"Cậu xác định muốn nhận sao?" Tối hôm đó, Viên Tinh Châu liên hệ Lý Nguyên biểu thị bản thân thay đổi chủ ý, người sau vô cùng kinh ngạc, "Cậu gặp phải chuyện gì à?"
"Không có ạ. Chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt." Viên Tinh Châu cười, "Làm phiền Lý tỷ giúp em hỏi một chút nhé."
Lý Nguyên buổi chiều vừa mới từ chối bên kia xong, lúc này cũng sợ chậm trễ quá lâu nên có biến số, lập tức liên hệ với người phụ trách của đối phương. Bên kia quả nhiên đã bắt đầu tiếp xúc với những ứng cử viên khác, may mà còn chưa ký hợp đồng, phiên đàm phán thỏa thuận này thực ra cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Hai bên thống nhất thời gian ký hợp đồng, bên kia vô cùng mong chờ sự gia nhập của Viên Tinh Châu, cũng ngàn lần vạn lần dặn đi dặn lại, hy vọng bên này đừng đổi ý giữa chừng.
"Cậu chắc chắn sẽ nhận rồi đó nha." Lý Nguyên bèn xác nhận lại với Viên Tinh Châu, "Tổng cộng quay 12 tập, mỗi lần quay hai đến ba ngày, đối phương bao ăn ở. Cát-sê là như thế này, một nửa tính trên mặt giấy là thù lao đóng phim, một nửa còn lại quy đổi thành cổ phần...... Cậu biết rồi đấy."
Chị nói xong báo ra một cái giá, Viên Tinh Châu bất giác sửng sốt: "Cát-sê nhiều đến vậy sao ạ?"
Viên Tinh Châu biết hiện tại tuy rằng mình không có quá nhiều tác phẩm, nhưng bởi vì nhiệt độ cao, lưu lượng lớn, thù lao đóng phim đã chen mình vào hàng ngũ tuyến một.
Lần trước lúc nhận kịch bản mới, Lý Ngộ cũng đã từng nhấn mạnh, trong đám nghệ sĩ lưu lượng hiện giờ, cậu đóng phim hay nhất, hoàn toàn không thua diễn viên chính quy, trong dàn diễn viên thì lưu lượng của cậu lại lớn nhất, bởi vậy cũng có rất nhiều kịch bản đến mời.
"Cậu trong 《 Mê Thành 》 hút fan quá dữ dội." Lý Nguyên nói, "Show truyền hình trước đó là cho cậu nhận từ năm ngoái, khi đó 《 Mê Thành 》 lại chưa chiếu, cho nên thu vào ít. Hiện tại cát-sê của cậu đã thuộc tốp đầu rồi, lại là lần đầu tiên làm khách mời cố định, so với quá khứ làm sao được, đưa ra con số này không tính là khoa trương. Huống chi nếu đặt tình huống này ở mấy năm trước, nắm bắt được thời cơ tốt, cậu còn có thể thu vào nhiều gấp mấy lần so với hiện giờ."
Kể từ khi thù lao của ngành công nghiệp phim ảnh bắt đầu bị khống chế, các nền tảng đều ép giá rất mạnh, đích thực là trả không nhiều bằng trước kia, do đó Viên Tinh Châu không ngờ mình tham gia một show truyền hình, số tiền nhận được ấy thế mà còn nhiều hơn cả đại ngôn nhãn hàng. Phải biết rằng phí đại ngôn cao nhất của cậu là một thương hiệu nước giải khát, 1500 vạn ký trong hai năm. Nhưng mà show truyền hình bên này lại chỉ cần quay 12 tập!
Cứ theo cái đà này thì còn sợ cái đíu! Ông Diệp có giỏi kiếm tiền hơn đi chăng nữa, cũng có thể một lần kiếm về tới mấy ngàn vạn sao!! Ngay cả có thể thì cũng là tích lũy tài sản hai đời rồi lại dựa dẫm vào vợ mới làm được nổi!
Mình đây mới là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng!
