Không khí gần như ngưng đọng lại trong nháy mắt.
Diệp Hoài hơi nhướng mày lên, nghi hoặc mà nhìn về phía Viên Tinh Châu trên màn hình.
Viên Tinh Châu giả ngây giả ngốc, chớp chớp mắt cũng nhìn hắn.
Cù Mạch bày ra vẻ mặt chờ mong mà đợi chị dâu khích lệ, thấy Diệp Hoài nãy giờ không nói một lời, có chút hoang mang.
"Khụ, chị dâu của cậu anh ấy...... tương đối thẹn thùng." Viên Tinh Châu nghẹn cười, thầm nghĩ cách nhau xa như vậy, Diệp Hoài chung quy không thể nào tới đây đánh mình đâu, bèn bày ra dáng vẻ năng lực bạn trai nổ banh nóc, ưỡn ưỡn ngực, nói với Diệp Hoài, "Đêm nay có ngoan ngoãn ăn cơm không đó?"
Diệp Hoài: "......"
"Một mình ở bên ngoài, nhất định phải chú ý ăn uống lành mạnh." Viên Tinh Châu thấy Diệp Hoài híp mắt nhìn cậu, hiển nhiên không muốn mở miệng, dứt khoát tiếp tục tự mình diễn, "Đêm nay tụi em sẽ làm việc đến khuya, anh nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai trong buổi diễn tập ông xã sẽ ghi hình lại cho anh xem nhá...... Ngoan."
Cù Mạch không biết nội tình, ở bên cạnh hâm mộ mà nói: "Đàn anh, tình cảm của hai anh thật tốt."
"Chứ sao." Viên Tinh Châu cấp tốc tắt loa đi, gắn tai nghe Bluetooth lên, "Tôi và chị dâu của cậu chính là tình bỉ kim kiên*."
*tình bỉ kim kiêm (情比金坚): tình cảm bền chắc, cứng rắn như vàng.
"Chị dâu?" Diệp Hoài quả nhiên ở trong tai nghe hỏi, "Một ngày không gặp, em đổi tính rồi?"
Viên Tinh Châu bày ra vẻ mặt bình tĩnh, đáp lại, "Em chẳng lẽ không phải là lão "công"* tốt nhất trên thế giới sao?"
*ở đây em Châu dùng 老攻, công (攻) trong công/thụ thay cho 老公 (lão công = chồng) nên tôi để nguyên =))
"Tôi không biết." Diệp Hoài nói: "Tôi cũng mới nghe nói có chuyện như vậy đó......"
Viên Tinh Châu không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, nhịn không được bật cười ha ha.
"Đúng là lá gan càng lúc càng lớn." Diệp Hoài mang theo ý cười trong giọng nói, "Bị tôi chiều hư rồi có đúng không?"
"Đúng vậy, quần áo của anh em cũng không biết chọn như thế nào." Viên Tinh Châu nói, "Em không mang theo cà vạt của anh, tài xế mang cho em một bộ quần áo khác, anh muốn xem thử không?"
Quần áo trên người Viên Tinh Châu trông quen mắt, có vẻ như là một bộ mà Diệp Hoài lúc trước từng mặc qua. Nhưng mà nói xong mới nghĩ đến, hiện tại là đang ở phòng của Cù Mạch.
Diệp Hoài lại cười: "Không cần, đó là tôi chọn. Hắn còn bỏ quên vài món."
Viên Tinh Châu: "Có quên gì đâu ạ, đồ để mặc phối bên trong cũng mang theo, nguyên cả bộ."
Ở trước mặt người ngoài, cả hai người đều ngại ngọt ngào sến sẩm, lại cũng không muốn cúp điện thoại. Nhưng mà thời gian đã khuya, Viên Tinh Châu liếc nhìn, biết Diệp Hoài ngày mai còn có kế hoạch, không thể thức đêm như vậy.
"Anh nghỉ ngơi cho thật tốt." Viên Tinh Châu lại nói, "Em cúp trước."
"Để mở camera đi." Diệp Hoài lại nói, "Tôi đặt điện thoại ở đầu giường nạp pin, em cứ để mở như thế đi, lâu lắm rồi không nghe em hát."
