Cuộc Sống 12 Chòm Sao

Chương 4: Chương 4




Trời tối dần, Bạch Dương đang tò mò vì không thấy Song Tử đâu. Cô thầm trách:

- Tên này bùng chăng? Hay là lạc đường rồi…

Nói rồi Bạch Dương lục tung căn phòng để tìm chiếc điện thoại thân yêu của mình. Sắp sửa nổi giận thì Bạch Dương chợt nhớ là mình để quên điện thoại ở lớp. Cô chán nản:

- Hôm nay là thứ bảy mà quên điện thoại ở trường. Mà còn là 7 giờ rồi cơ chứ!

Cô mở cửa đi ra ngoài bỗng giật mình khi đập thẳng vào mặt là Nhân Mã. Cô tròn mắt:

- Cậu đến tìm Song Tử hả?

- Tìm Song Tử? Nhà tớ ở đây mà. Cậu cũng ở đây hả? Mà định đi đâu thế?

- Chào hàng xóm! Mà thôi tớ đến trường đây. Bye cậu.

Bạch Dương cười chào tạm biệt. Cô không kịp nghe nốt câu cuối cùng của Nhân Mã. Nhưng chắc chắn là câu đấy không có gì đặc biệt đâu ._.

Một lần nữa cô đi bằng con đường “bay” qua bức tường xinh đẹp của ngôi trường này. Bạch Dương chưa gì đã thấy lạnh sống lưng bởi cái không khí học hành và bóng tối bao trùm nơi đây. Cô rùng mình, lẩm bẩm quên đi nỗi sợ:

- Không có bảo vệ chăng? Thiếu thốn quá… Đèn cũng chả có!

Cô chạy thật nhanh lên lớp. Trong bóng tối, cô lần mò tìm chiếc dế “iu” quý của cô. Cuối cùng thì cái ánh sáng yếu ớt hắt ra từ điện thoại khiến cô thoáng thở dài. Mở ra, đập vào mắt là 3 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn mới từ Song Tử:“ Xin lỗi nhé! Tớ có việc đột xuất không đến được.” Bạch Dương thở dài, định buông lời trách móc thì sau lưng cô bỗng vang lên tiếng thánh thót ám ảnh cuộc đời cô… “meo.. meo”

Tiểu Bạch bỗng nhảy cẫng lên, toàn thân cô run lên quay lại nhìn cái bóng nhỏ nhắn dễ thương kia. Giọng cô có phần hơi thều thào:

- Sao…sao lại có mèo ở… đây?

Đang mẩm mơ trong suy nghĩ thì cô bỗng giật mình mà hét toáng cả lên rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Trong cái mơ màng của sự bất tỉnh hiếm hoi này lại làm cô có cảm giác ấm áp từ một người quen. Một giọng nói nhẹ nhàng, mộng mị từ từ nhấn chìm Bạch Dương vào giấc ngủ:

- Xin lỗi… Tớ không cố ý đâu chỉ qua tớ cần cậu đêm nay thôi!

*8h tối – tại một căn biệt thự lung linh và huyền bí*

Cánh cổng xanh rộng mở đón chiếc xe moto được thiết kế riêng vào trong. Tiếng chuông cửa reo lên và một cô gái tóc light đang được búi cao, đeo cặp kính thí nghiệm, miệng cười toe toét ra mở cửa:

- Xử Nữ hả? Cậu vào đi!

Xử Nữ mỉm cười:

- Cậu đang làm thí nghiềm à?

- Ừ! Tớ đang làm thí nghiệm về tình yêu đó! Hì hì… Cậu giúp tớ nhé!

Xử Nữ ngây người nhìn nụ cười tỏa sáng của Bảo Bình rồi mới gật đầu từ tốn. Mở cửa phòng của Bảo Bình, anh chăm chú quan sát phòng Bảo Nhi vì độ xanh và ảo của nó. Sau lưng vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm:

- Xữ Nữ hả cháu?

- Ô.. Cháu chào hai bác.

- Cháu… vẫn còn theo đuổi Bảo Nhi nhà bác sao?

Hai bác nghiêm nghị hỏi. Họ nhìn xoáy vào ánh mắt nghiêm nghị của Xử Nữ và chờ đợi câu trả lời của anh. Xử Khi hít thở một hơi dài:

- Cháu cần cô ấy và cô ấy cũng cần cháu!

- Từ bỏ đi! Bảo Nhi sắp có hôn ước với chàng trai họ Bạch rồi. Tương lai của nó không thể đến với nó. Cháu hiểu chứ?

- Cháu hiểu nhưng cháu không từ bỏ. Cháu không quan tâm anh ta là ai hay các bác phản đối như thế nào và cháu chỉ có một mục đích là theo đuổi mình Bảo Bình.

