"Không! Không không không! Chết tiệt! Nữ nhân độc ác! Ta hận nàng!!!" Hướng Dực ôm chặt thân thể hoàn toàn muốn chìm trong vũng máu, bên cạnh vẫn là 2 đứa trẻ ngủ không tì vết thương.
Có người muốn đến gần giúp đỡ hắn toả ra áp khí khiến ai muốn lại gần cũng đều cảm thấy rất khó thở.
"Cút!" Đừng hòng tới gần Ngữ Kỳ của hắn!
Nữ nhân độc ác, ta hận nàng! Trong đầu Hướng Dực liên tục lặp đi lặp lại câu nói này, mắt chảy ra huyết lệ cúi xuống nhìn khuôn mặt của Ngữ Kỳ đã hoàn toàn nhắm mắt lại
Hắn cúi xuống hôn cô rồi đứng dậy bỏ đi. Có người thấy hắn đứng dậy gọi ới lại
"Này anh ơi... Anh có số người nhà của cô này không?"
Hướng Dực ngừng lại một chút rồi cười nhạt đi tiếp như không có gì xảy ra.
"Chỉ còn cái xác thì làm gì? Thứ ta muốn vốn là linh hồn của nàng ấy." Hướng Dực lau huyết lệ bước đi hoàn toàn không quay lại nhìn đến một lần
Đến khi ta tìm thấy nàng, đừng hòng rời khỏi ta. Dù là ta dùng tính mạng của ta đi chăng nữa...
Ngữ Kỳ nhìn xác mình hơi rùng mình, may mà kéo cô ra kịp. Không chắc đau chết mất... Nhưng cô không hiểu tại sao hệ thống vẫn chưa kéo cô về mà vẫn lơ lửng như này, dù gọi cũng không thấy trả lời.
Bỗng xung quanh cô chuyển cảnh. Cô thấy Tuấn Duật liên tục làm việc dù hai đứa trẻ được chăm sóc kĩ lưỡng, anh vô cùng yêu thương hai đứa trẻ, một lần Tuấn Duật đi qua một cửa hàng trang sức, anh đứng một hồi lâu rồi quyết định đi vào, Ngữ Kỳ tò mò bay theo, hoá ra anh đặt làm một cái trâm. Y hệt như kiếp trước vậy..
Khi làm xong anh luôn cất nó trong hộp, mỗi lần rảnh rỗi đều lôi nó ra ngắm nhìn rất lâu rồi đều luôn nuối tiếc cất lại nó vào hộp.
"Ngữ Kỳ... Anh vốn muốn tặng em cái trâm này, lại muộn rồi sao?" Tuấn Duật nhẹ nhàng miết trâm ánh mắt xa xăm
Cô cứ nhìn thời gian liên tục trôi qua một cách nhanh chóng trước mắt như một thước phim, nhìn Hoắc Hạ điên cuồng đóng phim, một hôm phỏng vấn anh liệu anh muốn có người yêu như nào.
Hoắc Hạ mỉm cười "Tôi từng yêu một cô gái, nhưng ánh mắt của cô ấy chưa bao giờ nhìn tôi. Thế nên bây giờ tôi chỉ muốn cống hiến mình vào công việc thôi"
MC chương trình tỏ ra nuối tiếc "Chắc cô ấy phải tiếc nuối của Hoắc ảnh đế bây giờ lắm!"
Hoắc Hạ lắc đầu cười buồn "Cô ấy sẽ không, vì cô ấy bây giờ chắc đang ở nơi xa lắm rồi."
MC lúc này thấy có gì không ổn liền đổi sang câu hỏi khác, sau chương trình đó phát sóng fans của Hoắc Hạ truy tìm tung tích cô gái ấy và hoàn toàn không tìm ra. Có người nói anh chỉ là câu view, có người lại tin rằng thần tượng của mình không nói dối. Ầm ĩ cả một thời gian dài.
Ngữ Kỳ nhàm chán nhìn xung quanh
[Hệ thống, tại sao ta chưa rời khỏi thế giới này?]
[Thêm một chút nữa đi.] Hệ thống bình thường không trả lời cô bây giờ lại trả lời.
Ngữ Kỳ ngạc nhiên nhưng không nói gì cả vẫn nhìn
Bẵng cái qua 5 năm, Hoắc Hạ vẫn đóng phim, Tuấn Duật vẫn làm việc và chăm bẵm hai đứa trẻ dần khôn lớn, chỉ duy Hướng Dực hoàn toàn biến mất sau đó.
Cho tới một ngày Hoắc Hạ đứng trước gương ở nhà, trời đổ giông bão.
