, xưa có Triệu Nguyên Nhậm và Dương Bộ Vĩ làm thơ con cóc cho nhau. Nay có Viên Tinh Châu và Diệp Hoài hát những bài ca cho nhau." Diệp Hoài cười nói.

Viên Tinh Châu kinh ngạc: "Hai người đó là ai?"

Diệp Hoài nắm tay cậu: "Tấm gương của chúng ta."

......

Video này rõ ràng là quay từ rất lâu, khi ấy Lục Khương còn chỉ là một cậu trợ lý.

Rất nhanh sau đó, Lý Ngộ cũng ra mặt làm chứng, năm đó công ty có ý định dùng Viên Tinh Châu làm người "thế mạng", may mắn thay Diệp Hoài chủ động đưa ra đề nghị kết hôn. Lại kể Viên Tinh Châu nhiều năm qua cần cù cẩn trọng, chính gã ban đầu chịu ảnh hưởng của công ty, đối xử với cậu có vài phần khắc nghiệt, nhưng Viên Tinh Châu xưa nay chưa từng để bụng bao giờ. Người này trải qua bao thăng trầm*, tích cóp lắng đọng mấy năm, mới có được vị trí ngày hôm nay.

*nguyên văn: 三起三落 (tam khởi tam lạc), ba lên ba xuống.

Viên Tinh Châu nhẫn nhục suốt một chặng đường lội bùn vượt suối, nhưng mà sau khi đã lên tới đỉnh núi, cậu lại chẳng bao giờ bủn xỉn, cam nguyện làm người dẫn đường cho thế hệ sau.

"Đường" của Hoài Châu quá nhiều, lại có người đại diện sẵn sàng trở mặt với công ty đứng về phía Viên Tinh Châu, trong lúc nhất thời chẳng hề có một ai chất vấn tình cảm của hai người là thật hay giả.

Mọi người đồng loạt chế giễu công ty Hoa Ngu, lại qua mấy ngày nữa, ngôn luận dần dần bình ổn, cư dân mạng bắt đầu chia nhau ra chú ý đến những chi tiết mà chính mình cảm thấy hứng thú.

Trong đó, có số lượng nhiều nhất là tin nhắn xin phương thức liên hệ bên dưới weibo của Diệp Hoài -- một đoạn video, làm các "anh bé" con lai với nhan sắc thần tiên trong lúc vô ý lọt vào ống kính trở thành bên thu lợi nhiều nhất, gom được vô số fan.

==

Đông đến hè đi, gió xuân lại về.

Viên Tinh Châu bắt đầu cùng Diệp Hoài viết thư.

Hai người rõ ràng thường xuyên video call, nhưng viết thư lại vẫn luôn có rất nhiều lời để nói, mà trong khoảng thời gian dài đằng đẵng từ lúc thư tín gửi đi và chuyển đến, hai người phảng phất giống như tìm được một chút lãng mạn của tình yêu trong thời đại cũ.

Không biết Diệp Hoài có phải là chịu ảnh hưởng từ việc này hay không, vào cuối mùa xuân, hắn gửi về cho Viên Tinh Châu hai phong thư.

Viên Tinh Châu mở ra nhìn, bên trong mỗi chiếc là một lá thư.

Cậu giũ ra tờ đầu tiên, đọc lên: "Xét thấy lần kết hôn đầu tiên quá mức vội vàng hấp tấp, đối với hai người mà nói đều có rất nhiều tiếc nuối, Diệp Hoài và Viên Tinh Châu nộp đơn xin vô hiệu hóa lần kết hôn đầu tiên tại đây......"

"Muốn ly hôn sao?" Viên Tinh Châu cười nói, "Ý tưởng của một mình anh, làm gì còn muốn kéo em vào."

Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn cứ viết họ tên của mình ở bên dưới.

Viết xong tờ này, mở ra tiếp một tờ khác, lại là một bản giấy chứng nhận hôn thú.

"...... Hai người ký tên gồm Diệp Hoài và Viên Tinh Châu, đồng ý tuyên bố rằng tính chất và mức độ của tình cảm và sự tín nhiệm mà bọn họ dành cho nhau, đã có thể khiến cho tình cảm và sự tín nhiệm này tồn tại vĩnh cửu một cách vô điều kiện.

Cho nên bọn họ sẽ ở ngày XX năm XX, kết thành quan hệ bạn lữ suốt đời, kính xin XXX...... làm chứng......"

Một danh sách dài ghi tên của những người làm chứng, đã có mẹ và cha dượng của Diệp Hoài, cũng có một vài người thầy của hắn, bạn học thân thiết, ở bên dưới thì lại là những người bạn ở trong nước: Chu Nguyệt Minh, Lục Khương, Ôn Đình...... cả một danh sách dài lít nha lít nhít.

