Cùng ngày ký xong hợp đồng, Viên Tinh Châu liền khí thế hừng hực, đặt vé máy bay ngày hôm sau đi thăm ban.
Cậu cũng không thể nói được tại sao mình lại kích động đến như vậy, phảng phất giống như một khắc cũng không chờ được nữa, trong lòng lại là vừa vui sướng vừa hồi hộp, còn có một chút lo lắng -- thứ tình cảm này cũng không xa hề lạ. Thời cấp hai, trước khi tặng quà cho người bạn học nam mà mình thầm mến, trong lòng cậu chính là loại tâm tình này.
Viên Tinh Châu vẫn nhớ rõ sinh nhật của người nọ là vào mùa đông, trong ấn tượng của cậu, gió tuyết ở quê hương luôn đặc biệt dữ dội, Viên Tinh Châu lúc từ trong miệng của các bạn học biết được người nọ sắp đón sinh nhật, liền tìm mọi cách để dành tiền, mua tặng đối phương một chiếc đồng hồ thể thao.
Ngày ấy Viên Tinh Châu cực kỳ tằn tiện, đi giày thể thao thì đeo tất rách, bên trong đồng phục đi học là áo ấm quần dài mùa thu đã bạc màu, ngày thường ăn cơm cũng không ra ngoài, chỉ vì căng tin ở trường bán đồ ăn rẻ, những khoản chi tiêu khác lại càng là có thể miễn được thì miễn...... Chiếc đồng hồ kia tuy rằng không đắt, nhưng đối với cậu ở thời điểm đó, đã xem như là giá trên trời.
Viên Tinh Châu xoắn xuýt tới lui, ngần ngừ lưỡng lự, cuối cùng vào giây phút mua món đồ kia ở trên quầy, cả người đều căng thẳng đến mức da mặt đỏ bừng. Cậu cũng biết chính mình là đang phồng má giả làm người mập (nghèo mà sĩ), nhưng mà vừa nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của đối phương khi nhận được món quà, lại cảm thấy kích động một phen cũng xứng đáng.
Mấy ngày sau đó, Viên Tinh Châu đi đến đâu cũng đều mang hộp quà theo, đi học chẳng có tâm trạng học hành gì, thi thoảng cứ muốn liếc nhìn một cái, thế rồi tự mình vụng trộm vui vẻ. Nhưng mà vài ngày sau, đương lúc cậu đưa quà cho người bạn học kia, đối phương lại chỉ lịch sự nói cảm ơn, rồi tặng lại cho cậu một cuốn sổ tay xem như quà đáp lễ.
Cảnh tượng đối phương đích thân mở gói quà, tiếp theo đó tỏ vẻ mừng rỡ chờ mong trong ảo tưởng của Viên Tinh Châu rốt cuộc không có khả năng xuất hiện. Về sau, cậu lại biết được giá trị của cuốn sổ tay ngang với giá trị của chiếc đồng hồ, mà cả hai thứ này tương đương với chi phí sinh hoạt nửa năm của cậu, tuy nhiên với bạn học mà nói, lại chẳng qua là tiền tiêu vặt một tuần.
Sự việc này làm cậu hổ thẹn rất lâu, cũng thực sự kham khổ một đoạn thời gian, hiện giờ nhiều năm trôi qua, những chi tiết khác đã chìm vào quên lãng, chỉ có loại tâm tình nâng niu trân quý, lại tràn ngập chờ mong trước lúc tặng quà này khiến người khắc sâu ấn tượng.
Viên Tinh Châu không ngờ tới, sau nhiều năm trôi qua, chính mình sẽ lại một lần nữa, cất giấu tâm trạng đầy ắp phấn khởi và hồi hộp như vậy mà đi gặp một người.
Cho nên mình đúng là đang yêu thầm sao?
Nếu đúng là như vậy...... Thực ra cũng không tồi, yêu thầm một người sống chung một chỗ, thời thời khắc khắc được nhìn thấy hắn, cùng hắn ăn cơm tán gẫu, chơi game học lời thoại, mình còn có gì mà chưa hài lòng?
