Alex đứng ở bên dưới cầu thang chính của lâu đài và nghe tiếng xô đẩy, hối hả, và ồn ào của sự chuẩn bị. Bà Nash đang giận dữ nói với một người đàn ông giao hàng. Philippe đang làm ầm lên về nhiệt độ làm lạnh của kem bơ. Và Katie đang chạy loanh quanh trong cái áo choàng, lo lắng về những cánh hoa hoa hồng trong bồn nước tắm.
Chỉ mình Emma có vẻ thực sự bình tĩnh, trầm lặng khi cô đi dọc theo hành lang ngang qua chân dung của Hamilton.
Họ sẽ kết hôn vào ngày mai - trong vòng chưa đầy 24 giờ, và cô đang nói chuyện với ai đó ở Paris, đảm bảo rằng khu trưng bày hội nghị của McKinley Inns đến đúng giờ. Cô cười nhạo cái gì đó mà người gọi nói, và nụ cười của cô thắp sáng căn phòng.
Anh đã thử nhớ lại lần cuối nhà anh có cảm giác như thế này. Có lẽ khi anh còn là một cậu bé. Có lẽ là khi mẹ anh vẫn còn sống.
Cha anh ghét các buổi tiệc tùng, nhưng mẹ anh đã dự tính chúng bằng bất cứ giá nào, lắm lúc hơn một trăm người. Alex có thể nhớ lại những cuộc tranh cãi của họ, và cái cách quai hàm cha anh căng thẳng khi những người khách đầu tiên đến.
Ánh mắt anh đi lạc dừng lại ở đầu cầu thang chính. Khi còn là một cậu bé, anh đã rón rén đi ra khỏi phòng mình và nhìn lén qua lan can này, ngắm nhìn đàn bà đội mũ xinh đẹp và đàn ông mặc quần áo hợp thời trang đi dạo qua phòng giải lao, thức uống trong tay, giọng nói sôi nổi đầy sức sống.
Mẹ của anh rất vui vẻ vào những đêm đó. Và ngôi nhà có cảm giác như ấm áp và sinh động. Cũng giống như cảm giác lúc bây giờ, với một người phụ nữ lúc này.
Một cảm giác âm ấm nào đó tác động theo cách của nó lên từ rún anh khi anh nghĩ đến Emma đang hoãn lại trong một lúc. Cô ngước nhìn lên từ cuộc gọi của mình và mỉm cười với anh trước khi nói điều gì đó bằng tiếng Pháp vào điện thoại.
Emma nói tiếng Pháp. Và cô có vẻ hầu như điềm tĩnh khi đối mặt với tình trạng hỗn loạn.
Có lẽ họ sẽ phải bàn bạc thêm một vài điều nữa. Không gây hại trong lúc hình thành phần lớn thời gian của họ với nhau. Và những buổi tiệc lớn có các cuộc giao thiệp chủ yếu sẽ không là gì, nhưng giúp cho doanh nghiệp của họ phát triển mạnh.
Điện thoại di động trong túi áo ngực của anh reo lên, và anh lấy ra ấn nút mở nó.
“Garrison đây,” anh nói.
“Là người đàn ông giỏi nhất của chú đây.”
“Ôi, Nathaniel. Anh ở đâu vậy?”
“Vừa hạ cánh ở sân sau của chú.”
“Tốt hơn anh không được thổi bay mất lều của tôi nhe”.
Nathaniel cười khúc khích. “Thư giản đi. Chúng tôi đang ở phía bên kia ga-ra. Chú biết chú có tin tức lan truyền đi, đúng không nào?”
“Họ có thể xoay quanh mọi thứ họ muốn. Chúng tôi sắp đi Câu lạc bộ Cavendish Club tối nay.”
“Chính xác. Tuy nhiên, tôi sung sướng tôi sẽ không cố gắng đi vào đường lái xe vào nhà chú.”
“Chú tình cờ có thấy một chiếc van hình khối màu trắng lùi lại ở đó không?”
“Nó bị mắc kẹt phía sau hai nhà chung tường và khoảng một chục chiếc limos.”
“Ối trời ơi. Đó là thịt bò thăn của Philippe. Tôi cần phải kiếm ai ra đó để hướng dẫn giao thông.”
“Hẹn gặp chú trong một phút,” Nathaniel nói xong ngừng nói.
“Bà Nash,” Alex gọi.
Emma cắm một tai nghe và chuyển vào một góc khuất.
Alex sải bước xuống hành lang và gần như va vào Katie.
“Anh có thể làm ơn giúp tôi tìm chị ấy vào tắm không?” Katie cầu xin.
“Cô ấy đang nói chuyện điện thoại. Cô có thấy bà Nash không?” Anh tiếp tục hướng về phía nhà bếp?.
