Trên sân thượng lồng
lộn gió, Thiên Bình hiền hòa ngồi tựa lưng vào lan can. Cứ chốc chốc anh lại tủm
tỉm cười một mình. Bỗng một giọng nói vang lên phá tan dòng suy nghĩ đó:
-
Cậu
có vẻ thích nơi này nhỉ?
Hóa ra là Nhân
Mã. Thiên ình cười nhẹ còn Nhân Mã tiếp lời:
-
Cậu
và Song Tử thành một đôi rồi hả?
-
Ừ!
Cậu sẽ chúc mừng tớ chứ!
Thiên Bình nở nụ
cười thật tươi, nụ cười này không biết đã đốn đổ bao nhiêu trái tim. Nhân Mã thở
dài rồi nhếch mép cười, giọng nói của anh thật nặng nề:
-
Sao?
Chúc mừng ư? Tớ chưa bao giờ buông tay cô ấy và tớ sẽ không để cậu có được người
con gái tớ yêu một cách dễ dàng như vậy!
Thiên Bình cứng
họng, anh không biết nói gì cả. Nhân Mã nở một nụ cười đầy tự tin:
-
Tớ
sẽ tranh dành với cậu! Bằng một cách nào đó…
-
Đó
là sự ích kỉ? Chả lẽ cậu không muốn cô ấy hạnh phúc?
Thiên Bình đang
rơi vào tìm cảnh mất cân bằng. Nhân Mã chỉ cười nhẹ và bỏ đi. Còn Thiên Bình
tay vịn chặt vào lan can rồi trái tim của anh nhói lên một cái.
Bầu trời tối dần,
Thiên Yết mở cửa bước vào căn nhà xập xệ của mình. Cô ngồi thụp xuống, ánh mắt
thẫn thờ nhìn vào màu đen trước mắt. Nơi đây được bao trùm bởi một màu đen tối
tăm, mọi người đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. Mùi ẩm thấp sộc vào mũi của cô, người
bình thường sẽ không thể chịu được cái mùi này. Thiên Yết nhấc từng bước chân
vào phòng của mình, cô ngồi thụp xuống chiếc giường cũ kĩ của mình. Bỗng dưng
cô lảm nhảm:
-
Nhân
Mã vẫn thích Song Tử sao? Mình hết hy vọng rồi sao?
Đầu vẫn còn ý
nghĩ đó, cô thở dài:
-
Chả
lẽ lại cần Cự Giải làm quân cờ. Cự Giải à... ngàn lần xin lỗi tình yêu của cậu
dành cho tớ.
Đầu cô điên dại
trong suy nghĩ… Cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
…
Cơn gió cuối thu
cười nhẹ với mọi người mà không phải với Sư Tử. Cô bất chợt gặp Kim Ngưu và
Song Ngư. Cô nép vào góc xem. Kim Ngưu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Song Ngư, anh
mỉm cười nhẹ nhàng:
-
Song
Ngư à… Chúng ta kết hôn đi!
Song Ngư suýt
hét lên nhưng cô chỉ mỉm cười mong muốn có ai cũng nói câu đó với cô. Sư Tử tiếp
tục quan sát cô bạn thân Song Ngư của mình. Song Ngư nở một nụ cười:
-
Cậu
đùa vui quá!
Kim Ngưu nhăn mặt
véo mũi cô, ghé sát vào tai cô thì thầm điều gì đó. Bỗng mặt Song Ngư đỏ hẳn
lên. Đang tò mò không biết chuyện gì sảy ra thì sau lưng Sư Tử bỗng:
-
Bà
Chằn! Sao lại đi nghe lén chuyện người khác như thế hả?
Sư Tử suýt hét
lên thì Cự Giải bịt miệng cô lại, anh nói nhỏ:
-
Im
nào! Xem tiếp đi – Kèm theo với cái nháy mắt chết người.
Sư Tử bỗng cảm
thấy mình thật nhỏ bé khi đứng sát vào Cự Giải như thế này. Cô thoáng đỏ mặt
nhưng vẫn cố tập trung xem tiếp.
Kim Ngưu ép Song
Ngư vào tường, bàn tay để ngang như không muốn Ngư Ngố chạy mất:
-
Tớ
với cậu hẹn hò nhé!
Song Ngư né
tránh ánh mắt đó nhưng cô lại nhìn thẳng vào Kim Ngưu sau đó Cô mỉm cười nhảy lên ôm chầm lấy Kim Ngưu:
-
Sao
cậu không nói từ trước! Làm tớ chờ câu này rụng cả răng mất! Tớ yêu cậu, Tớ yêu
cậu Kim Ngưu. Đồ mặt trâu của tớ!
Song Ngư choàng
người lên hôn tới tấp trên mặt Kim Ngưu. Kim Ngưu định nói gì đó nhưng lại
thôi, anh mỉm cười dịu dàng để im cho đôi môi kia đi khắp khuôn mặt mình.
Sư Tử thở dài,
lùi về sau nhưng cô quên mất sau lưng mình có Cự Giải. Lưng của cô chạm vào ngực
của anh:
-
Họ
đẹp đôi ghê! Á! Xin lỗi nhé.
Cự Giải giữ cô lại,
giọng nói anh lạnh lùng:
-
Cậu
để yên được không? Tớ nhớ Thiên Yết!
Sư Tử có chút thất
vọng nhưng ngay lập tức cô nhớ đến Ma Kết. Bất chợt cô mỉm cười:
-
Chúng
mình đều mang một mối tình đơn phương!