Ngày hôm sau tin đồn được tung ra, mọi người đều biết Ngữ Kỳ choàng long bào về trại của mình. Đến mức thị nữ dọn giường của Hoắc Minh Dị thấy có máu thấm trên đó càng khẳng định cô chính là vị phi tử đầu tiên của hoàng thượng.
Lúc này Hoắc Từ Mạt khi biết tin này cầm kiếm chém hỏng gần như toàn bộ đồ đạc trong trại của mình, tất cả thị nữ thái giám mắt nhìn chân không dám ngước lên sợ ngước lên đầu sẽ bay.
Hoắc Triển Bạch chỉ lặng lẽ trong phòng hoạ một bức tranh thiếu nữ mặc xiêm y rực rỡ màu đỏ trước cung điện ngâm một bài thơ. Âm đứng bên cạnh thở dài lắc đầu, không biết phải nói gì cho vừa.
Thiên An Nhan tỉnh dậy nghe tin này, bình tĩnh hơn quay ra nhìn Ái chìa tay ra nói "Thời khắc này chắc tới rồi chứ? Ngươi đưa viên thuốc cho ta được chưa?"
Ái lấy ra viên thuốc đặt vào tay của nàng ta nhắc nhở "Hết hôm nay tiểu thư mới được uống nó."
[Ký chủ, dậy!] 09 gào vào tai cô, cô quơ quơ cánh tay chùm chăn lên đầu.
"Nương nương, người cần tỉnh dậy rồi." Mộc Nhĩ lay lay cô dậy.
"Để ta ngủ thê... Khoan, ngươi mới gọi ta là cái gì?" Ngữ Kỳ còn đang ngái ngủ vội bật dậy túm vai Mộc Nhĩ hỏi.
"Nương nương...?" Mộc Nhĩ đáp lại.
Hôm qua mới gọi cô là tiểu chủ, hôm nay đã gọi cô là nương nương. Tên Hoắc Minh Dị lại làm cái trò gì rồi?!
"Nương nương, hôm qua vừa mới thị tẩm xong chắc người cũng mệt, để nô tỳ lấy nước ấm cho người tắm nhé?" Mộc Nhĩ thấy Ngữ Kỳ thất thần liền hỏi.
Thị... Tẩm...? Cô thấy có cái gì đó sai sai rồi đó, Ngữ Kỳ vội vàng cầm long bào đi qua trại của Hoắc Minh Dị lúc đó có cả Hoắc Từ Mạt và Hoắc Triển Bạch đang ngồi uống trà, không khí khá quỷ dị.
Ngữ Kỳ còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Minh Dị dùng khinh công bay đến chỗ cô choàng long bào vào người che kín đi cả người cô, thì thầm vào tai
"Sao nàng còn mặc đồ ngủ qua đây. Ở đây còn có nam nhân khác ngoài trẫm đấy."
"Cái quỷ, ta với ngươi thị tẩm lúc nào?" Cô không dài dòng vào thẳng vấn đề chính. Dù gì đồ ngủ ở cổ đại cũng kín mít từ đầu tới chân, cô cũng không sợ.
Hoắc Minh Dị trong mắt tràn ngập ý cười bế thốc cô lên cao, Ngữ Kỳ đột ngột bị bế dùng tay trụ lại trên vai của hắn nhìn. Ánh mắt nhìn như nhìn tên điên
"Từ phi của trẫm dậy rồi, hôm nay không nói chuyện với hai đệ được. Chuẩn bị thu dọn để trong chiều nay về kinh thành luôn, trẫm không thể đợi khoảng khắc tấn chức cho nàng được nữa rồi." Hắn quay ra nói chuyện với hai người mặt đang đen như cục than rồi bế cô quay về trại của cô.
Trên đường về phòng có rất nhiều người nhìn, chỉ là cả hai đều không bận tâm việc đó mà thôi. Vừa về trại thì Ngữ Kỳ mặt lạnh vào thẳng vấn đề
"Hoắc Minh Dị, ta không muốn làm thiếp của người. Ta cũng không yêu người, ta có ý trung nhân rồi."
Hoắc Minh Dị rót một chén trà rồi thưởng thức cười "Nàng không tránh được thánh chỉ đâu." Còn về ý trung nhân của cô, đợi Oan tìm ra hắn sẽ giết ngay lập tức.
