Cuộc Ngã Giá Của Nhà Tỷ Phú

Chương 2: Chương 2




Bà Nash đang gọi Alex Alex toàn bộ cuộc sống của anh. Nhưng kể từ khi anh chuyển ra khỏi căn hộ penthouse và quay về dinh thự Long Island của gia đình sáu tháng trước, một kế hoạch tuyệt vời khác nữa của Ryan để cải thiện hình ảnh của anh - bà đã được yêu cầu gọi anh là ông Garrison. Mỗi lần bà gọi như thế, Alex liếc nhìn chung quanh về phía cha mình.

Ba anh chết chắc đã được ba năm, nhưng ông vẫn có sức mạnh để khiến cho Alex giật nảy mình. Nó đủ tồi tệ đến mức Alex đã tiếp quản phòng làm việc của cha anh, anh cũng không cần phải gánh vác tên tuổi của ông nữa.

“Hãy gọi tôi là Alex,” anh làu bàu, nhìn lên khỏi mục tài chính.

Bà Nash so thẳng vai ở ô cửa. “Ông Garrison.” Chất giọng người Anh không rõ của bà phát âm mạnh hơn rõ rệt khi bà ta khó chịu. “A! có cô McKinley đến gặp ông.”

Alex quất nhẹ tờ báo dọc theo nếp gấp, các giác quan của anh trở nên cảnh giác đề phòng. “Ai hả?”

Hai hàng chân mày rậm của bà Nash nhướng lên. “Cô Emma McKinley, thưa ông.”

“Được rồi, nãy giờ đúng là bà cố làm trái ý tôi.”

“Thưa ông?” Có một cái nháy mắt không chối cãi được phía sau đôi mắt màu xanh xám của bà.

“Là Alex. Alex. Bà đã thay đổi các kiểu trang trí hình thoi và mẩu thuốc lá có mùi là lạ.”

Bà ta hít vào ngửi ngửi tỏ vẻ không thích. “Và tôi dám nói nó cũng chẳng cứu giúp gì nhiều, lúc này có phải không?”

Alex đặt tờ báo lên mặt bàn bằng gỗ gụ sạch sẽ, đứng lên ra khỏi ghế bành bằng da có lưng tựa cao, hai bên có hai tay vịn nhô cao. “Có phải ít nhất chúng ta không cần đến thưa Ngài phải không bà?”

“Vâng, thưa ông Garrison.”

Anh đi đến gần bà hơn khi anh tiến ra cửa. “Bà bị sa thải.”

Vẻ mặt của bà vẫn thản nhiên. “Tôi cho rằng không.”

“Bởi vì bà biết chỗ mà số lượng lớn đã được giấu đi?”

“Bởi vì ông không bao giờ nhớ đến sự kết hợp của các hầm chứa rượu.”

Anh ngừng lại. “Điểm xuất sắc.”

“Rất tốt rồi... thưa ông.”

“Không chịu phục tùng,” anh lẩm bẩm khi anh đi ngang qua bà.

“Liệu cô McKinley có ở lại ăn trưa không?”

Câu hỏi hay đấy. Không biết Emma sẽ nói đồng ý không và làm cho cuộc sống của cả hai dễ dàng hơn không? Hay là cô ta sẽ đứng ở đó với thái độ khinh khỉnh và gây cho anh hàng tá rắc rối? Alex cho rằng đó là một cơ hội năm mươi- năm mươi.

Anh hít vào một hơi mạnh mẽ. “Tôi không biết.”

Bà Nash gật đầu và tiếp tục vào trong phòng làm việc để sắp xếp ngăn nắp báo chí và xóa đi dấu vết dai dẳng của sự có mặt của anh. Thật là kỳ quái, sống trong một ngôi nhà mà quên mất mình mỗi khi ra khỏi phòng. Đôi khi anh để lại dấu vết tinh tế, một cuốn sách ở ngoài vị trí trên kệ sách, một tác phẩm điêu khắc hơi lệch sang trái trên mặt lò sưởi. Nhưng mà anh vẫn còn chưa tóm được bà làm sai nữa.

Anh bước xuống tiền sảnh dưới những con mắt cảnh giác của tổ tiên anh. Các bức chân dung lại bị bụi bám và thẳng như dây dọi. Cha anh ở cuối cùng, nhìn có vẻ nghiêm khắc và chỉ trích, có lẽ mong muốn ông có thể hành hạ Alex trên hàng dưới cùng. Alex tưởng tượng điều mà cha anh ghét nhất là bị chết - đứng yên lặng trong khi Alex chạy như một người điên với công việc kinh doanh gia đình.