Đương nhiên, nếu quan hệ của hai người có một ngày ảnh hưởng đến Diệp Hoài, bất kể ảnh hưởng đến sự nghiệp hay là chuyện tình cảm của hắn, cậu đều sẽ thức thời rời đi, nghĩ cách giải trừ đoạn quan hệ này.
Đến lúc đó nếu như không có phương án hoàn mỹ nào cả, vậy thì chỉ bảo toàn một phương là Diệp Hoài, công chúng dư luận cũng vậy, hợp đồng cũng thế, tất cả đều là chính mình làm, chính mình về lý cũng nên có tinh thần đảm đương trách nhiệm.
Máy bay bất tri bất giác đã gần đến nơi. Viên Tinh Châu nghỉ ngơi ở trên máy bay trong chốc lát, sau khi tỉnh lại, máy bay vừa vặn hạ cánh.
Đoàn phim của Diệp Hoài nằm ở khu vực phim trường điện ảnh*, Viên Tinh Châu lại đặt khách sạn ở nội thành, cho nên trước tiên cần phải vào thành phố check-in xong, sau đó mới vòng trở lại.
*nguyên văn: 影视城 (ảnh thị thành), một khu vực rộng lớn được xây dựng thành phim trường, ví dụ nổi tiếng có Hoành Điếm.
Cậu gọi xe taxi, lên xe rồi lại gọi điện thoại cho Tiểu Thiết.
Bên kia lại là Tiểu Lữ nhấc máy, hiển nhiên vô cùng hồ hởi: "Anh tới rồi sao, Viên ca? Bây giờ đi đón anh luôn nhé?"
"Vẫn chưa!" Viên Tinh Châu vội nói, "Tôi qua đó còn phải ba tiếng nữa."
"Vâng ạ, chỗ này không dễ tìm, Thiết ca nói anh xuống taxi rồi chờ ở ven đường là được, anh ấy sẽ qua đón anh." Tiểu Lữ nói xong cười hì hì, chủ động nói, "Hoài ca vẫn đang quay phim này."
Viên Tinh Châu "ừm" một tiếng, nhịn không được hỏi: "Các cậu nói với anh ấy rồi sao?"
Tiểu Lữ nói: "Đương nhiên chưa! Đây chính là niềm vui bất ngờ!"
Viên Tinh Châu: "......"
"Đừng làm rộn," Viên Tinh Châu cười cười, "Tôi chẳng qua chỉ là tiện đường mà thôi."
Cậu trước khi tới lo lắng Diệp Hoài không thích mình đi tham ban, cho nên nói với Tiểu Thiết là mình chỉ đi ngang qua -- dù sao bên này vốn dĩ chính là thành phố du lịch, nếu Diệp Hoài không chào đón, mình lại nói là đến đây du lịch, ghé thăm một chút liền đi.
Chỉ là tổ hợp hai người kim loại đều tinh tinh quái quái, Viên Tinh Châu cũng quản không nổi hai người này não bổ, sau khi hỏi địa chỉ cụ thể liền cúp máy.
Cậu ở khách sạn trong thành phố check-in xong xuôi, chính mình lại rửa mặt sửa soạn một phen, thay một bộ áo hoodie liền mũ cùng quần jean rách gối, nỗ lực làm ra vẻ nhàn nhã đi du lịch. Chỉ là tóc mái hơi dài, Viên Tinh Châu chợt nảy ra một ý, lấy dây thun của khách sạn cột cho mình kiểu đầu trái táo, lúc này mới đeo khẩu trang kính râm lên, hứng khởi tràn trề mà khoác ba lô ra cửa.
Nơi đây thời tiết thất thường, lúc ra cửa trời vẫn nắng chang chang, chờ đi đến nửa đường, lại có mây đen chầm chậm từ bên ngoài kéo đến.
