Cuộc Sống Bi Kịch Của Người Thực Vật

Chương 3: Chương 3: Cái gọi là thần giao cách cảm




Edit: Jun

Hỏi: Mỹ có phải là một quốc gia kiên quyết quán triệt các vấn đề về nhân quyền không?

Đáp: Ngớ ngẩn lắm mới trả lời là có!

Nếu không sao ông đây lại nhất quyết không muốn đi chứ, mẹ nhà nó anh ta muốn mang tui đến chỗ quỷ quái đó thật à?

Cái tên kiểm tra an ninh đáng chết kia cũng không không biết trưng cầu ý kiến người trong cuộc một chút luôn.

Coi như tui không nói được, cũng không hiểu tiếng Anh, nhưng tốt xấu gì thì cũng nên hỏi hai ba câu để tui ừ hử mấy tiếng chớ!

Hít vào... Hít vào...

Thở ra... Thở ra...

Tui không tức chút nào... không hề tức chút nào hết...

Tui là lớp thế hệ tinh anh của thời đại mới do Đảng và nhân dân giáo dục mà thành, tui là trụ cột của tương lai của xã hội thế kỉ XXI!

Tui không thể phiến diện, nông cạn, mang theo nhiều thành kiến với một vấn đề được.

Mâu thuẫn là đối lập và thống nhất, cái gì cũng có hai mặt.

Tui không thể nóng giận rồi hành động một cách ngu xuẩn bằng cách phủ nhận hết thảy các nước tư bản được, tui muốn dùng quan điểm khách quan, biện chứng và phát triển để tìm được tương lai của mình.

Đã không cần tốn một đồng nào đến đây, vậy tui nên tận dụng thật tốt cơ hội này!

Tất cả là vì xây dựng tổ quốc trở thành một nước xã hội chủ nghĩa hiện đại, giàu mạnh, dân chủ, văn minh...

Được rồi, mặc dù có thể thực hiện theo mục tiêu đề ra hay không thì cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì...

Nhưng hiện thực tàn khốc không bao giờ có thể ngăn cản tui phấn đấu suốt đời vì mục tiêu cao cả và gian khổ này được, tui sẽ cố gắng tiếp thu khoa học, công nghệ tiên tiến của nước ngoài để góp phần xây dựng quê hương thân yêu!

Học người phương Tây không khéo, sẽ bị phương Tây chế trụ!

Tui phải nhớ kỹ một câu!

Học sở trường của phương Tây để đánh phương Tây!

Tui luôn tin rằng tổ quốc cần tui đền đáp! Tui tin chắc đất mẹ còn đang chờ tui trở về!

Tui muốn tin rằng, nơi đây nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho tui!!! (Câu này quan trọng nhất)

Tin rằng sau này sẽ có bàn tay đẩy tui thoát khỏi Triệu nghiệt súc, đẩy tui quay về với bố mẹ để hầu hạ dưới gối hai người (kể cả hai người họ không nhận ra tui cũng mặt dày sống chết ở lại), đẩy tui quay về với xã hội luôn cạnh tranh khốc liệt để tiến tới ba việc quan trọng nhất đời người, tìm việc, cưới vợ, trả hết nợ thế chấp!

Con mẹ nó, nếu phải ở đây chịu giày vò mà vẫn không thể động đậy, ai nói nơi này là một cường quốc có khoa học kĩ thuật phát triển nhất, ông đây sẽ cú lắm đấy!

Sau khi thôi miên bản thân xong, cuối cùng tui cũng có thể giữ thái độ lãnh đạm hờ hững, bỏ tiếng chim kêu véo von ngoài tai, đặt vững chân lên đất của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ mà không hề sợ hãi.

À, sai rồi, là hai cái chân của Triệu nghiệt súc giẫm lên nền gạch sân bay.

Giờ trước mắt tui là lồng ngực của anh ta.

Nghiệt súc ấy ôm tui đi như bay, thuận gió đi đến nơi có ánh nắng ngập tràn.

Tay khỏe phết đấy!

Ôm cả thằng đàn ông to như thế mà cũng có thể đi nhanh như vậy, mấy y tá chuyên nghiệp đằng sau còn phải tốn sức đuổi theo, huống chi là mang theo cả tui.

Đến tột cùng là do anh ta quá trâu bò, hay do cái vỏ này của tui quá gà đây?