Viên Tinh Châu vẫn cứ cảm thấy ấu trĩ, nhưng nhìn mớ chữ ký kín đặc trên mặt giấy, lại có chút cảm động, trong lòng trộm cười người nọ đã chuẩn bị những thứ này cũng không biết từ lúc nào, ấy thế mà nhờ được nhiều người ký tên như vậy.

Cậu vẫn như trước đó ký tên, sau đó bỏ lại bức thư vào trong phong bì, dán kỹ, gửi trả về Anh Quốc.

Thời tiết ngày một nóng lên, lại bắt đầu dần dần chuyển lạnh.

Ngày Diệp Hoài trở về rốt cuộc cũng ngày một cận kề.

Viên Tinh Châu chấm dứt hợp đồng với Hoa Ngu một cách suôn sẻ, Lý Ngộ cũng từ chức rời khỏi Hoa Ngu, cùng nhau gia nhập studio của Diệp Hoài. Ôn Đình vừa khéo đang lo lắng năng lực nghiệp vụ của mình kham không nổi, vì thế lúc này thở đánh phào một hơi.

"Nhiệm vụ chọn kịch bản cho ông chủ sẽ giao cho cậu!" Ôn Đình vỗ vỗ bả vai của Lý Ngộ, "Làm cho tốt vào, người anh em --"

"Vậy thì mảng thương vụ của Tinh Châu sẽ giao cho anh. Tôi giao tiếp với bên nhãn hàng không được." Lý Ngộ cũng vỗ vỗ cánh tay gã, học ngữ điệu của gã, "Làm cho tốt vào, người anh em."

"Anh em thì có thể "làm" gì?" Ôn Đình nghi hoặc nói, "Vẫn là thôi đi, tôi không phải là cảm thấy rất hứng thú......"

Lý Ngộ: "......"

"Phu nhân!" Ôn Đình đã chạy mất tiêu trước khi gã kịp phản ứng lại, "Ông chủ sửa lại chuyến bay rồi, sớm hơn dự kiến."

"Sao lại sớm hơn rồi!" Viên Tinh Châu nhìn bảng lịch trình, quýnh quáng nói, "Anh bảo anh ấy đừng sửa lại nữa! Trước đấy em có hoạt động! Anh ấy sửa đến ngày nào?"

"Ngày mai!" Ôn Đình nói, "Ngày mai 11 giờ trưa hạ cánh. Cậu ta nói không cho cậu đi đón. Cậu ta đến nơi sau đó sẽ đến chỗ sơn trang nghỉ dưỡng*, xem bên đó bố trí thế nào rồi."

*sơn trang nghỉ dưỡng: đại khái là resort nghỉ dưỡng ở trên núi.

Viên Tinh Châu: "!!!"

Diệp Hoài lên cơn hâm hấp mà muốn kết hôn ở mười hai quốc gia, ở mỗi một nơi dùng trọn một tháng, kết hợp tổ chức hôn lễ kèm theo tuần trăng mật, vừa vặn dùng hết một năm.

Viên Tinh Châu cảm thấy hắn quả thực điên rồi, sao có thể làm được!

Hôm sau, Viên Tinh Châu dậy sớm tắm rửa, lại thay quần áo mới, đồng thời không khỏi băn khoăn Diệp Hoài bao trọn sơn trang nghỉ dưỡng từ bao giờ? Chính mình còn chưa đặt lễ phục, bây giờ còn kịp sao?

Nhưng bây giờ suy xét những chuyện đó cũng đã muộn, Viên Tinh Châu dứt khoát bất chấp tất cả, thầm nghĩ cùng lắm thì tùy tiện một chút. Cậu sửa soạn chỉnh tề, xuất phát sớm.

Hơn 11 giờ, đám người chờ ở lối ra cửa VIP.

Bên ngoài lan can vẫn có rất nhiều fan đang đứng, nhưng mà những gương mặt đã đổi thay, fan đến đến đi đi, người mới rồi cũng sẽ thay thế người cũ. Viên Tinh Châu nhìn lướt qua bên đó, sau đó mỉm cười, lại nghển cổ bắt đầu chờ đợi.

"Không phải nói là 11 giờ hạ cánh sao? Hơi trễ rồi đó." Ôn Đình không ngừng xem đồng hồ, đột nhiên sửng sốt, chỉ về phía xa, "Ây, người kia có phải không?"

Diệp Hoài cắt tóc rất ngắn, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đang khoác ba-lô bước ra ngoài.

