Cuộc Ngã Giá Của Nhà Tỷ Phú

Chương 7: Chương 7




Emma dốc hết nghị lực bởi vì Alex đang đi vào.

Trợ lý quản trị viên của cô, Jenny, vừa mới dành ba phút cảnh báo anh đã đến, một nhịp điệu du dương sôi nổi trong giọng nói của cô ta khi cô nhìn thấy anh đi qua phòng giải lao cơ quan dài và thông báo tiếp từng bước của anh đến Emma.

Theo Jenny, Alex mặc một bộ vét màu xám đậm, áo sơ mi màu đen và chiếc cà vạt kẻ sọc màu bạc-và-xanh lơ bắt lấy ánh nắng qua cửa sổ ở trần nhà. Anh trông có vẻ không khó chịu, nhưng cũng không thấy vui vẻ đặc biệt gì. Còn nữa, à này, Emma chưa bao giờ chú ý đến cái cằm chẻ thanh tú của anh hay cái cách đôi mắt màu xám bạc của anh lấp lánh dưới ánh nắng chiếu thẳng đó?

Vào lúc Emma đã ra khỏi hệ thống liên lạc giữa hai người, cô chỉ kịp có ba mươi giây để vuốt phẳng chiếc áo đồng phục và gắng hết sức mình vì sự tấn công dữ dội của những cảm xúc mà chắc chắn được mang đến bởi sự hiện diện của anh.

Cô sẽ ở phía bên này của bàn làm việc. Anh sẽ ở phía bên kia. Cô sẽ không chạm vào anh, hoặc ngửi mùi của anh hay nhìn quá thân mật vào mắt anh. Và cô sẽ không sờ vào viên kim cương quấy nhiễu đó trong lúc anh ở trong phòng.

Cánh cửa bằng gỗ sồi đu đưa mở ra, luồng gió nhẹ lay động những chiếc lá trên cây cọ.

Cô đứng lên để nhìn về Alxe không vui vẻ, không cáu giận, với đôi mắt màu bạc lấp lánh của anh.

“Xin chào, em yêu,” anh chào đón để biểu diễn cho Jenny xem trước khi đóng cửa nghe một cái tách sau lưng anh.

Cô hít vào một hơi làm cho mạnh mẽ. “Em có thể giúp gì cho anh?” Họ chưa có sắp đặt một cuộc hẹn nào khác nữa để gặp nhau, cho dù cô biết họ có khối việc để làm.

“Mang đến cho em một món quà.”

Lạy Chúa tôi. Không phải thêm đồ trang sức nữa chứ. Tay phải của cô đã đến bên chiếc nhẫn trước khi cô nhớ giật nó ra sau.

Nhưng anh chỉ ném một phong bì lên bàn cô. “ Hợp đồng tiền hôn nhân của chúng ta.”

Cô nhìn lướt qua phong bì dày. “Anh đã viết nó mà không có em sao?”

Anh thoải mái ngồi xuống một trong những chiếc ghế của khách. “Hãy tin anh.”

“Hà” Cô mở nắp bì thư và ngồi vào chỗ của mình..

Một trang duy nhất, đã được ký hợp lệ và công chứng. Alex nhận một nửa công ty McKinley trong cuộc hôn nhân của họ, và nếu một trong hai người trong số họ đề xướng ly hôn trong vòng hai năm kết hôn, người kia nhận được mười phần trăm giá trị tài sản thực của họ.

Cô ngước lên thấy anh mỉm cười. Không có dù chỉ một điều nào đó làm cô có thể phàn nàn về nó. Nó có nghĩa là cô không thể có quan hệ trong một vài năm. Nhưng cô mong chờ điều đó. Có lẽ, bản hợp đồng này ưu ái cô.

Sau đó cô đặt tờ giấy xuống bàn. “Giá trị tài sản thực của anh chính xác là gì?”

“Ít hơn của Nathaniel. Nhiều hơn em.”

“Nathaniel là ai?”

“Anh họ của anh. Anh ta có lẽ là người đàn ông tài giỏi nhất.”

Cô liếc nhìn lại bản hợp đồng. “Anh đã ký rồi hả.”

“Ừ, Anh ký rồi.”

“Rõ ràng anh không có kế hoạch ly hôn em sớm hơn bất cứ lúc nào.”

“Không có cơ hội.”

Emma cầm điện thoại lên và quay số máy nhánh hai chữ số ở bàn làm việc của Jenny. “Cô có thể đưa người nào đó ở bộ phận pháp luật qua đây không?”