Katie chạy gấp phía sau anh. “Em biết chị ấy đang nói chuyện điện thoại. Đó mới là vấn đề.”
“Ừ đúng, nhưng tôi không thể kéo cô ấy đi. Tôi phải cứu -”
Nhà bếp ở trong một tình trạng hoạt động hết sức hỗn độn. Đó là cách duy nhất để mô tả nó. Một chục đầu bếp giành chỗ trên các mặt quầy. Hai người khác đang nấu trên bếp. Một nhóm người thu dọn khuỷu tay ở sâu trong bồn. Và giọng nói của bà Nash nói to rõ ràng hơn cả đinh tai nhức óc khi bà nói chuyện với một người đàn ông trẻ với một cái đầu gật gật liên tục.
“Một trăm cái bàn,” bà ta nói. “Đơn đặt hàng là vải trắng với đường viền màu xanh hoàng gia. Và tôi không muốn dù chỉ là một nếp nhăn duy nhất. Nếu như anh không thể bảo đảm.”
“Không sao cả,” Alex nhủ thầm, thay đổi hẳn thái độ.
“Alex,” Katie nói. “Thợ làm tóc đã ở đây gần một giờ rồi.”
Alex lắc đầu khi anh bước từng bước trở lại xuống hành lang.
Trong hành lang, anh lấy điện thoại ra khỏi tay của Emma.
“Này!”
“Em, đi vào bồn tắm ngay bây giờ,” anh ra lệnh, nắm lấy nó giấu đi.
“Alex,” cô phản đối, chụp lấy điện thoại.
“Cứu nó. Anh đã cứu nguy cho 400 pound thịt bò thăn.” Anh đong đưa mở ra cánh cửa gỗ sồi lớn.
“Này, em họ,” Nathaniel kêu lớn.
“Chỉ tôi đến chiếc van hình khối.”
Nathaniel phớt lơ anh và thúc khuỷu tay hập “Cô này chắc là Emma,” anh nói thì thầm, giữ Katie bằng cả hai tay.
“Tôi là Katie,” cô sửa lại, giật mạnh tay ra và khép chặt đường viền cổ áo choàng.
“Ahhh,” Nathaniel kêu lên, ném cho Alex bằng một cái nhìn liếc xéo.
“Ahhh cái gì?” Katie hỏi, mắt nheo lại.
“Tôi là Emma,” Emma nói, bước về phía trước giơ tay ra. “Alex đã không nói gì với tôi ngoại trừ những điều tốt đẹp về anh.”
Nathaniel nắm lấy bàn tay của Emma với sự phô trương hết sức ầm ĩ và đặt lên khớp ngón tay cô một nụ hôn. “Cô đẹp hơn tôi tưởng. Còn là một người nói dối duyên dáng nhất.”
“Ahhh cái gì?” Katie lặp đi lặp lại.
Nathaniel nhìn cô sắc như dao. “Hãy chờ đến lượt mình.”
“Tôi xin lỗi?” Cô ta nói.
Nathaniel phớt lờ cô ta, bám sát vào tay Emma.
“Anh làm giúp em một việc nhé?” Emma yêu cầu anh ta một cách ngọt ngào?.
“Vì em điều gì cũng được.”
“Hãy làm cho Alex trả lại em điện thoại đi.”
Alex túm chặt vai cô, quay cô hướng về phía cầu thang. “Đi tắm.”
Rồi anh quay sang ông anh họ. “Còn anh cất lấy tay ra khỏi người cô dâu của tôi.”
“Cô ấy tuyệt đẹp,” Nathaniel nói với một tiếng thở dài cường điệu quá mức, rồi sau đó anh ta hạ cố nhìn xuống Katie.
Katie nhìn lại quai hàm siết chặt.
“Ahhh có nghĩa là tôi cũng đã nghe nói về cô,” anh ta nói.
Cô ấy gần như muốn hỏi điều mà anh ta đã nghe. Alex có thể nhìn thấy nó trong mắt cô ấy. Tuy nhiên, đối với danh tiếng cô, và đối với điều mà phải là sự thất vọng của Nathaniel, cô ấy đã không mắc mưu. Cô ấy hoàn toàn giữ im lặng.
Ngẩng cao đầu, cô quay sang khoác tay Emma, và hai người phụ nữ này đi lên cầu thang.
“Anh đang bỏ lỡ mối quan hệ của mình, anh họ,” Alex nói.
Nathaniel sửa ngay ngắn cái nơ cổ áo. “Chúng ta đã biết cô ấy có thị hiếu khủng khiếp ở nam giới rồi mà.”
Alex vỗ vào lưng anh ta. “Anh giữ mãi ý nghĩ đó. Này giúp tôi đưa mớ thịt thăn bò quái quỷ này vào trong nhà đi.”