Anh vòng quanh góc phòng để ngó bài toán kinh doanh mới nhất của anh đang đứng trong gian tiền sảnh mái vòm được bầu trời chiếu sáng, đang nắm chặt túi xách được trang trí hoa văn áp sát vào áo đầm màu ngà có dạng áo khoác được đặt may. Mái tóc cô màu nâu hạt dẻ dài chấm vai được nhét phía sau tai và kéo lên khéo léo bởi một cặp kính mát đặt trên đỉnh đầu. Lông mi của cô đen nhánh tương phản với đôi mắt màu cà phê, môi cô được đánh son màu hồng bóng, và hai đôi bông hạt kim cương lấp lánh trên dái tai cô. Cô trang điểm hoàn hảo và rõ ràng hồi hộp.

Đó có thể là một dấu hiệu tốt, hoặc có thể là một dấu hiệu xấu.

“Emma.” Alex giơ tay lên, quyết định giả vờ họ không tách ra những lời lẽ châm biếm.

“Alex,” cô gật đầu nhanh gọn bằng một lắc cụt lủn.

“Cô có muốn vào trong không?” anh hỏi, chỉ tay về phía hành lang.

Cô chăm chú nghi ngờ nhìn xuống hành lang rộng.

“Đến phòng làm việc của tôi,” anh nói thêm. “Chúng ta có thể thoải mái hơn ở đó.”

Sau khi do dự một lúc, Emma gật đầu. “ Vâng được ạ. Cảm ơn.”

“Không thành vấn đề.” Anh đợi cho đến khi cô đến bên cạnh anh, rồi bước đi.

“Giao thông như thế nào?” anh hỏi, ngay lập tức hối tiếc cơn bốc đồng nói chuyện không quan trọng. Anh không hồi hộp. Anh bình tĩnh không hề nao núng khi nó trở thành cuộc thỏa thuận giao dịch kinh doanh. Và điều này cũng không khác hơn bất kỳ giao dịch nào khác.

Nếu như cô ta đã nói không, cô đã nói không. Anh sẽ thay đổi ý định của cô hoặc sẽ đưa ra kế hoạch B. Dù sao đi nữa Ryan đang để cho qua quá nhiều vì vấn đề đám cưới này. Tương lai của Alex không phụ thuộc vào ý thích chợt nảy ra của cô McKinley.

Phòng làm việc của anh đã trở lại hoàn hảo không chê vào đâu được, như anh đã biết nó sẽ là thế. Tờ báo đã được gấp lại và đặt vào vị trí chính giữa phía trước bàn làm việc. Alex biết rằng anh nên ngồi phía sau nó, đặt mình ở vị trí của quyền lực. Nhưng thay vào đó anh chạm vào một trong những cái ghế có lưng tựa cao gần lò sưởi bằng đá, ra hiệu cho Emma ngồi xuống.

Cô gật đầu cảm ơn, ngồi xuống vào ghế và bắt chéo đôi chân đẹp từ chân này qua chân kia. Cô vuốt phẳng chiếc váy màu ngà và để túi xách phù phiếm ở bên cạnh cô.

Sau đó, cô xếp cả hai tay đặt trên đầu gối mảnh dẻ và nhìn lên.

Anh nhanh chóng xóa đi trong đầu hình ảnh tư thế đôi chân cô và ngồi xuống đối diện với cô.

“Giao thông tốt ạ,” cô nói.

Anh gật đầu, tự nhủ đi thẳng vào vấn đề công việc. “Vậy là cô đã quyết định?”

Cô giật lùi ra sau hết sức nhẹ. Sau đó, cô gật đầu. “Vâng. Tôi đã quyết định.”

Anh hất đầu lên. “Thế thì?”

Cô xoay xoay chiếc nhẫn bằng đá sapphire-và-ngọc lục bảo quanh ngón tay phải của mình. “Tôi sẽ kết hôn với anh.”

Cô có vẻ như đang đồng ý với giá treo cổ.

Vâng, vậy thì sẽ không có khó khăn phiền nhiễu nào cho anh nữa. Anh gần như đã tự chất gánh nặng lên mình vì cô vợ bất đắc dĩ, giảm bớt cuộc sống xã giao của anh, giảm bớt đời sống tình dục của anh và được trao lại biểu hiện hiện nay và ngôn ngữ cơ thể của cô, mối quan hệ vợ chồng sẽ không phải là bất kỳ phần nào trong cuộc hôn nhân này.

Điều này có nghĩa anh là độc thân. Trong khoảng thời gian đó. Điều đó có đúng là không tuyệt vời sao.