Viên Tinh Châu đã sắp bay lên, càng cân nhắc càng kích động, thầm nghĩ bằng không chính mình dứt khoát chuyên nhận show truyền hình, làm khách mời lão làng của các show truyền hình cũng được. Nhưng mà loại ý tưởng này cũng chỉ lóe lên một cái rồi qua, phải biết rằng các bên nhà sản xuất cực kỳ khôn ngoan, hiện tại cậu có nhiệt độ, có nhiều fan, đối phương sẽ ra giá cao, chẳng tiếc nhiều tiền cỡ nào cũng muốn đập vào. Nhưng nếu sau này cậu không có tác phẩm, fan chạy mất, nhiệt độ thấp xuống, bên kia sẽ ngay lập tức ép giá.
Nếu muốn ăn một bát cơm này*, nói cho cùng vẫn là phải suy xét về lâu dài, kiếm được cho mình một chỗ đứng vững chắc.
*ý nói kiếm sống bằng nghề này.
Diệp Hoài gần đây cũng đang nghĩ tới việc này, Ôn Đình sau khi biết được Viên Tinh Châu đã ký kết với show truyền hình, lập tức nói với hắn một tiếng, cũng nhận lời với bên kia.
"Chuyện khách mời đặc biệt bên phía Tinh Châu không biết, tổ sản xuất chương trình nói muốn tạo niềm vui bất ngờ" Ôn Đình cười nói, "Đúng là nhà tài trợ dư dả tài chính có khác, trả thù lao đủ cho studio tiêu xài hết năm nay, phim truyền hình của cậu cứ từ từ mà quay, không nóng vội."
"Sao có thể không nóng vội," Diệp Hoài cũng không làm ra vẻ, nằm ở trên sô pha vừa xem kịch bản vừa thở dài, "Tôi phải có tác phẩm chứ, chỉ dựa vào mỗi việc show ân ái với bà xã thì sao mà được."
"Phim truyền hình chẳng phải là tác phẩm đó sao?" Ôn Đình chặc lưỡi nói, "Là bản thân cậu không muốn đóng nam chính."
Gã không đề cập tới thì còn ổn, vừa nhắc tới chuyện này Diệp Hoài quả thật cũng phiền muộn: "Anh cho rằng tôi không muốn à, nếu như tôi cũng có thực lực giống Tinh Châu, hiện tại ước còn chẳng được đây."
Ngày đó sau khi rời khỏi Bạn Sơn, chưa được bao lâu, Diệp Giang bèn lén lút gọi điện thoại cho Diệp Hoài.
"Cô mình chỉ là thẹn quá hóa giận." Diệp Giang nói, "Nhưng cô cũng chẳng làm được gì đâu, không cần lo lắng."
Diệp Hoài không biết dụng ý cuộc gọi của hắn, tâm trạng lại vô cùng sa sút, chỉ ậm ừ mà "vầng" một tiếng.
Diệp Giang lại hỏi: "Anh còn chưa hỏi em, nghe nói em nhận vai diễn trong 《 Chị Gái Xinh Đẹp 》, bộ phim này công ty có đầu tư, em có muốn đóng nam chính không? Nếu em muốn, anh sẽ thêm tiền đổi Hàn Xuyên."
Diệp Hoài tí nữa thì cho rằng mình bị ảo giác, bên này hắn còn đang lo lắng nhân vật khó lòng giữ được, bên kia Diệp Giang lại muốn nâng hắn lên làm nam chính??
"Anh điên rồi hả." Diệp Hoài nói, "Em biết gì đâu mà đóng nam chính??"
"Nam chính nào không phải là diễn từng bước một mà tích lũy nên, em sao lại không thể đóng được." Diệp Giang nói, "Hơn nữa Chu Dĩnh là người đại diện thương hiệu, em là nhị thiếu gia của công ty, đến lúc đó thay phiên phát sóng ở hệ thống cửa hàng trên cả nước, vừa có thể giúp em thường xuyên lộ mặt trước công chúng, lại vừa có thể làm quảng cáo."
Diệp Hoài: "???"
"Em không muốn!!" Diệp Hoài phát hiện vị này thế mà lại là thật tâm nghĩ như vậy, tức khắc cả kinh nói, "Kịch bản đã đủ nát rồi! Khắp nơi đều là anh cấy vào!"
