Tôn Huệ tận lực thu
nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình, nàng cũng không mọi chuyện sẽ phát
triển thành bộ dáng này, nhưng nếu chuyện này đã xảy ra rồi thì tất cả
mọi chuyện đều phải thay đổi, nàng sẽ nắm thật chặt kế hoạch của mình.
Phải trưởng thành nhanh lên một chút, để cho mình và Đại đệ có được một
chỗ ở yên ổn, cũng có thể tự nuôi sống chính mình, không để cho nương
phải lo lắng.
Ở trong mắt người khác, Tôn mẫu làm như thế là cực kỳ quá đáng, vơ vét của cải của Chu gia để đưa cho Tôn gia, thế
nhưng, năm đó sở dĩ phải gả đến đây, bản thân cũng không phải đơn thuần, chỉ là kết đôi để sinh sống mà thôi. Hiện tại Tôn Huệ không lo lắng
những chuyện khác, nàng lo nhất là tiểu đệ, Chu Thụ còn nhỏ như vậy,
sống trong một ngôi nhà có quan hệ phức tạp như vậy, bản thân hắn đã
nhạy cảm rồi, hiện tại còn phải chen giữa hai bên có lập trường không
giống nhau, chẳng biết đã hoang mang đến mức độ nào.
Nhưng
hiện tại Tôn Huệ căn bản không được tiếp xúc với Chu Thụ, hắn bị Chu nãi nãi mang theo bên cạnh, một chút cũng không để cho Tôn Huệ hoặc là Tôn
Duẫn nói chuyện. Triệt để cách ly, sau lưng Tôn Huệ biết, khẳng định sẽ
nói xấu các nàng rất nhiều, Tôn Huệ rất phẫn nộ, nàng không muốn tiểu đệ liên luỵ một chút nào, không muốn cho tiểu đệ nhận thức rõ ràng lần va
chạm trần trụi này một chút nào.
Thế nhưng, cho dù lửa giận
thiêu đốt, Tôn Huệ vẫn cố gắng kiềm chế, nàng biết lúc này mặc kệ nói
cái gì, tranh cãi ồn ào cái gì, tình huống cũng sẽ không thay đổi, ngược lại sẽ chỉ khiến cho Chu gia bôi bẩn nhiều hơn trước mặt tiểu đệ, cuối
cùng, tiểu đệ sẽ trở nên càng thêm thống khổ.
Hoàn cảnh sinh sống vặn vẹo vốn rất bất lợi cho quá trình hình thành nhân cách, Chu
gia không hiểu, cho nên bọn họ làm như thế, cũng không phải không quan
tâm đến tiểu tôn tử Chu Thụ này, chỉ là dưới cái nhìn của bọn họ, đây là giáo dục, làm sao để phòng ngừa “gần mực thì đen” .
Tuy Chu gia không hiểu, nhưng Tôn Huệ rõ ràng, tiểu đệ đối với nàng tốt như
vậy, bản thân hai người lại cùng chung một mẹ, nàng sẽ không để cho hắn
chịu thêm nhiều tổn thương hơn nữa, cho nên nàng ngăn cản Tôn mẫu chuẩn
bị đánh nhau một phen, động viên bà. Hiện tại bất kể nói thế nào, cũng
không thể lại tiếp tục xung đột, nếu không người ngoại địa* các nàng, sẽ rất khó sinh tồn.
*người ngoại địa : người từ nơi khác đến sinh sống
Cổ đại có tính bài ngoại, quyền lợi đều ở trong tay các tầng lớp bên trên
của các thế gia vọng tộc và các dòng họ, mà bản thân Chu gia cũng là đại tộc, không chỉ ở thôn Thanh Hà, khắp cả vùng này đều có nhân số đông
đảo.
Nếu không thể cứng đối cứng với Chu gia, như vậy cũng
đừng tự chuốc nhục nhã mà xông vào, Tôn Huệ suy nghĩ rất rõ ràng, làm
thế nào là tốt nhất, khó bị tổn thương nhất. Mà hiện tại nàng có chút
bận tâm Đại đệ, từ sau lần hắn đánh nhau khi đó, cũng không giao tiếp
với người khác, thương thế tốt lên rồi, lại chạy vào trong núi không
ngừng đốn củi, xe trâu của Chu gia cũng không cần, làm xe đẩy kéo hết bó này đến bó khác tiến vào trong trấn. Mỗi ngày đều rất khổ cực, kiếm
chút tiền tích góp lại, nói là tiền để tương lai mua gạch xây nhà.