“Cám ơn,” anh buộc nói lên.

Cô gật đầu và đứng lên.

“Đợi đã.”

Cô nhíu mày.

“Cô không nghĩ rằng chúng ta nên thảo luận nhiều hơn hả?”

“Thảo luận về cái gì?” Cô hỏi. Nhưng cô đã lại ngồi xuống ghế và bắt chéo chân lại.

“Để bắt đầu, Cô nhất định phải nói với ai vậy?”

“Đó là tôi sắp kết hôn với anh?”

Anh lắc đầu. “Là giả mạo.”

“Ồ.”

“Vâng ừ. Nhiệm vụ đó. Những người bạn đối tác kinh doanh của tôi biết.”

“Em gái tôi biết.”

“Còn ai khác nữa?”

“Luật sư của tôi.” Đến lượt cô ngồi xịch về phía trước. “Anh có thể chờ ông ấy gọi đến bàn về một hợp đồng tiền hôn nhân.”

Alex ho thành ra cười lớn. “Cô muốn có một hợp đồng tiền hôn nhân ư?”

“Tất nhiên.”

“Cô kiểm tra tài sản thực của tôi trong Forbes năm ngoái?” Một hợp đồng tiền hôn nhân bảo vệ anh toàn bộ nhiều hơn bảo vệ cô.

Ánh mắt màu nâu của cô thể hiện sự chỉ trích nhiều hơn phán xét một chút. “Tất nhiên là không. Tôi không quan tâm ít hơn đến tài sản thực của anh.”

Anh thấy thật hơi khó mà tin nổi. Nhưng, dù gì. Điều quan trọng là phải đưa tình huống trớ trêu này tiến lên về phía trước. “Điều đầu tiên mà chúng ta phải làm là đính hôn.”

“Tôi nghĩ rằng chúng ta chỉ cần làm điều đó.”

Anh mở miệng, nhưng cô vẫn cứ nói.

“Anh đã nói ‘cưới anh hay anh sẽ làm tôi phá sản.' Và tôi quyết định nhận cái ít hơn trong hai cái tai họa.” Đôi môi cô mím lại. “Và, anh phải biết, tôi thực sự không nghĩ rằng có bất kỳ chi tiết nào lãng mạn hơn thế.”

Mỉa mai thay? Cô sắp nhận được hàng triệu đô la, trong khi anh sắp nhận một cuộc giao dịch kinh doanh kém hơn vì lợi ích danh tiếng của anh, và cô đang đưa ra những lời láo xược?

“Cô không cần thực sự biết ơn, có phải không?” anh hỏi.

“Những nạn nhân bị tống tiền của anh thường thường biết ơn ư?”

Anh lắc đầu hoài nghi. Quá nhiều đối với Emma đang bị hoảng loạn và đe dọa. “Cô đang mong đợi rượu sâm banh và hoa sao?”

“Tôi đang hy vọng có được một khoản vay ngân hàng và chuyên viên thống kê giỏi.”

“Vâng, cô đã có tôi thay thế.”

Cô gật đầu chậm rãi, nhìn xuống chiếc mũi thanh tú của mình tới anh. “Điều đó tôi đã biết.”

Cuộc cãi lộn vặt vãnh này đã không đưa họ tới đâu. Alex đứng lên, tống khứ sức lực bồn chồn lo lắng của anh. “Nếu chúng ta thực hiện việc này, có một vài thứ chúng ta cần phải làm trước.”

“Như học cách chịu đựng lẫn nhau?”

“Như thuyết phục báo chí chúng ta đang yêu.”

Đôi môi Emma từ từ uốn cong lên thành một nụ cười nhăn nhó. Lần đầu tiên anh thực sự nhìn thấy nụ cười của cô. Nó làm đôi mắt cô ánh lên rực vàng và làm lộ lúm đồng tiền ở má phải của cô. Và khi đầu lưỡi cô chạm vào hàm răng đằng trước, anh cảm thấy một cú xốc giật nảy lên vì ham muốn chạy xuống đến tận ngón chân.

Với mức đánh giá này, anh sẽ phải suy nghĩ lại cô gái nào là người đẹp nhất.

“Cái gì” anh hỏi, đè nén xuống phản ứng không có lý do chính đáng?.

“Tôi bây giờ đã tìm ra sự khác biệt giữa chúng ta.”

Aex nheo mắt. Có phải anh đã quên mất điều này không?

“Kỳ thực tôi có căn cơ vững chắc, trong khi anh dám ước mơ điều không thể làm được.”

Anh sẽ không sắp xếp chuyện này hoàn toàn theo cách đó, nhưng nó đủ thật.