Sau buổi lễ tối hôm trước đám cưới và ăn tối tại Cavendish, Alex tựa người vào lan can ngoài hàng hiên. Bấy giờ là sau nửa đêm, biệt thự hầu như tối thui. Nhưng ánh đèn ngoài sân vẫn sáng, một vài đám mây trêu chọc mặt trăng mơ màng.
“Không quá trễ để rút lui chứ,” Nathaniel nói, bước lại gần với hai tay cầm hai cốc thủy tinh chỉ có chứa mạch nha.
“Tôi sẽ không rút lui,” Alex nói. Viễn cảnh tình huống xấu nhất, anh có thể kiếm được hàng triệu đô la. Tình huống tốt nhất... Anh nhận thức uống từ tay Nathaniel và hớp một ngụm dài.
Tình huống tốt nhất, Emma quyết định cho họ một cơ hội thực sự.
Anh đã suy nghĩ về nó rất nhiều trong tuần qua, có một điều gì đó đang xảy ra giữa họ. Nó đã vượt quá công việc làm ăn, thậm chí vượt quá tình bạn, và anh dự định lợi dụng tuần trăng mật để tìm hiểu chính xác nó là gì.
“Cô chị đẹp hơn”, Nathaniel nói.
Alex thẳng người lên và ném sang anh họ cái nhìn cảnh cáo. “Tôi xin lỗi?”
Nathaniel cười khúc khích nhỏ.
“Emma tình cờ thế mà tuyệt đẹp.”
“Vậy chú có tình cờ đâm ra phải lòng cô dâu không đấy?”
“Tôi hoàn toàn chỉ nói rõ ràng thôi.”
“Đó là cô ấy tuyệt đẹp?”
“Cô ấy đẹp ư.” Bất cứ ai cũng có thể thấy điều đó.
“Và Katie là người thứ hai lu mờ đi?”
Alex hớp thêm một ngụm nữa.
Có phải trước kia anh đã từng nói Katie là một người đẹp không? Bởi vì Katie thua xa không sánh được Emma. Emma là một trong những phụ nữ hiếm thấy, người mà trở nên đẹp hơn nếu như bạn quen biết cô ấy. Cô có một nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt cô bừng sáng rạng rỡ mỗi khi vui sướng và lấp lánh khi cười. Cô có một vẻ hào quang bên trong mà không ai có thể giả mạo.
“Katie là người thứ hai lu mờ đi,” anh đồng ý.
Nathaniel trở nên nghiêm túc và chín chắn, và quai hàm anh siết chặt. “Chú không nhớ cô ấy còn có một động cơ thầm kín, phải không?”
“Katie ư?”
“Không, Emma”.
“Tôi ý thức đầy đủ tất cả các động cơ của Emma.” Cô ấy đang thực hiện chính xác những gì cô đã hứa. Người phụ nữ này không có mưu đồ gây tranh chấp trong người mình.
“Alex-”
“Thôi làm áp lực đi, Nate.”
“Tôi chỉ đang nói.”
“Vậy thì đừng nói chuyện đó. Vợ tôi không có bày mưu chống lại chúng ta.”
“Mọi người đều âm mưu chống lại chúng ta.”
“Anh đang hoang tưởng.”
“Cô ấy kết hôn với chú vì chú có tiền.”
“Bởi vì tôi ép buộc cô ấy.”
“Chỉ cần giữ vững sự đề phòng của chú.”
“Chỉ cần chú ý đến công việc kinh doanh chết tiệt riêng của anh.”
Nathaniel lắc đầu. Sau đó, miệng anh cong lên thành một nụ cười hiểu biết.
“Chuyện gì hả?” Alex hỏi.
“Thật là mỉa mai,” Nathaniel nói.
Alex chờ đợi.
“Đó là chú si mê cô ấy.”
“Tôi không có.” Alex cắn chặt hàm.
Được rồi. Không có điểm nào không đồng ý. Anh đã mê tít Emma. Nhưng nó đã không che phủ cách nhìn của anh. Lần đầu tiên trong cuộc sống của mình, cách nhìn của anh rõ ràng sáng sủa.
Anh sẽ kết hôn với Emma vào buổi sáng, và nó nhất định là một việc làm đúng.
Emma tự nói với mình hết lần này đến lần khác rằng đám cưới này là giả. Nhưng bằng cách nào đó nó đã không giảm nhẹ nỗi đau vì không có sự chứng kiến của cha cô. Kết hôn vì lợi hay không, cha cô phải ở đây để nắm lấy tay cô, hộ tống cô đi dọc theo giữa lối đi, để nói với cô tất cả mọi thứ sẽ bình an khi tận trong lòng mình, Emma lo sợ nó sẽ không bao giờ được bình an một lần nữa.
