Cuối cùng chiếc xe cũng về đến nơi. Ai
cũng lừ đừ về nhà. Song Ngư ngắp ngắn ngắp dài, người cô mềm nhũn, mệt nhoài
không nhấc được lên. Mọi người xuống hết xe. Chri còn Song Ngư, Tử Minh và Sư Tử.
Sư Tử ngồi xuống cạnh anh, cởi trói cho anh. Tay Tử Minh đỏ lừ, tê tê và đau
đơn. Sư Tử xuýt xoa:
-
Anh
ngốc lắm! Sao lại tìm Thiên Yết? Anh làm thế được cái gì?
Cái sự im lặng là câu trả lời của anh.
Cô lặng lẽ vuốt mái tóc Tử Minh trong giọng nói đấy sự lo lắng:
-
Quả
thật… Tôi vẫn còn yêu anh!
-
Có
3 tháng kể ra cũng nhanh! – Tử Minh lạnh lùng… không còn cái vẻ điên dại như
hôm qua – Nhưng không phải vì sự cô đơn mà quay lại với nhau!
Anh ta như hiểu Sư Tử đang nghĩ gì. Quả
là cô đang trò chuyện cho đỡ sự cô đơn. Miệng cô tự nhiên nhạt dần, chả nói được
gì. Cô quay mặt:
-
Đi!
Tôi đưa anh đi bệnh viện
Tử Minh lắc đầu, anh gửi cho cô một tờ
giấy. Cô thấp thỏm khi thấy: “Em quá dễ để người khác đoán được tình cảm của
mình. Càng biết nhiều thì họ càng xa lánh ta đấy! Tôi sẽ quay lại nữa…” Sư Tử lẩm
bẩm lại nội dung chính của dòng thư.
Sư Tử cứ thế bước khỏi xe mà không để ý
đến sự có mặt của Song Ngưu, Song Ngư nghe thấy nhưng cô cũng chả còn cái sự ngạc
nhiên…
Chiếc xe on bon chạy khiến Song Ngư giật
mình. Cô bật dậy thì “Cộp!” đầu cô húc vào cằm Kim Nguwuddau điếng nhưng anh
còn đau hơn. Kim Ngưu ôm cằm, mặt mếu máo như trẻ con. Nếu không vì đau Song
Ngư sẽ mỉm cười thật tươi. Song Ngư ân cần hỏi:
-
Trâu
con có sao?
-
Huhu!
Đau chết đi được đó! Sao lại chưa xuống hả? Mà thôi không sao… Cứ ở đây với tớ!
– Kim Ngưu mỉm cười quên hết nối đau – Tháng sau chúng mìn kết hôn nhé! Tớ
không chịu được đêm nào cũng thao thức nhớ cậu
Song NGư như người bị trúng đạn! Cô há hốc
mồm, mắt tròn xoe ngạc nhiên. 5 giây mất bình tĩnh, Song Ngư mới lên tiếng:
-
Sao
cơ?
Chiếc xe chả biết có ma sai quỷ khiến
nào bỗng lao vào ổ gà. Song Ngư ngã vòng lòng Kim Ngưu. Còn Kim ngưu tranh thủ
cơ hội ôm lấy cô. Anh cười ranh mãnh:
-
Nếu
cậu không đồng ý… đừng hòng về nhà!
-
Cái
cậu này… Ối!
Chiếc xe tiếp tục va vào ổ gà tếp theo.
Song Ngư và Kim Ngưu trợn tròn mắt hết cơ… Hai người vô tình hôn nhau ư? Song
Ngư từ ngạc nhiên chuyển sang mắc cỡ. Mặt cô đỏ hết lên định dứt ra thì Kim
Ngưu ghì chặt lấy đầu cô, không buông cô ra.
Phải khổ sở lắm… Song Ngư mới dứt được
ra. Song Ngư như muốn nấc lên:
-
Hix!!
Nó… không phải là hôn!
Song Ngư quay lưng về phía Kim Ngưu. Tay
ôm miệng, mắt cứ tròn xoe. Một vòng tay vòng qua eo cô, siết cô lại gần. Anh gục
mặt vào lưng cô và giả vờ giở cái giọng háo sắc:
-
Vậy…
có muốn hôn thật sự không?
-
Sao
cơ?
Chỉ chờ Song Ngư ngạc nhiên quay lại là
anh tiến lên…
Mắt anh nhắm nghiền khiến Song Ngưu cũng
hấp tấp nhắm theo. Môi tìm môi? Sẽ tự tìm thấy nhau… Song ngư mỉm cười nhẹ đón
nhận nụ hôn của Kim Ngưu,
Sẽ chả có gì đay hơn nếu chiếc xe không
rơi vào ổ gà lần ba. Song Ngư vô tình cắn môi Kim Ngưu nhưng nếu nó căn nhẹ sẽ
chẳng sao mà sẽ làm anh vô cùng vui nhưng đây… vị tanh tràn vào trong khoang miệng
họ. Song Ngư định “tách môi” ra nhưng Kim Ngưu vẫn ôm đầu cô lại. Cái vị tanh
đó làm Song Ngư khóc nức lên nhưng vẫn không anh ra. Nụ hôn này tràn đầy hạnh
phúc hòa với vị tanh và mặn của nước mắt và máu.