Tiểu Thiết lúc biết Viên Tinh Châu sắp tới nơi, đang phụ Diệp Hoài học thuộc lời thoại. Tiểu Lữ giương ô, một đường từ nơi xa giẫm lên vũng nước lẹp bẹp lẹp bẹp mà đi tới, kéo người kia sang một bên rủ rỉ thì thầm, tức khắc thu hút sự chú ý của Diệp Hoài.
"Hai cậu làm gì vậy, sao mà lén lén lút lút?" Diệp Hoài khẽ nhíu mày, có chút bất mãn.
Trên người hắn đầy nước bùn, hôm nay lại là quay cảnh đánh nhau, Diệp Hoài phải bị ảnh đế quật ngã qua vai, ném vào trong nước bùn, sau đó lại thẹn quá hóa giận, đấu võ với ảnh đế.
Phân đoạn này là một cảnh quay dài, Phó Thịnh tuy rằng có kỹ thuật diễn tốt, nhưng trên người gầy nhom không có sức lực, cơ bản là quật ngã Diệp Hoài không nổi. Vì vậy chỉ đạo võ thuật đành phải thay đổi động tác, để cho Diệp Hoài tung một cú đá song phi tới, sau đó Phó Thịnh lắc mình né tránh, Diệp Hoài không kịp thu lực lại, tự mình ngã vào trong nước bùn.
Tuy rằng là cảnh đánh nhau, đạo diễn lại đặc biệt chú ý mỹ cảm, Diệp Hoài ngã tới ngã lui, mỗi một lần đều là đánh thật làm thật đập người xuống mặt đất, thể trạng có tốt hơn đi chăng nữa cũng khó lòng chịu nổi.
Trên thực tế mấy ngày qua hắn vẫn luôn vì thể diện mà gồng mình chống đỡ, đoàn phim và nhà sản xuất lớn như vậy, hắn là một người hoàn toàn mới toanh lại được đóng vai nam chính số hai, mấy diễn viên phụ ở hàng sau bị chèn ép dất diễn đều cực kỳ không phục. Diệp Hoài tuy rằng không thèm để mấy người đó vào mắt, lại cũng không muốn bị người xem như bình hoa*, đạo diễn nếu đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng cực hiếm khi nói những câu như kiểu "không được, không biết, không làm nổi".
*bình hoa: các diễn viên chỉ được mỗi vẻ bề ngoài chứ không có tài cán gì.
Hôm nay đạo diễn lại có chút hăng hái, khăng khăng bắt hai người phải đánh sao cho ra mỹ cảm, trang phục của Diệp Hoài đã bẩn, đạo diễn cũng không nóng ruột đuổi kịp tiến độ, ngược lại để cho bọn họ nghiền ngẫm lại.
Ai ngờ nghiền ngẫm rồi lại nghiền ngẫm một hồi, ông trời liền trở mặt, đầu tiên là mưa phùn lắc rắc, theo sau mưa càng dữ dội, từng hạt mưa lớn rơi lộp độp xuống đất.
Mọi người thu dọn máy móc nháo nhào tìm chỗ trú mưa, đạo diễn chưa nói kết thúc công việc, mọi người bèn chỉ có thể chờ mưa tạnh rồi lại tiếp tục. Tình hình này không khéo lại phải kéo đến nửa đêm. Diệp Hoài ngã mấy lần, chân đã tím bầm một khối, tâm tình vốn dĩ đã không tốt, lúc này thấy hai người trợ lý thậm thà thậm thụt, cười cợt ngả ngớn, lại càng sôi cả máu.
Tuy vậy thái độ của Tiểu Thiết lại khác thường, chẳng đợi hắn lên tiếng đồng ý, đã vớ lấy một chiếc ô mà nhanh chóng chạy đi rồi.
"Cậu ta làm gì mà đi?" Diệp Hoài đen mặt hỏi.