“Ngay lập tức,” Jenny xác nhận.

“Cảm ơn.” Emma mắc điện thoại lên. “Có lẽ khoảng năm phút,” cô nói với Alex.

Anh gật đầu. “Anh nghe nói em thuê David Cranston.”

“Anh nghe chuyện này ở đâu vậy?”

Alex nhún vai. “Anh đã nói với em kinh doanh khách sạn là một cộng đồng liên kết chặt chẽ.”

“Katie đã thuê cậu ấy,” Emma nói, sau đó ngay tức thì cô lấy làm hối tiếc về việc thú nhận.

“Cô ấy không nói với em sao?”

Emma ngập ngừng. “Bọn em có nói.”

“Em đang nói dối.”

“Em không có. Và sao mà anh dám-”

“Vậy em đồng ý với chuyện này sao?”

Emma mím chặt môi.

Alex nhìn chằm chằm nghiêm khắc vào mắt cô. Bất chấp quyết tâm của cô, và bất chấp sự hiểu biết đến mức cô gia tăng hoóc -môn ngang ngạnh của mình, cô nhìn thẳng lại vào mắt anh.

“Cô ấy đã nói với em sau sự việc này phải không,” anh phỏng đoán.

“Nhưng em có lẽ không ngăn cản cô ấy.”

“Nhưng em không thích chuyện đó.”

Emma đứng lên. “Không,” cô thừa nhận, đi từng bước về phía cửa sổ kính rất lớn giống như khung một bức tranh. “Em không thích nó. Nhưng đó là mối quan hệ của cô ấy, cô ấy quyết định. Và chắc chắn nó không phải là công việc của anh.”

Alex đứng lên. “Ồ, có đấy.”

Cô quay lại. “Anh quản lý chi li đến tận các nhân viên của Katie hả?”

“Cậu ta làm việc trực tiếp cho cô ấy à?”

“Alex.”

Alex băng qua căn phòng đứng đằng trước Emma. “Giữa hai người trong chúng ta-”

“Không,” cô quát lên.

“Em thậm chí còn không biết anh sắp nói điều gì nữa kìa.”

Cô nổi giận, nhấn mạnh lời nói bằng cách ấn ngón tay trỏ vào ngực anh. “Ồ, đúng em không biết đấy. Và anh đừng có bao giờ dám gợi ý rằng chúng tôi kéo bè kéo đảng về phía em tôi. McKinley Inns không làm việc theo cách đó. Tôi không quan tâm anh là ai đồ chết tiệt.”

Anh giữ tay cô. “Đó là một quyết định tồi.”

“Đó là quyết định của cô ấy.”

“Và em đúng là có ý định đứng đó và xem cô ấy thi hành chuyện đó ư.”

“Em sẽ làm thế. Và anh cũng vậy.”

Anh bước đến gần hơn. “Anh sẽ không thể nói với em quá nhanh điều mà anh làm và không làm”

Emma ngừng lại. Cô không thể ép buộc anh. Nhưng rồi thì anh cũng không thể ép buộc cô. Và một sự ràng buộc đã đi tới nguyên trạng. Điều này có nghĩa là sự ràng buộc này đã liên quan tới Katie trong trường hợp này.

Emma không cười, nhưng cô đi đến gần.

Nhưng sau đó cô trở nên ý thức được bàn tay của Alex trên tay cô. Hơi nóng của làn da anh châm chích theo cách của nó vào mạch máu trong cơ thể cô, và những cảm giác ham muốn, khao khát kinh khủng đó dấy lên nguồn sinh khí trong người cô.

Giọng anh lắng xuống khó hiểu và khàn khàn trong cổ họng. “Chúng ta sẽ phải đối phó với nó, em biết chứ.”

“Với Katie?” Cô hỏi nhỏ giọng, bám vào hy vọng mong manh rằng đó là điều mà anh có ý muốn nói.

“Cũng như sự thật là chúng ta cùng nhau chống lại cái thứ giống như là tội tổ tông.”

“Chúng ta đâu có,” cô nói dối.

“Muốn anh chứng minh điều đó không?”

Cô cố bước lùi ra sau, nhưng anh đã giữ lấy tay cô.

Anh mỉm cười. “Em thực sự không cần phải nói dối anh, em biết chưa.”

“Còn anh thực sự cần phải biểu lộ một vài cách cư xử.”

“Ừ? Được rồi, Chuyện này làm bằng cách nào nhỉ? Em có dám đi theo anh đến một bữa tiệc ở Ha-oai không?”