Đại đệ như vậy, Tôn Huệ càng muốn mua trâu hơn, hơn nữa phải là trâu đã
thành niên, nếu thực sự không được thì đành phải mua một con lừa. Mỗi
ngày Đại đệ đều kéo xe, mặc dù mình cũng giúp đỡ, thế nhưng dù là thay
phiên nhau thì vẫn quá mệt mỏi, đặc biệt là đến mùa hè, nóng bức không
sao chịu được. Trong nhà có thêm đất ruộng, Chu gia hiển nhiên sẽ không
giúp đỡ, đều cần Tôn mẫu và Tôn Duẫn đi làm, đến mùa hè cũng cần trâu
cày ruộng, không muốn thuê ở bên ngoài, tiêu tốn hai mươi, ba mươi văn,
như vậy vẫn phải mua gia súc có thể cày ruộng. Vì vậy, Tôn Huệ đi tìm
Ngô Thải Điệp, bảo nàng hỏi Ngô thúc phụ một chút, xem trên thị trường
có con nào thích hợp hay không.
Hôm đó đến nha, Ngô Thải
Điệp vừa vặn không ở nhà, lại đi tới nhà ông ngoại nàng thì Ngô Chi nhìn thấy nàng. Khi biết Tôn Huệ muốn mua một con gia súc vừa có thể kéo xe
vừa có thể cày ruộng, không nhất định phải là trâu hay lừa, hắn bèn đáp
ứng một câu.
”Được, ta nhớ kỹ, chờ sau khi cha ta về, ta sẽ
nói với cha. Bảo cha nhất định để ý giúp muội, có con nào thích hợp sẽ
nói ngay với muội. Muội yên tâm, cha ta làm việc luôn luôn không tệ, giá cả sẽ không cao, hơn nữa cha ta rất có mắt nhìn, chỉ cần cha ta vừa ý,
cơ bản đều tốt, ở vùng này cha ta cũng có chút danh khí.” Ngô Chi cười
nói với Tôn Huệ.
Làm lái buôn trên thị trường, không những
phải đàm phán giá cả, quan trọng nhất vẫn là phải có mắt nhìn, nếu không ngươi mua về một thứ kém cỏi, mua về nuôi không được bao lâu đã chết,
hoặc là nuôi được nhưng không dùng được, thân thể yếu ớt không đủ khỏe
mạnh để cày ruộng, như vậy danh tiếng sẽ không xong rồi, lần sau không
ai thèm tới tìm ngươi nữa. Cho nên, mắt nhìn có tốt hay không là hết sức quan trọng, bằng không ngươi sẽ không thích hợp ăn bát cơm này. Cha Ngô Chi chính là người có con mắt độc đáo, cho nên mới có chút danh vọng,
người khác cũng bằng lòng nhờ vả.
”Ngô thúc phụ chịu nhìn
giúp, sao muội lại không yên lòng chứ, chờ Ngô thúc phụ trở về, nói với
ông một chút, nếu mua thì mua trâu thành niên, muội không muốn mua nghé, hiện tại đang cần dùng gấp. Giá tiền cao một chút cũng không sao, tiền
thì muội vẫn có thể lấy ra chút ít, chỉ cần không phải thứ quý giá như
con la là được.” Về mặt giá tiền, nếu mình còn thiếu một chút thì nói
với Tôn mẫu một tiếng, tiền mua gia súc để cày ruộng, nương sẽ đáp ứng
thôi.
”Được, muội yên tâm đi, ta nhớ kỹ rồi.” Ngô Chi gật
đầu đáp ứng rồi, không chỉ bởi vì nàng dạy mình cách nuôi địa long để
nhà mình tiết kiệm được không ít. Quan trọng hơn chính là, cách làm
người của Tôn Huệ, Ngô Chi hiểu rõ, không phải là con bé tinh quái như
những bà già lắm mồm thối miệng kia nói, nàng đã từng trải nhiều chuyện, khi còn bé chịu khổ nhiều như vậy, đến hiện tại đã biết rõ bản thân
muốn cái gì, cần trả giá cái gì, theo lời cha nói, chính là hiểu rõ vị
trí của chính mình. Không đánh giá cao chính mình, cũng không tự hạ
thấp, đối nhân xử thế một cách đường đường chính chính.
Nhìn Tôn Huệ, Ngô Chi hiểu rõ trong lòng, không cần lo lắng cho nàng, thế
nhưng vẫn mở miệng nói: “Muội đừng để ý ánh mắt của người ngoài, bọn họ
đều là những kẻ thiển cận lại thích buôn chuyện không đâu. Người tinh
mắt đều biết muội là hạng người gì , còn Tôn bá mẫu, chúng ta ••••••
cũng có thể lý giải. Đợi thời gian qua đi, mọi người cũng sẽ hiểu rõ,
muội đừng nên quá khó chịu. Có cái gì cần giúp đỡ thì cứ tới đây, nhà
chúng ta sẽ giúp.”