"......" Diệp Giang xấu hổ mà ngừng lại một chút, ở đầu kia ngượng ngùng giải thích, "Cấy vào nhiều lắm sao? Anh vốn đang định thêm một ít nữa, những phân cảnh bọn họ cấy vào đều là cảnh quay từ xa, cũng chỉ xuất hiện cho người ta thấy được ba giây, kém xa so với chạy quảng cáo Mercedez. Nếu như thêm cả slogan quảng cáo vào thì có phải là sẽ bắt mắt hơn một chút không nhỉ."
Diệp Hoài: "......"
"Sao anh không sửa thiết lập riêng của các nhân vật chính cho rồi, dứt khoát đi làm ở công ty anh luôn, mỗi ngày ra ra vào vào tất cả đều là logo to đùng của anh. Trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn kim cương bự chảng, lúc nói chuyện trước tiên lộ ra bàn tay, xoay 360 độ cho khán giả thưởng thức một phen." Diệp Hoài nhịn không được trợn trắng mắt.
Diệp Giang nghe ra là hắn đang móc mỉa, nhịn không được ho khan một tiếng.
"Anh đừng xen vào." Diệp Hoài bấy giờ mới nói, "Kịch bản đã nát như vậy, còn phải trông cậy vào Hàn Xuyên gánh rating nữa mà. Em không đuổi khách là tốt lắm rồi. Lại nói, em cũng không phải nhị thiếu gia gì hết, đó là công ty của anh, đâu liên quan gì tới em......"
Diệp Giang lúc này mới bật cười, lại nói, "Vậy lúc nào rảnh hai em trở về một chuyến, xe cứ đậu mãi ở dưới tầng hầm cũng lãng phí. Viên Tinh Châu tốt xấu gì cũng là sao tuyến một mà nhỉ, lái một chiếc Jetta......"
Diệp Hoài ngắt lời: "Chiếc đó không phải của em ấy, là của công ty em ấy."
"Anh biết, thế thì cậu ấy đã là sao tuyến một, lại còn lái Jetta của công ty......" Diệp Giang nói, "Dù sao cũng chưa tặng gì cho cậu ấy bao giờ, để cậu ấy tự chọn một chiếc xe, coi như nhận lỗi."
Diệp Hoài cũng không muốn xe, chính mình cũng không phải là không mua nổi.
Tuy vậy một câu cuối của Diệp Giang lại đánh trúng tâm sự của hắn. Suy cho cùng thì bữa tiệc ngày hôm ấy quá ư là hỏng bét, suốt mấy năm trong quá khứ, hắn vẫn luôn tránh xung đột trực diện với người nhà, đa số thời điểm đối phương đều là nói bóng nói gió, mà hắn thì lựa chọn ậm ừ cho qua chuyện.
Dẫu sao dùng tiền của gia đình, trở mặt cũng không phải là rất có tự tin.
Kể cả ngày hôm đó, trong lòng hắn còn đang canh cánh chuyện gia nhập đoàn phim, vốn dĩ cũng nghĩ chỉ ăn một bữa cơm trong yên bình, có vấn đề về sau lại giải quyết. Không nghĩ tới cuối cùng phát triển thành như vậy, các bậc cha chú không hề che giấu, hắn thì lại cảm thấy giữa bọn họ hoàn toàn không có cách nào đối thoại được.
May thay may thay, Tinh Châu không có ghét bỏ mình.
Diệp Hoài cúp điện thoại, máu hơn thua lại trỗi dậy, nhờ Ôn Đình thúc giục đoàn phim mau chóng gửi kịch bản tới.
Vì thế trong mấy ngày kế tiếp, hắn quả thật giống như được tiêm máu gà, cầm kịch bản lật tới lật lui mà xem, hết đánh dấu rồi lại gạch chân trọng điểm, nỗ lực áp dụng những chút kiến thức học được ở trên lớp vào thực tế để luyện tập, chỉ vài ngày đã lật kịch bản thành một mớ nhàu nát.
Viên Tinh Châu lấy làm kỳ lạ đối với trạng thái của Diệp Hoài, sau khi biết được nhân vật của hắn không bị đổi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua mấy ngày, mắt thấy sắp sửa phải vào đoàn phim, cậu đến công ty ký hợp đồng, quay xong MV của album, lại gọi Lục Khương vào phòng họp nhỏ.