Thời tiết đã hợp tác. Vì vậy, dưới ánh nắng chói chan của bầu trời xanh trong rực rỡ, ban nhạc ở ngoài khu ban công trổi lên bản nhạc truyền thống của “Hành khúc đám cưới” sự lựa chọn của bà Nash, không nghi ngờ gì nữa.
Đó là gợi ý của Katie để bắt đầu bước xuống lối đi dài trải thảm màu xanh hải quân mà chia đôi bảy trăm ghế xếp màu trắng tràn đầy những nụ cười của bạn bè, người thân và đối tác kinh doanh. Những dải hoa tử đinh hương chảy dài từ đầu các băng ghế dài bằng gỗ trong nhà thờ, rung rinh trong gió, trong khi Emma giữ sự chú ý của cô cố định trên chiếc áo tím của Katie.
Để chứng tỏ Alex sống trong một thế giới hoàn toàn khác, bà Nash đã thuê một đội ngũ các cô thợ may để thiết kế và may váy cho Katie trong vòng chưa đầy một tuần, giống như kiểu chiếc váy cưới năm 1920 của Emma nhưng nó ngắn hơn, đơn giản hơn, và hoàn toàn phù hợp với vóc dáng mảnh mai của Katie.
Cả hai người họ lựa chọn kiểu tóc bới ngược lên. Để phù hợp với màu của trang phục mình, tóc của Katie có rắc một ít đá ngũ sắc ở phía sau, trong khi Emma làm kiểu tóc bới lọn ghim chặt và đội vương miện kim cương theo kiểu cổ để phù hợp với chiếc áo cưới cổ điển màu kem. Một tấm mạng che mặt dường như quá nhiều, vì vậy cô để đầu trần.
Katie đã đi ngang qua chính giữa lối đi dài giữa các dãy ghế, báo hiệu cho Emma bắt đầu bước đi. Cô hít một hơi thật sâu và dán một nụ cười trên khuôn mặt mình. Cô không thể hướng mình nhìn vào bất kỳ người nào, và cô chắc chắn không muốn nhìn vào Alex, vì vậy cô cố định ánh mắt mình nhìn chằm chằm vào cái cây phủ đầy hoa hồng.
Tất cả mọi thứ khác mờ dần trong ảo tưởng êm đềm của cô, và cô tự nhủ với mình cha cô sẽ tự hào. Ít nhất, cô hy vọng cha cô sẽ tự hào. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để có được ông ấy ở đây nói với cô cách này hay cách khác.
Cùng lúc đó cô nhận ra nó ở phía trước, mắt cô mờ lệ với những kỷ niệm và hối tiếc. Nổi bật trong bộ lễ phục tuxedo, Alex nắm lấy hai bàn tay cô vào tay anh và nhìn chằm chằm vào cô hơi trêu chọc trong khi linh mục chào mừng giáo dân.
Mắt anh nheo lại như dò hỏi, cô lắc đầu và buộc nở một nụ cười. Cô đã ổn cũng như cô sẽ vượt qua được chuyện này, và cuộc sống của cô sẽ quay trở lại bình thường. Vâng, gần như bình thường.
Anh cười lại với cô và ôm chặt cô ngắn ngủi để làm yên lòng. Sau đó, linh mục phát biểu với hai người, nói một lúc lâu về nghi thức hôn nhân và nghĩa vụ của họ đối với nhau với tư cách là những người bạn sống cùng nhau đến suốt cuộc đời.
Emma dần dần trở nên lo lắng hơn trong giây lát. Alex có nghe điều này không? Anh có biết là nó sắp tới không? Có thể họ không cắt ngang câu “Tôi xin hứa” và đi ra ngoài không?
Cuối cùng, linh mục bắt đầu nói về những lời thề. Emma gần như thở dài nhẹ nhõm. Nhưng sau đó cô bắt gặp cái nhìn của Alex, và giọng nói trầm ấm của anh có vẻ như xuyên qua vào ngay làn da cô. Cô cảm thấy một cảm xúc rộn lên bao bọc cô khi anh hứa yêu thương cô và tôn trọng cô.
Nó là giả. Cô nhắc đi nhắc lại điều đó với chính cô nhiều lần lặp đi lặp lại. Nhưng khi cô thì thầm lời cầu nguyện của riêng mình, một cái gì đó dịch chuyển bên trong cô. Và khi anh tròng chiếc nhẫn cưới cổ xưa vào ngón tay cô, cô cảm thấy sức nặng của nhiều thế hệ đè trên vai cô. Tốt hơn hay xấu hơn, cô bây giờ đã là một cô dâu nhà Garrison.
