Nhị ca của Ngô Thải
Điệp rất là sáng dạ, nói phát hiểu liền, dạy đồ đệ như vậy, nói chung vị sư phụ nào cũng thấy thoải mái. Tôn Huệ cảm khái không chỉ một lần:“Nếu như muội được cơ trí như Ngô nhị ca hẳn là mẹ muội sẽ không mắng
muội là nha đầu ngốc nữa. Năm đó muội học dệt vải mất không biết bao
nhiêu thời gian và công sức đâu.” Nàng học thứ này thứ kia cũng không
nhanh như vậy, cũng phải vấp váp vài lần, học tập hết sức trắc trở, đến
nỗi Tôn mẫu thường bảo rằng: nha đầu ngốc này mà đi làm học đồ, ba năm
cũng không học được.
Đối với việc Ngô nhị ca thông minh, Ngô Thải Điệp cũng rất thấm thía, thấu hiểu rất rõ, ở một bên gật đầu lia
lịa: “Nhà ta nhị ca chính là người thông minh nhất, đã sớm đi theo cha
làm ăn rồi, hiện tại cũng có thể giúp đỡ chuyện này chuyện kia đó.” Nhị
ca thông minh khiến cho cha rất yêu thích, đại ca thì không được, khó có thể đảm nhận nhiệm vụ cha giao phó, chỉ có thể ở nhà làm nghề nông.
Được hai tiểu muội muội khen nức nở, Ngô Chi dở khóc dở cười, lắc đầu nói:“Hai nha đầu muội, lại thổi phồng ca ca lên tận mây xanh rồi, mấy thứ
này sao có thể nói là thông minh hay không thông minh, các muội đâu có
hiểu? Chăm chỉ cần cù chút thì học cái gì cũng nhanh, nếu như không
chuyên tâm, vậy thì lãng phí công sức rồi.” Tiện thể thuyết giáo một
phen.
Ngô Thải Điệp dù sao cũng không tin, nàng cảm thấy nhị ca nói như vậy tất nhiên là khiêm nhường, không khoe khoang, nhị ca
nàng thật sự thông minh lắm lắm.
Tôn Huệ nghe, cảm thấy quả
thật cũng có lý, nhưng cho dù chăm chỉ, mỗi người vẫn có khác nhau, tư
chất nhất định mang đến ảnh hưởng rất lớn.
Hai cô nương nghe xong mỗi người nghĩ một ý, còn thiếu niên Tôn Duẫn đứng bên cạnh, nghe
lời này, đầu óc giống như khai khiếu, mở ra một cánh cửa sổ rộng rãi mà
thoáng đãng! Không ngừng suy nghĩ: chỉ cần chăm chỉ, chuyên tâm, là có
thể học nhanh hơn một chút. Ánh mắt sáng lên, cố gắng nắm giữ tinh túy
trong đó, mấy câu nói này về sau có ảnh hưởng mang tính quyết định trong cuộc đời Tôn Duẫn sau này.
Tôn Huệ không phát hiện ra đệ đệ khác thường, nhưng Ngô Chi vẫn đang đứng bên cạnh thì lại chú ý tới,
trong lòng than thở: cậu nhóc này hẳn đã nghe hiểu những gì mình nói,
bình thường mình cũng nói mấy lời này cho đại ca và mấy người thân
thích, nhưng trừ cha, hầu hết bọn họ đều làm bộ phụ họa, sau đó lập tức
vứt ra sau đầu.
Nhờ lúc trước muội muội từng đề cập tới, Tôn Duẫn còn rất nhỏ đã đi nhặt củi bó lại đem bán, mùa đông lạnh giá mùa
hạ nóng nực ngày nào cũng như ngày nào, mỗi ngày đều không ngại cực khổ. Còn nhỏ tuổi mà đã có nghị lực như thế, chịu khó chịu khổ, hơn nữa hôm
nay xem ra còn rất thông minh, tương lai nhất định sẽ không khó sống.
Cho dù vừa bắt đầu còn khó khăn, tin tưởng càng về sau sẽ càng tốt.
Ngô Chi ở chỗ Tôn Huệ không được mấy ngày, nhưng phương pháp cách làm cũng
đã nắm giữ kha khá, cho nên hắn nói rõ với Tôn Huệ, hôm sau sẽ không đến nữa, về nhà tự mình mày mò. Làm theo đúng các bước, đầu tiên là đào
đất, rắc vôi, lát gạch, sau đó tìm tới vài trăm con địa long thoạt nhìn
khỏe mạnh, lẫn với bùn đất ẩm ướt bỏ vào nuôi. Hắn làm đâu vào đấy, cho
dù có chỗ nào không nhớ, cũng không cần đi hỏi Tôn Huệ, suy nghĩ cẩn
thận lại từ đầu, cũng sẽ biết nên làm thế nào.