Viên Tinh Châu thoáng lưỡng lự. Ống kính của Diệp Hoài bên kia lắc lư vài cái, lại rất mau điều chỉnh xong góc độ, vừa vặn nhắm về phía giường đệm của hắn.
"Giá đỡ di động của Tiểu Thiết, tôi vừa mới trấn lột về." Diệp Hoài nằm ở trên giường, nghiêng mặt sang cười với Viên Tinh Châu, "Các em luyện đi, không cần phải để ý đến tôi."
Mới nói được có mấy câu như vậy, thời gian đã qua đi nửa giờ. Viên Tinh Châu cũng không thể tiếp tục trì hoãn, dựng thẳng điện thoại di động ở trên ghế sô pha, dùng gối ôm và sách xếp thành một cái giá đỡ, thuận tiện cho Diệp Hoài nhìn thấy cậu.
"Chúng ta bắt đầu?" Cù Mạch thấy cậu buông di động, cười nói, "Dợt qua một lần xem thế nào."
Viên Tinh Châu nhìn về phía di động, chỉnh nhỏ âm lượng, lúc này mới gật đầu.
Rạng sáng ba giờ, hai người rốt cuộc chốt xong phiên bản cuối cùng, Cù Mạch tiêu hao tinh lực quá mức nhiều ngày liền, lập tức nằm liệt ở trên sô pha, Viên Tinh Châu mang theo đàn guitar trở về phòng, lúc cầm di động lên, phát hiện Diệp Hoài đã ngủ rồi.
Bên đó còn để lại một ngọn đèn sàn nhợt nhạt, Diệp Hoài an tĩnh mà làm tổ ở trên giường, bị quang ảnh làm nhòe đi hình dáng.
Thoạt trông ấm cúng lại khoan khoái. Viên Tinh Châu bất giác thả nhẹ bước chân, lại chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, chờ đến khi trở lại phòng của chính mình, cũng học Diệp Hoài đặt điện thoại di động ở trên bàn, cứ thế mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, video call ở thời điểm 6 giờ sáng bị ngắt kết nối, có vẻ như là Diệp Hoài đã rời giường.
Buổi diễn tập lại rất thuận lợi, hai vị thầy giáo giám khảo đến chỉ đạo, Viên Tinh Châu vừa mở miệng đã lập tức làm mấy người kinh ngạc. Nhân viên công tác xung quanh cũng thoáng an tĩnh lại, nhìn về phía chính giữa sân khấu.
"Bối Tư từ khi nào lưu giữ một tài năng thế này." Sau khi diễn tập kết thúc, giám khảo A cười nói với Viên Tinh Châu, "Màn thể hiện của cậu rất tốt, âm điệu rất chuẩn, vừa vào bài liền nắm bắt được cảm xúc."
"Con gái tôi thích xem phim của cậu ấy," giám khảo B cũng cười, "Một cậu nhóc rất không tồi."
Hai người khen ngợi Viên Tinh Châu vài câu, lại chuyển hướng sang Cù Mạch, lần này lại càng phân tích một cách tỉ mỉ hơn, từ độ khó của cách hòa âm phối khí, mức độ hoàn thiện của toàn bộ tác phẩm, đoạn điệp khúc hai người phối hợp, những thiếu sót ở phần nhạc đệm, bình luận từng chỗ một vô cùng tường tận. Sau đó lại kiến nghị phần mở đầu tốt nhất là từ thuần tiếng đàn guitar của Viên Tinh Châu, sửa thành hai người đồng thời biểu diễn.
Cù Mạch được đề nghị này khơi gợi cảm hứng, lại bất chợt lóe lên một ý tưởng, dứt khoát đổi lại toàn bộ đoạn mở đầu. May mắn thay ca khúc mới được đổi lại vô cùng kinh điển, độ khó của màn trình diễn đàn guitar cũng thấp.
Vì thế hai người lại tiếp tục diễn tập thêm hai lần nữa.
"Lần này mọi người chuẩn bị đều rất chu đáo." Cuối cùng, hai vị giám khảo cười cười, cổ vũ nói, "Các cậu OK rồi."