“Một bữa tiệc ở Ha-oai?” Anh đổi đề tài đột ngột làm đầu Emma choáng váng.

“Kessex Cruise Lines sắp khai trương một con tàu mới tên Countess Island, chuyên về các chuyến du ngoạn ở quần đảo Polynesi. Chúng ta được mời đến dự buổi tiệc khai trương đó, và anh nghĩ rằng em có thể đeo chiếc vòng kim cương -và- ruby.”

Emma đành cam chịu bị công chúng nhìn thấy công khai với Alex. Cô đã làm một cuộc giao dịch, và cô sắp bị dính vào nó. Bên cạnh đó, ở cùng với anh trước công chúng đã nhanh chóng trở thành một sự lựa chọn thích hợp hơn để ở riêng với anh.

Trước công chúng cô có thể làm ra vẻ cô vẫn đang giả vờ. Cô có cớ để nói chuyện với Alex và cười với Alex và chạm vào Alex mà không cần phải xem xét lý do vì sao.

Làm những việc như vậy ở chỗ riêng tư buộc cô phải thừa nhận cô thích anh. Cô thậm chí yêu thích tranh cãi với anh. Sự tự tin của chính bản thân anh và sức mạnh của tính quả quyết làm cô cảm thấy... an toàn bằng cách nào đó.

Và cô tin tưởng anh. Có lẽ không phải là bước tiến triển nhanh nhất trên thế giới. Nhưng cô phải tin tưởng ai đó. Và anh đang nghiên cứu những thứ về cô mà không một ai khác có thể nhìn thấy được từ trước tới giờ.

Giờ đây, trong khoảnh khắc đúng lúc này, anh đã là trụ cột trong cuộc sống của cô. Không phải là cô sẽ thừa nhận điều này với anh. Và cũng không phải là cô sẽ làm những việc đó dễ dàng.

“Anh có thực sự nghĩ rằng hồng ngọc và kim cương sẽ hợp với vải cotton in hoa lan không?” cô hỏi.

“Hừ, em muốn mình trông có vẻ xinh đẹp hay muốn làm cho người chồng tương lai của em vui vẻ hả?”

“Em không thể làm được cả hai sao?”

“Không phải trong trường hợp này.”

Họ giương mắt nhìn lẫn nhau rất ư là lâu.

“Thì sao nào?” anh gặng hỏi.

Cô nghiêng đầu sang một bên. “Đôi khi anh không muốn chọn một người đẹp có phải không?”

“Thận trọng nhe.”

“Thận trọng cái gì?” Cô chỉ đang nói đùa. Hơn nữa, Thực tế đã được thừa nhận là Katie là người xinh đẹp.

“Đừng can thiệp vào anh, nếu không anh sẽ làm cho em thừa nhận rằng anh chống lại em.”

“Anh lên kế hoạch như thế nào-?”

Mắt anh tối sầm lại và lỗ mũi anh tóe lửa.

Cô nhanh chóng đổi ý. “Đừng bận tâm.” Sau đó cô nuốt giận và so vai, giọng nói trở nên ngọt ngào giả tạo. “Em sống để làm cho người chồng tương lai của em vui vẻ.”

Anh mỉm cười và vuốt nhẹ tóc trên trán cô ra sau. “Ở đó. Chuyện đó có quá khó khăn không? Thứ Sáu lúc bảy giờ. Và anh sẽ mang theo sợi dây chuyền.”

Leo lên cầu tàu ngắn đi đến chiếc tàu thủy Countess Island, Alex tự nhủ tất cả mọi thứ đã ổn. Anh nghĩ Emma sẽ là một người nổi bật trong bộ váy vải hoa in của người Hawaii màu đỏ thẫm. Và anh cho rằng các đồ trang sức của Garrison sẽ trông lộng lẫy tương phản với sắc vàng mật ong mịn màng của cổ cô. Thậm chí anh còn chờ đợi cảm giác ra đòn bất ngờ mà anh sắp hành động hợp sức với sự có mặt của cô.

Điều mà anh đã không dự kiến là lòng ham muốn thiết tha của anh để giữ riêng cô thuộc về anh toàn bộ.

Đêm nay gần như cô phô trương với báo chí, để cho các phụ nữ khác trầm trồ ồ và ah chiếc nhẫn kim cương Tudor (thời vua nước Anh từ 1485-1603) trên ngón tay cô, và củng cố vị trí của họ như là một cặp vợ chồng với những diễn viên khác trong ngành công nghiệp du lịch New York, để khi Alex bắt đầu đại diện cho McKinley, không có cặp chân mày nào sẽ bị nhướng lên.