Quả
thật thông minh, đến cuối mùa thu, tất cả lá cây cũng đã rụng hết, Ngô
gia cũng nuôi thành công một nhóm địa long, bước đầu có thể cung ức thức ăn cho bầy gà trong nhà, lúc Ngô Thải Điệp tới đây chơi, còn mừng rỡ
nói với Tôn Huệ: “Biện pháp này của ngươi thật là tốt, có địa long rồi,
cộng thêm chút ít rau dại cây cải củ, trong nhà có thể tiết kiệm rất
nhiều lương thực, hiện tại mùa đông đã đến, cũng không cần phải bán gà
đi nữa, suốt mùa đông đều có thể ăn trứng gà, nãi nãi và mẹ ta cứ khen
ngươi thông minh mãi thôi, lại có thể nghĩ ra biện pháp này!” Quả
thật thông minh, người bình thường tuyệt đối sẽ không thể nghĩ ra được.
Lúc ấy Tôn Huệ cũng chỉ cười cười, nói: “Ta cũng chỉ muốn nghĩ cách tiết
kiệm chút thời gian, địa long trốn trong đất cũng không dễ gì đào được,
vì để cho tất cả gà đều có cái ăn, mỗi ngày mấy người chúng ta cũng phải mất một canh giờ tìm kiếm, còn không chắc đã đủ, đào đất lên còn phải
lấp lại nữa, quá khó khăn! Cho nên ta cũng chỉ nghĩ chơi một chút, có lẽ nên nuôi địa long giống như nuôi gà ấy, như vậy là có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thử rất nhiều ngày mới thành công đó.”
Cũng
không biết mọi người nghe ai nói, một ngày đầu mùa đông nương tử lý
chính tìm đến nhà, trong tay cũng mang theo quà tặng, kéo Tôn mẫu sang
một bên cao giọng chào hỏi, nửa oán giận nói: “Tôi và bà quan hệ tốt như vậy, có phương pháp hay cũng không báo cho tôi một tiếng, thiệt là,
chẳng lẽ còn sợ tôi mạnh mẽ chiếm đoạt sao?” Bà nghe người ta nói, Ngô
gia từ chỗ người họ Tôn thị lấy được phương pháp nuôi dưỡng địa, lấy địa long nuôi gà, mỗi ngày có thể tiết kiệm rất nhiều lương thực. Khi xác
định xong tin tức là thật, bà liền ngồi không yên, bà cũng động tâm rồi. Trong nhà nương tử lý chính cũng nuôi bảy tám con gà, mỗi ngày tốn
không ít lương thực, đồ ăn cũng đủ nuôi một đứa bé rồi. Nếu như có thể
lấy được biện pháp nuôi dưỡng địa long, hàng năm, lương thực tiết kiệm
được mang đi đổi lấy tiền, ban đầu chỉ có một vài trăm văn, năm này qua
năm khác, cũng không phải là số lượng nhỏ, có thể không động tâm sao?
Nghe nói Ngô Thanh Hà cầm lễ vật tới cửa thỉnh giáo, vừa vặn Tôn Huệ nể Ngô
Thải Điệp là bạn tốt, mới nói ra phương pháp. Nương tử lý chính cho rằng mình đối xử với Tôn gia rất tốt, lúc ba mẹ con bọn họ gặp rủi ro mình
cũng giúp đỡ không ít, sau này cũng thường xuyên lui tới, quan hệ còn
tốt hơn một số họ hàng xa. Có tầng quan hệ này, đối phương nhất định sẽ
không cự tuyệt, hơn nữa mình cũng tặng lễ, mà lễ của mình so với lễ của
Ngô gia còn tốt hơn một chút.
Tôn mẫu không hiểu được suy
nghĩ của người này(1), bà không biết vừa rồi nương tử lý chính đề cập
tới vấn đề gì, tỏ vẻ có lỗi, nói: “Nương tử nói gì, kính xin nói rõ.
Phương pháp gì, cái gì mà sợ mạnh mẽ chiếm đoạt? Ân tình của nương tử
đối với ba mẹ con tôi, tôi vẫn luôn ghi nhớ, ngài có thứ gì cần, cứ trực tiếp phân phó là được, có thể làm nhất định sẽ làm tốt!” Tương lai nhi
tử của bà còn phải sống một mình, người họ Tôn không có thân tộc, rất
cần dựa vào lý chính, nào dám đắc tội bà ấy! Chỉ muốn bà ấy nói rõ ràng, cho dù khó làm, cũng nhất định dốc hết sức hoàn thành.
Thấy Tôn mẫu không giống cố ý giả bộ hồ đồ, quả thật không biết mình nói
đến chuyện kia, nương tử lý chính ho khan mấy tiếng, giọng điệu hòa
hoãn, nói: “Là như vậy, tôi nghe nói nhà bà có biện pháp nuôi dưỡng địa
long, dùng làm thức ăn cho gà để giảm bớt ngũ cốc. Tôi rất là vừa ý,
muốn học hỏi, cũng có thể giảm bớt chút ít chi phí.” Ngừng một hơi, lấy
quà tặng chuẩn bị lúc trước đưa tới: “Dĩ nhiên, sẽ không để cho mọi
người dạy không công, ở đây có một chút lễ vật tôi mang đến tặng.”