Linh mục tuyên bố họ đã là vợ chồng, đám đông đã nổ ra những lời chúc mừng tự phát, và Alex nghiêng người xuống hôn cô.
“Cần phải ghi nhớ,” anh thì thầm khi lòng bàn tay anh khum vào mặt cô và đôi môi dần dần trở nên sát vào. “Anh đã kết hôn với một người đẹp.”
Sau đó, nụ hôn dịu dàng của anh nổ tung giữa họ. Anh lùi lại, cách xa quá sớm. Trong khoảnh khắc và chỉ trong khoảnh khắc, cô ngã đầu vào vai anh, hít mùi hương của anh, cảm thấy sức mạnh của cánh tay anh và sức mạnh của nhịp đập tim anh, cô cho phép mình tin tưởng. Nhưng sau đó cô nghe tiếng máy bay trực thăng từ xa và nhận ra tất cả là vì buổi biểu diễn cho các ống kính chụp xa.
Alex đã mỉm cười vui vẻ với cô. Anh thả xuống thêm một nụ hôn nữa trên trán cô trước khi nắm lấy bàn tay cô trong bài thánh ca tiễn linh mục sau khi làm lễ xong. Ban nhạc đánh lên, và đám đông đứng lên chúc mừng họ suốt con đường đi xuống giữa hai dãy ghế.
Quay trở lại hành lang, Katie nhanh chóng ôm cô hôn, sau đó họ nhóm thành những người đón khách để chào hỏi những người đại diện, những người nổi tiếng và những người phụ trách ngành công nghiệp.
“Em làm thật tuyệt,” Alex nói gần hai giờ sau khi họ đi theo hướng ngang qua bãi cỏ. Bầu trời đã chuyển sang một màu hồng rực rỡ. Rượu champagne đang tuôn chảy, và mùi thức ăn ngon đang bắt đầu thoảng lên từ lều.
“Em muốn nhảy lên cái bàn gần nhất và thú thật với họ tất cả mọi chuyện,” Emma nói. Sâu xa hơn họ đã rơi vào trò lừa dối của họ, tội lỗi hơn mà cô có cảm giác.
“Anh sẽ không khuyên điều đó,” Alex nói.
“Sợ em sẽ làm nhơ nhuốc tên Garrison ư?”
Anh cười điệu. “E rằng em sẽ làm cho sáu trăm người tin rằng em điên. Anh chắc sẽ bị bắt buộc phải nói với họ đơn giản là em đang say. Nó có thể trở thành xấu xí.”
“Em không uống gì cả.”
“Anh có ý muốn nói là em sẽ bị thở dốc, nằm nghỉ?”
“Bộ anh không cảm thấy một chút tội lỗi nào hả?”
“Vào lúc này, anh cảm thấy... như thể chẳng có cái gì trong việc kinh doanh chết tiệt của họ.”
“Anh đã mời họ đến dự đám cưới của chúng ta.”
“Để ăn thịt bò Wellington, không phải để chuyển qua đánh giá cuộc sống của anh.”
“Họ là bạn bè và gia đình của anh.”
“Bây giờ em là gia đình của anh.”
Những lời của anh làm lòng cô đau đớn. “Đừng nói điều đó.”
Đáp lại, anh cầm tay cô và hôn lên từng khớp ngón tay.
“Alex, đừng mà.” Hành động giả vờ của anh khiến cô muốn điều mà cô không thể có, điều mà họ không bao giờ có thể có với nhau.
“Emma. Giờ đây chỉ có anh và em. Chúng ta sẽ làm tất cả quyết định đày xuống địa ngục nào mà chúng ta muốn.”
Giá mà. Nhưng mà họ đâu có sống ra rời mọi người. “Còn Katie? Ryan? Và Nathaniel thì sao.”
Anh thở dài. “Có phải em sẽ luôn luôn làm điều trái ngược này không?”
“Bản tính trái ngược của em là một sự bất ngờ đối với anh sao?”
Trước khi anh có thể trả lời, bà Nash đã hối hả rời khỏi đám đông, và anh thì thầm vào tai Emma. “ Em biết không lẽ ra anh nên bắt phải tuân theo lời thề.”
“Cô cậu đây rồi.” bà Nash nhanh chóng phủi nhẹ một vài sơ vải tưởng tượng từ vạt trên váy cưới Emma. Sau đó bà chỉnh lại cho ngay ngắn chiếc nơ của Alex. “Họ cần cô cậu ở bàn đầu.”
“Nathaniel đã soạn ra một pha nâng ly chúc mừng thật hay,” Alex nói.
Tinh thần Emma xìu xuống. Cô nghĩ cô không thể nào nở thêm một nụ cười rộng lượng và lòng cảm ơn chân thành sâu sắc nào nữa. “Chắc chắn anh đã nói sự thật với anh ấy.”