“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể học cách chịu đựng lẫn nhau,” cô nói tiếp. “Tôi không thể tưởng tượng chúng ta có thể thuyết phục được mọi người chúng ta yêu nhau.”

Alex bước một bước về phía trước, nhận ra mùi hương nước hoa của cô, nén xuống thêm một cú xóc nảy người vì dục vọng khác nữa. Điều này đã làm anh phát điên. Anh không thể bị cuốn hút bởi Emma. Anh sẽ không để cho mình bị cuốn hút vào Emma.

“Cô có biết vấn đề lớn nhất của cô không?” Anh hỏi.

Cô đứng lên, nhưng anh vẫn cao hơn cô gần hai tấc. “Không biết, nhưng tôi cá anh sẽ nói cho tôi biết.”

“Đó là quan điểm theo chủ nghĩa thua trận của cô.”

“Thực tế, vấn đề lớn nhất của tôi là anh.”

“Cưng ơi, anh là sự cứu rỗi của cưng đấy.”

“Hạ thấp giá trị, không phải chúng ta đang làm sao?”

“Khi em làm việc chăm chỉ và chú ý, em không cần phải cảm thấy hạ thấp giá trị,” Anh nhích đến gần hơn, hạ thấp giọng. “Chỉ có sáu người trên thế giới biết anh không yêu em. Anh sẽ thuyết phục số còn lại.”

“Cả thế giới hả?” Cô nhướng lên một chân mày xấc xược.

“Em cần phải suy nghĩ phóng khoáng, Emma.”

“Anh cần phải suy nghĩ thực tế, Alex.”

“Chúng ta không phải độc chiếm lẫn nhau.”

“Qua thống kê? Tôi tin rằng chúng ta làm được.”

“Rồi sau đó, em cần là người ngoại lệ” Alex cười toe toét với mình. Anh có thể ném trả những lời láo xược nhiều như anh đã nhận. “Và, Emma, em yêu, anh thì đặc biệt.”

Cô hùng hỗ trợn tròn mắt. “Có thể tôi kiếm được một điều gì đó trong hợp đồng tiền hôn nhân ngăn cấm cái tôi của anh?”

“Điều này có thể xảy ra nếu như luật sư của em giỏi hơn luật sư của anh.”

Cô lùi lại nửa bước. “Vậy đó là kế hoạch lớn của anh ư? Chúng ta nhìn nhau âu yếm ở nơi công cộng, trong khi luật sư của chúng ta đấu nó không thương tiếc trong hậu trường?”

Anh ra dấu cho cô ngồi xuống. “Chuyện đó gần như tạm ổn rồi đó. Bây giờ, trở lại tới việc đính hôn của chúng ta.”

Cô ngồi xuống, ngực cô phập phồng lên xuống bên dưới chiếc đầm đặt may. “Tôi cho rằng chúng ta sẽ bàn về một chiếc nhẫn rất phô trương làm cho mọi người để ý?”

“Chắc chắn rồi.” Anh dịu xuống bên trong ghế ngồi. Anh đã đưa ra ý nghĩ này. Trong trường hợp này, tất nhiên, là một trong số họ tán thành. “Nghĩa là, chúng ta không muốn họ bàn tán về việc không biết chúng ta đã đính hôn chưa. Chúng ta muốn họ bàn về cách chúng ta đã đính hôn.”

Emma ngập ngừng. “Có lẽ tôi không thích điều này?”

“Em là một fan hâm mộ người Mỹ?”

Cô lắc đầu, và anh có thể nhìn thấy giây phút chính xác, cô đã hiểu được quan điểm của anh.

Đôi mắt nâu của cô nhìn quanh, và nước da trắng nhợt của cô chuyển màu.

“Không, ồ không. Không phải là màn hình truyền hình lớn sử dụng ở các nơi công cộng đâu nhe.”

“Làm chuyện đó thành một tin giật gân.”

“Tôi sẽ phải giết anh.”

“Ý định xấu xa. Tuy vậy cô cũng không phải là nguyện vọng của tôi nữa kìa.”

“Anh chắc không để ý, nhưng Katie chính là hình ảnh quảng bá của McKinley. Cô ấy là người có tinh thần hướng ngoại.”

“Nếu như cô nhớ lại, tôi đã cố gắng kết hôn với Katie.”

Nét mặt của Emma sượng sùng trong tích tắc, và anh nhận ra lời nói của mình có thể nghe như là sỉ nhục.

“Cô ấy đã bị,” Emma tuyên bố. “thỏa thuận với nó.”