Cù Mạch hiển nhiên đã sớm hình thành thói quen đối với tình cảnh như vậy, trước buổi thi đấu, bất cứ một ý nghĩ nào cũng đều có khả năng dẫn đến sửa đổi tác phẩm. Cơ mà Viên Tinh Châu lại đã rất lâu rồi chưa trải qua loại tình cảnh như thế này, theo thời gian ghi hình chính thức ngày một tới gần, cậu chẳng thể nào ngăn được chính mình trở nên sốt sắng.
Chủ nhật, một giờ trước khi nhóm của bọn họ ghi hình chính thức, Viên Tinh Châu thay nguyên bộ quần áo biểu diễn kia của Diệp Hoài đi chuẩn bị. Tuy rằng chỉ là phỏng vấn, nhưng kể từ lúc bắt đầu trả lời câu hỏi, cổ họng của cậu đã căng chặt lại, không ngừng muốn uống nước.
Phỏng vấn viên như thường lệ mời cậu giới thiệu bối cảnh của ca khúc trong tiết mục lần này, cùng với dụng ý sân khấu của Cù Mạch.
"Cậu có phải là rất hồi hộp hay không?" Cuối cùng, phỏng vấn viên cười hỏi, "Thấy mặt cậu căng thẳng quá."
Viên Tinh Châu theo bản năng mà sờ sờ mặt mình, theo đó cười cười, thật thà nói, "Đúng là rất hồi hộp ạ."
Phỏng vấn viên cười: "Lần cuối biểu diễn là khi nào?"
"Thật nhiều năm về trước, kể từ khi nhóm......" Viên Tinh Châu định nói kể từ khi nhóm nhạc tan rã thì đã không còn biểu diễn nữa, nhưng ngay sau đó cậu ý thức được nếu nhắc tới ST, thì sẽ không tránh khỏi bị người cắt mang đi lăng xê đề tài, vì thế nói chữa, "Kể từ khi bắt đầu đóng phim, thì không có thời gian nữa."
Cậu nghe nói Nguyên Trừng có vẻ như thật sự đến, ngày hôm qua trong lúc diễn tập, đã có một nhóm trì hoãn chưa tiến hành. Mà hôm nay nhóm đầu tiên biểu diễn, hình như chính là bọn họ. Sắp đến giờ lên sân khấu, Viên Tinh Châu và Cù Mạch trái lại là không quan tâm người khác biểu diễn như thế nào, để tránh tạo thêm áp lực cho bản thân mình.
"Lần này thành viên chung nhóm cũ của cậu cũng có đến tham gia." Phỏng vấn viên quả nhiên mở lời, lại hỏi cậu, "Cậu muốn nói gì đó với cậu ta không?"
Viên Tinh Châu hơi bối rối mà khẽ nhíu mày. Nếu tổ sản xuất chương trình hỏi cậu như vậy, phỏng chừng cũng sẽ đi hỏi Nguyên Trừng.
Hai người hiện giờ đều là nghệ sĩ có lưu lượng, chỉ cần một khi bắt đầu liên lụy lẫn nhau, thì sẽ lôi kéo tiêu điểm đến trên người của bọn họ.
"Thành viên chung nhóm cũ? Nếu là Diệp Hoài, thì tôi có rất nhiều điều muốn nói. Chẳng hạn như......"
Camera thoáng điều chỉnh góc độ, quay đặc tả cậu, Viên Tinh Châu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, đành phải chống cánh tay lên đầu gối, hơi rướn người tới, cười nói, "Chẳng hạn như, tôi rất nhớ anh ấy. Hy vọng anh ấy quay phim thuận lợi, sớm trở về nhà."
Phỏng vấn viên có chút bất ngờ, chần chừ trong giây lát.
Viên Tinh Châu đang định gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, liền thấy có người đi tới từ bên ngoài, nói mấy câu vào tai của phỏng vấn viên, lại đưa qua một cái hộp.
"Xem ra các cậu tâm hữu linh tê*." Phỏng vấn viên cười cười, đặt chiếc hộp ở một bên trên bàn nhỏ, "Đây là đồ Diệp Hoài nhờ người mang đến cho cậu."