Vấn đề là Alex không thể tự làm cho mình quan tâm đến bất cứ những thứ đó. Có một ban nhạc sử dụng bộ nhạc cụ gõ ở vùng Ca-ri-bê đang chơi bên hồ bơi trên boong tàu cao nhất ở mé cuối tàu, và tất cả mọi thứ anh muốn làm là ôm Emma trong vòng tay dưới bầu trời đầy sao.

Anh biết cô ghét công khai, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng sắp thực hiện nó. Cô ghét lừa dối, nhưng cô hành động theo kế hoạch của anh. Và cô có thể ghét anh, nhưng cô đang tươi cười hớn hở với anh, đang nắm lấy tay anh, và dán chặt thân hình cô áp sát thân hình anh vì lợi ích của hết nhiếp ảnh gia này tới nhiếp ảnh gia kia.

Cho đến giờ, anh chưa để lộ ra nhiều ý nghĩ về cô thực sự là một kỵ binh nhiều bao nhiêu. Toàn bộ công ty đang cần được cứu, em gái cô, ban lãnh đạo, những người điều hành và hàng ngàn công việc. ́y vậy mà, nó hoàn toàn ở trên vai của Emma.

Cô có than phiền không?

Dĩ nhiên là có. Nhưng cô đã làm những cuộc tranh luận hợp lý, lô-gích. Cô đã tìm kiếm các tùy chọn và các giải pháp mà nó sẽ phù hợp với mình tốt hơn. Nhưng khi cô đã không tìm thấy chúng, khi mà Alex đã ngăn cản cô tìm kiếm chúng, cô đã vui vẻ lên và làm những điều bị bắt buộc.

Anh ngưỡng mộ điều đó.

Anh ngưỡng mộ cô.

Anh ra dấu về phía thang máy bằng kính chạy lên tầng năm của hội trường trung tâm.

“Sẵn sàng đi lên tầng trên chưa?” anh thì thầm áp sát vào mái tóc màu hạt dẻ lấp lánh của cô. Anh hít mùi hương dầu gội đầu của cô, ánh mắt anh phóng đến đôi hoa tai hồng ngọc lủng lẳng trên dái tai thanh nhã của cô.

Cặp hoa tai của anh.

Anh đặt tay anh lên tay cô, để cho viên kim cương ép vào lòng bàn tay mình.

Cô nghiêng người lên cười vào tai anh. “Anh nghĩ xem họ đã kiếm được đủ hình chưa?”

“Chắc chắn rồi. Hơn nữa, sẽ có nhiều nhiếp ảnh gia hơn ở trên boong tàu.”

Cô đặt ly rượu sâm banh đã uống cạn lên khay của một bồi bàn. “Như thế thì dẫn em đi đi.”

“Tối nay em dễ thương vô cùng.”

Cô mỉm cười và vẫy tay chào một nhóm phụ nữ mặc trang phục màu sáng. “Đó là bởi vì em sống để làm cho anh vui vẻ đấy.”

“Thật chứ,” anh nói. “Em thật...” Anh quả là không biết làm sao để diễn đạt thành lời. Sau cùng anh nói ra, “là lấp lánh”.

“Nó là những viên hồng ngọc.”

Anh lấy cớ để lướt ngón tay cái qua chiếc vòng đeo trên cổ tay cô. “Nó hợp với em. Nhưng đó không phải là điều mà anh muốn nói.”

Cánh cửa thang máy mở ra trước mặt họ, và họ đi vào bên trong một mình.

“Vậy thì nó là champagne,” cô nói, nắm tay chặt trên thanh vịn nhỏ và nghiêng người ra sau dựa vào vách kính.

Tư thế đó làm cho lớp vải cotton bó sát vào ngực cô, và Alex cảm thấy cơ thể anh vô tình chú ý. Chiếc áo không có dây đeo và vừa khít, với một dây buộc chắc chắn trên eo và phần váy bó sát phác họa hông cô trước khi rũ xuống nhẹ nhàng đến ngay phía trên đầu gối.

Đa số phụ nữ mặc theo kiểu thời trang đảo, còn đàn ông thì gắn bó với quần bình thường và áo sơ mi hở cổ. Alex thì mặc màu nâu và màu da bò, không phải là một người fan hâm mộ thích mang lá cọ trên ngực mình

Từ vẻ rực rỡ của mái tóc mềm mại đến đầu ngón chân được sơn móng của cô, Emma trông giống như nữ thần của đảo.