“Tôi không có ý-”

“Chắc chắn anh đã có ý đó. Không có màn hình truyền hình lớn sử dụng ở các nơi công cộng nhe. Hiểu chưa?”

Alex không có ý muốn nói anh thích Katie hơn. Anh không quan tâm cách này hay cách khác. Tuy nhiên, một sự từ chối nữa sẽ tàn phá quá mức. Và hầu như chắc chắn có thể đúng là la mắng Emma hoàn toàn.

“Không biết liệu tôi có làm cô kinh ngạc như thế nào không?” Anh hỏi để thay vào. “Thêm vào một chút chủ nghĩa hiện thực cho tình huống này.”

“Điều này thật ngớ ngẩn,” Emma nói, ngồi thẳng lưng trên ghế và hiểu được tất cả sự nghiêm túc và đứng đắn trên con người anh. “Chúng ta nên nói về việc sáp nhập doanh nghiệp. Ai mà quan tâm chúng ta đã đính hôn như thế nào?”

Có phải cô đã quên mất vấn để của anh hoàn toàn không? Tất cả toàn bộ chuyện này là về danh tiếng của anh và hình ảnh của anh.

“Tôi quan tâm,” anh nói thẳng thừng. Lời nói xấc láo là một việc, nhưng cô cần phải hiểu quyền lợi của anh. “Cô sẽ có được một người yêu vì sự thỏa thuận về tiền bạc, và tôi sẽ có được mối quan hệ công chúng tốt đáng kể. Cách làm này có ý nghĩa. Mưu mẹo này có ý nghĩa.”

Cô mở miệng định cự tuyệt, nhưng anh đã tranh cãi.

“Đừng hiểu lầm về nó, Emma. Cô và tôi sẽ thuyết phục thế giới chúng ta đang yêu nhau hay là chết gay go.”

“Chị không biết chị sẽ làm điều đó bằng cách nào,” Emma nói với Katie khi họ đi bộ ra ngoài sân đánh quần vợt số mười hai ở Câu lạc bộ Connecticut. Bị phân tâm bởi kế hoạch của Alex, cô đã thua em mình, ván, xéc và cả cuộc đấu.

Cô không phải là một diễn viên. Và cô cũng không phải là người của công chúng. Trong khi một số người nổi bật ở lĩnh vực khách sạn ghi điểm ở quang cảnh câu lạc bộ và lên trang nhất của tờ báo lá cải, Emma bảo vệ sự riêng tư của cô với vẻ đố kỵ

“Có phải anh ta là một người ngu ngốc thực sự không?” Katie hỏi, giọng nói cô lộ vẻ đồng tình cảm khi cô chỉ về phía một chiếc bàn có dù che còn trống với bốn chiếc ghế màu trắng.

“Không phải là một người xuẩn ngốc hơn chúng ta mong đợi,” Emma thành thật nói. “Vấn đề là, anh ta có toàn bô ý nghĩ kỳ quặc, có kế hoạch đánh lừa-báo chí. Và chị dứt khoát không thạo đóng vai cô dâu có nụ cười màu mè ở phố Wall.”

Katie cau mày một lát, khi cô ngồi xuống. “Vâng, Em tin rằng anh ta phải nhận được một cái gì đó ngoài nó ra.”

“Anh ta sẽ nhận được các khách sạn của chúng ta.”

“Chỉ một nửa.”

Emma nhướng mày với em gái cô. Có phải Katie chân thật nghĩ rằng Alex hợp lý không? “Chúng ta đã hứa với anh ta một cô vợ, không phải là một cô dâu trưng bày ở trang nhất.”

Katie nhún vai. “Vì anh ta muốn khoe khoang chị một chút đấy. Vậy tại sao chị không nghe theo anh ta?”

Emma cởi bỏ băng đô cài tóc và giủ tung mái tóc. “Bởi vì chấp nhận làm theo anh ta sẽ lặp đi lặp lại và lúng túng. Và, nếu như em nhớ lại, làm như thế cũng là một lời nói dối rất lớn nữa.”

Katie cười tự mãn. “Đâu có hại gì với vẻ ngoài xinh đẹp trong khi chị đang nói dối.”

Emma lấy một chai nước ra khỏi xô nước đá đặt ở giữa bàn. “Thôi đừng có cười nhạo chị.”

“Em xin lỗi. Chỉ là-”

“Chuyện đó là của chị chứ không phải của em?”

Giọng của Katie thay đổi. “Dĩ nhiên không phải. Em thật biết ơn. Chị biết rằng em biết ơn mà.”

