Song Ngư hét lớn:
-
Chỗ này mát quá!
Trước mắt cô là một hồ nước trong xanh với những bông hoa
tulip vàng óng ả. Kim Ngưu cuối cùng cũng đã bò đến chỗ này, cảm giác nơi đó thật
là quen thuộc:
-
Sao chỗ này lại có những
thứ đẹp như này nhỉ?
-
Không sai!! – Giọng nói của
ai đó lạnh nhắt – Cậu còn nhớ hay là đã quên hả Kim Ngưu?
Cả hai người giật thót mình quay lại. Họ choáng ngipwj khi
thấy cô Thanh Thanh mặc bộ áo cô dâu màu trắng tinh khiết. Song Ngư khẽ rên
lên:
-
Ôi! Cô Thanh Thanh đẹp quá!
-
Tôi không phải Thanh
Thanh – Giọng nói đấy vẫn lạnh ngắt – Tôi là Cẩm Tuyền! Em gái Thanh Thanh.
-
Cẩm Tuyền??
Kim Ngưu ngơ ngác hỏi lại.
Lúc này không khí có phần hơi căng thẳng/ Cẩm Tuyền rất xinh
nhưng mái tóc của cô ấy che đi quá nửa mặt nên nhìn rất giống Thanh Thanh. Dáng
gầy gầy nhưng lại khoác lên mình chiếc áo cô dây này thì cô ấy thật sự rất lộng
lẫy. Cẩm Tuyền nhìn nhìn Kim Ngưu bằng ánh mắt căm hận:
-
Sao cậu lại có thể quên
tôi được chứ? Cậu với tôi đã có những kỉ niệm ấu thơ vô cùng đẹp đẽ. Cậu với
tôi đã đừng hôn nhau tại chính đây. Cậu hứa sẽ cưới tôi và tôi đã chờ cậu cho đến
bây giờ.
-
Sao có thể? – Kim Ngưu
ngăn mặt khó hiểu.
-
Anh ý là người yêu của
tôi! Sao lại có thể hứa với cô những lời đó!
Song Ngư chen vào, cái giọng nói mềm mỏng nhưng ý nghĩ thì sắt
thép. Cẩm Tuyền tiếp tục:
-
Ngưu à! Cậu lại núp sau
váy đàn bà như vậy ư?
Kim Ngưu vẫn điềm tĩnh. Anh đứng dậy… nhìn Cẩm Tuyền như nhớ
ra điều gì đó:
-
Tuyền Uyển Nhi? Là em
sao?
Cẩm Tuyền nhếch mép cười, giọng nói đầy lạnh lùng:
-
Tuyền Uyển Nhi ư? Tuyền
Uyển Nhi chết rồi! Cô ấy đã ra đi theo luôn rồi Ngưu à!
-
Em vẫn là em gái Tuyền Uyển
Nhi của anh – Ngưu Đại Ka ta.
Song Ngư từ đầu chen vào:
-
Tuyền Uyển Nhi? Ngưu Đại
Ka?
-
Không sai! Đó là tên Cẩm
Tuyền và Kim Ngưu đặt cho nhau ngày bé.
Cô Thanh Thanh lặng lẽ lên tiếng, trước mắt cô sặc mùi thù hận:
-
Cầm Tuyền em! Em nên lãng
quên đi! Chị chỉ đưa Ngưu đến gặp em lần cuối thôi đấy!
-
KHÔNG!!! – Cẩm Tuyền hét
lên giận dữ - Để bảo vệ Ngưu Đại Ka… em đã phải trả giá bằng xương máu nên Ngưu
sẽ là của em! Phải là của em!
Vừa nói Cẩm Tuyền vén bên tóc che nửa khuôn mặt lên. Kim
Ngưu trợn tròng mắt và tiếng hét thất thanh của Song Ngư vang lên. Một nửa
khuôn mặt kia là những vết sẹo chằng chiyj. Nó lồi hẳn lên. Dung nhan một cô
gái trạc 17 tuổi bị hủy hoại. Cẩm Tuyền nhếch mép cười:
-
Sao hả? Vì nó mà anh từ bỏ
tôi phải không? Vì nó mà anh đến với con bé kia khiến trái tim tôi vỡ như thế
sao?
Kim Ngưu lạnh lùng nắm lấy tay Song Ngư:
-
Đồ dở hơi! Mình đi thôi
Cá!
Cẩm Tuyền thật sự giận
dữ, cô hét lên, lao tới đến Song Ngư, Nó lao thật nhanh, giật phăng bàn tay
đang nắm chặt Song Ngư. Nhanh như cắt, nó ẩn Song Ngư xuống làn nước xanh kia.
Song Ngư loạn choạng, ngã xuống đến :”TÙM!!!” nước hồ bắn
lên tung tóe. TRên bờ chỉ vẻn vẹn tiếng hét hoảng hốt của Kim Ngưu:
-
SONGGGGG NGƯU !!!!
Anh quay lại lườm Cẩm Tuyền rồi cấp tốc nhảy xuống. Lòng anh
nôn nao cả lên… cầu mong cô không sao!