Tui kiên quyết không thừa nhận vế sau!

“Quân Đồng! Bên này! Bên này! Triệu Quân Đồng!”

Tiếng Trung! Có người nói tiếng Trung kìa! Đồng bào ơi!*

Giọng to thật đấy.

Lúc này Triệu nghiệt súc mới dừng bước, ngừng một lát, xoay người nói: “Sao mày lại tới đây?” làm cho người cầm bình truyền đằng sau bị liên lụy đến khổ.

Mà nói mới nhớ, sao Triệu nghiệt súc có thể cầm mớ này yên bình qua cửa an ninh được chứ, ông đây bội phục anh chết luôn, chỉ hại anh giai cầm hành lí rối rắm một lúc, nghe động tĩnh tui còn thấy hơi không đành lòng đây này.

“Lời này ý gì đấy, tao không thể đường hoàng đi nghênh đón sếp đến chỉ đạo à?”

Hả? Triệu nghiệt súc này có phải là người anh biết không đấy anh giai?

Thì ra thằng cha nghiệt súc này cũng có tên à!

Mấy tháng liền cứ cậu này ngài kia, thiếu chút nữa tui tưởng tên anh là cậu Triệu rồi đó!

“Mày đó cái tên này, để cho anh em chờ lâu như vậy!” Người mới tới hi hi ha ha nói chuyện, mặc dù âm lượng đã nhỏ hơn vừa nãy không ít, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ không đứng đắn, khi nói chuyện người Triệu nghiệt súc hơi nghiêng một cái, như bị ai đó kéo bả vai vậy.

Hành động quá nhanh, làm cho ông đây không tự chủ được cũng bị nghiêng một cái rồi trượt xuống.

Cũng may Triệu nghiệt súc nhanh tay nhạy mắt, tui mới tránh khỏi bi kịch phơi thây đầu đường.

Triệu nghiệt súc đứng thẳng người, cẩn thận sửa lại tư thế ôm tui, thấp giọng trách cứ: “Mày cẩn thận một chút!”

Nói đúng lắm! Cái vỏ ngoài của tui ngã cái là nguy hiểm ngay, cậu có bồi thường nổi không hả!

Người kia ngại ngùng cười cười, sau đó hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”

Giọng lúc này đứng đắn hơn rồi.

Triệu nghiệt súc không trả lời ngay.

Anh ta bắt đầu thể hiện dáng vẻ trầm ngâm đấy.

Yên lặng hồi lâu tui mới nghe thấy tiếng động.

“Về rồi hẵng nói.”

“Ôi, thật là thật là, tôi biết rồi...”

Xem ra người này đã bó tay với Triệu nghiệt súc từ lâu rồi.

Một lát sau, bỗng đâu ra luồng ánh sáng mạnh mẽ đập vào ngoài mí mắt, khí trời nóng rực liên tục ập xuống người.

Mọe nó chứ, ở trong điều hòa lâu quá suýt nữa thì quên giờ là tháng Tám! Lại còn là Bắc bán cầu nữa!

Nghiệt súc! Anh không biết nếu bị nóng lạnh đột ngột, người có hệ miễn dịch yếu rất dễ ngã bệnh sao!

Còn không mau nhanh đi tìm cái phòng có nhiệt độ ổn định là 26oC cho tui đi!

“Này! Không phải ở đằng đấy đâu!”

Triệu nghiệt súc lại bị kéo cho nghiêng ngả lần nữa, bị ép uổng phải chịu chung hoàn cảnh nên tui rất đồng cảm, bởi vậy sự bất mãn trong giọng của anh ta được tui thấu hiểu mười phần: “Sao vậy!”

“Mày để mấy người kia đi trước, tao lái xe chở mày đi.”

Triệu nghiệt súc ngừng một lát, lại bước chân đi tiếp: “Vừa mua xe à?”

Người kia đắc ý cực kì: “Đây! Đây là vợ mới của tao đấy!” Vừa nói vừa vỗ vỗ lên thân xe “Thế nào? Xinh đúng không?”

“Ừ.”

Rõ ràng Triệu nghiệt súc không có tâm trí đâu để ý lời người kia.