"Đón bạn ạ." Tiểu Lữ nói, "Bên kia đã sắp tới rồi, Hoài ca yên tâm, Thiết ca trở về trong chốc lát ấy mà."
Diệp Hoài hơi quạu, dứt khoát giật kịch bản lại, cau mày hỏi: "Bạn gì? Bạn gái?"
Tiểu Lữ ra vẻ thần bí, chỉ nói: "Anh nhìn xem là biết."
"Tôi lại không phải thầy xem tướng, có thể nhìn ra cái mụ nội!" Diệp Hoài tức giận nói, "Ai mà chả được, phí ăn ở tự mình móc hầu bao đi đó, đừng xài chùa của đoàn phim."
"Cái này anh định đoạt." Tiểu Lữ cười nói, "E hèm, anh xem, tới rồi."
Diệp Hoài không để ý lắm, cau mày, vừa nheo nửa con mắt nhìn về phía xa, tiếp theo đó liền sửng sốt.
Viên Tinh Châu bị dính chút mưa, đuôi lông mày và khóe mắt đều mịt mờ hơi nước chỏm tóc ở trên đỉnh đầu còn vểnh vểnh lúc lắc. Cậu trốn ở dưới chiếc ô của Tiểu Thiết chào hỏi mọi người, chia đồ ăn vặt ở trong ba lô, đi một bước nghỉ một bước, giống như một cây bạch dương nhỏ tươi tắn long lanh.
Trái tim của Diệp Hoài lung lay xao động, thế rồi ngay sau đó lại nổi lên cơn bực tức, đi chậm như vậy, là yêu thích tán gẫu cùng với người ngoài đến cỡ nào?
Viên Tinh Châu từ mãi đằng xa đã trông thấy Diệp Hoài đang nhìn mình, chờ đến lúc chia xong đồ ăn vặt, cậu đi theo Tiểu Thiết đến gần Diệp Hoài, chưa kịp mở miệng, chính mình đã chẳng hiểu vì sao lại nhoẻn cười.
"Thế nào rồi anh?" Viên Tinh Châu trốn ở dưới ô, cười hỏi, "Vẫn thuận lợi chứ?"
Diệp Hoài vẫn nhìn cậu, tựa như là có rất nhiều bất mãn và ấm ức.
Tiểu Lữ ngó cái này, lại nhìn cái kia, chẳng nói chẳng rằng cũng vọt tới dưới ô. Ba người tức khắc trở nên chen chúc chật chội, Viên Tinh Châu không thể không chủ động bước ra, chạy lên bậc thang, đứng sát bên cạnh Diệp Hoài.
"Đừng tới đây." Diệp Hoài cúi đầu nhìn bùn đất lấm lem trên người, nói với vẻ mặt ảo não, "Bẩn muốn chết."
"Đóng phim mà, rất bình thường." Viên Tinh Châu ở trên đường đã nghe Tiểu Thiết kể qua, biết hôm nay hắn quay không thuận lợi, ngã tới ngã lui ở trên bùn lầy, chỉ đành phải an ủi, "Hiện giờ đang mùa thu còn đỡ, mùa đông đóng cảnh này mới hành xác nè, trước đây em từng quay một bộ phim tiên hiệp, có một nữ diễn viên đang tới "mùa dâu" phải đóng cảnh quay dưới nước, quay liên tiếp bốn năm giờ mới đạt. Cho đến cuối cùng mặt đều trắng bệch như tờ giấy......"
Diệp Hoài "ồ" một tiếng.
Gió lại mạnh lên, mưa như trút nước, màn nước dưới mái hiên nhỏ giọt tí tách, che khuất tầm nhìn.
Tiểu Thiết và Tiểu Lữ bá vai nhau chạy đến một chỗ khác trú mưa, ở nơi xa mơ hồ có người thét to cái gì đó.
Diệp Hoài hơi ngửa đầu, nhìn màn mưa, lại không nhịn được nương theo khóe mắt quan sát Viên Tinh Châu.