“Em say chưa?” anh hỏi. Điều đó giải thích cho tâm trạng thoải mái của cô.

Cô nhẹ nhàng cách xa bức tường, bước đi uyển chuyển về phía anh, dừng lại để đầu ngón tay lên ngực anh và nắm chặt ve áo nhỏ của vạt trước áo sơ mi của anh. Cô lắc mái tóc của mình và nhìn mơ mơ màng màng vào mắt anh. “Em đang đóng kịch, Alex. Em nghĩ rằng đó là những việc mà anh sẽ trả tiền cho em.”

Anh cúi người hết sức nhẹ nhàng. “Vâng, em rất, rất tuyệt”

Cô mỉm cười.

“Hầu như quá tuyệt.”

Nét mặt cô dao động. “Vậy điều đó tưởng là gì -”

Cánh cửa trượt mở ra cho một vài khách mới, và anh trượt cánh tay mình quanh vòng eo nhỏ xíu của cô. “Hãy khiêu vũ nhé.”

Không chờ trả lời, anh kéo cô vào vòng tay, và họ tham gia cùng hàng chục cặp vợ chồng khác nhảy dưới bầu trời đầy sao, lắc lư theo điệu nhạc nóng bỏng.

Những chuyển động của cô phù hợp với anh, cứng nhắc lúc đầu, nhưng sau đó cô đã tìm thấy nhịp điệu cho mình. Anh kéo cô xích lại gần hơn, ép hông cô vào bắp đùi anh. Cô rõ ràng có kích cỡ thích hợp, rõ ràng có kiểu thích hợp, rõ ràng có chiều cao hợp lý để trở thành một người bạn nhảy hoàn hảo.

Những suy nghĩ của anh đã hướng sang các chuyển động có tính chất tình dục, nghiên cứu làm cách nào có thể có được những điều hoàn hảo giữa họ. Dĩ nhiên, anh chỉ đang nói về tình dục, không phải về cuộc sống. Cuộc sống có Emma sẽ là một thách thức từ lúc anh thức dậy vào buổi sáng cho tới lúc anh đi ngủ vào ban đêm.

Một mình.

Bởi vì cuộc hôn nhân của họ hầu như không có sự chung chăn chung gối. Nó gần như là lợi ích vật chất. Và lần đầu tiên, Alex tự hỏi không biết bà Nash có thể nào nói đúng không. Anh thực sự không thích nghĩ đến một cái chết cô đơn, lạnh lẽo.

Mà anh cũng không hề thích nghĩ đến một chiếc giường cô đơn lạnh lẽo. Thực ra anh không thích nghĩ đến chiếc giường có bất cứ người nào trên đó ngoại trừ Emma vào lúc này.

Điều đó là không thể, trong quá nhiều cách.

Nhưng lúc này đây cô đang trong vòng tay của anh.

Anh nhắm mắt và kéo cô vào anh, chạm nhẹ đầu anh vào chổ uốn cong của cổ cô, hít vào mùi nước hoa trên làn da cô và để cho những viên ngọc màu sắc ấm áp, trơn mượt của chuổi hạt cọ xát vào má anh. Một ánh chớp của máy chụp hình lọt vào mi mắt anh. Và mặc dù nó là thứ anh muốn, anh cũng bực bội với sự xâm phạm đó.

Anh vừa khiêu vũ vừa dìu Emma đến một góc yên tĩnh của boong tàu, nơi ánh đèn tối lờ mờ và âm nhạc bị cản tiếng lại bằng những màn ngăn gió.

Cô ngửa đầu ra sau và nhìn chằm chằm vào toàn cảnh bầu trời đầy sao ở trên đầu họ. “Một nơi hẹn hò lãng mạn vì báo chí?”

“Một cái gì đó như thế.” Anh chăm chú vào làn da mượt mà, chiếc cổ thanh tú.

Cô nghĩ rằng họ sắp giả vờ đóng kịch? Cái quái quỷ gì đây?

Anh cúi người xuống và cắm nhanh một nụ hôn trên xương đòn của cô, ngay bên dưới cổ cô.

Anh nghe tiếng hơi thở cô hít mạnh vào, do đó, anh thử hôn thêm cái nữa, lần này trên vai cô, làm theo cách của anh từ từ lùi lại, sau đó đi lên đến dái tai cô, nơi mà anh kéo thật nhẹ nhàng vào trong miệng mình.