Emma thở dài. “Chị phải tìm cách thuyết phục anh ta để giữ chuyện này đừng quá ồn ào sôi nổi. Một hòa ước công bằng. Một thông báo nhỏ trong mục phân loại.”

Katie với tay lấy một chai nước, mở nắp. “Hay là em cho chị mượn một ít quần áo và chị có thể đến buổi tiệc đi vòng vòng trong cánh tay anh ta.”

“Em sẽ không cứu giúp được gì.”

“Sẽ không làm chị tổn thương lúc đi ra ngoài và đi đây đi đó. Chị biết chị làm việc quá tích cực mà.”

“Không đủ tích cực để cứu công ty.”

“Này, hiện nay chị đang cứu lấy công ty đấy.”

Emma ngồi lùi ra sau trong ghế. Cô sẽ không cứu được công ty thông qua mưu mẹo và sự nhạy bén kinh doanh của cô và đó là chắc chắn. “Nó có vẻ như làm đĩ.”

“Không có quan hệ tình dục hả?”

“Không có quan hệ tình dục.”

“Thế thì nó không phải làm đĩ, phải không? Bớt buồn đi, Emma. Chúng mình sẽ đi đến Saks (Saks Fifth Avenue - khu mua sắm tốt nhất ở thành phố New York)

“Ồ được đấy. Saks sẽ giải quyết vấn đề này.” Bởi vì chỉ cần Emma có tủ quần áo thích hợp, cô có thể dễ dàng vênh váo đi qua khu phố Manhattan ném những cái nhìn lang thang vớ vẫn theo hướng Alex. Cô rùng mình.

“Úi chà,” Katie thì thầm, sự chú ý của cô chuyển sang một vị trí qua vai của Emma.

“Úi chà cái gì hả?”

“Anh ấy ở đây.”

“Ai đang ở đây?” Emma quay đầu, cố gắng để nhìn thấy.

“Alex,” Katie nói.

Emma chết điếng. “Hả?”

“Alex đang ở đây.”

Cô quay sang đối diện với Katie. “Anh ta không phải là thành viên.”

“Có lẽ nào.”

“Đây là một câu lạc bộ tư nhân.”

“Cũng giống như nhân viên tiếp tân của câu lạc bộ sẽ nói cho Alex Garrison biết anh ta không thể nào có một ngày được thông qua.”

Ngực của Emma siết chặt thành râm ran. “Anh ta đang làm gì?”

“Đang đi đến theo hướng này.”

“Không.”

Katie gật đầu. “Có đó.” Rồi cô mỉm cười hết cở. “Xin chào, Alex.”

Emma cảm thấy một lòng bàn tay ấm áp đến đặt trên bờ vai trần đẫm mồ hôi của mình. Cơ bắp của cô kêu rền dưới sự đụng chạm này, nhảy vọt thành một giai điệu kỳ lạ nào đó. Giống như cô chưa bao giờ được đàn ông đụng chạm vào người trước đây.

Cô cưỡng lại sự thôi thúc để giủ thoát khỏi anh.

“Xin chào, em yêu,” giọng nói của Alex vang ầm bên tai cô.

Sau đó, đôi môi anh đóng lên trán cô, và hơi thở bay vèo ra khỏi cơ thể cô ngay. Thực tế, đó là một cái chạm nhẹ, không có thật, nhưng nó khởi động rồi cài số nhịp đập của cô và làm các đầu dây thần kinh của cô bốc lên thành mê loạn.

Cô phải tự nhủ với mình rõ ràng và mạnh mẽ để làm dịu xuống cái địa ngục này.

Anh ôm chặt vai cô một lần cuối, buông thân hình cao lớn vào chiếc ghế trống bên cạnh cô và thản nhiên tự mời mình một chai nước. “Sao cuộc đấu thế nào rồi?”

Anh mặc một chiếc áo thun polo màu trắng với một dải màu xanh duy nhất trên vai áo. Cổ áo mở ra cho thấy hết chiếc cổ mạnh mẽ và nước da rám nắng, trong khi phần áo dệt kim phác họa đôi vai rộng và cơ ngực được xác định rõ ràng của anh.

Khi Emma không trả lời, anh nhướng một bên chân mày rậm về phía cô.

“Tốt,” cô hỗ trợ lúng túng. Bây giờ cô đã bắt đầu bình tĩnh, sự tức giận của cô đang sôi sùng sục. Một nụ hôn ở tại Câu lạc bộ Connecticut gần như tồi tệ như là màn hình truyền hình lớn sử dụng ở các nơi công cộng. Và Alex biết rõ điều đó. Những cái nhìn từ các bàn chung quanh như hiểu thấu.