Nhưng mà đến lúc Viên Tinh Châu quay mặt sang muốn đối diện với hắn, hắn lại vội vàng dời tầm mắt đi, giả bộ như mình đang nhìn chằm chằm phía trước.
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài không nhìn cậu, Viên Tinh Châu bèn dứt khoát quay mặt sang, đường hoàng thoải mái mà nhìn hắn, nhìn đường nét sườn mặt của hắn, hàng lông mày thấm ướt sáng bóng, vết trầy da trên xương gò má, râu dưới cằm hơi lú nhú.
Trông có chút chật vật, Viên Tinh Châu lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, vừa thích lại vừa thương.
"Sao em lại tới đây?" Mãi một lúc sau, Diệp Hoài mới không được tự nhiên mà cựa quậy, hỏi, "Có nghe nói là em muốn tới bao giờ đâu."
"À, em là tiện đường." Viên Tinh Châu vốn định nói thật, thấy hắn như vậy đột nhiên sửa lại ý định, thử thăm dò, "Em đến đây du lịch, thuận tiện ghé thăm anh."
Diệp Hoài sững người, sắc mặt lập tức thay đổi: "Tới du lịch?"
Viên Tinh Châu: "Vâng."
Diệp Hoài: "Mấy người?"
"Một người xuất phát." Viên Tinh Châu nói, "Bây giờ là hai người."
Diệp Hoài dường như có chút bất ngờ, xử lý thông tin trong chốc lát, lại chẳng nói gì nữa, chỉ là thần sắc hơi lạnh lẽo.
Qua một lát, Tiểu Thiết lại giương ô đi tới, nói cho Diệp Hoài đạo diễn vừa mới thông báo, hôm nay trước hết không quay nữa, cơn mưa này tạm thời sẽ không tạnh. Nhưng tất cả nhân viên đều không thể ra ngoài, yêu cầu phải túc trực ở khách sạn, hô là có mặt bất cứ lúc nào.
Cậu bé truyền đạt xong lời nói, lại đưa một chiếc ô cho Diệp Hoài.
"Viên ca muốn ăn gì đó không?" Tiểu Thiết nói, "Em đi mua một ít về, đang chuẩn bị bổ sung thêm ít vật tư."
"Không cần nhọc lòng," Diệp Hoài nói với vẻ mặt không biểu cảm, "Em ấy đi liền bây giờ."
Tiểu Thiết sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn về phía Viên Tinh Châu. Viên Tinh Châu lắc đầu với cậu, Tiểu Thiết bèn lặng lẽ trốn đi.
"Đưa em đi ngồi xe." Diệp Hoài căng ô ra, cũng không thèm nhìn cậu, lập tức đi vào trong mưa, "Hắn đưa em tới?"
"Không phải." Viên Tinh Châu đi theo chui vào dưới ô, ghé sát lại gần hắn, chớp mắt, "Em gọi xe tới."
Diệp Hoài quay đầu sang nhìn cậu một cái, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Tất cả nhân viên công tác của đoàn phim đều kết thúc công việc, tụm năm tụm bảy thành từng tốp kéo nhau trở về, trường quay vắng bóng người qua lại, cả một vùng quạnh hiu.
Diệp Hoài ở đằng trước lướt đi vun vút, Viên Tinh Châu không thể không gọi hắn: "Anh đi chậm lại một tí!"
"Bây giờ đã sắp 5 giờ, chậm một chút nữa em còn có thể đi về được sao?" Diệp Hoài đè ép lửa giận, thấy Viên Tinh Châu tụt lại đằng sau nửa bước, buộc phải vòng trở về một chút.
"Có phải Chu Nguyệt Minh không?" Diệp Hoài hỏi, "Em đúng là điên rồi, vì hắn em cũng không sợ......" Hắn nói đến đây đột nhiên khựng lại, nói sang chuyện khác, "Em không cần tới thăm tôi, tâm ý thì xin nhận, đi mạnh giỏi, không tiễn."