Trong phòng hội nghị còn có ba người trợ lý mới mà Lý Nguyên điều đến cho cậu, một người phụ trách làm công tác tuyên truyền cùng với đoàn phim, một người quản lý sinh hoạt hằng ngày, một người khác thì lại là được đào đến từ nơi khác, chuyên môn theo sát cậu những lúc đi ghi hình chương trình, giúp cậu điều phối quan hệ giữa các bên.
Lục Khương vui vui vẻ vẻ tiến vào, còn tưởng rằng cậu muốn dặn dò chuyện gia nhập đoàn phim, vừa trông thấy tư thế này liền ngớ người.
"Thế còn em thì sao ạ?" Lục Khương căn cứ theo sự phân phó của Lý Nguyên, hoàn thành việc bàn giao lịch trình, lại soạn ra một bản ghi chú các thói quen hằng ngày của Viên Tinh Châu, phát cho mấy người kia, theo sau bưng vẻ mặt hoài nghi hỏi Viên Tinh Châu, "Viên ca, anh không phải là không cần em nữa đấy chứ?"
"Cậu nói xem." Viên Tinh Châu nói, "Cậu theo tôi một cái lịch trình còn theo đến sắp ngất xỉu luôn, cần cậu để làm gì."
Lục Khương lần trước cùng cậu bay tới bay lui quả thật có chút quá sức chịu đựng, cả người mau chóng gầy xọp đi, ngủ quên mất vài lần những lúc ở sân bay chờ máy bay, thậm chí có những khi còn cần Viên Tinh Châu phải tự mình xách hành lý, đồng thời duỗi ngược tay ra đằng sau kéo y đi đường.
Khi ấy Lục Khương có một chút hổ thẹn, bất đắc dĩ thể lực của y về cơ bản không có cách nào sánh nổi với một người tập thể hình quanh năm như Viên Tinh Châu, cũng may đợt này Viên Tinh Châu bận rộn với việc phát hành album, y có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Lúc này vừa đến công ty đã thấy được trợ lý mới, Lục Khương vốn dĩ chỉ là nửa đùa nửa thật mà hỏi một câu, lúc này thấy Viên Tinh Châu xác nhận, mới phản ứng chậm chạp mà bắt đầu phát hoảng.
"Không phải chứ, Viên ca, em sai rồi! Em em em, em vẫn có thể làm được! Em có thể tập thể hình!" Lục Khương cuống hết cả lên, nhưng mà miệng lưỡi quá sức vụng về, chỉ có thể đỏ bừng cả mặt mà lặp lại mấy câu, "Viên ca, anh đừng không cần em mà, em còn muốn đi theo anh......"
"Đi theo tôi làm gì? Cậu muốn làm trợ lý mãi sao?" Viên Tinh Châu ra hiệu cho ba người kia đi ra ngoài, theo sau xoay người, mỉm cười với y, "Tôi đã bàn với chị Lý Nguyên rồi, chờ thêm mấy ngày nữa, để chị ấy xem thử xem có thể ký luôn cả cậu vào công ty hay không."
Lục Khương sửng sốt: "Hả?!"
"Mấy bữa nay cũng đừng đi theo tôi," Viên Tinh Châu nói, "Tự mình suy ngẫm viết nhạc, rảnh rỗi thì đi học vũ đạo cùng với đám thực tập sinh, đến lúc lên show dù sao cũng không thể không biết nhảy một tí nào được."
"Show?" Lục Khương càng nghe càng choáng váng, một lát sau mới phản ứng được, đôi mắt tức khắc trợn tròn.
Show truyền hình mà Viên Tinh Châu tiếp nhận là cuộc thi tuyển chọn tài năng, tạo lập một nhóm nhạc nam quốc dân, giới hạn độ tuổi là trong khoảng 17-25.
Lục Khương đáp ứng mọi điều kiện, hát cũng hay, chỉ là điều kiện ngoại hình không đủ cho lắm.