“Anh đã không nói với anh ấy sự việc.”
“Vì vậy, cốc rượu chúc mừng của anh ấy sẽ là chân thành?”
“Anh ấy sẽ nói là anh may mắn, và em duyên dáng, xinh đẹp.”
Những lời nói, “Anh đã kết hôn với một người đẹp,” bất ngờ xuất hiện lại trong đầu Emma. Alex có thể còn có ý gì qua điều đó không nhỉ?
Tối nay Katie đang gây ấn tượng đẹp lộng lẫy. Cho dù cô ấy đang ở trong cánh tay của David, một nửa đàn ông trong sân công khai nhìn chằm chằm vào cô ấy, bao gồm Nathaniel, người nhìn như lấy làm khó chịu về điều gì đó.
“Em thật xinh đẹp,” Alex tiếp tục bằng một giọng nói du dương. “Và anh may mắn. Tập trung vào sự thật đi, Emma.”
Điều đó không đơn giản như vậy. “Tuy nhiên, tất cả những cái gọi là chân lý được che đậy trong một lời nói dối phóng khoáng thực sự.”
Có phải Nathaniel đã đoán được điều mà họ đã làm phải không? Có phải đó là lý do để cho mặt anh ta cau có?
“Bàn đầu,” bà Nash nhắc nhở.
“Em có một thái độ nửa-trống rỗng,” Alex nói với Emma.
“Còn anh có nguyên tắc xử thế linh hoạt.”
“Emma, Emma.” Anh đặt tay lên vai cô, từ từ dẫn cô đi về phía cái lều khổng lồ ngoài trời. “Đừng thất hứa với anh lúc này.”
Những lời phát biểu đã xong. Bánh đã được cắt ra. Món thịt bò Wellington ngon tuyệt. Và Emma vẫn còn đang đứng vững.
Khi người chỉ huy dàn nhạc ra hiệu điệu van xơ đầu tiên, Alex coi như may mắn của mình và kéo cô vào vòng tay.
“Chặng cuối cùng,” anh thì thầm, cũng nhiều như có một cái cớ để dựa vào sát như để trấn an cô. Cô biết nhiệm vụ duy nhất còn lại của mình là ném bó hoa.
Để thỏa mãn niềm vui sướng của anh, cô gần như ngay lập tức trở nên ẻo lả dựa vào anh, sánh kịp với bước nhảy của anh theo bài “Color My World.” Anh chọn nó bởi vì nó ngắn. Nhưng nó cũng có vẻ thích hợp. Anh có thể không yêu Emma, nhưng cô muốn mang lại sức sống nhiều hơn nữa cho ngôi nhà cổ kính có nhiều hang động của anh hơn anh đã sống qua trong nhiều năm. Anh không thể nào chịu được, ngoại trừ nghĩ rằng cha của anh sẽ kêu ca về tiếng ồn. Anh cũng biết mẹ anh sẽ hài lòng.
Nhận thức mang máng các tiếng trầm trồ của đám đông xung quanh họ, anh đã vô cùng ý thức thêm nữa về người đàn bà gợi cảm mềm mại, dễ bảo trong vòng tay của mình. Sự đề phòng của cô giảm xuống, anh đoán rằng vì kiệt sức, nhưng anh sẽ không chăm chú vào lý do này.
Anh thả một nụ hôn nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cô. Vâng, ừ, nó sẽ trông có vẻ hay cho những bức ảnh. Tuy nhiên, thành thật mà nói anh cảm thấy giống như đang hôn. Ngày hôm nay cô thật tuyệt vời. Ở bậc đón tiếp khách, anh bị ấn tượng với vẻ đẹp thanh lịch của cô khắp mọi nơi một lần nữa.
Có lẽ họ sẽ đăng cai tổ chức một vài buổi tiệc gần giống như vậy cho các công ty Garrison-McKinley mang tính chất xã hội. Ryan chắc chắn sẽ sướng run lên với sự giao thiệp cá nhân.
“Đêm nay chúng ta ở lại đây hả? “ Emma hỏi, vẻ mệt mỏi hiện rõ trong giọng nói của cô.
Anh lắc đầu. “Chuck sẽ bay đưa chúng ta đến phi trường.”
Một tiếng cười chân thật để lại trên môi cô. “Một chuyến đi bằng trực thăng từ sân sau nhà anh lên nóc nhà đến sân bay hả?”
“Ừ Đúng.”
“Được rồi. Em sẽ không phàn nàn về điều đó.”
“Em sẽ không chứ?”
Cô lắc đầu sát vào ngực anh. “Không phải đêm nay. Anh có thể cứ tiếp tục đi và giết em đến chết “.
Anh không thể nào nhịn được ngoại trừ mỉm cười. “Em đã chịu nó rồi mà.”