Ánh nắng mặt trời vào giữa trưa hơi gắt, vì thế từng vòng sáng nhỏ màu vàng kim nhảy nhót ở trên đỉnh đầu của Diệp Hoài. Hắn rất mau thấy được mấy người đang đợi ở bên ngoài, đến lúc thấy được Viên Tinh Châu, lại càng thêm sửng sốt.

Viên Tinh Châu dang rộng cánh tay, chạy về phía hắn.

Diệp Hoài cũng nhanh chóng rảo bước tới, ở thời điểm Viên Tinh Châu bổ nhào đến, ôm người bế lên.

"Sao em lại đến đây?"

"Em đến đón anh mà," Viên Tinh Châu chợt nhớ tới hai lá thư bữa trước, cười ha ha nói, "Đến đón chồng cũ của em."

Diệp Hoài: "......"

Viên Tinh Châu cười hì hì: "Vị hôn phu của em."

Diệp Hoài vẫn lườm cậu.

Viên Tinh Châu lại hôn một cái "bẹp" lên mặt hắn, theo sau nói, "Người em yêu."

"Xì," Diệp Hoài thả người xuống, nói với vẻ mặt ghét bỏ, "Người em yêu cơ đấy, có thể yêu tôi được bao lâu?"

"Không nhiều." Viên Tinh Châu cùng hắn khoác tay như mấy ông cụ già, cười nói, "Chắc là lâu hơn so với anh yêu em một tí tẹo teo đi."

Diệp Hoài: "Vậy bắt đầu từ 60 năm trở đi nhé. Giấy chứng nhận hôn thú là tôi cố ý sao chép của tiền bối, chính là để cầu cát lợi."

Viên Tinh Châu lúc ấy đã cảm thấy tờ giấy chứng nhận kia văn vở mà cứ kỳ cục kiểu gì, chưa từng nghĩ tới Diệp Hoài hóa ra lại là mê tín, cứ như thể sao chép giấy chứng nhận hôn thú của người khác là sẽ có thể có được một tình yêu giống như người ta vậy.

"60 năm à." Viên Tinh Châu như có điều suy tư mà nói, "Còn có thể cứng nổi sao?"

Diệp Hoài: "......"

"Ầy cứng không nổi cũng không sao." Viên Tinh Châu lại cười, "Món đồ chơi chạy bằng điện anh đề cử cho em không tồi......"

Mấy năm nay Diệp Hoài sợ cậu chăn đơn gối chiếc, đề cử không ít thứ đồ hay ho, Viên Tinh Châu chỉ thử qua một lần, thể theo yêu cầu của Diệp Hoài mở video, kết quả người sau xém tí nữa bị kích thích đến nỗi bay xuyên đêm trở về.

"...... Cái đệch! Im miệng!" Diệp Hoài lập tức có hình ảnh trong đầu, lỗ tai ửng hồng, dở khóc dở cười mà siết lấy eo cậu một chút, nói giọng uy hiếp, "Về nhà trừng trị em sau!"

Viên Tinh Châu cười ha ha, chui vào trong xe. Diệp Hoài cũng cười đi vào theo.

Chiếc xe rất mau chạy bon bon trên đường, lúc này vừa đúng vào giờ tan tầm giữa trưa, vì thế bọn họ cũng trở thành một phần trong đoàn người trở về tổ ấm.

Diệp Hoài đan mười ngón tay cùng với Viên Tinh Châu, nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ: "Tôi đến nơi hơi muộn có phải không?"

Những tòa nhà hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau, trong lúc đợi đèn đỏ, không biết nhà ai ở khu dân cư ven đường đang nấu cơm, có mùi chiên xào thoang thoảng bay lại đây.

Viên Tinh Châu nghiêng mặt sang nhìn hắn, không biết vì sao, bỗng dưng thấy vô cùng cảm động.

"Không có." Cậu nở nụ cười dịu dàng, theo sau nâng bàn tay của Diệp Hoài lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của hắn, "Anh đến vừa kịp lúc."

- --Hết---

Tác giả có lời muốn nói:

[1] Giấy chứng nhận hôn thú là của hai vị tiền bối Triệu, Dương. Hai vị đại lão này là một đôi vợ chồng tình cảm mặn nồng có tiếng, cảm thấy hứng thú có thể tìm hiểu thử xem.

[2] Bộ truyện này lúc mở hố không tra cứu tư liệu nhiều lắm, không nghiên cứu đào sâu giống như "Hí tinh thủ hộ giả", có một vài chế độ không phù hợp với thực tế. Mọi người xem như thế giới song song đọc cho vui nha.