Anh gật đầu một cách dễ dàng. “Tuyệt”.

“Em đã thắng chị ấy liên tiếp các ván,” Katie nói, giọng cô cũng không thân thiện cho lắm vì ý muốn của Emma.

Emma nghiêng người đến gần Alex hơn. “Tôi nghĩ chúng ta đang nói về điều này hả?” cô rít lên.

Anh quàng tay một cách ngẫu nhiên trên lưng ghế cô. “Tôi chán nói rồi,” anh nói.

“Đấy, còn tôi thì không.”

“Thật không? Thật đáng tiếc. “ Anh liếc nhìn quanh. “Bởi vì tôi nghĩ rằng nó quá trễ.”

“Lừa đảo,” Emma lẩm bẩm, biết anh muốn thắng được thông qua ấn tượng sâu sắc về nhục dục. Có ít nhất một chục người đã nhìn thấy nụ hôn có tính trước như thế chao ôi.

Alex cười. Sau đó, cất cao giọng và nhìn Katie. “Xin chúc mừng chiến thắng.”

Katie cười toe toét đáp lại. “Emma dường như gặp khó khăn khi tập trung sáng nay.”

“Thật không?” Alex đã ôm chặt vai cô quấy nhiễu thêm lần nữa, và cơ thể cô phản ứng lại bằng một tiếng răng rắc gây phiền nhiễu nữa. Cô không thích nó. Cô cự tuyệt để thích nó. Nó phải là một sự thay đổi đột ngột, bởi vì nó không thể là bất cứ điều gì khác.

“Có chuyện gì liên quan tối hôm qua phải không?” Anh hỏi cô to và rõ ràng.

Cách xa hai bàn, hai hàng chân mày kẽ của Marion Thurston nhướng lên tới đường chân tóc nhuộm. Dường như người đàn bà này phải mất một lúc mới tập hợp được trí thông minh của mình, nhưng sau đó cô lấy điện thoại di động và bấm một nút quay nhanh. Không cần phải là người thông minh mới đoán ra người mà cô đã gọi. Đó là một bí mật được giữ rất tồi mà Marion Thurston đã cung cấp câu chuyện cho người phụ trách mục báo xã hội Leanne Height.

Emma nghiêng người tới gần Alex lần nữa. “Tôi chắc chắn sẽ giết anh.”

“Em vẫn chưa có quyết tâm.”

“Tôi không còn quan tâm nữa.”

Alex cười đáp lại. “Tối mai em có rảnh không?” Anh nhìn Katie. “Em, cũng vậy. Anh đã đặt trước một bàn trong cuộc đấu giá ở sòng bạc Teddybear Trust.”

“Tôi không đánh bài,” Emma nói.

“Vậy bây giờ là lúc em phải học,” anh nói một cách dễ dàng.

“Em có mặt ở đó,” Katie nói. “Có chỗ cho David không?”

“Ahhh. David khó tìm được.”

“Tôi không muốn học,” Emma làu bàu.

“Xì dách,” Alex nói. “Anh sẽ tài trợ tiền cho em.”

“Anh sẽ không-”

Giọng anh trở cứng cỏi. “Anh sẽ tài trợ tiền cho em.”

“Được thôi, anh muốn đặt một hình xăm trên trán của tôi trong khi anh đang ở đó phải không?”

Anh nâng tay cô hôn lướt qua, giọng nói trìu mến của anh khác với cái nhìn nghiêm khắc trong mắt anh. “Không chỉ cần một viên kim cương trên ngón tay của em.”

*****

“Chúng ta đã gặp rắc rối trước đám cưới,” Ryan nói, ném phịch người vào chiếc ghế ngồi của khách trong văn phòng của Alex.

Alex nhìn lên từ những tờ giấy quảng cáo của Inns McKinley. “Loại rắc rối gì vậy?”

“Loại này bắt đầu với một đối thủ đáng gờm DreamLodge và kết thúc với KayvenIsland.”

Chất hóc môn Adrenaline bắn trúng cơ thể của Alex. “ Lão già Murdoch biết về Kayven hả?”

“Ông ta phải biết,” Ryan nói, ngồi đằng trước trong chiếc ghế da. “Không có lời giải thích khác.”

Sự khiếp sợ lẻn vào xuyên qua cơ thể của Alex. “ Vì cái gì?”

“Hắn ta đặt cùng một giá cho McKinley.”

“Đồ chó đẻ.” Alex dậm chân, những khả năng bay qua đầu anh. “Toàn bộ mắt xích?”

Ryan đồng ý với anh. “Chỉ cần tài sản Kayven.”