Bài hát kết thúc, và một giai điệu mới bắt đầu vang lên ngay. Emma có thể cảm thất bớt căng thẳng khi thấy Nathaniel và Katie tham gia cùng họ trên sàn nhảy.
Alex bắt gặp cái nhìn cau có giận dữ của David trong đám đông. Hiểm độc, nhưng anh vui mừng vì Nathaniel đang khiến cho người đàn ông đó suy nghĩ. Kiếm được việc làm thoải mái ở công ty của bạn gái? Điều đó đúng là tồi.
Nathaniel khiêu vũ đến bên cạnh họ. “Tôi có thể mời cô được không?” Anh gật đầu với Emma.
Cánh tay Alex tự động siết chặt quanh cô. Không. Anh không muốn ngừng khiêu vũ với Emma. Và anh không muốn tay sát gái- Nathaniel giữ cô thân mật.
Anh cảm thấy một cái đau nhói bất ngờ cho sự đồng cảm của David.
“Tất nhiên là được rồi,” anh nói trôi chảy, mỉm cười với ông anh họ của mình và buộc cánh tay mình buông cô ra.
Sau đó, anh quay sang Katie để hoàn tất việc chuyển đổi.
“Bữa tiệc thật thú vị,” cô nói với anh ta, thực hiện một bước nhảy lò cò để bắt kịp nhịp của anh.
“Cảm ơn.”
“Có nghĩ đến anh sẽ có ý định đăng cai tổ chức đám cưới cho cô em vợ của anh không?”
“Của tôi mà ai hà?”
Cô hất cằm nhìn lên anh. “Dĩ nhiên là em rồi.”
“Vậy à.”
“Hãy nghĩ đến chuyện này nhe?”
“Chắc chắn rồi.”
Họ nhảy thêm một vài bước. “Vậy, có chuyện gì với ông anh họ người Anh của anh vậy?”
“Ý em là sao vậy?”
“Anh ấy rất tọc mạch.”
“Có phải anh ấy đang hỏi về Emma không?”
Có phải Nathaniel đang giật mạnh chuỗi mắt xích của mình không? Hay anh ta vẫn nghĩ rằng Emma đã là một mối đe dọa? Và tại sao nụ cười của cô quá rạng rỡ như vậy?
“Ghen hả?” Katie trêu chọc.
“Đừng lố bịch thế.” Alex kéo sự chú ý của anh ra khỏi Emma..
Nathaniel sẽ không tán tỉnh cô dâu của anh. Hay anh ta sẽ làm? Có phải anh ta tới gần với một kế hoạch kỳ quái nào đó nhằm chứng minh cô là kẻ cơ hội không?
Anh liếc nhanh qua họ lần nữa.
“Anh cũng xấu như chị ấy,” Katie nói, thúc khuỷu tay vào xương sườn anh.
“Hở?”
“Anh không thể tránh xa nhau.”
Miệng Alex tình cờ thốt ra. “Xin lỗi?”
“Anh có nghe em nói không đấy.”
Có phải Emma đã nói thật với cô ấy họ đã ngủ với nhau phải không?
Katie phẩy tay. “Thôi quên nó đi, Alex. Anh không lừa ai cả.”
Trái tim anh thụi mạnh vào ngực. Katie biết họ đã làm tình với nhau. Có phải cô ta đoán cái cách mà anh có cảm giác không?
Anh thậm chí còn không biết cảm giác của anh ra làm sao nữa kìa.
Anh phải ném cô mất hút thôi. Anh cẩn thận chuẩn bị nét mặt và nhún vai, giả vờ lạnh nhạt. “Em biết sự thật à.” Anh chờ đợi. “Chuyện đó ở trên tàu du lịch là... em biết chỉ mới một vấn đề.”
Katie lùi lại, nét bối rối hiện ra trên khuôn mặt cô. “Chuyện gì trên tàu du lịch?”
Alex nguyền rủa mình và tranh giành để bình phục lại. “Chúng tôi... đã có một cuộc chiến.”
“Hai người đã đấu với nhau suốt ư. Người nào hơn chắc chắn sẽ không quên được.” Katie chăm chú nhìn vào mắt anh ta nghi ngờ.. “Chuyện gì đã xảy ra trên tàu du lịch vậy?”
“Không có gì.”
Anh biết chính xác cô đã tìm ra nó lần thứ hai. “Ồ, Lạy Chúa tôi.”
“Không phải -”
“Vậy mà chị ấy không nói với em? Em sẽ giết chị ấy.”
“Đừng!” cánh tay anh phản xạ ôm chặt quanh Katie. “Em đừng nói gì cả.”
“Tại sao chị ấy không cho em biết? Tại sao chị ấy không nói cho em biết?”