Bố mẹ Bảo Bình nhìn nhau rồi thở dài không nói gì. Họ lui bước về phía sau.

….

Ánh trăng sáng rọi vào trong căn phòng thơ mộng của Sư Tử. Tiếng đồng hồ nhích từng giây từng phút kêu lên đều đặn. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí trầm tĩnh này. Sư Tử ngái ngủ cố lờ tiếng gọi khó chịu đó nhưng rồi cô nàng vẫn phải vươn người với lên tìm chiếc điện thoại:

- A lô?!

Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên khiến Sư Tử tỉnh giấc:

- Nè osin! Tôi đang sắp chết rồi đây. Đi mua mì cho tôi!

Sư Tử nhận ngay ra cái giọng đáng ghét của Cự Giải. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ. Im lặng trong năm giây cô hét lên:

- Anh bị điên à! Giờ này là 11 giờ đêm, qua chỗ anh để tôi nị cấm túc dài hạn hả? Mà anh sống chết ra sao tôi cũng chả quan tâm đâu. Không phải an ủi cái dạ dày lớn của anh trước khi chết đâu!

Cự Giải nín thở nghe hết đoạn nói dài của Sư Tử bà chằn. Anh lạnh lùng đáng sợ lên tiếng:

- Cô mà không qua thử xem… Biết tay tôi vào ngày mai!

~ Tút…! Tút…! ~

Cự Giải cúp máy làm Sư Tử nhăn mặt lại, cô chùm chăn lên mình rồi cằn nhằn:

- Anh nghĩ tôi sợ anh chăng? Anh là cái khá gì mà ra lệnh cho tôi cơ chứ!? Đồ… đồ dẫm chết!

5 phút… 10 phút… 15 phút…

- Asihh!! Thằng quỷ này nó có ma lực gì mà khiến mình cắn rứt lương tâm thế nhỉ!

Nói rồi Sư Tử lồm cồm bò dậy thay quần áo rồi nhảy qua cái cửa sổ mà ngày bé cô vẫn hay trốn qua đây.

*Tại một căn nhà sang trọng, trong một căn phòng mang cái vẻ cổ điển có phần hơi u ám giống chủ nhân của nó*

Bạch Dương mơ màng từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Trong giây phút nửa tỉnh nửa mơ này cô hoàn toàn bị choáng ngợp bởi cái vẻ u ám quen thuộc này. Cô bật dậy và hét toáng lên:

- ĐÂY LÀ ĐÂU?! SAO MÌNH LẠI Ở ĐÂY? Mà mình còn sống sao?

Đầu óc cô lúc này đang bồng bềnh trôi trong cái biển gọi là quá khứ và bây giờ lại đang hoang manh cực độ. Bạch Dương hét toáng lên tập 2:

- MA KẾT!!!

Cô ngạc nhiên khi vừa xong có một khuôn mặt lạnh tanh ở ngay sát vào mặt cô. Khoảng cách giữ đôi môi của hai người chỉ là 2 cm. Ma Kết vẫn nguyên trạng thái đó, đôi lúc nhích thêm một chút lúc thì lại lùi về sau một chút:

- Cậu giật mình hả? Con sâu ngủ như cậu ngủ lâu thật à nha.

Cô gượng cười ẩn anh ra đằng xa:

- Dù sao thì tớ cũng nợ cậu một lời cảm ơn đấy chứ nhỉ! Đây không biết lần thứ mấy cậu cứu tớ khỏi những rắc rối rồi!

- Vậy cậu trả tớ hết nhé!

- Trả…? Trả gì?

Mặt Ma Kết càng lúc càng gian tà hơn, anh mỉm cười:

- Trả ơn tớ bằng cách cậu thành vợ tớ nhé!

Bạch Dương che mỉm tủm tỉm cười rồi nhún vai:

- Cậu mới giúp tớ được vài việc mà sao bắt tớ trả ơn bằng cả cuộc đời tớ thế hả? Thôi nhé! Tớ về đây.

- Cậu đứng lại! – Ma Kết chạy lại túm lấy cổ tay của Bạch Dương. Anh vô thức ôm lấy cô như không muốn cho cô đi – Cậu phải đi với tớ đến một nơi đã!

Chả chờ Bạch Dương phản ứng thì anh đã kéo cô đi. Lúc này Bạch Dương mới nhận ra một điều là cô hoàn toàn mất bình tĩnh trước Ma Kết. Nói cách khác là cô thèm anh che chở và bao bọc như một đứa trẻ đấy…

Chiếc xe của Ma Kết phóng vút qua mặt Sư Tử và Cự Giải khiến Sư Tử rùng mình khi nhận ra. Cô nhếch mép cười:

- Xin lỗi nhưng tôi bận rồi… Anh tự đi mua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.