*tâm hữu linh tê (心有灵犀): kiểu như có thần giao cách cảm.
Viên Tinh Châu kinh ngạc liếc nhìn, mở ra vừa thấy, lại là một chiếc đồng hồ đeo tay "cây cầu tình nhân" nạm đầy kim cương.
Một tờ giấy ghi chú màu xanh lam được nhét ở trong hộp.
Viên Tinh Châu rút ra xem.
Trên tờ giấy ghi chú chỉ viết giản dị bốn chữ to "Biểu diễn thuận lợi", còn ký tên thì lại là "Vợ cả giường lớn*".
*nguyên văn: đại phòng lão bà (大房老婆). Nếu các cô còn nhớ thì ở chương 37 anh Hoài có trêu em Châu là đi gặp Đàm Ngôn Kha là muốn nạp thêm "nhị phòng", lúc đó tôi dịch là trai bao, nhưng đã đổi về "giường nhỏ":)) đại khái là như vợ cả và vợ bé í.
Viên Tinh Châu: "......"
Phỏng vấn đã sắp sửa kết thúc, từ sau khi đề tài bị gián đoạn, đối phương cũng không tiện tiếp tục hỏi lại, vì thế để cho Viên Tinh Châu đi hậu trường chuẩn bị.
Viên Tinh Châu tuy rằng ghét bỏ chiếc đồng hồ này quá mức tinh xảo, nhưng vẫn lập tức đeo lên, theo sau cầm giấy ghi chú chạy ra ngoài. Chữ ký này của Diệp Hoài hiển nhiên là sau đêm hôm qua mới viết, từ phim trường điện ảnh đến nơi đây, dịch vụ hậu cần nào cũng không có khả năng giao đến trong vòng nửa ngày.
Cho nên là Diệp Hoài tới rồi sao?
Viên Tinh Châu từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới việc để Diệp Hoài tới thăm ban, thế nhưng một khi ý thức được đối phương có thể đã tới rồi, trái tim của cậu lại không thể bình tĩnh thêm một phút giây nào nữa.
Cách thời gian bắt đầu ghi hình còn có hơn mười phút, Viên Tinh Châu cầm lấy tờ ghi chú, chạy như điên dọc theo hành lang của khu phòng phỏng vấn, đến cuối hành lang ngó nghiêng, xung quanh không có ai. Lại chui vào thang máy đi xuống, chạy tới bên ngoài tòa nhà của đài truyền hình, thế rồi lại chạy tới bãi đậu xe......
"Diệp Hoài!" Viên Tinh Châu chạy đến nỗi thở hồng hộc, gửi lời mời gọi video cho Diệp Hoài, bên kia không có người tiếp, cậu bèn gửi tin nhắn thoại, "Em nhận được đồ rồi!"
Cậu muốn hỏi hắn có phải là đã tới, thế nhưng lại sợ nhỡ đâu là chính mình tự mình đa tình, lại làm cho Diệp Hoài khó xử, do dự trong thoáng chốc, chung quy không hỏi ra miệng, lúc sau gửi qua một đoạn ghi âm bỏ trống dài mười giây. Rồi lại chuyển sang hỏi Tiểu Thiết: "Tiểu Thiết, Diệp Hoài bây giờ đang ở đoàn phim sao?"
Phạm vi của bãi đậu xe quá rộng lớn, Viên Tinh Châu sau khi chạy hết nửa vòng rồi mới nghĩ đến Diệp Hoài nếu từ phim trường tới đây, làm sao sẽ có thể lái xe của chính mình, thế là đành phải lại chạy ngược trở về.
Cù Mạch đã đang chờ cậu.
"Đến lúc phải ra sau sân khấu rồi." Cù Mạch thấy cậu chạy mà mồ hôi mồ kê đầy người, không khỏi sửng sốt, "Sao vậy, đã xảy ra chuyện sao?"
Viên Tinh Châu lắc đầu, bình ổn lại nhịp thở gấp gáp, đi vòng từ phía sau sân khấu qua bên kia khán phòng, dáo dác ngó về phía hàng ghế ngồi.
