Sau một quãng thời gian vui chơi, mọi người phải về để chuẩn bị cho buổi họp báo. Mễ Ly thu dọn đồ xong tập trung dưới sảnh.
Hồ Uyển Uyển tiếc nuối nói:
“Thật là tiếc quá đi, tôi vẫn muốn ở lại thêm một chút nữa.”
Trình Tố Tố liếc mắt khinh bỉ, nhưng vẫn cười nói:
“Tôi cũng thế, nơi này thực sự rất đẹp. Nếu có dịp, tôi vẫn muốn đi thêm một lần nữa!”
Mễ Ly đang ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài thì chuông điện thoại vang lên.
“Alo? Ai đấy?” Điện thoại hiển thị số lạ nên cô mới hỏi người bên kia là ai.
“Mễ Ly? Điện thoại của chị mất rồi nên mới mua cái mới, em lưu số đi nhé. Bây giờ chị có việc bận. Tạm biệt em.” Vương Mai nói, có chút gấp gáp.
“Vâng, em biết rồi.”
Mễ Ly lưu số của Vương Mai lại rồi tắt máy. Cô ngáp một cái, ai ngờ cái ngáp ấy lại lọt vào mắt của Doãn Thiên Hạo và Lộ Vĩ Phong.
Doãn Thiên Hạo cười, lấy máy ra, nhắn vào số của Mễ Ly.
“Xem em kìa, là một diễn viên mà không biết giữ hình tượng của mình gì cả.”
Mễ Ly xem được tin nhắn liền giật mình, là ai thế? Lại bắt gặp nụ cười của Doãn Thiên Hạo, mặt cô đỏ bừng, bị hắn thấy rồi...
Mễ Ly cũng lưu số của Doãn Thiên Hạo vào danh bạ, cô đang không biết nên chọn Doãn tổng, Doãn Thiên Hạo hay Thiên Hạo. Cuối cùng cô chọn Doãn tổng.
Lộ Vĩ Phong quan sát một màn này, tự nhiên cảm thấy khó chịu, không phải Kiều Mễ Ly rất ghét Doãn Thiên Hạo sao? Sao bây giờ lại như vậy.
Trình Tố Tố thấy Lộ Vĩ Phong như thế, đương nhiên rất tức giận, nên cố ý nói:
“Mễ Ly, vết thương bị rắn cắn của em sao rồi? Có đau nữa không?”
Mễ Ly khá bất ngờ trước câu hỏi của Trình Tố Tố, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn chị, vết thương đã hoàn toàn khỏi rồi.”
Trình Tố Tố gật đầu, ngưỡng mộ nói:
“Cũng là nhờ Doãn tổng kịp thời phát hiện đấy, anh ấy còn bế em nữa mà. Nếu mà có fangirl nào của anh ấy biết chắc em không còn đường để chạy nữa đấy.”
Mễ Ly không hiểu ý của Trình Tố Tố, nhưng cũng không thể làm cô ta luống cuống, đành cười nhạt.
Lộ Vĩ Phong nghe thế cũng nhớ ra một chuyện, lúc đó hắn có nghe thấy ai đó nói có người bị rắn cắn, may mà không sao. Hắn cứ tưởng là ai, ai ngờ lại là Mễ Ly.
Doãn Thiên Hạo cười như không cười nói:
“Cũng không phải là nhờ tôi, may mà Mễ Ly có cầm thuốc, nếu không thì không biết có chuyện gì nữa.”
Nụ cười của Trình Tố Tố khá gượng, Doãn Thiên Hạo đang muốn bảo vệ cho Kiều Mễ Ly.
.
.
.
Vừa về đến nhà, Mễ Ly đã bảo thím Âu nấu mấy món cô thích rồi lên tắm rửa. Ngâm mình trong bồn nước nóng, Mễ Ly thỏa mãn, đúng là kể cả có sang trọng, đẹp đẽ đến đâu cũng không bằng nhà mình.
Tắm xong, cô nhanh chóng mặc đồ, trời này rất lạnh mà lại chưa có tuyết, không biết khi nào có tuyết đây, à, bây giờ đã là tháng 11 rồi, cô sắp xuyên đến đây 1 năm rồi. Chậc, thời gian trôi nhanh thật...
“Tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi. Cô mau xuống ăn đi ạ.”
“Thím dọn ra đi, tôi xuống ngay.”
“Vâng.”
Mễ Ly nhìn bàn ăn trước mắt, gồm: dim sum, mì hoành thánh, đậu tứ xuyên ăn kèm với cơm trắng, súp hải sản.
Mễ Ly cười nói:
“Đi có mấy ngày mà nhớ đồ ăn của thím Âu quá chừng, thím lên gọi Tiểu Mặc ăn với nhé, từng này tôi ăn không hết đâu.”
“Vâng.” Thím Âu cười.
Mễ Ly lấy một miếng dim sum ăn, khuôn mặt không giấu được vẻ thỏa mãn.
Ưm~~~ Cái này ngon quá đi, dù đến đây mấy tháng rồi, mà đây là lần đầu tiên cô ăn dim sum của thím Âu làm, nhớ hồi đó, mỗi lần tết đến cô mới được ăn dim sum, vì hoàn cảnh gia đình không tốt, mẹ cô cũng bận suốt ngày...
Thôi, chuyện đó không nghĩ đến nữa, cô bây giờ là Kiều Mễ Ly, không phải Điền Mễ Ly.
Tiểu Mặc vừa xuống, thấy mấy món trên bàn ăn, liền nói:
“Bữa trưa hôm nay toàn món em thích, cũng có súp hải sản ba thích nữa. Chị à, lát nữa ăn xong chúng ta đem đồ ăn đến cho ba đi.”
“Được đấy, vậy chúng ta mau ăn thôi.”
.
.
.
Mễ Ly nói thím Âu bỏ đồ ăn vào cặp lồng, rồi cùng Tiểu Mặc đến công ty Kiều thị. Bảo vệ đương nhiên nhận ra cô, cung kính mở cửa. Các nhân viên thấy cô cùng Tiểu Mặc đều cúi đầu chào.
Thư ký của ba thấy cô liền cúi đầu chào sau đó nói:
“Tiểu thư, thiếu gia, Giám đốc đang bàn chuyện làm ăn với Mộ tổng ở trong đó, cô ngồi chờ được không ạ?”
“Mộ tổng? Mộ Thế Hàn?” Mễ Ly hỏi lại.
“Vâng.”
“Vậy không sao, tôi sẽ vào trong.” Mễ Ly dẫn Tiểu Mặc vào trong phòng.
Ba Kiều thấy Mễ Ly cưng chiều hỏi:
“Con về khi nào vậy?”
“Mới được 2 tiếng ạ. Tiểu Mặc cùng con đem đồ ăn đến cho ba. Có súp hải sản ba thích đấy.” Mễ Ly cười, sau đó vờ vừa thấy Mộ Thế Hàn: “Mộ tổng cũng ở đây sao? Anh ăn trưa chưa?”
Mộ Thế Hàn cười, lắc đầu nói:
“Tôi chưa ăn,nhưng bây giờ lại có việc bận rồi, hẹn lần sau nhé.” Sau đó đứng dậy, bắt tay với ba Kiều: “Việc này nhờ Kiểu tổn.”
“Mộ tổng không phải lo, tôi sẽ liên lạc sớm nhất có thể.”
Sau đó cười với Mễ Ly một cái rồi rời đi.
Mễ Ly mở cặp lồng ra, cười:
“Ba ăn đi, không nguội bây giờ.”
Ba Kiều ăn rất ngon miệng, Mễ Ly dọn đồ, sau đó hỏi:
“Ba, Mộ tổng nhờ ba làm gì vậy?”
“Mộ tổng muốn mở thêm một công ty con nên nhờ ba tìm kiếm một khi đất thích hợp. Có chuyện gì sao?”
“Không có, ba, ba nhớ tối về sớm nhé. Con bảo thím Âu làm lẩu rồi.”
“Ừ, ba sẽ về sớm.”
Mễ Ly cười, cô cùng Tiểu Mặc về nhà, nhưng Tiểu Mặc nói muốn đi mua vài thứ. Cô đương nhiên không từ chối, cùng Tiểu Mặc đến khu mau sắm.