"Ngươi muốn gì?" Hoắc Hạ nhìn thẳng vào gương nói.
Ngữ Kỳ bị chuyển sang cảnh của Hoắc Hạ liền nhíu mày muốn đi lại gần xem rốt cuộc Hoắc Hạ tự nhiên nói chuyện một mình qua gương, nhưng cô phát hiện ra cô không tới gần được, chỉ có thể trương mắt lên nhìn.
"Đây là giao kèo của ngươi?" Hoắc Hạ mỉm cười nhạt, khuôn mặt tuấn tú vốn luôn yêu nghiệt lúc này lại trở về đúng với dạng của Khúc Thừa Mặc.
"..."
Cô rõ ràng nghe thấy trong gương có tiếng gì đó nhưng lại hoàn toàn không nghe thấy gì. Ngữ Kỳ cố gắng lắng nghe nhưng hoàn toàn không khả thi
"Được, chỉ cần... gặp lại nàng ấy, ta nguyện ý!"
Ngữ Kỳ ngạc nhiên, khoan khoan hắn nguyện ý cái gì? Cô hoàn toàn chưa nghe rõ thì đã bị đổi cảnh, sang hôm sau Hoắc Hạ đi quay ở vùng núi, hắn đứng trên đoạn vách núi cùng diễn bỗng chỗ đất đó vỡ cùng lúc dây an toàn bị đứt.
Ngữ Kỳ bịt chặt miệng lại trợn mắt nhìn bay lại gần thấy Hoắc Hạ đang rơi.
Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười khẽ lẩm bẩm...
"Tìm thấy em rồi."
Ngữ Kỳ có cảm giác hắn nhìn thấy cô vậy... Sau đó, Hoắc Hạ được tìm thấy ở dưới chân núi cả người đều thương tích và không còn hơi thở, lễ tang của Hoắc Hạ làm cả nước thương tiếc, fans khóc đến ngất lên ngất xuống thậm chí có người còn tự tử theo.
Cô rơi vào trầm mặc... Tại sao phải cho cô thấy những cảnh này...? Cô nhíu mày day day trán
[Mi muốn ta cảm thấy đau lòng và đau khổ?] Ngữ Kỳ lúc này thật tâm hỏi hệ thống.
[Cô nghĩ theo cách nào thì hãy cho là cách đó đi] Hệ thống không đầu không đuôi đáp. Hoàn toàn không có ý nói rằng nó bị linh mảnh giữ lại linh hồn cô cho tới khi tất cả linh mảnh rời đi, nếu nó nói chắc chắn ký chủ sẽ khinh bỉ. Nó đâu có ngu, hừ hừ, chí ít như này ký chủ sẽ thấy nó thần thông quảng đại.
[Muốn thương tiếc cũng không thể... Vì...] Ngữ Kỳ nói tới đây mỉm cười một cách rạng rỡ làm hệ thống cảm thấy kì lạ...
Ngữ Kỳ mỉm cười xong cúi đầu che ánh mắt khó hiểu rồi ngẩng lên nhìn cảnh tiếp theo, lúc này không rõ bao nhiêu năm Tuấn Duật đã nằm trên chiếc giường bên cạnh là một thiếu niên và thiếu nữ, thiếu nữ khóc đến đau lòng còn thiếu niên mím chặt môi ánh mắt đau khổ.
Tuấn Duật một tay vẫn nắm chặt chiếc trâm hoa mẫu đơn đã cũ kỹ, nhắm chặt mắt lại... Chỉ còn lại mình ta ở lại gặm nhắm nỗi đau mất nàng... Hai người họ đi tìm nàng còn mình ta nơi đây.
Bây giờ... Có lẽ ta tới tìm nàng rồi... Mẫu Đơn...
Một giọt nước mắt rơi khỏi khoé mắt đã có nết nhăn của Tuấn Duật...
[Ting! Hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này. Do sai sót hệ thống, phần thưởng sẽ được nhân đôi.
Bắt đầu truyền tống... 1... 2... 3... 4... 5.]
Trước khi Ngữ Kỳ biến mất cô quay đầu lại nhìn...
Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thực
Khiến ta cuồng si, khiến nàng đau khổ
Mang trên vai gánh nặng tương tư
Người anh hùng vương vấn bởi nặng chữ TÌNH
Spoil thế giới sau:
"Hả? Gì... đây... Ngực... Ng...ự...c..." Ngữ Kỳ lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối...
[A... Hình như nhầm nữa rồi...] Hệ thống trả lời theo kiểu hôm nay ăn gì vô cùng thản nhiên...
"Aaaaaaaaaaaaaaaa"
Đoán xem đoán xem thế giới tiếp nào các babieeeeee <3