Bảo Bình cười hiền
vuốt mái tóc của Xử Nữ. Cô khẽ gọi:
-
Xử
Khi…
Khuôn mặt mệt mỏi
thiếu sức sống của Xử Nữ khẽ cau lại:
-
Bảo
Bình à… mình xin lỗi… mình xin lỗi. Cậu mau tỉnh lại đi!
Trái tim bảo
bình chợt đau thắt lại. Cô òa khóc ôm lấy Xử Nữ:
-
Tớ
tỉnh rồi! Tớ tỉnh rồi Xử Nữ ạ! Tớ xin lỗi vì đã để cậu đau đớn như vậy!
-
Cậu
phải hứa đừng bao giờ rời xa tớ như thế!
Bảo Bình ôm chặt
lấy Xử Nữ. Ôm thật chặt. Cả hai cùng khóc…
Xử Nữ rụi mặt vào lòng Bảo Bình:
- Lần sau... cậu đừng dọa tớ như vậy được không? Cậu biết lúc đó tớ đã sợ hãi đến mức nào không?
Bảo Bình nín thở lắng nghe từng giọt nước mắt của Xử Nữ. Giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo cô. Giọt nước của một người con trai quan trọng nhất đối với cô đang làm ướt áo cô. Cô chấp nhận, cô càng ôm chặt anh hơn:
- Tớ xin lỗi! Là tớ sai... là tớ sai khi rời xa cậu!
Bảo Bình cũng òa lên nức nở... Cô càng siết chặt anh hơn thì nước mắt cô
rơi càng nhanh hơn. Cô cảm thấy thật hạnh phúc khi được nhìn thấy một
chàng trai như Xử Nữ khóc trước mặt mình. Càng lúc cô càng cảm thấy
không thể bỏ được anh... Càng lúc trái tim của cô càng yêu anh.
Xử Nữ vươn đôi tay của mình lên lau dòng nước mắt của Bảo Bình:
- Đồ ngốc! Cậu không sai... - Xử Nữ nhẹ nhàng gạt từng lọn tóc đang bết
lại vì nước mắt trên mặt của Bảo Bình - Cậu đừng khóc... cậu khóc xấu
lắm!
Bảo Bình kìm nén nước mắt của mình, cô gật đầu ngoan ngoãn nở một nụ cười trong nước mắt... một nụ cười hạnh phúc. Bảo Bình ôm lấy
khuôn mặt của Xử Nữ:
- Xử Nữ, em yêu anh!
Bảo Bình đáp đôi
môi còn vương vị mặn của nước mắt vào đôi môi quyến rũ của Xử Nữ. Hàng
lệ còn đọng lại trên khóe mắt của Xử Nữ và Bảo Bình là hai dòng lệ hạnh
phúc!