[3] Tên của Tinh Châu được tạo ngẫu nhiên từ trang web xuanpai(.)com, cảm thấy không dễ nghe, đổi thành Tinh Hà, đây cũng là ngọn nguồn của ca khúc 《 Tinh Hà 》. Nhưng trước khi mở hố có tra xét một chút, tên Tinh Hà bị trùng quá nhiều, vì tị hiềm nên lại quay về dùng cái tên này. Nhưng lời bài hát và tên bài hát không tiện sửa, nên vẫn cứ để như cũ.

[4] Đây hẳn là bộ truyện tôi mà cập nhật chậm nhất, thành thật xin lỗi vì đã để cho mọi người theo truyện mãi mà nản, cũng cảm ơn mọi người ủng hộ và bao dung, khom lưng thật sâu.

===================================

Chú thích:

1. Giấm tiều (nguyên văn: 老板醋, lão trần giấm): là một loại giấm màu nâu đỏ, ít chua hơn giấm trắng, được ủ lâu năm nên có vị đặc trưng. Nếu đi mấy quán hủ tiếu người hoa thì sẽ rất hay thấy mấy chai giấm tiều này á:> Nổi tiếng nhất ở TQ có 4 loại giấm tiều, theo thứ tự từ thấp đến cao: giấm Phúc Kiến, giấm Tứ Xuyên, giấm Sơn Tây, giấm Chiết Giang.

2. Câu mà Châu Châu muốn nói trong đám cưới là một câu thoại cực kỳ nổi tiếng của Phoebe Buffay (series Friends) trong đám cưới của mình:



Tay đeo nhẫn của Phoebe trông như thế này nè



3. Câu chuyện về đám cưới "độc" của Triệu Nguyên Nhậm và Dương Bộ Vĩ:

Triệu Nguyên Nhậm là một nhà ngôn ngữ học người Mỹ gốc Trung, được xem là cha đẻ của ngành ngôn ngữ học TQ. Vợ của ông, Dương Bộ Vĩ, là một bác sĩ nội khoa, một trong những người đầu tiên áp dụng Tây Y vào nên y học TQ. Cuộc hôn nhân 60 năm đúng như lời thề bạc đầu giai lão, ở bên nhau đến tận cuối con đường của hai người, đã trở thành một tượng đài, được rất nhiều người ngưỡng mộ.

Năm 1921, cách họ tổ chức đám cưới cũng vô cùng độc đáo: họ không lên kế hoạch đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới linh đình, họ chỉ chụp một bức ảnh tại công viên nơi mà vào một ngày mùa xuân 1920, TNN đã bày tỏ tình cảm của mình với DB. Sau đó, họ gửi hơn 400 bức ảnh kèm phong thư báo tin hai người đã kết hôn đến cho bạn bè và người thân, trên thư viết:

"Tiến sĩ Triệu Nguyên Nhậm và Bác sĩ Dương Bộ Vĩ hết sức trân trọng gửi bức thư này cho bạn bè và người thân, báo tin: Trước khi bức thư này đến được với bạn, vào lúc 3 giờ chiều ngày mùng 1 tháng 6 năm 1921, lúc 120 độ kinh Đông giờ mặt trời trung bình, hai người bọn họ đã tự chủ kết hôn ở Bắc Kinh.

Ngoại trừ quà mừng là những bức thư, bài thơ, bản nhạc, hoặc đóng góp cho Hiệp hội Khoa học Trung Quốc, chúng tôi tuyệt đối không nhận quà dưới bất kỳ hình thức nào khác."

Còn tờ hôn thú của bọn họ thì là một tờ giấy viết tay được hai người bạn rất thân làm chứng, ký tên và đóng dấu:

"Hai người ký tên gồm Triệu Nguyên Nhậm và Dương Bộ Vĩ, đồng ý tuyên bố rằng tính chất và mức độ của tình cảm và sự tín nhiệm mà hai người bọn họ dành cho nhau, đã có thể khiến cho tình cảm và sự tín nhiệm này tồn tại vĩnh cửu một cách vô điều kiện.

Cho nên bọn họ sẽ ở ngày hôm nay, mùng 1 tháng 6 năm thứ 10 (Trung Hoa Dân Quốc), cũng là mùng 1 tháng 6 năm 1921 trên lịch phương Tây, kết thành quan hệ bạn lữ suốt đời, kính xin hai người bạn thân nhất ký tên làm chứng."

Dương Bộ Vĩ có viết một bài thơ để chúc mừng đám cưới vàng - kỷ niệm 50 đám cưới của bọn họ. Tôi không tiện trích ra và lược dịch vì không đảm bảo được vần, bạn nào biết tiếng Trung và có hứng thú thì thử tìm xem nhé:>

- ------------------------------------

Editor: Phiên ngoại sẽ được đăng trong nay mai, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ tôi hoàn thành việc chuyển ngữ bộ truyện này X"D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.