“Không phải tao nói mày đâu, nhưng mà!” Không có được lời khen của Triệu nghiệt súc, giọng người kia có vẻ rất bực bội, “Hai chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi, tao còn cố ý đến đón mày, thế mà mày lại dùng thái độ này đối đãi với tao à?”

Nhưng dù nói như vậy, người kia vẫn mở cửa xe giúp, để Triệu nghiệt súc ôm tui ngồi vào trong.

Triệu nghiệt súc cẩn thận xếp chỗ, cho tui nằm cuộn tròn ở ghế sau, để đầu tui gối lên đầu anh ta, sau đó còn nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đang truyền dịch của tui nữa.

“Này! Còn cái bình truyền này nữa này, tự mày cầm đi!”

“Xin lỗi.” Triệu nghiệt súc thả lỏng tay tui ra, thở dài một hơi, trong giọng nói lộ rõ mỏi mệt, “Tâm trạng của tao không tốt lắm.”

Đóng cửa xe, tiếng khởi động ô tô vang lên, người kia ngồi phía trước nói: “Mày hà tất phải như vậy!”

“À, đều là tự tao tìm thôi.” Xe bắt đầu di chuyển, Triệu nghiệt súc vừa nói vừa dùng tay còn lại lau mồ hôi trên trán tui, “Vi Bân, bật điều hòa lên đi, đừng để quá thấp.”

Không sai! Họ Vi, cậu mau mau ra tay mở điều hòa cho ông nào.

Nếu không cậu định biến cái hộp sắt kín mít này thành nhà tắm xông hơi đấy à!

Khí lạnh chậm rãi tỏa ra, trong nháy mắt toàn thân được thư thái.

Hallelujah!

Ông đây sống lại rồi!

Ha ha ha ha!

Tâm tình tốt, ông đây sẽ không so đo chuyện Triệu nghiệt súc chưa lấy móng vuốt ra khỏi môi ông đâu.

Chỉ một lúc sau, âm thanh xung quanh xe càng ngày càng ít, giống như là đang tăng tốc.

“Quân Đồng, tao là người không giữ được gì trong lòng, cũng không thích vòng vo với mày.” Bỗng nhiên, họ Vi đang lái xe phía trước lại mở lời, “Mày mang Giản Minh Hi đến Mỹ, nếu cậu ta tỉnh táo, vậy trong lòng sẽ thực sự đồng ý sao?”

Móng vuốt Triệu nghiệt súc ở trên đầu tui tức khắc cứng lại.

Người anh em họ Vi à! Tri âm!

Quả thực Triệu nghiệt súc đã uổng phí vẻ ngoài nặng tình của anh ta rồi! Ngay cả thứ gọi là tâm ý tương thông này cũng không làm được!

Tui gào thét bao lần với anh ta cũng vô dụng, sao cậu có thể hiểu tui nhanh gọn như thế chứ!

Thật sự là hận gặp nhau quá muộn!

Cậu nói nếu khi còn ở trong nước tui có thể gặp cậu, thế thì tui đã bớt được bao nhiêu tâm lực chứ!

Nhưng Triệu nghiệt súc không phải đèn cạn dầu.

Anh giai này cực giỏi trong việc trưng mặt lạnh, giả vờ thâm trầm.

Mỗi khi có kẻ mắt mờ chọc anh ta, nghiệt súc này một câu cũng không thèm nói đâu, chỉ chốc lát thôi sẽ bộc lộ hết sự kiêu ngạo vương giả của bản thân ra, bức lui vô số kẻ mang lòng hãm hại xa ngay lập tức.

Hận quá mà!

Có mấy cô em y tá xinh đẹp của tui đều bị anh ta đuổi đi hết sạch!

Nhưng người anh em làm bạn bao năm với Triệu nghiệt súc quả nhiên đã có kháng thể, giờ mà vẫn có thể chịu được sức ép mà Triệu nghiệt súc tỏa ra.

“Quân Đồng, giờ người Giản Minh Hi không muốn gặp nhất, chỉ sợ sẽ là mày, mày còn giữ cậu ta ở bên người làm gì?”

Triệu nghiệt súc, anh quả là nhiên là một nghiệt súc!

Tui biết ngay anh là kẻ đầu tiên bạc tình bạc nghĩa với cái vỏ ngoài này mà!

Nếu không làm gì mà anh lại đuối lí đến độ chăm sóc cái xác này đến thế?