Những ngón tay cô ấn sâu vào người anh, và anh xòe tay mình rộng ra trên chỗ thắt lưng cô, làm cho cô áp sát vào anh khi miệng anh tìm kiếm miệng cô.

Cơ thể của họ biết rõ lẫn nhau lần này. Không dò dẫm, không phải ngập ngừng qua loa nhất. Đôi môi họ gắn chặt vào nhau trọn vẹn. Miệng họ mở ra. Và lưỡi họ né tránh theo cái cách mà bắn ra những tia lửa phóng thẳng đến háng của Alex.

Đây là một ý tưởng xấu xa.

Không. Đây là một ý tưởng tuyệt vời. Nó là gì, là một vị trí xấu cho một ý tưởng tuyệt vời.

Họ đã được che chắn tách khỏi đám đông vào lúc này, nhưng điều đó có thể thay đổi. Tất cả cần phải có là một phóng viên tinh nghịch nào đó hay một cặp vợ chồng bị lạc nào đó, và họ muốn bị bắt ở tư thế làm giảm giá trị.

Không phải là anh làm cô bị bẽ mặt lúc này.

Anh chỉ đang hôn cô.

Nhưng xét rằng vào lúc tiếng cô rền rỉ thầm kín, và cái cách bàn tay anh đang dịch lần lần xuống dưới mông cô, thì nó chỉ khoảng độ một vài phút.

Anh kéo mình ra sau.

Cô chớp chớp mắt bối rối ngượng ngập, môi cô đỏ mọng và sưng lên, mắt cô thẫm lại với cảm xúc mạnh mẽ.

“Anh muốn chỉ cho em xem cái này,” anh thì thầm.

Anh dẫn cô đi qua những chiếc ghế trên boong tàu, xuyên qua một cánh cửa chắn gió, lên trên một cầu thang nhỏ đến khoang Nữ hoàng và một cánh cửa vào một dãy buồng có tầm nhìn toàn cảnh. Ở đó, anh đút chìa khóa thẻ vào.

“Đây là gì?” cô hỏi.

Anh mở cánh cửa hẹp. “Thuyền trưởng nghĩ rằng chúng ta có thể muốn tắm rửa thay quần áo trước khi về.”

Emma đi vào bên trong, nhìn xung quanh vào bàn ăn, bộ ghế sofa và quầy bar có sẵn la-va-bô. “Nhưng mà ở đây không có các phóng viên.” Cô nhìn trở lại vào Alex trong mơ hồ rối rắm.

Thực ra có phải cô đang đóng kịch trong suốt ngần ấy thời gian không?

Anh không thể tin điều đó.

“Hành lang,” anh ứng khẩu nhanh. “Nó trông xuống buổi tiệc.” Anh băng qua căn phòng rộng rãi và nhấn nút để kéo màn cửa lùi ra. Anh rút lui kế hoạch quyến rũ. Thật ra, không có mạo hiểm thì không đạt được.

Màn cửa trượt nhẹ ra khỏi hướng của nó để lộ ra một hành lang lớn, bao quanh có tầm nhìn ra hồ bơi ở ngay cảng, đại dương và bầu trời New York.

Anh mở cửa hai cánh có nhiều ô kính, để đưa vào làn gió nhẹ ban đêm cùng tiếng nhạc sôi nổi và tiếng cười bên dưới buổi tiệc. “Không có gì giống như một ống kính chụp từ xa bí mật phóng tới để thuyết phục mọi người chúng ta đang yêu.”

Emma nhìn qua ô cửa vào đám đông đang nhảy múa trên một boong nào đó ở dưới thấp. “Em đang đồng lõa một cách kinh khủng, em có biết không?”

Anh đưa tay đến tay cô, lẩm bẩm thì thầm. “Em chưa biết một nửa của nó.” Sau đó nói to hơn. “Chúng ta chắc sẽ có được ấm ủ nóng trà bên chiếc ghế tựa đôi?”

Cô bước ra ngoài trên đôi giày có quai, váy cô thổi phồng quấn nhẹ nhàng quanh đôi chân đẹp của cô. “Tại sao không. Anh có nghĩ họ sẽ mang lên cho chúng ta một thứ nước uống quả dứa đó không?”

“Em sẽ có được nó,” Alexnói, bốc điện thoại lên nhấn nút gọi người phục vụ.