"Thật lòng mà nói, khả năng cậu được debut không cao. Thế nhưng với thực lực ca hát này, lên show lôi kéo một chút nhiệt độ không thành vấn đề. Chờ đến lúc cậu bị loại, vừa lúc album của tôi cũng nên được phát hành rồi, để công ty lăng xê cậu một đợt, về sau làm ca sĩ hoặc là học làm producer* cũng không tồi."
*producer ở đây là music producer, nhà sản xuất âm nhạc.
Viên Tinh Châu vẫn đang mặc trang phục quay MV, một thân tạo hình vương tử lộng lẫy, thiết kế tinh xảo, có vài sợi tua vàng rủ xuống. Tóc của cậu cũng được chải ra đằng sau, so với ngày thường càng thêm anh tuấn, cười lên thoạt trông mặt mày xinh đẹp đến nỗi làm cho trái tim người rung động.
"Phải cố lên đó nha." Hàng lông mày của Viên Tinh Châu cong lên, "Trò Lục Tiểu Khương."
Lục Khương hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có cơ hội tốt như vậy, đứng ngẩn người trong chốc lát, đột nhiên sáng tỏ.
—— Chẳng trách sao Viên Tinh Châu mời y viết ca khúc! Chẳng trách sao show truyền hình lần trước lại dẫn y theo giao lưu học tập cùng với các thí sinh! Lục Khương cứ luôn cho rằng chính mình chỉ là một chân tiện thể mang theo được nhờ mà thôi, lúc này mới hiểu được là bấy lâu nay đối phương vẫn đang lót đường cho mình.
Y lại nghĩ tới chính mình làm trợ lý cho Viên Tinh Châu lúc không có một xu dính túi, trái lại còn bắt người nọ lái xe chở y tới tới lui lui, phát tiền lương cho y, lại dạy y cách phân biệt sắc mặt của người khác, cùng với mỗi lần đến công ty Viên Tinh Châu luôn để cho y ra mặt thương lượng các hạng mục công việc, vậy nên ở Bối Tư Records y tương đương với người phát ngôn của Viên Tinh Châu, đề ra yêu cầu gì cũng đặc biệt thuận lợi.
"Em em em......" Lục Khương kích động mà bắt đầu nói lắp, nửa ngày sau không biết nói cái gì cho phải, la lên một tiếng nhào về phía Viên Tinh Châu, "Aaaa —— Viên ca em yêu anh!"
"Đừng ôm tôi!" Viên Tinh Châu lại lập tức biến sắc, hoảng sợ mà nâng chân lên, bảo vệ tua vàng trên người, "Quần áo này đắt lắm!"
"Muốn ôm!" Lục Khương bị cậu ngăn chặn, hưng phấn mà duỗi thẳng cánh tay, dậm chân tại chỗ, "Muốn ôm muốn ôm! Chờ em kiếm được tiền rồi em mua cho anh càng đắt hơn nữa!"
Viên Tinh Châu: "......"
Hai tuần sau, Viên Tinh Châu mang theo trợ lý mới vào đoàn phim, Lục Khương thì được Lý Nguyên ký hợp đồng, cũng bị cưỡng bách tiến hành quản lý vóc dáng.
Bộ phim mới của Diệp Hoài mấy ngày sau nữa mới khởi quay, vì thế dứt khoát khóa cửa nhà, theo chân Viên Tinh Châu cùng nhau đến thành phố điện ảnh quay phim, ban ngày hắn cầm kịch bản của chính mình học lời thoại ở phim trường, tối đến thì cùng Viên Tinh Châu lượn lờ khắp chốn trong thành phố điện ảnh, loanh quanh tìm chỗ ăn ngon.
"Khó ăn quá." Diệp Hoài ra vẻ ghét bỏ mà ngồi ở trên băng ghế nhỏ, chân dài gập lên, cau mày nói, "Mỗi ngày ăn mấy thứ này, đến lợn cũng có thể gầy. Sớm biết vậy đáng nhẽ nên để cho Lục Khương tới đây."
Viên Tinh Châu: "......"
Mấy bữa nay Lục Khương bị bắt ăn kiêng thêm cả tập thể dục, ngày ngày ở trên WeChat kể khổ, gần như trở thành nguồn mua vui bất tận cho Diệp Hoài.