Cô nhìn hắn thản nhiên như vậy, cũng dần thản nhiên quay người ngồi xuống bàn trang điểm nói
"Được thôi. Ta có thể thành phi tử của người, nhưng với điều kiện ta muốn có một lễ đường như kết giao phu thê." Nhiệm vụ phụ tuyến vẫn có thể miễn cưỡng làm cho đến khi cô trao đi trái tim và rời khỏi thế giới này.
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn cô, rõ ràng phản đối kịch liệt tự dưng chấp nhận nhanh như vậy?
"Nàng có âm mưu gì à? Ta chấp nhận với điều kiện đó của nàng."
"Âm mưu? Không, ta chẳng có âm mưu gì cả." Ngữ Kỳ cầm lược trải mái tóc dài không quay đầu lại.
"Vậy sao nàng lại đồng ý nhanh như vậy?" Hắn tò mò hỏi
"Không đồng ý liệu người có tha cho ta không? Dù có là công chúa dòng dõi tôn quý thì số phận cũng bị định đoạt."
Hoắc Minh Dị nhíu mày nhìn cô vẫn thản nhiên, trong lòng hắn có chút khó chịu và thương xót nhưng hắn không muốn buông tay người khiến hắn lần đầu có cảm giác yêu.
"Nàng nghỉ ngơi đi, hai canh giờ nữa sẽ xuất phát hồi cung." Hoắc Minh Dị quay lưng đi không nhìn lại.
[Wow, ký chủ, 10 điểm diễn xuất!] 09 vỗ tay châm chọc.
[Mother f***] Ngữ Kỳ giơ ngón giữa hướng về phía 09. Mẹ kiếp nhà ngươi toàn hố bổn tiểu thư, rồi có ngày ngươi cũng bị ta làm thỏ bảy món xào, bảy món hấp.
[...] Ký chủ càng ngày càng bạo lực, đã thế còn giơ ngón giữa vào mặt bổn bảo bảo, cần tiểu tỉ tỉ dịu dàng nhận dũa lại cho ký chủ tính, online chờ, rất gấp.
Mọi thứ đều gấp rút nhanh chóng để trở về kinh thành, lần săn bắn này là lần nhanh nhất từ trước đến giờ. Tất cả thị vệ, nô tỳ, thái giám có thời gian rảnh đều túm tụm lại nói về sự kiện này và cảm nhận về sẽ có thứ hay ho để xem.
Rất nhanh hai canh giờ sau trôi qua, thị vệ tới tận trại của Ngữ Kỳ đón cô lên kiệu ngồi sang trọng.
Trên đường lên kiệu cô nhìn thấy Ái đã đứng sẵn ở kiệu của Thiên An Nhan, cô đi lại gần hỏi
"Tiểu thư ổn chứ?"
"Từ Phi nương nương, tiểu thư đang không khoẻ, người nên về kiệu để tránh ảnh hưởng." Ái cung kính đáp.
"Nếu tiểu thư bệnh không đỡ, Ái cô nương nhớ nói với ta một câu nhé." Ngữ Kỳ nói rồi cúi chào quay đi.
Hoắc Triển Bạch ngồi trên xe ngựa thấy cô mặc đồ của phi tử bước lên kiệu, tay đã bóp nát quạt ngọc.
"Chủ tử." Âm nhắc nhở
"Ta biết." Hoắc Triển Bạch phủ rèm xuống không nói thêm câu nào nhắm mắt.
Ngữ Kỳ nhìn ra cửa sổ thấy Hoắc Từ Mạt đứng trước cửa sổ làm cô suýt nữa tát hắn một cái, ánh mắt hắn trông khá kì lạ cũng không nói gì mà chỉ nhìn cô.
Cô đang định mở lời ra nói chuyện thì hắn với tay chạm vào một lọn tóc của cô hôn lên môi, đôi mắt vẫn dính chặt vào khuôn mặt Ngữ Kỳ rồi trở về kiệu của mình.
[... 09, sao ta có cảm giác tên Hoắc Từ Mạt này đang hắc hoá rồi ấy nhỉ?] Ánh mắt nhìn có cảm giác cực kỳ chiếm hữu là sao nhỉ?
[...] Ký chủ có vẻ tiến bộ mọi thứ trừ EQ...
.