Emma cảm thấy lúc ở bên ngoài hàng hiên an toàn hơn nhiều so với ở bên trong phòng cùng với Alex. Cô đã suy nghĩ, lập kế hoạch, hy vọng sẽ trải qua suốt buổi tối trong đám đông người. Và cô chắc chắn không hy vọng ở Alex sẽ hành động đúng theo thuyết hiện thực nhiều như vậy. Tất cả những nụ hôn đó hầu như đã kích thích đến tận các ngón chân cô.

Tuy nhiên lúc cô nghĩ về nó, nó đã có cảm giác hoàn hảo. Một cặp vợ chồng vừa mới đính hôn sẽ không ở trong đám đông dày đặc suốt đêm dài. Họ sẽ lẻn đi để có được một hoặc hai nụ hôn riêng tư. Để báo chí phát hiện ra họ ở trên hành lang của dãy buồng được người khác mớm cho.

Cô ngồi xuống trên tấm đệm dày của ghế dựa đôi và hất đôi giày cao gót quá chặt mà cô mượn của Katie. Chiếc váy cũng là mượn của Katie. Emma cũng có trang bị quần áo đẹp cho các dịp lễ hội làm ăn, nhưng cô chưa bao giờ thu thập cho mình tủ quần áo dành cho tiệc tùng hay các kỳ nghỉ. May mắn, cô và Katie có cùng một kích cỡ như nhau.

Alex đặt cái ly thủy tinh cao, bị mờ lên cái bàn mini bên cạnh cô. “Một Wiki Waki đông lạnh chứ.”

“Anh pha chế nó à.”

Anh giơ tay lên. “Lời thề đó là sự thật. Đó là thứ mà họ đang phục vụ ở buổi tiệc.”

Cái lạnh giá lướt nhẹ qua những ngón tay của Emma khi cô nâng ly và khuấy hỗn hợp bằng ống hút. Nó làm sảng khoái và hương thơm đọng trên lưỡi cô, sự pha trộn của các loại rượu rõ ràng để lại một dư vị.

Tấm lót đệm chuyển động khi Alex ngồi xuống.

“Anh dùng gì?” cô hỏi.

“Glenroddich với đá.” (là một trong các hiệu rượu Scotch Whisky nổi tiếng trên thế giới)

“Bán cầu não không ổn à.”

Anh nghiêng người ra sau và nhắm mắt. “Điều đó cũng kỳ cục như anh bị.”

Cô cười điệu, ngọ nguậy ngón chân trần trong làn gió biển mát mẻ. “Em biết anh là bù nhìn ngay sau khi em thấy bộ trang phục.”

Anh mở một mắt. “Em xía vào anh một lần nữa phải không?”

Cô hớp một ngụm thức uống nhiệt đới. “Em chỉ là tự giải trí trong khi chúng ta làm điệu bộ cho các nhiếp ảnh gia.”

“Bằng cách chơi thử trí thông minh với anh không?”

“E rằng em sẽ thắng đó?”

Anh cười hô hố và nhắm mắt lần nữa. “E rằng em có thể làm bong gân một cái gì đó thử xem.”

Emma liếc nhanh vào quần của anh, sau đó liếc nhìn ly thức uống đầy đá bào xay nhuyển.

Anh làm một việc sắp đặt lại sao cho có một chỗ thoải mái hơn. “Nè, cứ tiếp tục đi và thực hiện phát bắn tốt nhất của em.”

“Thật không?” Cô tỏ vẻ đồng ý bằng nụ cười điệu. “Em có thể làm hả?”

Anh cười toe toét, thế là cô dựng đứng ly đựng thức uống của cô vào trong lòng anh.

Anh bật thẳng dậy, tiếng kêu la của anh đủ lớn để thu hút sự chú ý từ những người khiêu vũ trực tiếp bên dưới. Sau đó, anh quay sang nhìn chằm chằm vào cô kinh dị.

“Đó là phát bắn tốt nhất của em mà,” cô giải thích, tranh giành dũng khí để giữ vững vị trí của mình. Giội nước lên người anh có vẻ như là một ý tưởng tốt cánh đây mười giây. Bây giờ...

“Anh không ngờ em có thể làm việc đó.” Anh nghiến răng khi hỗn hợp lầy nhầy có màu đào chảy nhỏ giọt giữa đùi anh.

“Tại anh muốn làm cho nó trông giống như chúng ta đang vui đùa,” cô thừa nhận với cái nhìn thoáng qua vào đám đông bên dưới.

Alex nhếch miệng thành một nụ cười đau khổ. “Em đòi việc này mà.”