"Mấy món này xem như không tồi, dù sao cũng ngon hơn cơm tập thể ở đoàn phim." Viên Tinh Châu cười cười, hỏi hắn, "Lần này vào đoàn phim anh mang theo mấy người?"
Diệp Hoài nói: "Một người. Một mình Tiểu Lữ là đủ rồi."
"Bộ phim đầu tiên, tuyên truyền rất quan trọng." Viên Tinh Châu chần chừ nói, "Tốt nhất nên có một người chuyên lên kế hoạch tuyên truyền đi theo anh vào đoàn phim."
Năm đó cậu từng ở phương diện này chịu thiệt thòi, khi ấy bộ phim đầu tiên của cậu được phát sóng, mới vãn hồi được một chút hình tượng, lúc vào đoàn phim tiếp theo đã bị diễn viên cùng đoàn mua bài báo, giẫm đạp lên cậu làm tuyên truyền, nói cậu đóng phim không vào trạng thái, luôn là NG*, đối phương rộng lượng không so đo, phân cảnh ở dưới ánh mắt trời nóng gắt phải quay đi quay lại hơn ba tiếng, cuối cùng bị cảm nắng.
*NG = no good, không đạt yêu cầu.
Fan của đối phương hiển nhiên bực bội, dí theo Viên Tinh Châu nhục mạ đủ điều. Khi đó ở bên người Viên Tinh Châu không có người phụ trách tuyên truyền, muốn tự mình đi làm sáng tỏ một phen, lại sợ đắc tội với đoàn phim, cuối cùng chỉ đành phải im lặng chịu đựng. Sau đó vẫn là có một nhân viên của đoàn phim hảo tâm tiết lộ, phân cảnh diễn viên kia NG nhiều lần vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Viên Tinh Châu.
"Ai mà thiếu đạo đức như vậy?" Diệp Hoài đã sớm đoán được Viên Tinh Châu mấy năm trước trải qua nhiều trắc trở, nhưng nghe đến chuyện này, vẫn bị tức đến không nhẹ.
"Em quên mất rồi. Hồi trước mỗi khi chịu oan ức, trong lòng hừng hực quyết tâm, nghĩ rằng phải nhớ kỹ hết thảy những con người xấu xa này, sau này nhất định phải ăn miếng trả miếng. Nhưng chờ đến lúc mình thật sự đổi vận, ngược lại là chẳng tài nào nhớ nổi những chuyện xấu năm ấy." Viên Tinh Châu gắp đồ ăn cho hắn, nhoẻn miệng cười, nói, "Em chỉ là nhắc nhở anh, có vài con đường vòng em đã từng đi qua, thiệt thòi đã từng gánh chịu, anh có thể tránh đi là tốt hơn cả."
"Được." Diệp Hoài há miệng, cuối cùng ngoan ngoãn nói, "Nghe em. Cứ để cho Ôn Đình đi theo vậy, dù sao hắn cũng không có việc gì."
Viên Tinh Châu lúc này mới yên tâm, lại trông dáng vẻ nghe lời của hắn làm người yêu thích lạ thường, nhịn không được giơ tay sờ lên tóc của Diệp Hoài.
"Thật ngoan." Viên Tinh Châu cười nói, "Em cực kỳ thích anh như thế này."
Diệp Hoài nhướng mày, nhìn cậu một cái.
Động tác của Viên Tinh Châu mang theo một chút cảm giác từ ái không thể gọi tên, giống như là đang nhìn một cậu em trai nhỏ mà mình đặc biệt yêu thích.
"Tôi hỏi em," Diệp Hoài trở nên cảnh giác, tiến lên thu hẹp khoảng cách, nhìn cậu nói, "Em thích niên hạ có phải không?"
Viên Tinh Châu sửng sốt, năm sinh của Diệp Hoài tuy rằng sớm hơn cậu, nhưng đích thực thoạt trông càng ấu trĩ hơn một tí, thi thoảng lại khiến cho cậu có một loại ý muốn bảo vệ. Mà Viên Tinh Châu cũng đích thực rất hưởng thụ một số không nhiều những khoảnh khắc ngoan ngoãn của đối phương.