"Người xem đều đã vào trong từ một tiếng trước." Cù Mạch lờ mờ đoán được một ít, cười nói, "Người ở phía dưới đều là khách mời, chỉ có một bộ phận nhỏ là fan, được xếp ở hàng sau cùng."
"Viên ca." Tiểu Thiết cũng gửi tin nhắn trả lời tới, "Hoài ca đang ở phim trường đây, sao thế ạ?"
Viên Tinh Châu hơi ngẩn ra, lúc này mới xác định được mình thật sự là suy nghĩ nhiều.
"Không có gì." Viên Tinh Châu nói, "Tôi chỉ hỏi thăm anh ấy."
Cù Mạch gọi cậu đi tới chuẩn bị lên sân khấu.
"Chúng ta là nhóm tiếp theo." Cù Mạch nói, "Ổn định nào, đến lúc lên sân khấu rồi."
"OK." Viên Tinh Châu gật đầu, muốn nói thêm đôi câu gì đó với Tiểu Thiết, rồi lại cảm thấy đại não trống rỗng, cuối cùng đành phải cất di động đi, giao cho nhân viên hậu trường.
Chuyên viên trang điểm chỉnh lại lớp trang điểm cho cậu, sân khấu ở phía trước được bố trí xong, Viên Tinh Châu và Cù Mạch từ trong bóng tối đi lên sân khấu, an tọa ở vị trí của từng người.
Tiết mục biểu diễn trước đó vừa mới kết thúc, khán giả ở dưới sân khấu râm ran thảo luận chuyện riêng tư, dàn giám khảo cũng đang nói chuyện phiếm ở cách đó không xa.
Ánh đèn sáng lên, đầu óc của Viên Tinh Châu trống rỗng trong thoáng chốc, cậu nhìn ánh đèn nhu hòa chiếu vào trên cây đàn guitar, dừng ở trên đầu ngón tay của mình, bất chợt tìm về được một loại cảm giác đã không thấy từ rất lâu.
Cảm giác hồi hộp lúc ban đầu như thủy triều rút đi trong nháy mắt, thời điểm nốt nhạc thứ nhất bắt đầu nảy lên trên dây đàn guitar, những tạp âm xung quanh tức khắc bị gột rửa đi hơn một nửa.
"I don"t know you......"
Tiếng dương cầm đệm đồng thời vang lên, Viên Tinh Châu tông trầm trong trẻo mát rượi, Cù Mạch tông cao du dương hiền hòa, âm sắc của hai người vừa hòa hợp một cách hoàn mỹ, vừa khác nhau rõ rệt, mở màn liền thâu tóm được ngay cảm xúc của khán giả.
Sau hai câu hát, Cù Mạch đứng dậy, đi về phía trung tâm sân khấu.
Viên Tinh Châu tự đàn tự hát, âm thanh mềm mại đong đầy cảm xúc, tựa như từ trên trời dội xuống, xối ướt đầy đầu đầy cổ tất cả mọi người ở đây, mọi người lặng lẽ không một tiếng động, nhìn lên bóng hình an tĩnh ở bên dưới ánh đèn tụ quang.
Ca khúc mở đầu của liên khúc này, vốn là một khúc nhạc nền cho một bộ phim điện ảnh kinh điển.
Trong phim, hai con người kém may mắn nhờ có âm nhạc mà kết duyên, thu hút lẫn nhau, cuối cùng lại không có cái gọi là đại đoàn viên. "Giai điệu chủ đạo" của bộ phim là nhẹ nhàng mà ưu thương, bài hát gốc nghẹn ngào hoài niệm về những đổi thay của năm tháng*, mà âm sắc và khí chất của Viên Tinh Châu, lại diễn giải càng giống như bùn đất mềm xốp sau cơn mưa, mang theo sự ám muội ẩm ướt cùng với nỗi muộn phiền tinh tế......