Không thèm báo trước, anh xốc cô lên, và đặt cô ngồi trúng ngay giữa đống lầy nhầy trong lòng anh.

“Ôi nó là áo của Katie,” cô hét tướng lên. Sau đó co rúm khi đá lạnh thấm qua quần lót cô.

Đầu ngón tay anh đã đi đến xương sườn cô, và cô hét tướng lên lần thứ hai khi anh bắt đầu cù lét cô. “Đừng,” cô thở dốc. “Dừng lại đi.”

“Đừng dừng hả?”

“Không. Dừng lại đi!”

“Cố la lên nghe như em đang vui thích đi,” anh khuyên.

“Không.” Nhưng cô vẫn còn cười. Cô không thể nén lại. Cô không chắc chỗ mà anh học cù loét, nhưng dứt khoát anh là một bậc thầy.

“Cứu giúp,” cô kêu lên yếu ớt tới đám đông bên dưới.

Nhưng họ không thể nghe thấy cô qua tiếng nhạc.

Tay Alex đột nhiên giữ yên, nhưng cuối cùng nó nâng cô lên khỏi ghế dựa và mang cô không khách sáo trở lại xuyên qua cánh cửa nhiều ô kính.

Anh đặt cô xuống và khép cửa lại trước tiếng hò reo và những người la ó bên dưới đó.

“Anh đã bảo em gì nhỉ?” anh hỏi, ánh mắt lóe lên ám muội và có chủ tâm trong căn phòng mờ tối.

“Về cái gì?” Cô vô tình bước lùi ra sau.

Anh bước tới cho hợp với bước lùi của cô, giữ khoảng cách không đổi giữa họ. “Làm cho anh bị bẩn, là ý gì vậy.”

Ý nghĩa của anh đã bị chạm nọc, và cô lỉnh sát vào tường. “Ồ, không.” Cô lắc đầu.

Anh di chuyển về phía trước, chẹn cô giữa ghế sofa và quầy rượu. “Ồ, có,” anh nói đe dọa. “Giờ đây nó là vấn đề tự ái.”

Cái nhìn thoáng qua của cô phóng sang cái quần bị phá hoại của anh. “Anh đã trả đũa em rồi mà.” Váy của cô đúng là cũng ẩm ướt như quần của anh.

Anh lắc đầu. “Chưa đủ đâu. Công nhận là anh có trả đũa em, Emma.”

Cô biết mình nên nói điều đó. Cô nên nói nó và vượt qua cùng với nó. Anh sẽ thực hiện giỏi lời đe dọa của anh, cái đó là chắc chắn. Và mười nụ hôn kể từ bây giờ thì cô sẽ thừa nhận trái đất là mặt phẳng và đó là cô là một người đàn bà quyến rũ, không bao giờ nhớ rằng anh đã trả thù cô.

Nhưng cô lắc đầu lung tung. Cô không thể hạ mình mà không đấu tranh. Anh chắc có thể nhận được sự thú nhận của cô, nhưng anh sẽ phải làm vì nó.

Anh thậm chí di chuyển đến gần hơn, giọng anh quyến rũ ngay lập tức. “Em biết anh sẽ thực hiện nó phải không.”

Cô gật đầu.

“Em muốn anh làm điều đó phải không?”

Cô bàng hoàng sững sốt.

Anh đưa tay lên, lòng bàn tay anh dịu dàng vuốt ve má cô, những ngón tay anh vướng vào tóc phía sau thái dương cô. “Em cho rằng em có cơ hội thành công trong địa ngục không?”

Cô bướng bỉnh nhìn chằm chằm lên anh. “Em biết em có cơ hội thành công trong địa ngục.”

Anh nhếch môi cười nửa miệng. “Chỉ một?”

“Có lẽ hai.”

“Anh thực hiện như những tỷ lệ cược đó.”

Cô gần như mỉm cười đáp lại và tự hỏi tại sao cô không cảnh giác với tình cảnh này. Có lẽ là do âm điệu dỗ dành của anh, hay sức mạnh làm cô yên tâm hoặc mùi hương có thể an ủi cô của anh. Hay có lẽ đó là bởi vì cô đang mong đợi nụ hôn của anh.

Nụ hôn của anh ư? Cô đang lừa phỉnh ai vậy?

Cô đang mong đợi bất cứ điều gì và tất cả mọi thứ mà anh sẽ làm trước khi cô nói bác. Trang bị sự tự tin, cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám đen tối của anh. “Cứ tiếp tục đi, Alex. Hãy cho cú bắn tốt nhất của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.