”Cảm tạ Ngô Nhị ca.” Lễ phép gật gật đầu, sau đó Tôn Huệ giả bộ ngại ngùng nói: “Không nói chuyện phiếm nữa, nhà
muội còn có việc, muội đi trước đã. Nhớ hỏi giúp muội một chút nha.”
Tôn Huệ không muốn tán gẫu thêm nữa, ở trong mắt người cổ đại, Tôn mẫu đòi
ruộng đất là hành vi cực kỳ quá đáng, đặc biệt ở nơi thôn quê này, đất
đai là trọng yếu nhất, có thể tưởng tượng được, Tôn mẫu sẽ bị nói thành
nữ nhân ác độc cỡ nào. Tôn Huệ thông cảm cho mẫu thân, cũng có thể lĩnh
hội sự bất đắc dĩ của mẫu thân, nhưng người khác không thể, thứ mà bọn
họ có thể nhìn thấy chỉ là : Tôn mẫu đòi ruộng đất, chuyện ác liệt như
vậy, những thứ khác không cần biết. Vô cùng thô bạo, cũng hết sức bất
công, nhưng bất công chính là một loại sản phẩm đặc biệt ở cổ đại này,
quán triệt từ trên xuống dưới.
Ngô Chi lập tức bừng tỉnh,
thầm mắng mình một tiếng, xác thực không nên mở ra đề tài này, nhắc tới
Tôn mẫu, Tôn Huệ đại khái vô cùng không dễ chịu, đáng đánh! Thấy Tôn Huệ chối từ nói có việc cần phải đi về, Ngô Chi cũng không giữ lại, phất
tay nói: “Đi làm đi, ta sẽ nói với cha, muội cứ yên tâm là được.” Nhìn
bóng lưng Tôn Huệ đã đi xa, Ngô Chi thở dài, lắc đầu một cái đi vào
phòng. Lúc Ngô phụ trở về, Ngô Chi nói với hắn chuyện của Tôn Huệ, cũng
nói ra một vài yêu cầu.
Ngô phụ không cần suy nghĩ mà nhận
lời luôn: “Ta sẽ lưu ý, ngày mai con đi qua nói với đứa bé kia một câu
đi.” Ban đêm, Ngô phụ nằm ở trên giường nói với thê tử bên cạnh: “Ai,
thực sự là hài tử đáng thương, làm sao lại ầm ĩ thành ra như vậy? Lần
này Tôn Huệ cùng đệ đệ của nó cũng không biết sẽ khổ sở thế nào.” Ngô
mẫu nói: “Chẳng phải thế sao, cũng may mà bọn chúng đều lớn rồi, chờ
thêm mấy năm dọn dẹp nhà tranh bên kia một chút rồi dời ra ngoài, sẽ dễ
chịu hơn thôi.” Ngô phụ vỗ vỗ thê tử: “Được rồi, không nói nữa, ngủ đi.” “Ừm, ngủ đi.”
Chuyện đã đáp ứng Tôn Huệ, Ngô phụ đều ghi
vào trong lòng, cho nên mấy ngày kế tiếp, hắn đều cẩn thận tìm kiếm trên thị trường. Hắn nhất định phải chọn một con gia súc thật tốt, giá cả
cũng thích hợp, gia súc như vậy rất ít, rất hiếm có, phải dựa vào vận
may, cho nên mất khá nhiều thời gian. Tuy nhiên Ngô phụ không ngại, hắn
không cần nhanh chóng tìm được, hắn cần nhất là chất lượng.
Cho nên một tuần rồi lại một tuần trôi qua, những con trâu qua tay Ngô phụ
không hề ít, nhưng cũng chưa giới thiệu cho Tôn Huệ được một con nào,
hắn vẫn chưa tìm ra con thích hợp.
Mãi đến tận một ngày, khi đóa hoa đào đầu tiên đã nở, Ngô phụ vừa ý một đầu, không, cũng có khả
năng là hai đầu. Kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, đây tuyệt đối
là đầu trâu cày ruộng tuyệt hảo, mua lại chúng nó tuyệt đối có lời. Bảo
nhi tử mau mau chạy về kêu Tôn Huệ lại đây. Trâu này nhất định phải mua lại, bằng không qua thôn này sẽ không có khách điếm* nào nữa. Lại muốn
tìm ra con khác, hoàn toàn là mơ hão.
*đại khái câu này nói người ta nên biết nắm bắt cơ hội, nếu bỏ qua rồi sẽ
rất khó có nữa, khuyên người ta không nên do dự không quyết, nếu không
sau này sẽ hối hận.