Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 37: Chương 37: Chương 35: Vật Thế Thân Là Hoàng Hậu (20)




Cô cắn mạnh vào tay gã bịt miệng cô, làm hắn kêu đau một tiếng thả cô ra uỷ khuất nói

- Tỷ tỷ, người cắn đau muốn chết ta...!

Hướng Dực xoa xoa bàn tay bị cô cắn cho sưng tấy lên, Ngữ Kỳ giật mình nhìn hắn vội xoa cho hắn

- Không sao chứ? Ai bảo ngươi hù ta?! Mà ngươi ở đây làm gì?

- Thăm tỷ tỷ đấy, cảm động chứ? - Hướng Dực lại ôm chầm cô vào lòng

- Này, đây là biên cương, ngươi mau về nhà đi. Nếu không sẽ bị binh lính thấy là hỏng.

- Cũng đúng, ta là con trai của kẻ thù đang chiến tranh với đất nước tỷ tỷ mà. - Hướng Dực thản nhiên trả lời

Cô gật gật đầu định tán thành thì trợn tròn mắt nhìn Hướng Dực, hắn thấy cô há hốc mồm không nói thành lời thì vẫn cứ thản nhiên

- Cũng chỉ là tranh chấp lãnh thổ tầm thường, ta tới đón tỷ tỷ đi. - Hướng Dực nắm lấy tay cô mỉm cười tuấn tú không tỳ vết

Cô vội lắc đầu hất tay hắn ra lùi lại phía sau

- Ta không đi với ngươi!

Hướng Dực nhìn bàn tay bị hất một chút rồi cười nhẹ, đi lại gần xoa má cô rồi cười thản nhiên

- Đợi chiến thắng lần này, ta sẽ xông vào doanh trại cướp tỷ tỷ về bên ta. Như lời ta nói 10 năm trước

Mới nói xong Ngữ Kỳ chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất, cô á khẩu... Cái này... Tự gãi má

Nguyên chủ cho cô ký ức rất mập mờ lúc nhỏ làm cô không thể biết được rốt cuộc có điều gì xảy ra...

Hướng Dực về tới doanh trại của bản thân ngồi xuống xoa nhẹ nửa chiếc bội còn lại bản thân giữ...

Khi đó hắn bị bắt cóc để hoàng thượng phải đổi lãnh thổ lấy hắn, khi hắn chạy thoát căn bản chân không có sức. Tưởng rằng bản thân sẽ kết thúc tại đây nhưng hắn được một cô bé đem về...

Xinh đẹp như vậy, nhưng lại vô cùng chanh chua xù lông, mà khi bên hắn lại lộ ra sự dịu dàng... Tại sao nàng lại cố gắng chanh chua? Tại sao nàng cố tỏ ra như vậy? Không phải nơi nàng ở các cô gái đều phải dịu dàng sao?

Hắn vốn không hiểu, lúc đó hắn mới 10 tuổi, được cô lau trán hắn dùng đôi mắt vô tội mà ai cũng bị đánh lừa hỏi

“Tại sao ngươi rõ ràng rất dịu dàng mà lại cố tỏ ra chanh chua?”

“Tiểu tử, ngươi thì biết cái gì? Có biết yêu là gì không? Ngươi có hiểu nó là gì không?” cô bé má phúng phính lườm hắn trông vô cùng đáng yêu

Hắn vô cùng khinh thường nàng, cái gì mà gọi là yêu, ngươi mới có 8 tuổi. Nói hiểu yêu? Ngươi là nữ nhân ấu trĩ à?!

Nhưng hắn không nói ra thành lời, khi hắn bắt đầu đi lại được rồi thì chỉ thấy sự chanh chua cô cố bảo vệ ai kia đều bị họ hắt hủi không thương tiếc. Hắn nhịn không được nói

“Nếu họ không cần sự chanh chua của ngươi, thì cho ta đi. Ta sẽ yêu tất cả những thứ đó của con người ngươi.”

Cô bé bật cười dí trán hắn “Ngưoi ấy, nhỏ hơn ta mà đòi hiểu yêu là gì sao?”

Có nhà ngươi nhỏ hơn ta ấy! Hắn thầm nghĩ trong lòng nhưng kiên định nắm tay cô ánh mắt kiên quyết

“Đợi ta lớn, ta sẽ đem ngươi về, không bạc đãi ngươi. Chấp nhận tất cả con người ngươi! Đem ngươi rời khỏi nơi đây!”

“Được được, vậy ta đợi tiểu tử ngươi!” Cô bé má phúng phính bật cười

Bây giờ hắn đã lớn, Hướng Dực xoa nhẹ chiếc bội thì thầm

- Ta đang thực hiện lời nói đây...!

Ngày hôm sau, mọi binh lính đều trở lên nặng nề hơn. Thương nặng có, tử vong cũng có làm cô chạy không kịp

Khúc Thừa Mặc và Sở tướng quân vẫn bình an làm cô thở phào nhẹ nhõm

Lúc đang băng bó cho một binh lính, anh ta mơ màng nắm lấy tay cô nói

- Hoàng hậu, nếu chúng ta thất thủ, xin người hãy chạy đi

Cô cảm động rồi búng trán binh lính đó một cái trợn mắt

- Nói cái gì vậy hả! Chúng ta sẽ không, các ngươi sẽ được về thăm người thân, chúng ta sẽ không từ bỏ. Mau ngủ một giấc cho khoẻ đi!

Các binh lính khác cũng cảm động nhìn cô, Ngữ Kỳ chỉ biết bận tối mặt mũi. Nhưng về phía Khúc Thừa Ân và Khúc Thừa Mặc lại khẩn trương

Cả hai đều thúc giục cô về hoàng cung cho an toàn, đến phụ thân cũng ép cô. Binh lính cũng mong cô về, cả ngày chỉ biết khuyên khuyên và khuyên làm đầu cô ong ong, mặc kệ bọn họ nghĩ gì

Hôm sau... Lần này là Khúc Thừa Mặc bị thương, Ngữ Kỳ lần đầu tiên cảm thấy tức giận trước Hướng Dực...

Cô muốn dừng cuộc chiến này lại, Khúc Thừa Mặc vốn thương ở bụng rất nặng, máu chảy ra đầm đìa phải tĩnh dưỡng rất nhiều ngày. Vị tướng anh dũng của doanh trại bị thương, binh lính cũng sa sút tinh thần

Rồi sau đó tới lượt phụ thân nàng bị thương ở chân, tất cả hầu như đều chìm vào màu u ám, binh lính tiếp tục được viện trợ rất đúng thời gian nhưng họ đều lo lắng

Hai thành viên chủ chốt đã bị thương, binh lính như rắn mất đầu trở lên dần hỗn loạn. Ngữ Kỳ bất lực muốn liên lạc với Hướng Dực nhưng lại không có cách nào

Cho tới khi cô nhìn thấy người binh lính mà cô búng trán đó trở về với máu me đầm đìa ngã xuống đất, tay nắm chặt một nhánh hoa đẹp không tên

- Hoàng hậu, người như... Bông hoa này vậy...!

Binh lính kia kiệt sức, cô phải cố gắng mới cứu được mạng nhỏ của binh lính đó, trong quá trình cứu người nước mắt cô không ngừng rơi...

Khi Khúc Thừa Mặc tỉnh lại, hắn nghe từ mọi người... Cô mặc áo giáp và ra trận...

Người con gái mảnh mai như vậy lại thay hắn ra trận sao...? Khúc Thừa Mặc tai như ù đi, hắn chỉ ngồi ngây ngốc như vậy đợi cô chiến thắng quay lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.