Alex nhắm mắt trong tích tắc, úp bàn tay vòng quanh sau cổ và ép mạnh vào. “Và phụ nữ sẽ giữ phần còn lại hả?” Giấc mơ đã trở thành sự thật đối với Emma.

“Ừ,” Ryan nói.

“Chúng ta có được bao lâu?”

“Hắn ta sẽ đưa ra lời đề nghị bắt đầu việc kinh doanh vào thứ hai.”

“Ai là nguồn cung cấp của anh?”

“Adam ở dưới bộ phận kế toán kể rằng anh rể của anh ấy nói ở Williamson Smythe đang xem xét cùng một địa chất như chúng ta.”

“Anh ta sắp xếp nó lại với nhau từ đó à?”

Ryan lắc đầu. “Adam không biết gì. Chính tôi đã chắp nối chúng lại từ sáu nguồn khác nhau. Chúng ta vẫn là người chơi duy nhất trong sự việc lớn.”

Ý định của Alex thành công qua các kịch bản tiềm ẩn. Tất cả đều kết thúc với một chiến thắng của DreamLodge và một mất mát của Garrison. “Tôi không thể để cho hắn ta thực hiện lời đề nghị đó.”

Ryan gật đầu.

Alex phải đóng cửa Murdoch. Vậy thì anh đóng cửa Murdoch trước sáng thứ hai bằng cách nào? Kết hôn với Emma là câu trả lời rõ ràng. “Tôi tự hỏi cô ta cảm thấy như thế nào về Vegas......”

“Anh không thể kết hôn với Emma trong bốn mươi tám giờ kế tiếp.”

Alex khịt khịt mũi. “Máy bay phản lực của chúng ta ở sân bay JFK-tôi có thể cưới cô ta trong vòng chưa đầy năm giờ.”

“Anh không nghĩ rằng một đám cưới Vegas làm rất nhanh sẽ có vẻ hơi cơ hội một chút sao?”

Giọng của Alex phẫn nộ. “Tôi thà trông giống như cơ hội hơn là ép buộc toàn bộ sự thỏa thuận.”

“Và chuyện gì sẽ xảy ra khi Murdoch nói chuyện với cô ấy?”

“Ngay lúc Murdoch nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ là bà Alex Garrison rồi.”

Ryan lắc đầu. “Không đủ an toàn đâu. Chúng ta không muốn Murdoch nói chuyện với cô ta chút nào.”

“Chúng ta không thể cản hắn nói chuyện với cô ấy.” Đây là một đất nước tự do, Và DreamLodge có nhiều thiết bị truyền thông như bất cứ ai.

Ryan ngã lưng xuống ghế, vắt chân chữ ngũ. “Chúng ta có khả năng nếu như lão ta nghĩ không có điểm trọng tâm trong lúc nói chuyện với cô ấy.”

“Hiện có hàng trăm hàng triệu người đang bị đe dọa.”

“Ừ,” Ryan đồng ý lặng lẽ. “Và chúng ta sẽ làm cho hắn nghĩ rằng tất cả nó là của chúng ta.”

Alex nhận ra tia ma mãnh trong mắt của Ryan. Sự bình tĩnh hồi phục lại bao trùm lên anh, và anh bắt đầu ngồi phía sau bàn làm việc, cầm lên một cây bút vàng quay tròn giữa các ngón tay. “Bằng cách nào?”

“Chúng ta cần bốn điều,” Ryan nói.

Alex lắng tai nghe. Có một lý do mà anh muốn thuê Ryan với tư cách là một người cộng sự. Người đàn ông này là một thiên tài về chiến lược.

“Báo cáo tài chính của McKinley,” Ryan nói. “Một thông tin nghiêm trọng nào đó của DreamLodge, một mô hình tiếp thị nhanh và xấu xa, cùng một chiếc nhẫn viên kim cương trên ngón tay của Emma McKinley.”

Alex có thể chăm nom chiếc nhẫn và kế hoạch tiếp thị. Anh cho là anh có thể được nêu ra bằng một vài kiểu giải thích hợp lý cho sự thiếu báo cáo tài chính của Emma cuối tuần qua. Nhưng anh chưa có tiếp xúc một mình với DreamLodge. “Thông tin kiểu gì?”

Ryan do dự trong một nhịp duy nhất. “Anh có thể gọi cho Nathaniel?”

Alex chớp mắt lúc nghe tên của người anh em họ của mình. “Đó là một kẻ cắp đáng gờm.”

“Hiện có hàng trăm hàng triệu người đang bị đe dọa.”

Đúng. Nathaniel ở trong số đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.