Tôn mẫu chợt hiểu ra, hóa ra là vì cái này, cũng đúng, chỉ có cái này thôi! Thấy lễ vật được đưa tới, nhìn cũng không nhìn liền trả lại cho nương
tử lý chính, Tôn mẫu nghiêm mặt nói: “Nương tử đây là đánh mặt tôi rồi,
lúc trước bà che chở ba mẹ con tôi như vậy, hiện tại chẳng qua chỉ là
một biện pháp nuôi dưỡng vặt vãnh, hoàn toàn không đáng giá cái gì, sao
có thể thu lễ của ngài? Nếu ngài muốn biết, tôi bảo con gái tôi tới cửa
hướng dẫn một vài ngày là được. Về phần lễ này, ngài vẫn nên thu lại đi
thôi.” Biện pháp sẽ dạy, lễ lại không thể thu.
Nương tử lý
chính nhìn Tôn mẫu, xác định bà ấy không nói dối, ha ha cười: “Được, bà
đã nói dựa vào giao tình của chúng ta, lễ vật này không thu, tôi đây sẽ
không đưa cho bà.” Lại chuyển đề tài, nói tiếp: “Nhưng cháu gái tới chỗ
tôi dạy, mà mùa đông thì lại lạnh lẽo, tôi đây làm bá mẫu cũng đau lòng, bèn đem chiếc thoa này tặng cho cháu, để cho cháu cũng vui vẻ.”
Bất kể Tôn mẫu từ chối như thế nào, nương tử lý chính cũng nhất định phải
đưa, vừa mới ngồi trong chốc lát, bèn mượn cớ phải về lo cơm nước mà rời đi.
Lúc rời đi, bảo Tôn Huệ ngày mai qua chỗ bà, dạy bà làm thế nào để nuôi dưỡng địa long.
Chờ nương tử lý chính tặng đồ xong đi về, Tôn mẫu đi vào nhà trong mở hộp
ra, bên trong là một cây thoa ở đầu có bông hoa nhỏ bằng vàng ròng, sáng long lanh, nhìn vô cùng rực rỡ. Tôn mẫu tấm tắc khen, không nghĩ tới
một biện pháp của nữ nhi lại đáng giá như vậy, không chỉ chuỗi hạt châu, hiện tại ngay cả cây thoa bằng vàng ròng cũng có người đưa tới! Cầm lấy đưa cho nữ nhi cất giữ, còn nói ngày mai nàng đến dạy nương tử lý chính biện pháp kia.
Đối với chiếc thoa, Tôn Huệ cũng không kịp chuẩn bị, đây hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tôn Huệ đào lấy một ít địa long đã thành thục, mang
đến nhà nương tử lý chính, nàng sợ đang ngày mùa đông, địa long chui
xuống đất quá sâu, khó đào, e rằng nương tử lý chính không có địa long
làm giống.
Chẳng qua đến đó mới phát hiện nàng suy nghĩ
nhiều, nhà lý chính đã sớm có chuẩn bị, đã đào rất nhiều địa long, hơn
nữa toàn là địa long thành thục khỏe mạnh.
Dạy suốt hai
tuần, khí trời đã rét lạnh, đợt địa long mới trong nhà đã gần thành
thục. Có một ngày đang trên đường về nhà, Tôn Huệ tình cờ gặp Ngô Chi,
mới biết được nương tử lý chính có được tin tức từ nơi nào.
”Là ta nói cho nương tử lý chính. Muội muốn miễn phí nói cho chúng ta biết
biện pháp nuôi dưỡng địa long, đại khái là nhìn trúng việc Ngô gia nhà
chúng ta là đại tộc ở vùng này, mà cha ta còn có mấy phần mặt mũi, cũng
có tiếng nói. Cho nên ta liền giúp muội tiết lộ cho nương tử lý chính,
bà ấy tương đối chính trực, hơn nữa nhà họ ba đời đều làm lý chính, ở
trong trấn cũng có thể diện, có sự ưu ái của bà ấy, tất nhiên có thể che chở chu toàn.”
Đến lúc này Tôn Huệ mới biết có người hiểu
rõ quyết định của mình, mà người ta còn thuận thế giới thiệu cho nàng
mấy người có lực lượng hơn, còn giúp nàng kiếm được không ít thứ.
Giờ nên cám ơn hắn sao?
--- ---------
(1) Sờ không được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng:
- Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán
Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường
vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng
khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ
tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây
dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến
người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói “Sờ không tới
suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt thành câu là “sờ không được suy nghĩ” với ý
nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
- Bổ sung thêm từ baidu :
Thời cổ người ta chỉ cao cùng lắm là 8 thước, giơ tay lên cũng chỉ cao
khoảng 1 trượng, mà hòa thượng thân cao 1 trượng hai thước, nên mới nói
sờ không tới đầu óc của hắn. Chỉ chuyện nào đó chính mình không sao làm
được, cũng không sao hiểu được