*nguyên văn: thương tang (沧桑), tang là cây dâu còn tương là biển. "Tang thương" vốn xuất phát từ câu "thương hải biến vi tang điền", tức biển xanh biến thành ruộng dâu, dùng để chỉ sự biến đổi của cuộc sống, cũng dùng để chỉ sự đổi thay của đời người. Trong truyện Kiều cũng có nhắc tới "Trải qua một cuộc bể dâu - Những điều trông thấy mà đau đớn lòng."
Diệp Hoài ngồi ở một hàng ghế cuối cùng, vành nón ép đến cực thấp, nhưng mà góc mặt nghiêng xinh đẹp vẫn cứ hấp dẫn những người bên cạnh liên tiếp ghé mắt sang.
Hắn tức khắc có chút không vui, cảm thấy mấy người này phí phạm của trời, không biết thưởng thức.
Nhưng mà chẳng bao lâu sau đã có người nhận ra hắn, thế rồi một hàng đằng trước cũng có người quay đầu lại xem.
Trên sân khấu, Viên Tinh Châu đã đàn xong một đoạn guitar solo, cắt nối vào đoạn điệp khúc của một bài hát khác một cách hoàn mỹ, thuận lợi chuyển giao cho Cù Mạch.
Diệp Hoài sợ ảnh hưởng đến bọn họ, sau một hồi do dự, chỉ đành phải tiếc nuối mà đưa mắt nhìn người trên sân khấu, xoay người trộm lẻn ra ngoài.
Màn sương đêm buông xuống, trên con đường cái ở bên ngoài, xe cộ qua lại không ngơi nghỉ, dòng người hối hả ngược xuôi trở về nhà, nối tiếp nhau không dứt, rồi lại tĩnh lặng mà ấm áp đến kỳ lạ.
Diệp Hoài cũng bị khúc nhạc dạo vừa rồi khơi dậy lên cảm xúc, đó là một nỗi hối hận không thể nào gọi tên.
Viên Tinh Châu ở trên sân khấu đối với hắn mà nói, quá đỗi quen thuộc, lại quá đỗi xa lạ.
Hắn nhớ tới nhiều năm trước, Viên Tinh Châu cúi chào bế mạc với chỗ ngồi trống không sau mỗi lần concert kết thúc; nhớ tới trong lúc các thành viên chung nhóm ở trên sân khấu tranh nhau biểu hiện, làm fanservice chiều lòng fan, Viên Tinh Châu yên lặng ở phía sau mọi người đánh đàn đệm nhạc; cùng với Viên Tinh Châu không nhà để về, vào ngày lễ và ngày nghỉ không có nơi nào để đi, "lưu lạc" khắp chốn.
Là một nhân vật trước sau luôn tách rời ở bên rìa của nhóm, hắn tuy rằng đã có phần lưu tâm để ý, âm thầm quan sát, cũng từng một lần lặng lẽ che chở, nhưng chung quy vẫn là không đủ.
Màn hình di động bất chợt sáng lên.
Ở trên WeChat, Viên Tinh Châu gửi tin nhắn cho hắn, báo cho hắn rằng tiết mục biểu diễn của mình đã kết thúc.
"...... Đúng rồi, em đeo đồng hồ anh tặng lên sân khấu, cái này lấp lánh quá đi mất." Viên Tinh Châu ở bên kia cười đến là cực kỳ vui vẻ, nghĩ một lát, lại ngượng ngùng nói, "Hơn nữa...... em còn tưởng rằng anh đã tới rồi cơ."
Diệp Hoài mở khóa màn hình, lại nghe được một tin nhắn thoại ở phía trên.
Đó là một đoạn tin nhắn thoại mười giây không giọng nói, Viên Tinh Châu đang vội vã chạy đi tìm hắn.
"Ừ, tôi tới rồi." Diệp Hoài nhìn đến muôn vàn ngọn đèn sáng ở nơi xa, cổ họng nghẹn lại, hạ giọng nói khẽ, "...... Tôi đã tới muộn."
========================================================
Editor: Ôi TT_____________TT
1. Đồng hồ "cây cầu tình nhân" được nhắc đến là đồng hồ Pont des Amoureux của hãng Van Cleef & Arpels. Giá thấp nhất 123.000USD ~ 2,8 tỷ VNĐ gì đó =))