"Không phải," Viên Tinh Châu nói, "Không phải lớp trưởng."
Diệp Hoài lạnh mặt nói: "Ai mà chả được, ô cho em, tôi đi đây."
Hắn nói xong muốn đưa ô qua. Viên Tinh Châu lại chắp hai tay giấu ở sau lưng.
"Đừng đừng đừng, anh đừng để bị dầm mưa, nếu phải đi cũng là em đi." Viên Tinh Châu bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, "Phía trước có cái đình, em chờ ở đó."
Diệp Hoài không nói chuyện, mặt không biểu cảm mà nhìn sang nơi khác.
Viên Tinh Châu bèn làm bộ xoay người đi ra ngoài, nhưng mà vừa mới đi vào làn mưa, cổ tay đã bị người giữ chặt.
Diệp Hoài túm lấy tay của Viên Tinh Châu, một phát kéo người trở về.
Nhịp tim của Viên Tinh Châu càng lúc càng dồn dập, tay chân cũng trở nên mềm nhũn. Cậu không khỏi mím chặt môi, nhìn vào đôi mắt của Diệp Hoài.
"Tên gọi là gì." Diệp Hoài nhìn cậu chằm chằm, gằn từng chữ một nói, "Quen biết từ khi nào?"
Viên Tinh Châu không nói gì cả, vẫn nhìn vào đôi mắt của Diệp Hoài.
Bàn tay của Diệp Hoài thoáng dùng thêm sức, nhìn cậu đầy cố chấp.
Hai người đối mặt một lát, Viên Tinh Châu mới nói: "Quen biết mấy năm rồi."
Diệp Hoài hít sâu một hơi, gật đầu.
"Tên là...... Diệp Hoài." Viên Tinh Châu nói, "Em tự thân một mình đến tìm anh ấy, anh ấy cũng không biết lái xe đi đón em......"
Diệp Hoài ngỡ ngàng, sau đó cả người đều ngây dại. Viên Tinh Châu mới đầu tưởng rằng Diệp Hoài sẽ giống như lúc trước mà nói lời bông đùa, không dự đoán được người này ấy thế mà sẽ thật sự giận dỗi. Mà lời giải thích này mà nói ra, dù thế nào cũng càng nghe càng làm người cảm thấy hổ thẹn.
Cậu nhịn không được sờ sờ cổ, muốn rút tay về. Diệp Hoài lại siết lấy càng gắt gao hơn.
Trên con đường vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ, trốn ở dưới tán ô trong yên lặng.
Viên Tinh Châu mím môi, thấy Diệp Hoài vẫn luôn chẳng nói một lời, cũng bắt đầu có chút bối rối.
"Em......" Cậu có chút bất an, không nhịn được mà hối hận chính mình làm điều gì thừa thãi, nhỏ giọng nói, "Em chỉ là......"
"Shit!" Diệp Hoài lại bạo phát một câu thô tục.
Viên Tinh Châu bị dọa hết hồn, theo bản năng mà ngẩng đầu lên, liền cảm giác được hạt mưa đầy trời xối ở trên mặt.
Diệp Hoài vừa tức lại vừa bực, quẳng chiếc ô đi, đè cả bàn tay lên sau gáy cậu hung hăng hôn xuống.
=====================================================
Editor: Ôi mẹ ơi hồi đọc QT đến đoạn này tim tui đập bịch bịch như thiếu nữ mới iu huhuhuhu xỉu lên xỉu xuống:((((((((((( Muốn vẽ fanart mà chưa có thời gian huhu:(((
À chú thích lại một lần nữa là dù ở ngoài comment tôi vẫn gọi là anh Hoài, nhưng trong truyện này tất cả xưng hô gọi tên tôi đều để "A ca", "B ca" nhé. Không biết có ai lấn cấn không chứ tôi không thể để em Châu gọi "anh Hoài" được, vì đấy là tên bố tôi =)))))))))))))