Nếu như Diệp Hoài nhỏ tuổi hơn mình......
Vậy thì dáng vẻ vừa manly lại vừa ấu trĩ của người này, quá OK luôn!!!
"Có vẻ như......là không tồi." Viên Tinh Châu lộ ra sự si mê trong ánh mắt, lại vô cùng cẩn thận mà bổ sung, "Đương nhiên, anh thế nào em cũng thích."
Diệp Hoài hồ nghi mà nhìn cậu một cái.
Vài ngày sau, đoàn phim của Diệp Hoài tiến hành bấm máy.
Show truyền hình ký kết với Viên Tinh Châu cũng đã bắt đầu buổi ghi hình đầu tiên. Trợ lý thu xếp cho cậu đâu ra đấy, trống ra được ba ngày nghỉ từ đoàn phim, tối hôm đó cậu bắt chuyến bay đến địa điểm ghi hình, cơm còn chưa ăn đã trước tiên đi chào hỏi mọi người.
"Thầy Viên, một lát nữa quay mấy thước phim ngoài lề nhé." Người của tổ sản xuất chương trình đi qua tìm cậu, thương lượng, "Các fan Châu rất mong đợi cảnh quay ngoài lề, chúng ta cũng kỷ niệm một chút lần đầu tiên gặp mặt."
Viên Tinh Châu biết mình phải lôi kéo nhiệt độ, bèn vui vẻ gật đầu.
"Viên ca, có nên làm tạo hình trước không?" Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở, "Lần đầu tiên xuất hiện của anh có phải là nên long lanh tuấn tú một chút?"
Hai cameraman từ nơi xa đi tới. Viên Tinh Châu không để ý, lắc đầu: "Không cần, ngoài lề thôi ấy mà, mấy nhóc phỏng chừng đã chờ rất lâu rồi."
"Thầy Viên tri kỷ quá đi mất." Cameraman A giơ máy quay, đi theo phía sau cậu vào trong, than thở nói, "......Thương mấy cậu em trai đến như vậy."
Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, thầm nghĩ nhiếp ảnh gia này tùy ý ra phết, ấy thế mà còn có thể tùy tiện nói chuyện?
Cậu sốt ruột đi vào trong, lại không muốn làm cho chính mình quá nổi bật, bởi vậy chỉ mỉm cười lắc đầu.
Mấy cậu bé thực tập sinh quả nhiên đều có mặt, luyện giọng, luyện nhảy, chụm vào một chỗ nói chuyện, muôn hình muôn vẻ, đều đang chuẩn bị cho buổi ghi hình ngày mai.
Lúc Viên Tinh Châu đẩy cửa bước vào, vừa khéo có mấy người hướng mặt về phía cửa, sau khi trông thấy lập tức la lớn đầy khoa trương, theo sau những người khác bị dọa giật mình, quay đầu nhìn sang, cũng bắt đầu nháo nhào reo hò lên.
Hàng chục đến gần trăm chàng trai trẻ tụ tập ở một chỗ, phần lớn đều chưa đến hai mươi tuổi, lại là không hoá trang không trang điểm, toàn thân cũng tràn đầy hơi thở thanh xuân. Viên Tinh Châu ngay khoảnh khắc tiến vào, bỗng dưng liền cảm thấy mình già rồi.
"Chào mọi người." Viên Tinh Châu giơ tay lên, khẽ mỉm cười với mọi người.
Đám thực tập sinh lại hoan hô một trận, thậm chí có người còn huýt sáo.
Viên Tinh Châu: "......"
Tuy rằng mọi người rất nhiệt tình, thế nhưng vẫn cứ có cảm giác chỗ nào đó quái quái. Cậu lại mỉm cười với mọi người, đang muốn mở miệng nói vài câu hình thức để khích lệ mọi người, liền nghe phía sau có người khe khẽ thở dài.
"A!" Cameraman B chặc lưỡi một tiếng, dùng một loại ngữ điệu khó tả mà thốt lên, "Youth!"
Viên Tinh Châu: "???"
=======================================================
Editor: Thứ 6 hay lu bu nên đăng muộn ;_; Sò rí mọi ngườiiii
*Tiêu đề: Em thích phi công có phải không!!!