Alex có thể tự đá mình. “Thôi đi, Katie. Chị em đã có một ngày khó khăn.”
Chỉ có một lý do duy nhất chị ấy không nói cho em biết,” Katie thì thầm cho riêng mình, đôi chân cô vướng vào nhau qua các bước nhảy đến nổi Alex đã sửa lại cho cả hai.
“Bởi vì cô ấy ân hận,” anh nói. Cô sợ anh sẽ làm tổn thương cô. Và anh có lẽ vẫn còn. Nhưng sau đó cô có thể làm tổn thương anh lại ngay.
Đó là một cơ hội mà cả hai phải nắm giữ. Họ cần cùng nhau làm cho ra lẻ. Và một mình.
Katie lắc đầu. “Không, đó không thể là lý do được.”
Anh lái Katie bước về phía Emma và Nathaniel.
Cô chống lại sự cưỡng bách của anh. “Ồ không anh không được làm thế. Anh sẽ không bỏ em lại cho anh ta đấy chứ.”
Alex chắc như là địa ngục. “Anh ấy là người hộ tống chính thức của em.”
“Anh ấy là người điều tra.”
“Katie?”
“Gì hả?”
“Đừng có nói gì với Emma về chuyến đi trên tàu. Đó là một sai lầm. Cả hai chúng tôi đều sai.”
Katie mở miệng. Nhưng sau đó cô im lặng lần nữa và gật đầu.
“Nate,” Alex nói.
Nathaniel ngước lên và ban cho anh một nụ cười tự mãn đầy hiểu biết. “Có đòi lại cô bạn gái của chú không?”
“Tôi chắc cô ấy đã có đủ về anh rồi.”
“Tại sao chúng ta không hỏi cô ấy?”
Nhưng Alex đã nắm chặt cánh tay của Emma, buộc Nathaniel phải để cho cô đi.
“Ahhh,” Nathaniel nói, nhìn chằm chằm xuống người bạn nhảy đang trở về của anh. “Cô Katie yêu kiều. Chúng ta ở đâu?”
“Hãy để tôi giúp anh tiết kiệm một chút thời gian,” cô nói, điều chỉnh cánh tay của mình để giữ khoảng cách thận trọng từ anh ta. “Không, Không phải việc kinh doanh của cô. Và khi địa ngục phủ đầy băng.”
Bất chấp những nỗ lực của cô, Nathaniel kéo cô vào gần hơn, giọng anh nhỏ dần khi họ quay đi. “Cô biết không, cô thực sự không nên hứa điều mà cô không thể giữ.”
Emma chớp mắt lên nhìn Alex. “Tất cả chuyện đó là sao vậy?”
“Em nghĩ rằng Nathaniel không thích David.”
Cô di chuyển vào thành bước nhảy với anh. “Vậy ra anh cũng không thích ư.”
Alex lầm bầm. “Bởi vì cậu ấy nấp sau váy của Katie.”
Emma nhấn mạnh ý kiến của mình với một tiếng thở dài bực tức. “Anh ấy có bằng MBA. Và anh ấy là một nhà quản lý dự án đáng trọng.”
“Vậy thì tại sao cậu ấy nấp sau váy của Katie? Tại sao không làm một cái gì đó cho riêng mình?”
“Em cũng quá mệt mỏi để có cuộc chiến này.”
Alex cảm thấy như một kẻ đê tiện. “Xin lỗi.”
“Này, muốn anh nhìn vào chỗ đó.”
“Vào chỗ nào?”
Emma hất đầu ngang qua sàn. “Philippe đang nhảy múa với bà Nash.”
Alex theo sự hướng dẫn của cái gật đầu ra hiệu của cô. Đủ chắc chắn rồi. Và họ đang cười đùa về một cái gì đó.
“Anh đoán cuối cùng họ đã tìm thấy một số điểm chung nào đó,” anh nói.
“Thật hay khi nhìn thấy điều đó.” Emma dịu trở lại.” Thế mấy giờ chúng ta sẽ bay đến Kayven?”
“Chúng ta muốn đi lúc nào cũng được.”
“Anh còn chưa đặt vé nữa kìa?”
Alex mỉm cười lắc đầu. “Chúng ta không cần vé. Anh có một chiếc máy bay.”
Vai cô thả lỏng ra, và cô nhắm mắt lại. “Dĩ nhiên là anh có một chiếc máy bay.” Sau đó cô tựa má mình vào ngực anh, đúng cách anh thích nó. “Và em cũng sẽ không phàn nàn về điều đó.”
Tay anh xoa xoa lên xuống lưng cô. “Anh phải nói, anh thực sự thích thái độ của em.”
“Đừng để quá quen với nó. Tất cả em cần là một giấc ngủ ngon vào ban đêm.”