“Tao chỉ dẫn em ấy đi chữa bệnh thôi.”

“Chữa bệnh? Bệnh này là bệnh gì mày còn không biết sao? Cứ muốn chữa là có thể chữa thật tốt à? Mẹ nó chứ mày còn tự lừa bản thân làm gì! Mày muốn tránh mặt ai đừng tưởng là tao không biết!”

“Em ấy sẽ khỏe lại thôi.” Triệu nghiệt súc giật giật ngón tay, nơi đầu ngón tay chạm vào mặt tui dường như còn lạnh hơn ban nãy.

Ngừng một lát, lại chậm rãi nói:

“Em ấy sẽ khỏe lại.”

“Triệu Quân Đồng!” Tiếng còi chói tai xuyên thẳng qua màng nhĩ, hiển nhiên là họ Vi ngồi phía trước phẫn nộ đến đến mức đập tay mạnh tay lên còi, “Mày đừng quên kẻ biến Giản Minh Hi trở thành thế này đến cùng là ai! Con mẹ nó sao mày lại không thể buông tha cho Giản Minh Hi! Cũng là buông tha cho chính cậu đấy!”

Ôi, khí thế thật cường đại!

Người anh em à tui sùng bái cậu!

Sùng bái cậu ở tính khí hung bạo của cậu, dũng khí xông lên đầu dám nói lời này với kẻ có quyền thế như Triệu nghiệt súc, dù thế nhưng vẫn còn nhớ kĩ đang trên đường cao tốc không tức đến độ đạp chân phanh phanh gấp một cái, trong lòng bản vương đây nhiệt liệt vỗ tay khen thưởng cậu luôn!

Dù cậu không thể bình tĩnh được như tui.

Dù cho sự bình tĩnh này của tui là bị ép.

Nhưng rõ ràng Triệu nghiệt súc bị nghẹn họng rồi.

Ngay cả ngón tay đang đặt trên mặt tui cũng cứng lại.

Qua hồi lâu, mãi đến khi tui cũng sắp hết kiên nhẫn rồi, Triệu nghiệt súc mới thốt lên một câu:

“Em ấy sẽ khỏe thôi.”

Ối dồi ôi!!!

Triệu nghiệt súc anh chơi trò của thím Tường Lâm* chơi tới nghiện luôn rồi hả? Vòng đi vòng lại vẫn nói mãi một câu kia là sao!

*là một nhân vật trong truyện ngắn “Cầu phúc” của Lỗ Tấn, tính cách và vấn đề nổi bật của nhân vật này là tiết liệt, nhịn nhục, cam chịu đến mức ù lì. Đáng đọc nha mọi người.

Đại lão gia sao anh lại già mồm như thế!

Làm cho tâm trạng của tui đều bị anh hủy hết rồi!

Cái thằng cha này! Anh cứ tiếp tục giữ cái đức hạnh ấy đi!

Họ Vi rõ ràng cũng bị Triệu nghiệt súc chọc cho tức gần chết, thở hồng hộc hồi lâu, mãi không thể bình tĩnh lại được.

“Được rồi, tao vẫn còn nghĩ rằng tối nay sẽ kéo mày ra ngoài đi chơi cho thật thống khoái, nhưng giờ thì cứ ở cạnh chăm sóc cho cậu ta đi! Ở với cậu ta đến khi chết luôn đi! Ngược lại tao còn muốn xem khi đến Địa Ngục Giản Minh Hi sẽ róc thịt lọc xương mày như thế nào! Đừng để ý đến tao nữa, anh em bạn bè như mày cứ một mình tận hưởng đi!”

Đừng! Người anh em à!

Ai lại nói lời tạm biệt như vậy chứ!

Cậu không biết rằng dạo này tui gặp phải miệng quạ đen càng ngày càng nhiều sao?

Cậu mang cái thằng cha nghiệt súc này đi tôi tuyệt đối không có ý kiến gì hết á!!!

Cậu vác hắn ta đi ngay đi! Nghiệt súc này ban đêm không biết cái gì gọi là quyền riêng tư đâu!

Người anh em à! Cậu nói một câu gì đi chứ!

Cái ** mẹ nó!

Họ Vi! Mẹ nó mài câm rồi à!

Thần giao cách cảm ban nãy đâu!!!

__Hết chương 3__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.